Chương 3 Duyên hay nợ? Tình yêu và sự lựa chọn
Tình yêu có lẽ luôn là một điều đẹp đẽ với bất kỳ ai nhưng với tôi tình yêu của những ngày sinh viên lại là một điều gì đó phù phiếm và không dành cho tôi. Hồi đi học cũng có vài chàng trai tán tỉnh nhưng tôi không hề rung động. Hoặc tôi quá bận rộn với việc học hành, làm thêm, mải mê tham gia tình nguyện… mà không có thời gian dành cho chuyện yêu đương. Hoặc đối với các bạn nam cùng độ tuổi tôi không tìm thấy sự đồng cảm để sẻ chia. Tôi nhận thấy mình bị buộc phải tự lập và trưởng thành sớm hơn các bạn rất nhiều. Cho đến một ngày tôi gặp anh, mối tình đầu của tôi nhưng oái ăm thay anh là người đã có vợ. Tôi đã vật vã khổ sở suốt thời gian dài trước khi tự mình quyết định bước ra khỏi mối quan hệ bế tắc ấy.
Tôi tự đấu tranh với chính mình rất nhiều nhưng đây cũng là một phần tuổi trẻ, một phần của những vấp ngã mà tôi đã biết đứng lên mạnh mẽ, vững vàng và biết lựa chọn cho mình một con đường khác. Cũng có nhiều cô gái ở giai đoạn chập chững bước vào đời, dễ bị cuốn theo những mối tình như thế. Tôi học được rằng ở giữa những ranh giới ấy điều quan trọng là mình phải đủ bình tâm để suy xét và vượt qua những cám dỗ, vượt qua được những ham muốn tầm thường của bản thân. Giống như câu nói trong tác phẩm Mùa lạc của Nguyễn Khải: Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ. Ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy.
Sau thời gian dài vật vã, chán nản tôi sợ đàn ông và sợ tình yêu. Hành trình 10 năm của tôi bắt đầu từ những biến cố gia đình vẫn không là gì so với nhiều người bất hạnh trong xã hội. Tôi trân trọng những khó khăn, vấp ngã đó vì chúng đã tạo nên tính cách, con người tôi của ngày hôm nay. Và giờ tôi có thể sẵn sàng để lại tiếp tục đối diện với những thử thách mà cuộc đời ban tặng.
Đọc đến đây hẳn các độc giả sẽ rất thắc mắc khi vẫn chưa thấy con đường nào dẫn đến nước Ý của tôi, khi cả hành trình dài là 4 năm học tiếng Nhật và 6 năm làm việc trong công ty Nhật. Nếu nói tình yêu là duyên số thì việc tôi đi du học thạc sĩ, ở lại và bắt đầu con đường mới của mình trên đất nước Ý là cái nợ mà tôi đã lựa chọn. Vì, tôi đã gặp anh, một chàng trai người Ý và cũng là chồng tôi bây giờ. Tôi gặp anh vào lần đầu tiên anh đặt chân đến Hà Nội, đang bắt đầu khám phá thành phố. Khi thấy tôi đang chụp ảnh cho đồng nghiệp ở Hồ Gươm, anh cũng dừng lại ngay bên cạnh và giơ máy ảnh lên chụp. Anh tên là Giuseppe, chàng trai đến từ Sicily, quê hương của Bố già 4 .
4 Nhân vật Don Vito Corleone trong bộ phim nổi tiếng Bố già (The Godfather) sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo.
Sau 3 năm yêu xa, quãng thời gian không hề dễ dàng với chúng tôi, anh ngỏ lời cầu hôn và muốn tôi cùng anh sang Đức lập nghiệp. Nếu lúc đó anh không ngỏ lời thì không biết bao giờ chúng tôi mới có thể gặp lại nhau. Chính thời điểm này là lúc ước mơ du học của tôi trở lại. Nếu tôi kết hôn với anh, tôi có thể sang châu Âu sống một cách dễ dàng, nhanh chóng nhưng bản thân tôi không muốn mọi chuyện diễn ra theo cách đó. Tôi vẫn còn ước mơ dang dở của mình. Tôi muốn sang châu Âu vì chính tôi lựa chọn chứ không phải vì anh. Tôi từ chối lời cầu hôn. Tôi bảo anh, tôi vẫn còn quá nhiều điều muốn làm và tôi muốn tự do. Tôi muốn sống cuộc đời của mình và đi con đường của mình. Anh chấp nhận và đầu hàng trước sự “cứng đầu” của tôi. Anh bay thẳng từ Hà Nội sang Đức và chống chọi với sự cô đơn, lạnh lẽo và khó khăn của những ngày đầu lập nghiệp nơi đất khách. Tôi ở Việt Nam bắt đầu âm thầm thực hiện ước mơ. Tôi muốn tìm kiếm học bổng để đi du học châu Âu vì tôi nghĩ rằng cá tính của tôi sẽ phù hợp với châu Âu, nơi mà tôi có thể tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn mình, được sống là chính tôi và làm những gì mình muốn. Nhưng cuộc đời quả thật đã có những định mệnh. Vào thời điểm đó Đại sứ quán Ý trao học bổng cho tôi và đó là chương trình thạc sĩ ngành năng lượng tái tạo, trách nhiệm xã hội và phát triển bền vững tại Đại học Bocconi, Milan, đây là chương trình học duy nhất mà tôi thấy mình phù hợp và muốn theo đuổi trên con đường sự nghiệp.
Tôi đã quyết định nắm lấy cơ hội của mình và bắt đầu rẽ sang một con đường mới như vậy đấy!
Tình yêu là cái duyên dẫn tôi đến nước Ý nhưng sự lựa chọn và quyết định vẫn là từ chính bản thân tôi. Tôi nghĩ quả thật cuộc đời đều có những sự sắp đặt “vô hình”. Nếu tôi vẫn còn đắm chìm trong mối tình đầu, trong những lời ca thán, oán trách thì có lẽ bây giờ tôi vẫn đang vật vã và khóc lóc cho số phận của mình. Vấp ngã từ mối tình đầu đã dạy tôi hiểu tình yêu và sự bình yên đôi khi không đi cùng với nhau. Có tình yêu không hẳn là bạn sẽ thấy bình yên nhưng khi bạn thấy tâm hồn mình bình yên thì chắc chắn tình yêu sẽ đến. Nếu tôi dễ dàng hài lòng với công việc của mình thì có lẽ tôi sẽ trở thành một con robot nghiện công việc và lúc nào cũng chỉ lăn mình vào dự án, đối tác… đến mức quên cả gia đình, bạn bè và cuộc đời tươi đẹp ngoài kia. Nếu tôi vẫn ngồi oán trách vì cuộc đời đã quá bất công với tôi khi “trao tặng” tôi quá nhiều mất mát, đớn đau, khổ sở từ gia đình, tình yêu đến công việc thì tôi mãi mãi chẳng bao giờ thấy được cầu vồng sau cơn mưa. Tôi khao khát tự do và sống cho chính mình. Tôi học được một điều rằng, tôi chỉ có thể mang lại hạnh phúc cho người khác khi bản thân hạnh phúc. Đừng bao giờ trông đợi vào hạnh phúc từ người khác mang lại, chính mình phải quyết định cuộc đời mình. Không than phiền, trách cứ cuộc đời bất công mà hãy vui vẻ đón nhận những thử thách cuộc đời trao tặng vì vượt qua thử thách rồi sẽ thấy có rất nhiều điều đẹp đẽ đang chờ mình phía trước.