DAY
Hai đêm trước ngày hành hình, tôi chìm vào một loạt mộng mị khi cố ngủ trong tư thế dựa người vào tường. Tôi không thể nhớ những giấc mơ đầu tiên. Chúng trộn lẫn với nhau thành một đống rối bời những khuôn mặt vừa quen vừa lạ, có âm thanh nghe như tiếng cười của Tess, có âm thanh như là giọng nói của June. Họ đều cố nói với tôi nhưng tôi không thể hiểu gì cả.
Nhưng tôi vẫn nhớ giấc mơ cuối cùng trước khi tỉnh giấc.
Một buổi chiều rạng rỡ ở khu Lake. Tôi chín tuổi. Anh John mười ba, chí vừa bước vào giai đoạn dậy thì. Eden chỉ mới bốn tuổi và ngồi im ở bậc thềm cửa trước, quan sát tôi và anh John chơi trò hockey đường phố. Dù mới bốn tuổi nhưng Eden đã là đứa thông minh nhất trong chúng tôi rồi, và thay vì tham gia, thằng bé chọn việc ngồi đó hàn lại những bộ phận của một động cơ tua bin cũ.
Anh John đánh viên giấy vo tròn về phía tôi. Tôi suýt đã đỡ được nó bằng cán chổi. “Anh đánh xa quá,” tôi phản đối.
Anh John chỉ nhe răng cười. “Em cần phải phản xạ nhanh hơn nếu muốn qua được phần thi thể lực trong kỳ Sát hạch.”
Tôi ra sức quật thật mạnh vào quả bóng giấy. Nó bay vèo qua người anh John đập vào bức tường sau lưng anh. “Anh vẫn qua được kỳ Sát hạch đấy thôi,” tôi nói. “Kể cả với phản xạ như vậy.”
“Anh cố tình đỡ trượt đấy.” Anh John cười to khi quay người đi và từ tốn chạy về phía quả bóng. Anh tóm lấy nó trước khi gió kịp thổi nó bay đi. Vài người qua đường suýt giẫm phải quả bóng. “Anh không muốn chà đạp lên cái tôi của em.”
Hôm ấy là một ngày tốt lành. Mới đây anh John được phân công làm việc ở nhà máy hơi nước ở nơi chúng tôi sống. Mẹ tôi đã bán đi một trong hai chiếc váy và một bộ xoong nồi cũ để tổ chức ăn mừng cho anh, và dành toàn bộ tuần trước đó để làm thay ca cho các đồng nghiệp, số tiền thêm vào này đủ để mua nguyên một con gà. Bây giờ mẹ đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, mùi thơm nức của thịt gà và nước dùng làm chúng tôi cứ mở cửa hé hé để có thể hít hà ngay từ bên ngoài. Anh John hiếm khi vui vẻ như hôm đó. Tôi lên kế hoạch tận dụng điều đó hết mức có thể.
Anh John đánh bóng về phía tôi. Tôi dùng chổi đỡ rồi đánh trả lại. Chúng tôi chơi rất nhanh và dữ dội trong vài phút, không ai đỡ trượt, thỉnh thoảng còn làm vài động tác nhảy kỳ cục để bắt bóng làm Eden cười lăn. Mùi thơm của thịt gà lan tỏa trong không khí. Hôm nay thậm chí cũng không phải một ngày nóng, thực tế thì thời tiết hoàn hảo. Tôi dừng một giây chờ anh John chạy đi nhặt bóng. Tôi cố ghi nhớ trong đầu khung cảnh ngày hôm đấy.
Chúng tôi đánh bóng tiếp. Rồi tôi gây ra một sai lầm.
Một tên tuần cảnh đi qua con ngõ nhà chúng tôi đúng lúc tôi chuẩn bị phát bóng cho anh John. Từ khóe mắt tôi thấy Eden đứng dậy trên bậc thềm. Thậm chí cả anh John cũng nhìn thấy hắn đang đi tới trước tôi, anh giơ tay bảo tôi đứng yên. Nhưng quá muộn rồi. Tôi đã quất gậy được nửa đường, và quả bóng bay thẳng vào mặt tên cảnh sát.
Tất nhiên bóng bật ra ngay, cuộn giấy vô hại, nhưng cũng đủ làm tên cảnh sát dừng lại. Mắt hắn liếc về phía tôi. Tôi chết lặng.
Trước khi chúng tôi kịp động đậy, tên cảnh sát đã rút một con dao từ trong ủng ra và bước về phía tôi. “Mày nghĩ mày trốn tội được hả thằng nhóc?” hắn quát tôi. Hắn đưa con dao lên chuẩn bị lấy cán dao đập vào mặt tôi. Thay vì co rúm người, tôi lại nhìn hắn chằm chằm giận dữ và đứng yên tại chỗ.
Anh John đến chỗ tên cảnh sát trước khi hắn kịp đến chỗ tôi. “Thưa ngài! Thưa ngài!” Anh John lao ra phía đứng trước tôi rồi giơ tay chắn tên cảnh sát. “Tôi xin lỗi vì chuyện đó,” anh nói. “Đây là Daniel em trai tôi. Nó không cố ý đâu ạ.”
Tên cảnh sát đẩy anh John sang bên. Cán dao đập ngang mặt tôi. Tôi ngã sụp xuống đất. Eden hét lên rồi chạy vào trong. Tôi ho hắng, gắng nhổ hết đất dính đầy trong miệng mình. Tôi không nói được. Tên cảnh sát bước lại rồi sút vào hông tôi. Đau nảy đom đóm mắt. Tôi cuộn tròn người lại.
“Xin ông hãy dừng lại!” Anh John lao về chỗ tên cảnh sát và đứng vững vàng xen giữa hai chúng tôi. Tôi chợt thoáng thấy hiên nhà từ chỗ mình đang nằm. Mẹ lao ra cửa và Eden trốn ở đằng sau bà. Mẹ hét lên những lời khẩn thiết với tên cảnh sát. Anh John tiếp tục van xin hắn. “Cháu... cháu có thể trả chú tiền. Nhà cháu không có nhiều nhưng chú có thể lấy bất kỳ thứ gì chú muốn. Xin chú.” Anh John đưa tay xuống rồi nắm tay tôi kéo lên. Anh giúp tôi đứng dậy.
Tên cảnh sát dừng lại cân nhắc đề nghị của anh John. Hắn nhìn mẹ tôi. “Mụ kia,” hắn gọi to. “Mang cho ta những thứ mụ có. Để xem mụ có nuôi nấng được một đứa khá hơn không.”
Anh John đẩy tôi lùi ra xa khỏi anh. “Thằng bé không cố ý đâu thưa ngài,” anh John nhắc lại. “Mẹ cháu sẽ phạt nó vì tội láo lếu. Nó còn bé nên chưa biết nhiều.”
Lát sau mẹ tôi chạy ra với một gói vải. Tên cảnh sát mở ra và kiểm tra từng tờ tiền một. Tôi biết đó gần như là toàn bộ số tiền chúng tôi có. Anh John yên lặng. Một lúc sau, tên cảnh sát gói tiền lại nhét vào túi áo khoác. Hắn lại nhìn mẹ tôi. “Mụ đang nấu thịt gà trong đó hả?” hắn nói. “Cũng khá là xa xỉ với một gia đình như chúng mày đấy. Chúng mày thích hoang phí tiền lắm hả?”
“Không thưa ngài.”
“Vậy đưa ta con gà đó nữa,” tên cảnh sát nói.
Mẹ tôi vội vã chạy vào trong nhà. Rồi mang ra một túi thịt gà buộc chặt lót giẻ bên trong. Tên cảnh sát cầm lấy, vắt nó lên vai và nhìn tôi với ánh mắt khinh thường thêm một lần nữa. “Thằng bụi đời láo toét,” hắn lẩm bẩm. Rồi hắn bỏ chúng tôi ở lại. Con ngõ lại trở nên yên ắng.
Anh John cố nói gì đó để xoa dịu mẹ nhưng mẹ chỉ gạt đi và xin lỗi anh John vì đã làm mất bữa ăn. Mẹ không nhìn tôi. Một lúc sau mẹ vội vào trong nhà để vỗ về Eden, lúc này thằng bé đã bắt đầu khóc nức nở.
Anh John quay mặt nhìn tôi khi mẹ đã đi. Anh nắm lấy vai tôi lắc mạnh. “ Đừng bao giờ làm vậy nữa em có nghe không? Anh cấm đấy.”
“Em không cố ý đánh trúng hắn!” Tôi hét lại.
Anh John nói giọng giận dữ. “Không phải chuyện đấy. Mà là cách em nhìn ông ta. Em có não không vậy? Em không bao giờ được nhìn cảnh sát như thế, hiểu không? Em muốn cả nhà bị giết sao?”
Má tôi vẫn đau nhói vì bị đánh bằng cán dao và bụng bỏng rát vì cú đá của tên cảnh sát. Tôi vặn người thoát khỏi tay anh John. “Anh không phải đứng lên bảo vệ em đâu,” Tôi quát lại. “Em đã có thể làm được. Em sẽ đánh trả hắn.”
John lại tóm lấy tôi. “Em đúng là một thằng gàn. Nghe anh đây này, nghe kỹ đây. Được không? Em không bao giờ được đánh trả. Không bao giờ. Em phải làm những gì cảnh sát bảo em và em không tranh cãi với bọn họ.” Một phần giận dữ biến mất trong ánh mắt anh. “Anh thà chết còn hơn thấy họ làm em đau. Hiểu chưa?”
Tôi loay hoay cố nghĩ ra câu nào đó khôn ngoan để đáp trả, nhưng thật xấu hổ khi tôi cảm thấy những giọt lệ tràn lên trên khóe mắt mình. “Em cũng xin lỗi vì làm mất con gà của anh,” tôi òa khóc.
Câu nói của tôi làm anh John phải mỉm cười. “Lại đây, nhóc.” Anh thở dài và vòng tay ôm lấy tôi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi xấu hổ vì đã khóc và cố không phát ra tiếng nức nở nào.
☆ ☆ ☆
Tôi không phải người mê tín, nhưng khi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, khỏi ký ức đau đớn rõ nét này về anh John, tôi có một cảm giác khủng khiếp chưa từng thấy nơi lồng ngực.
Anh thà chết còn hơn thấy họ làm em đau.
Và tôi đột nhiên lo sợ rằng bằng cách nào đó, theo một kiểu nào đó, những điều anh tôi nói trong giấc mơ sẽ trở thành sự thực.