← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi đã học ở Drake rằng cách tốt nhất để di chuyển trong đêm mà không bị phát hiện là đi trên mái nhà. Tôi gần như vô hình ở độ cao này, người ở phía dưới chỉ chú ý đến những gì trên đường phố. Ngoài ra, ở trên này tôi có thể quan sát đích đến của mình rõ nhất.

Đêm nay, tôi đang trên đường quay lại đường ranh giới giữa khu Lake và Alta, nơi tôi vướng vào trận Skiz với Kaede. Giờ tôi phải tìm thấy cô ta, trước khi quay về dinh cơ Batalla vào sáng mai để báo cáo chi tiết vụ vượt ngục thất bại của Day với Chỉ huy Jameson. Kaede sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của tôi trong ngày tử hình Day sắp tới.

Ngay sau nửa đêm, tôi mặc đồ đen từ đầu đến chân, ủng leo núi màu đen. Áo khoác phi công mỏng màu đen. Dao giắt ở thắt lưng. Chiếc ba lô nhỏ màu đen quàng trên vai. Tôi không mang theo súng, tôi không muốn có người lần theo dấu tôi đến các khu bị dịch.

Tôi leo lên tận trên cùng tòa chung cư nơi tôi sống cho đến khi tôi chỉ còn đứng một mình trên mái nhà với gió rít xung quanh. Tôi có thể ngửi thấy hơi ẩm trong không khí. Một vài tầng vẫn chăn thả gia súc vào giờ này. Khung cảnh này làm tôi tự hỏi không biết có phải từ trước đến nay mình vẫn sống trên một nhà máy thịt ngầm dưới lòng đất hay không. Từ đây tôi có thể bao quát toàn bộ khu trung tâm Los Angeles cũng như những vùng lân cận, và rìa đất mỏng phân chia vùng hồ rộng lớn với biển Thái Bình Dương. Rất dễ để chỉ ra đường ranh giới của những khu giàu có và những khu nghèo khổ nhất, nơi ánh sáng điện ổn định được thay thế bởi những ánh đèn lồng lập lòe, lửa đốt rác và những nhà máy chạy bằng hơi nước.

Tôi dùng súng bắn móc để nối một sợi cáp mỏng giữa hai tòa nhà. Rồi tôi âm thầm trượt từ tòa nhà này sang tòa nhà khác cho đến khi thực sự ra khỏi khu Batalla và Ruby. Đến đây thì khó hơn một chút. Các tòa nhà không cao như trước nữa, mái nhà thì dột nát, vài cái có nguy cơ sập hoàn toàn nếu phải chịu lực quá mạnh. Tôi chọn mục tiêu cẩn thận. Vài lần tôi buộc phải nhắm bắn vào dưới mái nhà, rồi đu lên trên khi đến được bên kia. Khi đến được ngoại ô khu Lake, tôi có thể cảm thấy mồ hôi nhỏ xuống cổ và lưng mình.

Bờ hồ nằm cách đó vài khu nhà. Khi quan sát thật kỹ toàn bộ khu này, tôi để ý thấy những dải băng đỏ trên hầu hết mỗi khu nhà và lính của đội kiểm dịch với mặt nạ phòng khí độc và áo choàng đen đứng ở mỗi góc đường. Những chữ X được đánh dấu lên hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Tôi thấy một đội kiểm dịch đi đến từng nhà, giả vờ như một cuộc kiểm dịch thường lệ. Tôi có linh cảm rằng giờ chúng đang phát chẩn thuốc kháng dịch, như anh Metias đã nói, và trong vài tuần tiếp theo bệnh dịch sẽ dần dần biến mất “như có phép màu”. Tôi quyết định không nhìn đến bất kỳ vị trí nào gần nhà Day, hoặc có lẽ là từng gần nhà Day. Như thể xác chết của mẹ cậu vẫn có thể còn nằm đâu đó trên con phố.

Mất thêm mười phút nữa thì tôi đến được địa điểm ở ngoài khu Lake nơi tôi đã gặp Day. Nơi đây mái nhà quá mỏng nên tôi không thể dùng súng bắn móc. Tôi cẩn trọng lần từng bước để xuống tới mặt đất, tôi cũng nhanh nhẹn nhưng không thể bằng Day, và tôi đi theo những con ngõ tối dẫn ra vùng ven hồ. Cát ướt lạo xạo dưới chân tôi.

Tôi đi xuyên qua các con ngõ sau, cẩn thận né tránh ánh đèn đường, cảnh sát hay những đám đông bất tận trên phố. Day từng kể với tôi rằng cậu đã gặp Kaede trong một quán bar ở đây, vùng giáp ranh giữa Alta và Winter. Giờ tôi vừa đi vừa tìm trong khu vực này. Từ trên mái nhà tôi đã nhận ra khoảng mười hai quán bar có đặc điểm và vị trí giống như Day miêu tả, còn ở trên mặt đất, tôi đếm được chín cái.

Vài lần tôi dừng lại ở một con ngõ để sắp xếp lại các suy nghĩ của mình. Nếu tôi bị bắt ở đây và bất kỳ ai phát hiện ra điều tôi đang làm, có thể họ sẽ giết tôi. Chẳng cần thẩm vấn. Ý nghĩ này làm tim tôi đập nhanh.

Nhưng rồi tôi nhớ đến lời anh trai mình. Những lời đủ khiến mắt tôi cay cay, đủ khiến tôi nghiến chặt răng đi tiếp. Giờ tôi đã đi quá xa để quay trở lại rồi.

Tôi lang thang qua vài quán bar nhưng không gặp may. Chúng đều trông rất giống nhau, ánh đèn lồng mờ ảo, đầy khói thuốc và hỗn loạn, các trận Skiz thỉnh thoảng diễn ra nơi góc phòng tối tăm. Tôi kiểm tra từng trận đấu, mặc dù bản thân đã học bài học rằng phải tránh xa các võ đài. Tôi hỏi từng người pha chế xem họ có biết “cô gái xăm hình dây leo” hay không. Không nhắc đến cái tên Kaede.

Gần một tiếng nữa trôi qua.

Thế rồi tôi cũng tìm thấy cô ta. (Thực ra là cô ta tìm thấy tôi.) Thậm chí tôi còn chưa có cơ hội bước vào quán bar đó.

Tôi sắp ra khỏi con ngõ liền kề và đang tiến vào cửa sau của một quán bar thì thấy có thứ gì bay vèo qua vai. Một con dao găm. Ngay lập tức tôi nhảy sang một bên, mắt tôi tia thật nhanh. Có người nhảy xuống từ tầng hai, lao vào tôi và khiến cả hai cùng ngã vào trong bóng tối. Lưng tôi đập vào tường. Theo bản năng tôi với tay chạm vào con dao ở thắt lưng trước khi nhìn thấy mặt của kẻ tấn công mình.

“Là cô,” Tôi nói.

Cô gái đối diện tôi trông đầy giận dữ. Ánh đèn đường làm nổi bật lên hình xăm dây leo của cô ta và viền mắt trang điểm màu đen đậm. “Được rồi,” Kaede nói. “Tôi biết cô đang tìm tôi. Cô muốn gặp tôi đến mức đã lang thang khắp các quán bar ở Alta suốt một tiếng qua. Cô muốn gì? Tái đấu hay là sao?”

Tôi chuẩn bị đáp lời thì bỗng thấy một bóng đen di chuyển phía sau Kaede. Tôi sững người. Có kẻ khác đang ở đây cùng chúng tôi.

Khi Kaede thấy mắt tôi chuyển hướng, cô ta cao giọng. “Ở yên đó Tess,” Cô ta nói. “Em không muốn thấy cảnh này đâu.”

“Tess?” Tôi nheo mắt nhìn vào bóng tối. Một bóng người đứng đó, trông thật nhỏ bé, với thân hình mảnh khảnh và mái tóc bện ra sau thành một mớ rối bời. Từ phía sau Kaede, một đôi mắt to, lấp loáng nhìn tôi đăm đăm. Tôi thấy mình rất muốn nở nụ cười, tôi biết tin này sẽ khiến Day rất vui.

Tess bước lên. Cô bé trông vẫn khỏe mặc dù có quầng thâm dưới hai mắt. Cái nhìn ngờ vực trên khuôn mặt em làm dấy lên trong lòng tôi nỗi hổ thẹn.

“Chào chị,” cô bé nói. “Anh Day thế nào rồi ạ? Anh ấy ổn không ạ?”

Tôi gật đầu. “Bây giờ thì khỏe. Chị cũng rất vui khi thấy em vẫn ổn. Em làm gì ở đây vậy?”

Em mỉm cười thận trọng rồi lo lắng liếc nhìn sang Kaede. Kaede bắn cho tôi cái nhìn giận dữ rồi ấn mạnh người tôi vào tường. “Sao cô không trả lời câu hỏi này trước đi?” Cô ta gắt lên.

Chắc Tess đã gia nhập quân Ái quốc. Tôi thả con dao đang cầm xuống đất. Rồi giơ cả hai tay không lên cho họ thấy. “Tôi đến đây để thương lượng với cô.” Tôi bình tĩnh trước ánh mắt soi mói của cô ta. “Kaede, tôi cần cô giúp. Tôi cần nói chuyện với quân Ái quốc.”

Câu nói làm cô ta lúng túng. “Điều gì làm cô nghĩ tôi là người của quân Ái quốc?”

“Tôi làm việc cho chính phủ Cộng hòa. Chúng tôi biết khá nhiều điều, một vài trong số đó có thể làm cô ngạc nhiên đấy.”

Kaede nheo mắt nhìn tôi. “Cô không cần tôi giúp. Cô đang nói dối.” cô ta nói. “Cô là lính Cộng hòa và cô đã phản bội Day. Tại sao chúng tôi phải tin cô?”

Tôi với tay ra sau, mở khóa ba lô rồi lôi một tệp tiền dày toàn đồng Cộng hòa. Tess khẽ thốt lên. “Tôi muốn đưa cô số tiền này,” tôi đáp và đưa tiền cho Kaede. “Và sẽ còn đưa cô nhiều hơn. Nhưng tôi cần cô lắng nghe tôi và tôi không có nhiều thời gian đâu.”

Kaede lật giở những tờ tiền bằng bên tay lành lặn và kiểm tra một tờ bằng lưỡi. Cánh tay kia của cô ta đang được băng bó. Cô ta đứng yên nhìn tôi một lúc lâu. Tôi liếc nhìn cánh tay cô ta. Đột nhiên tôi tự hỏi không biết có phải Tess là người đã băng bó cánh tay đó không. Quân Ái quốc chắc sẽ thấy cô bé rất hữu dụng.

“Dù sao tôi cũng xin lỗi vì chuyện đấy,” tôi nói, chỉ vào cánh tay cô ta. “Tôi chắc chắn cô hiểu vì sao tôi làm vậy. Tôi vẫn còn vết thương do cô gây ra đây.”

Cô ta phát ra tiếng cười ráo hoảnh. “Sao cũng được,” cô ta nói. “Giờ ít ra chúng tôi cũng có thêm một bác sĩ trong quân Ái quốc.” Cô ta vỗ nhẹ vào phần bó bột và nháy mắt với Tess.

“Rất vui khi biết điều đó,” tôi nói và nhìn sang Tess. “Hãy chăm sóc cô bé thật tốt. Cô bé xứng đáng được như vậy.”

Kaede xem xét nét mặt tôi thêm một lúc. Rồi cuối cùng cũng thả tôi ra và hất đầu về phía thắt lưng của tôi. “Bỏ vũ khí của cô xuống.”

Tôi không tranh cãi. Rút bốn con dao từ thắt lưng ra, tôi giơ ra thật chậm để cô ta nhìn thấy rồi vứt trên mặt đất. Kaede đá chúng khỏi tầm tay của tôi.

“Cô có đeo thiết bị theo dõi không đấy?” Cô ta nói. “Hay là máy nghe lén?”

Tôi để Kaede kiểm tra cả tai và miệng. “Không có,” Tôi đáp.

“Nếu tôi mà nghe thấy tiếng chân dù chỉ của một người hướng về phía chúng ta,” Kaede nói, “tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ. Hiểu chưa?”

Tôi gật đầu.

Kaede ngần ngừ rồi hạ tay xuống, dẫn chúng tôi đi sâu hơn vào bóng tối trong con ngõ. “Không đời nào tôi lại dẫn cô đi gặp những người khác trong quân Ái quốc,” cô ta nói. “Tôi không tin cô đến mức ấy. Cô có thể nói với hai chúng tôi để tôi xem nó có đáng nghe theo không.”

Tôi tự hỏi về quy mô của quân Ái quốc. “Thế cũng được.”

Tôi bắt đầu kể cho Kaede và Tess về tất cả những điều tôi đã khám phá ra. Tôi bắt đầu kể về anh Metias và cái chết của anh. Tôi kể cô ta nghe về cuộc truy lùng Day của tôi, điều gì đã xảy ra khi tôi phản bội Day. Những điều Thomas đã làm với anh Metias. Nhưng tôi không nhắc đến lý do bố mẹ tôi chết hoặc những điều anh Metias đã phát hiện ra về dịch bệnh trong những ghi chép của anh với Kaede. Tôi quá xấu hổ để nói thẳng điều đó với hai con người sống ở khu nghèo khổ này.

“Vậy bạn của anh trai cô đã sát hại anh ấy, phải không?” Kaede huýt sáo khe khẽ. “Vì phát giác ra rằng chính quyền Cộng hòa đã giết cha mẹ cô? Và Day đã bị mưu hại?”

Giọng nói thờ ơ của Kaede khiến tôi khó chịu, nhưng tôi gạt cảm giác ấy sang một bên. “Phải.”

“Đúng, đó là một câu chuyện buồn. Nói cho tôi biết thế quái nào mà nó lại liên quan đến quân Ái quốc đi.”

“Tôi muốn giúp Day trốn thoát trước buổi hành hình. Và tôi nghe nói quân Ái quốc đã muốn chiêu mộ cậu ấy từ lâu rồi. Có lẽ cô cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy chết. Biết đâu quân Ái quốc và tôi có thể đi đến một sự dàn xếp nào đó.”

Sự tức giận trong ánh mắt Kaede đã chuyển sang hoài nghi. “Vậy cô muốn trả thù cho cái chết của anh trai hay gì đây? Quay lưng lại với chính quyền Cộng hòa vì lợi ích của Day sao?”

“Tôi muốn công lý. Và tôi muốn giải thoát cho chàng trai không giết anh tôi.”

Kaede làu bàu không tin. “Cô đang sống sung sướng, cô biết đấy. Ở trong một căn hộ ấm cúng giữa khu nhà giàu. Cô biết là nếu chính phủ Cộng hòa phát hiện ra cô nói chuyện với chúng tôi, họ sẽ đem cô ra đặt trước đội xử bắn. Giống như Day.”

Tôi lạnh sống lưng khi nghe nhắc đến việc Day đứng trước đội xử bắn. Từ khóe mắt, tôi thấy Tess cũng đang nhăn trán. “Tôi biết,” tôi đáp lại. “Cô có định giúp tôi không?”

“Cô thích Day rồi phải không?” Kaede nói.

Tôi hy vọng bóng tối sẽ che bớt đi đôi má đang ửng lên của tôi. “Thật không liên quan chút nào.”

Cô ta cười lớn. “Đúng là trò đùa! Tội nghiệp cho cô gái nhà giàu lại đi yêu một tên tội phạm trứ danh nhất nước Cộng hòa. Và thậm chí còn tệ hơn khi cô chính là nguyên nhân làm cậu ta bị đưa ra pháp trường. Đúng không?”

Bình tĩnh. “Cô có định giúp tôi không?” Tôi hỏi lần nữa.

Kaede nhún vai. “Chúng tôi luôn muốn Day. Cậu ta là một Người đưa tin hoàn hảo cho chúng tôi, cô biết thế phải không? Nhưng nghề của chúng tôi không phải là làm việc tốt. Chúng tôi là dân chuyên nghiệp, chúng tôi có một chiến lược dài hạn và nó không liên quan gì đến các dự án từ thiện.” Tess định phản đối nhưng Kaede ra hiệu cho cô bé im lặng. “Day có thể là một nhân vật nổi tiếng ở ngoài những con phố kia, nhưng cậu ta cũng vẫn chỉ là một người bình thường. Chúng tôi sẽ thu được gì? Chỉ là niềm vui vì đưa được cậu ta vào tổ chức? Quân Ái quốc sẽ không liều lĩnh đánh đổi một chục sinh mạng chỉ để giải thoát cho một tội phạm đâu. Không hiệu quả chút nào.”

Tess thở dài. Tôi trao đổi ánh nhìn với cô bé và tôi có thể nói rằng đây là điều cô bé đã cố gắng thuyết phục Kaede làm suốt từ khi Day bị bắt. Đây thậm chí có thể là lý do mà Tess gia nhập quân Ái quốc, để xin họ giải thoát Day.

“Tôi biết.” Tôi cởi ba lô ném cho Kaede. Cô ta không mở ra. “Đây là lý do tại sao tôi mang cái này cho cô. Có hai trăm ngàn đồng Cộng hòa trong đấy, chưa kể số tiền lúc nãy tôi đưa cô. Một gia tài kha khá đây. Đó là tiền thưởng khi tôi bắt được Day, và chắc như thế là đủ trả cho sự hỗ trợ của cô.” Tôi hạ thấp giọng hơn. “Tôi đã để vào đó một quả bom điện tử. Cấp ba. Giá sáu ngàn đồng. Nó vô hiệu hóa tất cả súng ống trong bán kính nửa dặm trong vòng hai phút. Tôi chắc cô biết phải khó khăn thế nào mới mua được nó ở chợ đen.”

Kaede mở khóa ba lô, nhìn qua những thứ ở trong. Cô ta không nói gì nhưng tôi có thể thấy được niềm vui trong ngôn ngữ hình thể của cô ta, cái cách cô ta cúi người thèm khát nhìn những tờ giấy bạc và lướt ngón tay qua bề mặt mới cứng của chúng. Cô ta khẽ thốt lên sung sướng khi chạm vào quả bom điện tử và mắt mở to khi giơ quả cầu kim loại ấy lên để quan sát. Tess nhìn cô ta với đôi mắt đầy hy vọng.

“Chỗ này chẳng là gì với quân Ái quốc cả,” cô ta nói sau khi kết thúc việc kiểm tra. “Nhưng cô nói đúng, nó có thể đủ để thuyết phục sếp tôi cho phép tôi giúp cô. Nhưng làm sao chúng tôi có thể chắc rằng đây không phải một cái bẫy? Cô đã bán đứng Day cho quân Cộng hòa. Nếu cô cũng đang lừa tôi thì sao?”

Chẳng là gì? Quân Ái quốc có nhiều tiền gớm. Nhưng tôi chỉ gật đầu. “Cô có quyền nghi ngờ tôi,” tôi nói. “Nhưng nghĩ mà xem. Cô có thể bỏ đi ngay bây giờ với hai trăm ngàn đồng và thứ vũ khí lợi hại đó, mà chẳng cần nhúng tay vào giúp tôi. Tôi đang đặt niềm tin vào cô và quân Ái quốc. Tôi cũng xin cô hãy đặt niềm tin vào tôi.”

Kaede hít sâu. Tôi biết cô ta chưa bị thuyết phục. “Vậy kế hoạch của cô thế nào?”

Tim tôi như ngừng đập. Tôi cười thành thật với cô ta. “Việc trước hết. Anh trai của Day, John. Tôi định cứu anh ta vào tối mai. Không sớm hơn mười một giờ đêm, cũng không muộn hơn mười một rưỡi.” Kaede nhìn tôi hoài nghi nhưng tôi lờ cô ta đi. “Một cái chết giả, một tuyên bố cho rằng John đã nhiễm dịch. Nếu tôi có thể cứu anh ta khỏi dinh cơ Batalla vào đêm mai, tôi sẽ cần cô và hai người nữa của quân Ái quốc đưa anh ta ra khỏi khu. Giữ cho anh ta an toàn.”

“Chúng tôi sẽ có mặt nếu cô làm được.”

“Tốt. Giờ đến lượt Day, chắc chắn sẽ khó hơn. Từ giờ đến buổi hành hình còn hai đêm nữa, đúng sáu giờ chiều. Trước đó mười phút, tôi sẽ là người đầu tiên dẫn cậu ta ra trường bắn. Tôi có thẻ ra vào, tôi sẽ có thể cứu Day ra từ một trong sáu cổng ra sau của sảnh phía Đông. Hãy cho vài lính Ái quốc đợi chúng tôi ở đó. Tôi ước tính một đám đông ít nhất hai ngàn người có thể xuất hiện trong buổi hành hình, điều đó có nghĩa là sẽ có một nhóm lính gác an ninh với ít nhất tám mươi người. Những cổng ra sau có càng thưa lính canh thì càng tốt. Làm gì đó, hoặc bất kỳ điều gì, để chắc chắn rằng hầu hết lính sẽ phải đến hỗ trợ ở buổi hành hình. Nếu dãy nhà đầu tiên sau dinh cơ Batalla không được bảo đảm an ninh, cô sẽ có đủ lợi thế để trốn thoát.”

Kaede nhướng mày. “Cô muốn tự sát rồi. Cô biết kế hoạch này gần như bất khả thi không?”

“Tôi biết.” Tôi ngừng lại. “Nhưng tôi không có nhiều lựa chọn.”

“Vậy thì tiếp tục đi. Khu quảng trường thì thế nào?”

“Là để nghi binh.” Mắt tôi nhìn thẳng vào Kaede. “Gây hỗn loạn ở quảng trường Batalla, hỗn loạn hết mức có thể. Đủ hỗn loạn để buộc hầu hết lính gác ở các cổng ra sau phải rời đến quảng trường để hỗ trợ ngăn chặn đám đông, mong là được vài phút. Đó là điều mà quả bom điện tử có thể giúp cô. Ném nó vào không trung, và nó sẽ làm rung chuyển mặt đất khu dinh cơ Batalla và xung quanh đó. Nó sẽ không làm ai bị thương nhưng chắc chắn sẽ gây hoang mang đôi chút. Và nếu súng trong khu lân cận bị vô hiệu hóa, chúng sẽ không thể bắn Day ngay cả khi nhìn thấy cậu ấy đang tẩu thoát trên mái nhà. Chúng sẽ phải đuổi theo cậu ấy hoặc thử vận may với những khẩu súng gây choáng có độ chính xác kém hơn.”

“Được đó, thiên tài.” Kaede cười lớn, hơi có chút quá mỉa mai. “Nhưng hãy để tôi hỏi cô câu này nhé. Làm thế quái nào mà cô đưa được Day trốn khỏi tòa nhà. Cô nghĩ cô là người duy nhất hộ tống cậu ta ra trường bắn sao? Những tên lính khác có thể đi cùng cô. Khốn kiếp, toàn bộ nhóm lính có thể đi cùng cô.”

Tôi mỉm cười với cô ta. “Sẽ có những tên khác. Nhưng ai nói họ không thể là quân Ái quốc cải trang?”

Cô ta không trả lời tôi, không phải bằng lời. Nhưng tôi thấy một nụ cười nở rộng trên mặt cô ta, và tôi nhận ra rằng cho dù nghĩ tôi điên rồ nhưng cô ta vẫn đồng ý giúp.