← Quay lại trang sách

JUNE

Bản nàng đầu tiên của tôi là tấn công Thomas. Đó là điều tôi định làm nếu anh ta bắt tôi khi không có quá nhiều binh lính xung quanh. Lấy hết sức bình sinh lao vào anh ta, đánh anh ta bất tỉnh, rồi chạy đến chỗ Day và tẩu thoát. Tôi đã có John. Đâu đó trong hành lang dẫn đến buồng giam cũ của anh có hai tên lính canh nằm bất tỉnh. Tôi chỉ John chỗ ống thông gió. Anh đang chờ tôi ở đó trong khi tôi thực hiện những bước tiếp theo. Tôi sẽ giải cứu Day, hét lên một tiếng báo hiệu rồi John sẽ xuất hiện từ trong bức tường như một bóng ma và trốn đi cùng chúng tôi. Nhưng tôi không thể đánh thắng Thomas và tất cả đám lính gác này mà không sử dụng yếu tố bất ngờ.

Nên tôi quyết định làm theo lời anh ta. “Điều tra ư?” Tôi nhăn mặt hỏi lại. Anh ta lịch sự đặt tay lên mũ, như một lời xin lỗi, rồi nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu dẫn tôi đi khỏi đám lính đang canh gác Day.

“Chỉ huy Jameson yêu cầu anh bắt giữ em,” anh ta nói. Chúng tôi đi vòng qua khúc quanh và tiến đến cầu thang. Thêm hai tên lính đi cùng anh ta. “Anh có vài câu muốn hỏi em.”

Tôi làm ra vẻ khó chịu. “Thật nực cười. Sao Chỉ huy không chọn một thời điểm ít kịch tính hơn cho cái chuyện vớ vẩn này chứ?”

Thomas không đáp lại.

Anh ta dẫn tôi xuống cầu thang, dưới hai tầng nhà đến khi chúng tôi bước vào tầng hầm nơi các phòng hành hình, hệ thống điện và các phòng kho nằm dọc theo các hành lang. (Tôi biết tại sao chúng tôi lại xuống đây. Họ đã phát hiện ra quả bom điện tử bị mất mà tôi đã đưa cho Kaede. Thường thì cuối tháng họ mới kiểm tra. Nhưng Thomas chắc hẳn đã yêu cầu rà soát lại trong sáng nay). Tôi cố che giấu sự hoảng sợ trên khuôn mặt mình. Tập trung vào, tôi túc giận nhắc nhở bản thân. Hoảng sợ là chết chắc.

Thomas dừng chúng tôi lại ở cuối cầu thang. Anh ta đặt tay lên thắt lưng, tôi để ý thấy báng súng của anh ta sáng lên. “Một quả bom điện tử đã bị mất.” Ngọn đèn đu đưa trên đầu đổ bóng đen ảm đạm trên khuôn mặt anh ta. “Phát hiện nó bị mất vào sáng sớm sau khi anh đến gõ cửa nhà em. Em nói em ở trên mái nhà vào đêm qua phải không? Em có biết gì về chuyện này không?”

Tôi vẫn nhìn thẳng vào mặt anh ta và đứng khoanh tay. “Anh nghĩ em đã làm chuyện này à?”

“Anh không định buộc tội em chuyện gì hết, June à.” Vẻ mặt anh ta trở nên buồn, thậm chí là van nài. Nhưng bàn tay vẫn không rời khẩu súng. “Nhưng anh nghĩ chuyện này đúng là quá trùng họp. Rất ít người có quyền xuống đây, và những người khác ít hay nhiều đều có bằng chứng ngoại phạm.”

“Ít hay nhiều đều ngoại phạm?” Tôi nói bằng giọng mỉa mai đủ làm anh ta đỏ mặt. “Nghe mơ hồ quá đấy. Em có xuất hiện trong camera an ninh không? Hay Chỉ huy Jameson bảo anh làm chuyện này?”

“Trả lời câu hỏi đi June.”

Tôi lườm anh ta. Anh ta cau mày, nhưng không xin lỗi vì đã thay đổi tông giọng. Có lẽ mình tiêu thật rồi.

“Không phải em làm,” Tôi nói.

Thomas có vẻ chưa bị thuyết phục. “Em không làm chuyện này?” Anh ta nhắc lại.

“Em có thể nói gì với anh đây? Họ có kiểm tra kho thêm ít nhất một lần nữa không? Anh có chắc là có đồ bị mất không?”

Thomas hắng giọng. “Có người can thiệp vào camera an ninh ở đây nên bọn anh không ghi lại được gì.” Anh ta gõ súng. “Hành động rất tỉ mỉ. Và khi nghĩ đến sự tỉ mỉ, anh nghĩ ngay đến một người. Là em.”

Tim tôi bắt đầu đập rộn lên.

“Anh không muốn làm thế này.” Giọng Thomas trở nên nhẹ hon. “Nhưng anh cảm thấy lạ vì em mất quá nhiều thời gian để thẩm vấn Day. Có phải bây giờ em thấy thương hại hắn? Có phải em đã lên...”

Anh ta không bao giờ nói hết được câu đó.

Đột nhiên, một tiếng nổ làm rung chuyển cả hành lang, ném chúng tôi văng vào tường. Bụi mù mịt rơi xuống từ trần nhà, tia lửa lập lòe trong phòng. Quân Ái quốc. Quả bom điện tử. Họ đã cho nổ nó ở quảng trường. Họ đã xuất hiện, theo đúng kế hoạch, ngay trước khi Day bước ra trường bắn. Thế nghĩa là tất cả súng ống trong tòa nhà này đều sẽ bị vô hiệu hóa trong chính xác hai phút. Cảm ơn cô, Kaede.

Tôi đẩy Thomas đập mạnh vào tường trước khi anh ta có thể lấy lại thăng bằng. Rồi giằng con dao từ thắt lưng anh ta, với đến hộp bảng điện, mở nó ra. Đằng sau tôi, Thomas đang với lấy khẩu súng như thể một cảnh quay chậm.

“Ngăn cô ta lại!”

Tôi lấy dao cắt đứt tất cả các đường dây dưới đáy bảng điện.

Một tiếng nổ. Một chùm tia lửa điện. Rồi cả tầng hầm chìm trong bóng tối.

Tôi nghe tiếng Thomas chửi thề. Anh ta phát hiện ra súng đã bị vô hiệu. Binh lính đâm sầm vào nhau. Tôi nhanh chóng lần mò ra phía cầu thang.

“June!” Thomas hét lên từ đâu đó phía sau tôi. “Em không hiểu gì cả, đó cũng chỉ vì tốt cho em thôi.”

Trong cơn tức giận, tôi buột miệng nói. “Phải rồi, đó có phải điều anh đã nói với anh Metias không?”

Không lâu nữa hệ thống điện dự phòng sẽ bắt đầu hoạt động. Tôi không đợi ở đó để nghe câu trả lời của Thomas. Tôi bước đến cầu thang rồi nhảy ba bước một, đồng thời nhẩm đếm từng giây kể từ khi quả bom điện tử phát nổ. Đã qua mười một giây. Còn một trăm lẻ chín giây nữa thì súng lại hoạt động được.

Tôi lao vụt qua cánh cửa tầng một thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Binh lính vội lao ra quảng trường. Bước chân nện xuống như sấm ở khắp nơi. Tôi xoay xở đi thẳng trở lại phía trường bắn. Các chi tiết vút qua đầu tôi như một đường cao tốc của ý nghĩ. Còn chín mươi bảy giây. Ba mươi ba tên lính đi ngược chiều tôi, mười hai tên cùng chiều, vài màn hình phẳng tối đen, chắc hẳn điện bị cắt, những chiếc khác chiếu cảnh đám đông nhốn nháo bên ngoài, có thứ đang rơi từ trên trời xuống quảng trường, tiền! Quân Ái quốc đang rải tiền từ các mái nhà. Một nửa đám đông tìm cách thoát ra khỏi quảng trường, nửa còn lại đang bò lồm cồm nhặt tiền rơi.

Bảy mươi hai giây. Tôi đến được hành lang dẫn ra trường bắn và lập tức đánh giá đúng cảnh tượng đang diễn ra: ba tên lính bất tỉnh. John và Day, cổ đeo hờ hững dải băng mà bọn lính gác chắc hẳn đã buộc vào mắt cậu trước khi quả bom nổ, đang đánh nhau với tên thứ tư. Những tên khác chắc đã được điều động đi ngăn chặn đám đông ở quảng trường, nhưng sẽ không lâu nữa. Chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi chạy đến phía sau họ, rồi tung chân đá quét tên lính. Hắn ngã nhào. John đấm vào hàm hắn. Hắn bất tỉnh.

Sáu mươi giây. Day trông lảo đảo, như thể cậu sắp ngất đến nơi. Chắc hẳn một tên lính đã đánh trúng đầu cậu, cũng có thể cái chân đang gây rắc rối cho cậu. Tôi và John đỡ cậu từ hai bên, tôi dẫn cả ba vào một hành lang hẹp hơn hướng ra khỏi các hành lang trường bắn và chúng tôi bắt đầu hướng về phía lối ra. Giọng Chỉ huy Jameson vang lên trong bộ đàm. Bà ta có vẻ giận dữ.

“Xử tử hắn đi! Giết hắn ngay! Phải chắc chắn là quảng trường đang phát cảnh này.”

“Chết tiệt,” Day vừa thở vừa nói. Đầu cậu xoay về một phía, đôi mắt xanh dương nhìn thẫn thờ và không tập trung. Tôi trao đổi ánh nhìn với John rồi đi tiếp. Giờ những tên lính đang trên đường quay trở lại. Trở lại để lôi Day ra trường bắn.

Hai mươi bảy giây.

Chúng tôi còn cách cửa ra đúng bảy mươi sáu mét. Chúng tôi chạy được khoảng một phẩy năm mét mỗi giây. Hai mươi bảy lần một phẩy năm bằng bốn mươi phẩy năm mét. Trong bốn mươi phẩy năm mét nữa, súng sẽ hoạt động trở lại. Tôi đã có thể nghe thấy tiếng ủng của quân lính ở những hành lang liền kề đang nện xuống sàn. Chúng tôi cần thêm ít nhất hai mươi ba giây để đến được cửa ra trước khi chúng bắt kịp chúng tôi ở hành lang này. Chúng sẽ bắn chết chúng tôi trước khi chúng tôi thoát được ra ngoài.

Tôi ghét những tính toán của mình.

John liếc nhìn tôi. “Chúng ta sẽ không thoát nổi đâu.” Ở giữa chúng tôi, Day đã rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Nếu hai anh em tiếp tục chạy và tôi quay lại đánh nhau với bọn lính thì tôi cũng sẽ chỉ hạ được vài tên trước khi bị chúng áp đảo. Chúng vẫn sẽ bắt được John và Day.

John dừng bước và tôi cảm thấy sức nặng của Day chuyển sang mình. “Sao...” tôi bắt đầu nói thì thấy John tháo chiếc khăn bịt mắt khỏi cổ Day. Rồi anh quay người lại. Tôi trợn mắt. Tôi biết anh định làm gì. “Không, hãy đi cùng chúng tôi!”

“Cô cần thêm thời gian,” John đáp. “Chúng muốn một buổi tử hình? Chúng sẽ có thứ chúng muốn.” Anh bắt đầu chạy xa khỏi chúng tôi. Quay trở lại hành lang.

Trở lại hướng trường bắn.

Không. Không, không, John. Anh đi đâu vậy! Tôi để mất một giây nhìn theo anh, giằng xé trong thoáng chốc, tự hỏi có nên đuổi theo anh không.

John sẽ làm điều đó.

Đầu Day ngả trên vai tôi. Sáu giây. Tôi không còn cách nào khác. Kể cả khi nghe thấy tiếng la hét của binh lính sau lưng, trong hành lang dẫn ra trường bắn, tôi vẫn buộc mình phải quay lại và tiếp tục đi.

Không giây.

Súng đã được kích hoạt trở lại. Chúng tôi tiếp tục đi. Thêm vài giây trôi qua. Tôi nghe thấy một tiếng náo động ở những hành lang đâu đó phía sau lưng chúng tôi. Tôi dặn lòng không được nhìn lại.

Rồi chúng tôi cũng đến được cửa, nhào ra phố và hai tên lính ở trên chúng tôi. Tôi không còn sức chiến đấu nữa. Nhưng tôi vẫn cố. Rồi bỗng có người đánh cùng tôi, những tên lính ngã xuống và Kaede chạy qua tầm nhìn của tôi. “Họ đây rồi!” cô ta hét lên. “Đi thôi!”

Họ đang nấp gần cửa sau. Đúng như chúng tôi đã thỏa thuận. Quân Ái quốc đến trợ giúp chúng tôi. Tôi muốn bảo họ đợi John nhưng tôi biết sẽ không ích gì. Họ tóm lấy chúng tôi và dẫn chúng tôi về hướng những chiếc mô tô. Tôi rút khẩu súng từ thắt lưng ra rồi liệng xuống đất. Giờ tôi không thể để mình bị thiết bị theo dõi gắn trên đó lần theo nữa. Day ngồi lên một chiếc xe, tôi ngồi lên chiếc khác. Hãy đợi John, tôi muốn nói.

Nhưng chúng tôi đã rời đi. Dinh cơ Batalla chuyển động xa dần chúng tôi.