DAY
Thời điểm mới của buổi hành hình chẳng có tiếng kèn lệnh nào, chỉ có tiếng sấm thỉnh thoảng nổ ra bên ngoài tòa nhà. Nhưng tất nhiên tôi không thể nhìn thấy từ trong buồng giam, với những bức tường thép trống trơn, camera an ninh và những tên lính đầy vẻ lo lắng, nên tôi chỉ có thể đoán thời tiết trông như thế nào mà thôi.
Sáu giờ sáng, lính gác mở còng và tháo bỏ sợi xích đang gắn tôi vào tường nhà giam. Đó là một thông lệ. Trước khi một tên tội phạm được công khai áp giải ra trường bắn, dinh cơ Batalla sẽ truyền hình ảnh hắn đến tất cả các màn hình khổng lồ trên quảng trường Batalla. Chúng tháo xích cho tôi để tôi có cơ hội làm trò gì đó mua vui. Tôi từng nhìn thấy cảnh đó trong quá khứ, và những khán giả ở quảng trường rất thích thú với cảnh này. Thông thường sẽ có vài điều xảy ra: quyết tâm của tù nhân bắt đầu suy sụp, hắn sẽ cầu xin, van nài lính gác, hoặc cố gắng thỏa thuận, xin gia hạn hoặc một số còn cố gắng bỏ trốn. Nhưng chưa ai từng thành công. Chúng truyền hình trực tiếp hình ảnh tù nhân tới quảng trường cho đến khi thời khắc hành hình tới, rồi chúng sẽ cắt cảnh và chiếu ngay hình ảnh đội xử bắn ở bên trong dinh cơ Batalla và cảnh tù nhân bước đến trước mặt đội xử bắn. Khán giả đứng ở quảng trường sẽ há miệng kinh ngạc và thét lên, đôi khi là với sự hả hê, khi loạt đạn được bắn ra. Và chính quyền Cộng hòa sẽ rất vui mừng khi bọn chúng đã dùng được một tên tội phạm nữa để nêu gương cho dân chúng.
Chúng sẽ chiếu đi chiếu lại đoạn phim này trong vài ngày sau đó.
Tôi được tự do đi lại trong buồng giam nhưng tôi chỉ ngồi một chỗ và dựa vào tường, đặt tay trên đầu gối. Tôi không thích mua vui cho thiên hạ. Đầu tôi đau đớn với cảm giác vừa kinh hãi vừa háo hức, mong chờ đan xen lo lắng. Mặt dây chuyền nằm gọn trong túi tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ về anh John. Chúng sẽ làm gì anh? June đã hứa sẽ giúp tôi - cô ấy chắc hẳn cũng đã lên kế hoạch nào đó cho anh John. Tôi hy vọng.
Nếu June lên kế hoạch giải cứu tôi thì giờ cô chắc chắn đang phải cố gắng hết sức. Việc thay đổi ngày hành hình chắc chắn không hề giúp ích gì cho cô. Tim tôi đau nhói với ý nghĩ rằng cô đang tự đặt mình vào nguy hiểm. Tôi ước gì mình biết được điều cô đã khám phá ra. Điều gì đã làm cô tổn thương đến mức từ bỏ mọi đặc quyền đang có để chống lại chính phủ Cộng hòa? Và nếu như cô nói dối... thật ra thì tại sao lại nói dối chuyện giải cứu tôi? Có lẽ cô ấy thực sự quan tâm đến mình. Tôi tự cười bản thân mình một chút. Sao lại nghĩ đến chuyện đấy lúc này cơ chứ. Biết đâu tôi lại có thể hôn trộm để tạm biệt cô trước khi bước ra trường bắn.
Tôi biết chắc một điều. Kể cả nếu kế hoạch của June thất bại, kể cả nếu tôi phải một mình bước ra trường bắn, không có ai giúp đỡ... tôi vẫn sẽ chiến đấu. Bọn lính sẽ phải găm đầy đạn lên người tôi nếu muốn tôi đứng yên một chỗ. Tôi rùng mình thở dài. Nghĩ thì cứng rắn đấy nhưng liệu tôi có sẵn sàng thực hiện không?
Lính gác đứng trong buồng giam mang nhiều vũ khí hơn bình thường, cùng với mặt nạ khí và áo chống đạn. Không tên nào dám rời mắt khỏi tôi. Chúng thực sự nghĩ tôi sẽ làm điều gì đó điên rồ. Tôi nhìn chằm chằm vào những chiếc camera an ninh và tưởng tượng đám đông nơi quảng trường trông ra sao.
“Các người hẳn là thích thú lắm,” một lúc sau tôi nói. Vài tên lính di chuyển, một số giơ vũ khí lên. “Phí phạm cả ngày chỉ để nhìn tôi ngồi không trong một căn phòng giam. Vui đấy.”
Im lặng. Bọn lính quá lo ngại nên không đáp lại.
Tôi mường tượng ra đám đông ngoài kia. Họ đang làm gì? Có lẽ một số đang thương cảm cho tôi, vẫn sẵn sàng chống đối vì tôi. Có thể một số đang chống đối, dù không gây hậu quả nghiêm trọng như lần trước, nếu không thì có lẽ tôi đã nghe thấy một phần cảnh đó vọng vào từ ngoài hành lang. Rất nhiều kẻ căm ghét tôi. Chắc giờ họ đang ăn mừng. Và một số khác có thể chỉ ở ngoài đó vì sự tò mò bệnh hoạn.
Hàng giờ trôi qua. Tôi thấy bản thân mong chóng đến buổi hành hình. Ít ra tôi sẽ nhìn thấy thứ gì khác những bức tường giam xám xịt, dù chỉ trong chốc lát. Bất cứ điều gì để chấm dứt sự chờ đợi tê óc này. Bên cạnh đó, nếu June không thành công với bất kỳ kế hoạch nào mà cô ấy đề ra, tôi sẽ phải ngừng nghĩ đến anh John, mẹ tôi, Tess, Eden và tất cả mọi người.
Bọn lính thay phiên nhau ra vào phòng giam của tôi. Tôi biết đã gần đến năm giờ chiều. Giờ hẳn là quảng trường đã chật kín người. Tess. Có lẽ cô bé cũng đang ở ngoài đó, quá sợ hãi không dám chứng kiến cảnh này nhưng cũng quá sợ hãi không thể bỏ lỡ nó.
Có tiếng bước chân ngoài hành lang. Rồi một giọng nói mà tôi nhận ra. Giọng của June. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa buồng giam. Đã đến lúc sao? Đến lúc cho cuộc đào tẩu của tôi, hay là cái chết của tôi?
Cánh cửa bật mở. Đám lính canh nhường chỗ khi June trong bộ quân phục đúng chuẩn bước vào phòng giam, ở hai bên là Chỉ huy Jameson và một vài tên lính khác. Tôi nín thở khi nhìn thấy cô ấy. Tôi chưa từng nhìn thấy June ăn mặc như vậy. Quân hàm bóng bẩy, xa hoa đính trên hai vai, chiếc áo choàng vạt dài dày dặn được may bằng vải nhung mềm. Gi lê màu đỏ thẫm, đôi ủng cầu kỳ có đai. Chiếc mũ quân nhân đúng chuẩn. Lớp trang điểm đơn giản tôn lên khuôn mặt, tóc buộc đuôi ngựa hoàn hảo. Đây chắc là mẫu quần áo đặc vụ dành cho các dịp đặc biệt.
June dừng lại cách tôi một khoảng, và trong lúc tôi chật vật đứng vững, cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Bốn giờ bốn lăm phút chiều,” Cô nói. Cô lại nhìn tôi. Tôi cố đọc ánh mắt ấy xem có đoán được kế hoạch của cô không. “Có nguyện vọng cuối cùng gì không? Ngươi nên cho chúng ta biết nếu muốn gặp anh trai lần cuối hoặc một lời cầu nguyện cuối cùng. Đó là đặc ân duy nhất trước khi ngươi chết.”
Tất nhiên rồi. Nguyện vọng cuối cùng. Tôi nhìn thẳng vào cô, cẩn trọng không để lộ cảm xúc. Cô ấy muốn tôi nói gì? Đôi mắt June nóng bỏng và dữ dội.
“Tôi...” tôi cất lời. Mọi cặp mắt đổ dồn về tôi.
Tôi thấy June mấp máy môi rất nhẹ. John, cô mấp máy. Tôi liếc nhìn chỉ huy Jameson.
“Tôi muốn gặp anh trai tôi, John,” tôi nói. “Một lần cuối. Làm ơn.”
Mụ chỉ huy gật đầu vẻ sốt ruột rồi búng ngón tay, lẩm bẩm trao đổi với tên lính đứng gần. Hắn giơ tay chào rồi bước đi. Mụ ta nhìn tôi. “Đồng ý.” Tim tôi đập mạnh hơn. June khẽ trao đổi ánh nhìn với tôi nhưng trước khi tôi kịp tập trung, cô đã quay qua Chỉ huy Jameson hỏi điều gì đó.
“Mọi thứ đã được sắp xếp rồi, Iparis,” mụ Chỉ huy đáp. “Giờ thì đừng nài nỉ tôi nữa.”
Chúng tôi chờ đợi trong im lặng mất vài phút cho đến khi tôi lại nghe thấy tiếng bước chân đi dọc hành lang. Lần này, tiếng kéo lê lẫn với tiếng bước chân khô khốc của lính canh. Chắc là anh John. Tôi nuốt nghẹn. June không nhìn tôi nữa.
Và rồi anh John bước vào phòng, hai bên là lính gác. Anh nhìn gầy và xanh xao hơn so với trước đây. Mái tóc bạch kim dài buông xõa thành những lọn bẩn thỉu, anh thậm chí có vẻ không đế ý đến những món tóc dính trên mặt. Chắc bây giờ tóc tôi cũng như thế. Anh mỉm cười khi thấy tôi, dù nụ cười chẳng có mấy niềm vui. Tôi cố cười đáp lại.
“Chào anh,” Tôi nói.
“Chào em,” Anh đáp lại.
June khoanh tay. “Năm phút. Nói những điều ngươi muốn và kết thúc đi.” Tôi im lặng gật đầu.
Chỉ huy Jameson liếc nhìn June, không có ý định bước đi. “Đảm bảo là đúng năm phút đấy, không hơn một giây.” Rồi mụ ta áp tay vào tai và bắt đầu quát lên ra lệnh. Mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Trong vài giây, cả tôi và anh John chỉ ngồi đó nhìn nhau không chớp mắt. Tôi cố cất tiếng nhưng lại như có gì đó nghẹn trong cổ họng và câu chữ chẳng thể phát ra. Anh John không đáng phải chịu đựng những chuyện này. Có thể tôi đáng nhưng không phải anh. Tôi mới là tên vô gia cư. Một tên tội phạm lẩn trốn. Tôi đã phạm tội hết lần này đến lần khác. Nhưng anh John chưa làm gì sai. Anh đã vượt qua kỳ Sát hạch một cách công bằng. Anh là người chu đáo, có trách nhiệm. Không như tôi.
“Em biết Eden đang ở đâu không?” Cuối cùng anh John cũng lên tiếng. “Thằng bé còn sống không?”
Tôi lắc đầu. “Em không biết, nhưng em nghĩ là còn.”
“Khi nào em đứng ngoài đó,” anh John tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn, “hãy luôn ngẩng cao đầu, biết không? Đừng để chúng làm em dao động.”
“Em hứa.”
“Làm cho bọn lính phải vất vả vào. Đấm vào mặt bất kỳ ai nếu em phải làm thế.” Anh John nở nụ cười buồn và gượng gạo. “Em là đứa nhóc đáng sợ. Hãy làm cho chúng sợ. Được không? Hãy luôn như vậy đến tận cùng.”
Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm thấy mình như một cậu em nhỏ. Tôi nghẹn họng cố nuốt nước mắt vào trong. “Vâng,” tôi thì thầm.
Thời gian của chúng tôi kết thúc nhanh chóng, cả hai trao nhau lời tạm biệt và hai tên lính gác xốc vai anh John lên để đưa anh ra khỏi buông giam của tôi, quay về chỗ cũ. Chỉ huy Jameson trông có vẻ thư giãn đôi chút, rõ ràng bớt căng thẳng khi nguyện vọng cuối cùng của tôi đã kết thúc. Mụ ta vẫy tay ra lệnh cho những tên lính khác. “Xếp đội hình,” mụ ta nói. “Iparis, cô đi cùng lính gác về phòng giam thanh niên này. Lát tôi sẽ quay lại.” June giơ tay chào rồi đi theo anh John ra khỏi phòng giam trong khi binh lính tiến tới rồi trói tay tôi ra đằng sau. Chỉ huy Jameson biến mất sau cánh cửa.
Tôi hít một hơi thật sâu. Bây giờ tôi cần có một phép mầu.
Vài phút sau, chúng dẫn tôi đi. Tôi làm theo lời anh John dặn, ngẩng cao đầu, ánh mắt vô cảm. Giờ tôi đã nghe thấy tiếng đám đông. Lúc vang vọng lúc chìm nghỉm, một đợt sóng đều đặn những tiếng người nói. Tôi liếc qua từng tấm màn hình phẳng xếp dọc theo hành lang khi chúng tôi đi qua - mọi người ở quảng trường trông thật bồn chồn, họ di chuyển lên như những con sóng trong ngày mưa bão, và tôi nhận ra hàng rào quân lính đang ngăn cản họ tràn vào trong. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy những người có một dải tóc nhuộm đỏ tươi trên đầu. Binh lính đi xuyên qua đám đông, bao vây rồi bắt những người đó - nhưng họ có vẻ như không quan tâm.
Rồi đến lúc June gia nhập đoàn và bước đều ngay sau đám lính. Tôi liếc ra sau nhưng không thể nhìn thấy mặt cô. Thời gian trôi đi. Điều gì sẽ xảy ra khi chúng tôi đến pháp trường?
Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến những hành lang dẫn ra trường bắn.
Đó là khí tôi nghe thấy Thomas, tên đại úy trẻ tuổi, nói, “Cô Iparis.”
“Chuyện gì vậy?” June đáp.
Từng lời nói như bóp nghẹt tim tôi. Tôi không tin là cô ấy đã lên kế hoạch cho việc này.
“Cô Iparis,” hắn nói, “cô hiện đang trong quá trình điều tra. Đi theo tôi.”