JUNE
08:00.
KHU RUBY.
NHIỆT ĐỘ NGOÀI TRỜI 18 ĐỘ C.
Day sẽ bị xử tử vào tối mai.
Thomas đứng trước cửa nhà tôi. Anh ta mời tôi đến một buổi chiếu phim sớm trước khi chúng tôi đến trình diện ở dinh cơ Batalla. Vinh quang lá quốc kỳ, anh ta nói với tôi. Anh đã nghe nhiều phản hồi tốt về phim này. Phim nói về một cô gái Cộng hòa bắt được tên gián điệp phe Thuộc địa.
Tôi đồng ý. Nếu tôi định giúp John trốn đi tối nay thì tốt hơn hết tôi nên đảm bảo là Thomas có cảm giác tốt đẹp về mối quan hệ của chúng tôi. Không nên để anh ta nghi ngờ.
Cơn bão sắp đến (cơn bão thứ năm trong năm nay) để lộ dấu hiệu đầu tiên ngay lúc tôi và Thomas bước xuống phố, một cơn gió mạnh đến đáng ngại, gió giật lạnh buốt, nổi bật trong làn không khí ẩm ướt khác lạ. Chim chóc bay tán loạn. Bọn chó hoang tìm chỗ trú thay vì lang thang trên phố. Xe cộ trên phố đi lại thưa thớt hơn. Những chiếc xe tải chở những thùng nước uống và hộp thực phẩm bổ sung lên những khu cư xá cao tầng. Bao cát, đèn và radio cầm tay cũng được phân phát. Ngay cả các sân vận động Sát hạch cũng phải hoãn tổ chức kỳ Sát hạch trong ngày cơn bão đổ bộ.
“Anh đoán chắc em rất háo hức với những điều đang diễn ra,” Thomas nói khi chúng tôi xếp hàng vào rạp chiếu phim. “Sẽ không lâu nữa đâu.”
Tôi gật đầu và mỉm cười. Hôm nay rạp không còn chỗ trống, mặc cho gió giật và tình trạng mất điện đe dọa. Trước mặt chúng tôi hiện ra Khối lập phương khổng lồ của phòng chiếu phim, một màn hình chiếu bốn mặt với mỗi mặt hướng về một khu ghế ngồi. Màn hình chiếu một loạt quảng cáo và tin tức mới cập nhật trong lúc chúng tôi chờ đợi.
“Em không nghĩ ‘háo hức’ là cụm từ đúng nhất miêu tả cảm giác của em lúc này,” tôi đáp. “Nhưng phải nói là em rất mong chờ điều đó. Anh có biết chi tiết buổi xử tử sẽ diễn ra thế nào không?”
“Ừ thì, anh biết anh sẽ điều khiển quân ở quảng trường.” Thomas vẫn chăm chú xem quảng cáo (phía chúng tôi đang chiếu những dòng tít sáng chói, màu mè Con cái bạn sắp có kỳ Sát hạch? Hãy gửi chúng đến Thủ khoa Sát hạch để được tư vấn dạy kèm miễn phí!). “Ai mà biết được đám đông có thể làm gì. Có khi họ đã tập trung nhau lại rồi cũng nên. Còn em, em có lẽ sẽ ở trong tòa nhà. Dẫn Day đến pháp trường. Chỉ huy Jameson sẽ nói với chúng ta rõ hơn khi đến lúc.”
“Tốt lắm.” Tôi lại suy nghĩ về kế hoạch của mình, từng chi tiết được lập trình trong đầu tôi từ lúc gặp Kaede vào tối qua. Tôi sẽ cần thời gian chuyển mấy bộ đồng phục cho cô ta trước buổi hành hình, thời gian để giúp vài quân Ái quốc trà trộn vào bên trong. Không cần thuyết phục Chỉ huy Jameson nhiều thì bà ta cũng sẽ để tôi hộ tống Day và ngay cả giọng của Thomas cũng như cho thấy anh ta hiểu tôi muốn làm điều đó.
“June.” Giọng Thomas làm ngắt đoạn dòng suy nghĩ của tôi.
“Vâng?”
Anh ta nhìn tôi tò mò và hơi cau mày, như thể anh ta sực nhớ ra điều gì đó. “Đêm qua em không có ở nhà.”
Bình tĩnh. Tôi cười nhẹ rồi vu vơ liếc nhìn màn hình. “Sao anh lại hỏi thế?”
“À, anh ghé qua căn hộ của em lúc nửa đêm. Đứng gõ cửa một lúc lâu nhưng em không trả lời. Nghe như Ollie có ở đó, nên anh biết em không ra đường chạy. Em đi đâu vậy?”
Tôi quay lại nhìn Thomas với khuôn mặt điềm tĩnh. “Em không ngủ được. Em leo lên mái nhà một lát và ngắm nhìn đường phố.”
“Em không mang theo tai nghe. Anh thử gọi em nhưng chỉ có tiếng rè rè.”
“Thật sao?” Tôi lắc đầu. “Chắc do tiếp sóng kém vì hôm qua em vẫn mang theo mà. Tối qua trời cũng nhiều gió nữa.”
Anh ta gật đầu. “Chắc hôm nay em mệt lắm. Em nên nói với Chỉ huy Jameson, nếu không muốn bị giao nhiều việc quá.”
Lần này tôi nhăn mặt nhìn Thomas. Đặt câu hỏi ngược lại nào. “Anh làm gì ở cửa nhà em lúc đêm hôm vậy? Có việc gì gấp à? Em không bỏ lỡ thông báo gì của Chỉ huy Jameson chứ?”
“Không, không. Không phải thế.” Thomas cười ngượng ngùng rồi đưa tay vuốt tóc. Tôi không hiểu nổi làm sao một kẻ tay nhúng máu lại trông vô tư như vậy được. “Thật ra, anh cũng không ngủ được. Anh cứ nghĩ em sẽ rất lo lắng. Cứ tưởng anh sẽ tạo bất ngờ cho em.”
Tôi vỗ nhẹ tay anh ta. “Cảm ơn anh. Nhưng em sẽ ổn thôi. Mai chúng ta sẽ xử tử Day rồi, sau đó em sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều. Như lời anh nói. Sẽ không lâu nữa đâu.”
Thomas búng tay. “À, còn một lý do nữa anh muốn gặp em tối qua. Anh không định kể với em, đây đáng ra sẽ là một bất ngờ.”
Giờ thì những bất ngờ nghe không thú vị lắm. Nhưng tôi giả vờ tỏ ra háo hức. “Sao? Điều gì vậy anh?”
“Chỉ huy Jameson đã đề xuất nó, và được bồi thẩm đoàn chấp thuận. Anh nghĩ bà ấy vẫn điên tiết vì Day đã cắn bà ấy rất đau khi hắn cố trốn thoát.”
“Được chấp thuận làm gì ạ?”
“À, bây giờ sẽ có thông báo.” Thomas lại nhìn về màn chiếu phim và chỉ vào dòng tít quảng cáo. “Chúng ta sẽ đổi ngày tử hình phạm nhân Day.”
Quảng cáo chỉ là một tờ rơi điện tử, một hình ảnh tĩnh. Quảng cáo trông thật màu mè, chữ xanh đậm và các bức ảnh trên nền hoa văn màu trắng và xanh lá. Tôi thấy ảnh của Day ở chính giữa. CHỖ ĐỨNG NGAY TRƯỚC DINH CƠ BATALLA VÀO THỨ NĂM, NGÀY 26 THÁNG MƯỜI HAI LÚC 17:00 GIỜ. XEM BUỔI HÀNH HÌNH DANIEL ALTAN WING. CHỖ ĐỨNG CÓ HẠN. CHỈ XEM QUA MÀN HÌNH KHỔNG LỒ.
Phổi tôi như bị hút sạch không khí. Tôi quay ra nhìn Thomas. “Hôm nay sao?”
Thomas nhe răng cười. “Tối nay. Tuyệt quá phải không? Em sẽ không phải khổ sở thêm một ngày nào nữa.”
Tôi cố giữ giọng vui vẻ. “Tốt quá. Em rất vui khi biết tin này.”
Những tâm trí tôi rối bời hoảng loạn. Điều này có thể mang rất nhiều ý nghĩa. Bản thân việc Chỉ huy Jameson thuyết phục tòa chuyển ngày hành hình Day lên sớm nguyên một ngày đã là không bình thường. Chỉ tám tiếng nữa cậu ấy sẽ ra pháp trường, ngay khi mặt trời lặn. Giờ thì tôi không thể đưa John thoát ra được, toàn bộ ngày hôm nay sẽ được dành cho việc chuẩn bị xử tử Day. Thậm chí cả giờ cũng thay đổi. Quân Ái quốc có lẽ sẽ không thể gặp được tôi hôm nay. Tôi sẽ không có thời gian lấy đồng phục cho họ.
Tôi không thể giúp Day trốn thoát.
Nhưng đó không phải tất cả. Chỉ huy Jameson đã chọn không nói cho tôi biết điều này. Nếu đêm qua Thomas đã biết, điều đó có nghĩa bà ta đã nói với anh ta muộn nhất là vào tối qua, trước khi cho phép anh ta về nhà. Tại sao bà ta không nói với tôi? Bà ta phải nghĩ rằng tôi sẽ vui khi biết tin Day sẽ chết sớm hơn hai mươi lăm giờ so với kế hoạch chứ. Trừ phi bà ta nghi ngờ gì đó. Có lẽ bà ta muốn làm khó để thử phản ứng của tôi. Thomas có che giấu tôi điều gì mà anh ta biết không nhỉ? Có phải toàn bộ sự mù mờ về kế hoạch này chỉ là mặt nạ che đậy sự thật - hay Chỉ huy Jameson cũng không cho anh ta biết gì?
Bộ phim bắt đầu chiếu. Tôi thấy biết ơn vì không phải nói chuyện với Thomas nữa và có thể yên lặng suy nghĩ.
Thay đổi kế hoạch. Nếu không, chàng trai không giết anh tôi sẽ chết trong đêm nay.