← Quay lại trang sách

Chương 2 Cuộc sống của người Ý

Tôi nghĩ người Ý là dân tộc biết tận hưởng cuộc sống. Nếu các bạn để ý thì hầu hết các ngành thế mạnh của Ý chủ yếu liên quan đến ăn, mặc và chơi. Nông nghiệp với các sản phẩm nổi tiếng như dầu oliu, phô mai, salame hay nói đến pizza, pasta, gelato thì không thể không nghĩ đến Ý. Có thể nói ẩm thực chính là chủ đề yêu thích của người Ý, khi đi bất kỳ đâu, gặp bất kỳ ai chỉ cần ngồi cùng bàn ăn thì người Ý có thể nói chuyện về ẩm thực cả ngày không chán. Người Ý có thể rất dễ dãi đối với giờ giấc, nguyên tắc, luật lệ… nhưng đối với ẩm thực thì tuyệt đối khó tính. Điều khiến người Ý tranh luận, bất đồng với nhau trong các buổi tụ họp nhiều nhất là đồ ăn nhưng cũng chính đồ ăn là thứ kết nối, hàn gắn mọi người nhanh nhất. Gia đình chồng tôi mỗi lần đi du lịch đều chịu khó đi xa chỉ để tìm quán ăn ngon nhất theo đánh giá của người dân địa phương. Chồng tôi bảo không thể tin được đánh giá trên TripAdvisor 15 vì bản thân khách du lịch không thể hiểu hết được gu ẩm thực của dân địa phương mà dân địa phương thì chẳng ai đánh giá hay nhận xét cho quán ăn ngay nơi mình ở cả. Vậy nên ở mỗi điểm đến anh đều nói chuyện với người bản địa và thường một quán ăn mà ít nhất có ba người khuyên nên đến ăn thì kiểu gì cũng sẽ ngon.

15 Trang web du lịch giúp xem các đánh giá, so sánh giá và đặt phòng.

Kiến trúc, mỹ thuật phát triển vô cùng mạnh mẽ ở Ý. Ăn uống điều độ cộng với việc yêu thích các hoạt động ngoài trời nên nhìn chung người Ý có vóc dáng rất săn chắc và thon gọn. Các bạn có thể nhận thấy người Ý có gu ăn mặc và thẩm mỹ rất riêng đặc biệt là mỗi lần có đám cưới hay lễ hội. Chẳng vậy mà hằng năm Milan vẫn tiếp đón hàng triệu khách du lịch đến chỉ để thỏa mãn đam mê thời trang và mua sắm.

Ý là đất nước du lịch nhưng người Ý cũng rất chịu khó đi du lịch. Người Ý làm việc vừa đủ để còn dành thời gian cho gia đình và tận hưởng cuộc sống. Theo luật của Ý, người lao động có 20 ngày nghỉ phép cộng với 12 ngày nghỉ lễ, vậy mà thi thoảng vẫn xảy ra đình công để tăng thêm thời gian nghỉ, bớt giờ làm. Chưa kể đến ở Ý có vô vàn các lễ hội tôn giáo, văn hóa theo từng vùng đặc biệt là vào mùa hè. Gia đình chồng tôi làm kem một năm chỉ mở quán 7 tháng mùa hè và cả gia đình làm việc cật lực từ 8 giờ sáng cho đến khi hết khách là tận 1, 2 giờ đêm. Mùa đông cả nhà đóng cửa để đi du lịch. Bố mẹ chồng tôi, ông 69 tuổi, bà 58 tuổi không biết tiếng Anh nhưng hầu như năm nào cũng đi du lịch ít nhất 1 tháng ở một nước nào đó. Ông bà đã đi khá nhiều nơi như: Brazil, Kenya, Cuba, Mexico, Malaysia, Singapore, Thái Lan… Anh Giuseppe thì thích đi du lịch dài hơn và thường ở Đông Nam Á ít nhất 3 đến 4 tháng. Anh bảo tôi, nếu không sống ở một đất nước đủ lâu thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được về văn hóa, lịch sử, con người của đất nước ấy. Trong những khoảng thời gian du lịch dài ngày như thế, anh tự học tiếng để giao tiếp với người địa phươngvà trường đời chính là người thầy vĩ đại nhất của anh.

Người Ý vốn là bậc thầy trong việc dùng cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể. Lý do chính có lẽ là ở Ý có quá nhiều phương ngữ, mỗi vùng đều có một hệ ngôn ngữ riêng ngoài tiếng Ý và không phải ai cũng có thể nói được tiếng Ý, đặc biệt là người già thế hệ trước không đi học ở trường lớp. Chính vì vậy mà ngôn ngữ ký hiệu, cơ thể là cách tốt nhất để giao tiếp xuyên suốt tất cả các vùng của Ý. Người miền Nam ở Ý thường cởi mở, nói nhiều và nóng tính còn người miền Bắc thì kín đáo, ít nói và lịch sự hơn. Hồi tôi mới sang Ý học ở Milan, thấy người Ý “lạnh lùng” bao nhiêu thì khi về Sicily tôi lại ngỡ ngàng vì sự nồng nhiệt bấy nhiêu.

Hồi đầu mỗi lần tôi thấy gia đình chồng ngồi tranh luận, ai cũng nói rất to và át tiếng của nhau để bảo vệ quan điểm của mình, tôi còn e dè sợ hãi vì tưởng cả nhà đang cãi nhau hay thậm chí là sắp “bùng nổ” nhưng sau này quen dần thì tôi hiểu đấy chỉ là tranh luận. Trong mỗi cuộc chuyện trò ai cũng có quyền nói ra và bảo vệ ý kiến của mình, bất kể là người già hay trẻ nhỏ nhưng đều là tranh luận xong rồi thôi chứ không để bụng. Giờ thì tôi cũng đã quen với kiểu tranh luận “núi lửa” như thế của gia đình chồng nên hầu như chỉ biết ngồi nghe và cười theo thôi chứ không tham gia tranh luận. Mẹ chồng tôi còn ngỡ ngàng khi thấy tôi nói chuyện với chồng nhẹ nhàng, ít khi nóng nảy hay cáu giận.

Người Ý chỉ quan trọng việc sống hết mình cho hiện tại, cho từng khoảnh khắc. Dù kinh tế suy thoái, rất nhiều người thất nghiệp nhưng bản thân họ vẫn rất lạc quan và vui vẻ. Đối với người Ý, việc được tận hưởng ánh nắng mặt trời, đồ ăn ngon cùng với những kỳ quan kiến trúc, nghệ thuật và thiên nhiên tươi đẹp đã là một sự may mắn. Tuy nhiên việc không có thói quen tuân theo giờ giấc hay kế hoạch cũng khiến tôi gặp khó khăn khi hòa nhập. Bản thân tôi sau gần 10 năm làm việc với người Nhật cũng đã hình thành thói quen làm việc đúng giờ và có kế hoạch, nhưng khi sang Ý tôi chẳng thể áp dụng các nguyên tắc của mình một cách cứng nhắc như trước nữa. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, tôi thường kiểm tra giờ tàu để có thể đi bộ thảnh thơi ra ga mua vé rồi đợi tàu trước ít nhất 5-10 phút nhưng anh Giuseppe thì lại thích thảnh thơi ra ga tàu, có chuyến nào thì đi lúc đó kể cả nhỡ tàu thì ngồi đợi tàu tiếp cũng chẳng sao. Sự kiên nhẫn chờ đợi cũng là một “thú vui kiểu Ý”. Hay cả việc đi khám bệnh ở Ý. Thường mỗi người phải đăng ký một bác sĩ gia đình gọi là bác sĩ đa khoa để khám các bệnh tổng quát. Sau khi đi khám thì bác sĩ mới chỉ định tiếp đến bác sĩ chuyên khoa hay phải làm các xét nghiệm cần thiết chứ không được trực tiếp đến các bác sĩ chuyên khoa luôn. Thời gian cho mỗi lần hẹn gặp bác sĩ đa khoa rất lâu thành ra đến khi tìm được đến bác sĩ chuyên khoa để khám thì bệnh đã khỏi tự bao giờ. Vậy nên ở Ý lâu, ai rồi cũng học được cách tự do tự tại, cứ bình thản, an yên mà đợi chờ, cái gì đến sẽ đến thôi chứ muốn nhanh cũng chẳng được.

Tôi tin rằng mỗi người sinh ra đều có duyên với một mảnh đất khác ngoài quê hương của mình. Trên hành trình du học, du lịch, làm việc, sinh sống… tự bản thân bạn sẽ thấy mình phù hợp và yêu thích vùng đất ấy. Trước đây tôi nghĩ mình phù hợp với nước Nhật và sẽ lựa chọn tiếng Nhật, văn hóa Nhật và công việc với người Nhật cho con đường sự nghiệp của mình. Nhưng càng đi ra khỏi vòng tròn an toàn trên hành trình khám phá bản thân, tôi càng cảm thấy mình không hoàn toàn phù hợp với Nhật Bản như mình vẫn nghĩ. Khi làm việc cho SC, tôi có thể làm việc rất chăm chỉ, luôn nhiệt tình và cống hiến hết mình cho công việc và thậm chí là bị cuốn vào guồng công việc một cách mê mải. Nhưng rồi đổi lại sau những ngày làm việc rồi đi công tác đến mệt nhoài tôi luôn thấy trống trải. Tôi có thể có sự nghiệp tốt nhưng đổi lại tôi không có nhiều thời gian cho gia đình, bạn bè và đó không phải là cuộc sống tôi muốn dành trọn cuộc đời để theo đuổi. Sau khi sang Ý học tập và sinh sống, tôi nhận ra rằng chính sự biết tận hưởng cuộc sống của người Ý đã hấp dẫn tôi. Tôi là người phóng khoáng, yêu tự do và luôn thích thử thách với những gì mới mẻ chứ không thích sự ổn định giống như đa số bạn bè. Có lẽ vì vậy mà tôi thấy mình thuộc về nơi này, đây chính là nhà tôi, là gia đình tôi. Vậy nên cái duyên đưa tôi đến nước Ý nhưng chính tôi cũng lựa chọn nước Ý là nhà và là quê hương thứ hai của mình.

Đám cưới của tôi với anh Giuseppe không hề nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi định học xong sẽ quay về Việt Nam và tiếp tục công việc trong ngành năng lượng. Nhưng khi đi học tôi nhận thấy ngành tôi đang học còn rất lâu nữa mới có thể áp dụng hay làm việc thực tế tại Việt Nam vì Việt Nam vẫn đang trên đà phát triển kinh tế chứ chưa chặt chẽ trong việc bảo vệ môi trường hay phát triển bền vững như các nước châu Âu.

Cuối tháng Ba anh Giuseppe phải sang Đức để bắt đầu công việc của mình. Trước đấy, anh đã ngỏ lời cầu hôn tôi lần thứ hai vì anh rất muốn có một mối quan hệ bền vững với tôi. Tôi và anh đều là người theo đuổi chủ nghĩa độc thân và đều lựa chọn cho mình một con đường riêng nhưng cuối cùng cuộc đời vẫn đưa chúng tôi gặp nhau ở Ý. Tôi chẳng có lý do gì để từ chối anh, người đã ở bên động viên giúp đỡ tôi trong suốt 3 năm qua. Anh là người đã luôn cổ vũ tôi theo đuổi ước mơ của mình. Tôi hay về chơi với gia đình anh vào cuối tuần và tôi thấy hình ảnh anh từ chính bố anh, một người đàn ông giản dị, chân thành, yêu thương và có trách nhiệm với gia đình.

Việc kết hôn của chúng tôi rất đơn giản chỉ đăng ký kết hôn và làm thủ tục tại tòa thị chính nơi anh cư trú. Trước ngày hôm ấy tôi vẫn đi học bình thường, thậm chí Milan còn đình công, tôi còn tưởng tàu về quê cũng bị hủy nốt. Tôi đi chuyến 9 giờ tối thứ Sáu về đến nhà là 1 giờ sáng thứ Bảy và 11 giờ sáng thì chúng tôi làm thủ tục. Mẹ và chị gái anh rất nhiệt tình hỏi han xem tôi cần mua gì, muốn may váy gì không, nhưng tôi lắc đầu bảo con chỉ mặc áo dài thôi. Tôi chỉ muốn mặc áo dài trên đất Ý vào ngày đặc biệt này của mình. Chiếc áo dài mang từ Việt Nam sang để mặc vào lễ tốt nghiệp nhưng không ngờ tôi còn mặc vào lễ tốt nghiệp khác đặc biệt hơn thế. Tôi cũng chỉ kịp nói chuyện với mẹ và em gái ở Việt Nam sáng hôm ấy và vô cùng xúc động khi vẫn nhận được lời chúc phúc từ gia đình ở Việt Nam. Mẹ tôi chỉ cười rồi bảo tôi: “Ở đâu con hạnh phúc và bình yên thì mẹ cũng thấy hạnh phúc theo.” Mẹ tôi rất tin vào duyên số và mẹ vẫn nói với tôi rằng khi duyên đến thì con hãy cứ an yên, vui vẻ mà đón nhận.

Chúng tôi đã tổ chức một đám cưới đơn giản nhưng ấm cúng đúng kiểu truyền thống của dân Sicily. Ngày cưới của tôi vào 19/3 đúng vào ngày Thánh Giuseppe, ngày của cha ở Ý. 20/3 là ngày Quốc tế hạnh phúc cũng là ngày bắt đầu mùa xuân ở Ý để đánh dấu một chặng đường mới sẽ luôn tràn đầy tình yêu và hạnh phúc như vậy. Tôi không xem ngày giờ hay tuổi tác cũng không tổ chức một đám cưới linh đình như bạn bè tôi nhưng tôi tin vào quyết định của mình, tin vào anh và tin vào tình cảm của chúng tôi. Trải qua nhiều biến cố, tôi học được rằng niềm vui càng giản dị thì hạnh phúc sẽ càng lớn lao, quan trọng nhất vẫn là con người đủ bản lĩnh để đón nhận những gì cuộc đời trao tặng.

Gia đình chồng tôi là dân Sicily khiến ai cũng sợ hãi khi nghĩ đến mafia, quê hương của bố già Michael Corleone trong tiểu thuyết của nhà văn Mario Puzo, nhưng thực tế thì không phải vậy. Với tôi, chưa đến Ý chưa phải là đến châu Âu, mà chưa đến Sicily thì chưa phải là đến Ý. Trong bộ phim Bố già phần 3 có một đoạn nói chuyện giữa bố già Michaelvà người vợ cũ sau rất nhiều năm xa cách và quay trở lại Sicily như sau:

“Nơi này nguy hiểm cho anh, Michael. Đây là Sicily.

- Anh yêu vùng đất này.

- Tại sao?

- Hmm, trải qua nhiều biến động lịch sử và qua rất nhiều thứ tồi tệ đã xảy ra với những con người ở đây. Sự bất công cùng cực. Nhưng họ vẫn không ngừng hy vọng cho những điều tốt lành sẽ đến với họ hơn là những điều tồi tệ.”

Gia đình chồng tôi dù đã chuyển lên miền Bắc hơn 20 năm, có những người đang sống ở nước ngoài nhưng nếu ai hỏi họ đến từ đâu, họ đều trả lời: Tôi đến từ Sicily (chứ không phải là đến từ nước Ý). Truyền thống gia đình của người Sicily rất gắn bó, yêu thương và đoàn kết. Hầu như các công ty, cửa hàng, quán bar… đều là dạng kinh doanh gia đình mà các nhân viên là thành viên trong gia đình cùng làm việc với nhau. Con cái sau khi kết hôn hầu như đều ở gần bố mẹ và cùng nhau xây dựng một sợi dây gắn kết cho cả đại gia đình. Trong gia đình Sicily truyền thống, người đàn ông luôn phải lo kiếm tiền để nuôi gia đình còn người vợ thì ở nhà chăm sóc, dạy dỗ con cái. Người đàn ông Sicily điển hình thường rất chăm chỉ, không nhậu nhẹt, chơi bời… cực kỳ yêu thương và chăm sóc gia đình.

Tôi được nghe kể về bố chồng tôi, khi bị mất việc năm 45 tuổi ông đã rất chán nản và tuyệt vọng vì không biết phải làm cách nào có thể kiếm tiền nuôi vợ con. Nhà lúc đấy cũng bị ngân hàng xiết nợ, các con thì đang đi học. Ông vốn chỉ là một thợ máy cho một công ty tư nhân nhỏ ở địa phương nên cơ hội tìm được công việc khác là vô cùng khó. Thời đấy chưa có internet hay thông tin tuyển dụng công bố rộng rãi như bây giờ. Hai chú em vợ có mở quán làm kem ở Đức liền gọi ông lên làm cùng. Ông không hề biết tiếng Đức nhưng vẫn đi. Mẹ chồng tôi ở lại Sicily để chăm sóc con cái. Cứ như vậy ròng rã suốt 6 năm, ông đi làm vừa lo học nghề làm kem vừa cố gắng tích cóp trả nợ và tiết kiệm để có thể đoàn tụ với vợ con. Sau này ông trở về Ý mở cửa hàng kem nho nhỏ tại vùng Liguria phía Bắc Ý rồi đưa cả nhà từ Sicily lên và cả gia đình cùng mở quán với nhau từ đó cho đến bây giờ. Gần 20 năm trôi qua ông cũng đã mua được nhà cửa và có một cuộc sống ổn định, ông bà thường thảnh thơi đi du lịch vào mùa đông khi quán đóng cửa. Con cái cũng nhìn từ cách ông làm việc chăm chỉ mà tự lập vươn lên. Anh Giuseppe cũng đi làm từ rất sớm khi nhận thấy mình không còn phù hợp với trường học. Anh theo bố sang Đức làm việc từ năm 16 tuổi rồi cũng học cách làm việc chỉn chu, cẩn thận của bố và lúc nào cũng dành hết tâm huyết để theo đuổi những gì mình tin tưởng và lựa chọn.

Điều tôi rất thích ở người Ý là việc tôn trọng con cái và để con cái tự do theo đuổi con đường của mình. Bố mẹ chỉ dạy con kỹ năng sống, cách đối nhân xử thế, cách xử lý khi gặp các vấn đề trong cuộc sống nhưng muốn làm nghề gì, theo đuổi con đường nào là để con tự quyết định và tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Việc lựa chọn đi học hay đi làm không có nhiều khác biệt như ở Việt Nam vì khi họ chăm chỉ làm việc nghĩa là đã đóng góp và cống hiến cho xã hội rồi. Tôi rất phục anh Giuseppe ở khả năng tự học. Anh nghỉ học từ năm 16 tuổi nhưng đến giờ anh vẫn không ngừng tự học từ trường đời. Anh có thể nói tốt tiếng Anh, tiếng Đức, có thể giao tiếp thông thường bằng tiếng Ba Lan, tiếng Campuchia và giờ đang tự học tiếng Việt để có thể giao tiếp với gia đình tôi. Anh vẫn dự định tự học tiếng Tây Ban Nha và tiếng Nga chỉ vì anh thích. Ngoài học ngoại ngữ, anh còn tập thổi sáo. Anh bảo, chỉ là tình cờ khi đến Việt Nam nghe sáo trúc mà bây giờ anh rất thích âm thanh này, anh tự tìm chỗ bán sáo trúc rồi về tự tập theo hướng dẫn trên YouTube. Có một số bài cảm âm khó anh không hiểu thì anh bảo tôi dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh để anh tập theo. Khi anh đăng tải video các bài sáo anh thổi lên YouTube như: Cô hàng xóm, Tiếng hát giữa rừng Pắc Bó, Bèo dạt mây trôi… anh nhận được rất nhiều lời khen ngợi động viên viết bằng tiếng Việt nên anh rất vui và càng quyết tâm để thổi hay hơn. Có người bình luận: “Ông Tây thổi sáo rất hay”. Anh cũng tếu táo trả lời lại: “Cảm ơn ông châu Á.” Từ những điều nho nhỏ vậy, anh đã yêu và tìm hiểu sâu thêm văn hóa Việt Nam tự bao giờ. Mọi năm anh vẫn làm tại quán của gia đình, giờ thì anh đã mua một chiếc xe tải để đi bán kem ở khắp các làng quê ở miền Bắc nước Đức.

Đến giờ là năm thứ tư chúng tôi yêu nhau nhưng là yêu xa. Điều duy nhất để giữ được mối quan hệ có lẽ là sự tin tưởng lẫn nhau. Khi biết tôi yêu một chàng trai Ý ai cũng rất lo lắng và dặn tôi phải cẩn thận vì đàn ông Ý vốn nổi tiếng đa tình, như chàng Casanova đến từ Venice đào hoa, quyến rũ và là niềm ao ước của đa số phụ nữ châu Âu trong tiểu thuyết. Tôi cũng rất hoang mang vì trải qua mối tình đầu cay đắng, tôi chẳng cònđủ niềm tin vào đàn ông nữa. Nhưng rồi thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất khi anh Giuseppe đã luôn kiên trì, nhẫn nại và đã cho tôi thấy một chàng trai Ý chân thành, hiền lành và chung thủy chứ không giống như trong tiểu thuyết. Người Ý khi còn trẻ có thể có rất nhiều mối quan hệ tán tỉnh, hẹn hò, làm tình… nhưng khi đã xác định một mối quan hệ nghiêm túc thì họ lại rất gắn bó và quyết liệt bảo vệ cam kết của mình. Thời gian anh ở Đức, tôi vẫn học ở Milan và đợt nào được nghỉ ôn thi tôi mới tranh thủ đi xe buýt 14 tiếng sang thăm anh. Sau này tôi mới biết anh cũng đã trải qua một giai đoạn khó khăn và thử thách như thế nào ở Đức. Và tôi tin vào anh, tin vào lựa chọn của mình và tin vào thứ tình yêu giản dị nhưng bền chặt của chúng tôi. Chúng tôi đều hiểu có trải qua xa cách, khó khăn, lúc ốm đau, vất vả, lúc nghèo nàn, khốn khó thì mới có thể thực sự tin, yêu, thấu hiểu và chia sẻ được với nhau trên cả chặng đường đời còn rất dài sau này. Ước mơ lớn nhất của anh lúc này là mở được một cửa hàng kem của riêng mình và thực hiện được chuyến đi bằng xe máy vượt 10.000 km từ Ý về Việt Nam cùng tôi. Thật bất ngờ khi anh và tôi có rất nhiều sở thích giống nhau.

Khi còn là sinh viên rồi cả thời gian đi làm tôi là người đam mê du lịch, tôi đã đi xuyên Việt rồi tự chạy xe máy vòng quanh Đông Bắc, Tây Bắc với những người bạn của mình. Tôi leo Fansipan, leo A Pa Chải, ngủ lều, cắm trại… và càng đi tôi càng trưởng thành. Những kỹ năng về phản xạ, về sắp xếp, tổ chức, kỹ năng làm việc nhóm, chạy xe theo tín hiệu, vượt đường đèo ban đêm, khi ngã xe, gặp tai nạn, xe hỏng… những trải nghiệm đáng giá từ những chuyến đi ấy đã tôi luyện nên tôi mạnh mẽ, tự tin và độc lập như bây giờ. Rất nhiều người bảo tôi cá tính, suốt ngày lông bông, không đảm đang… kiểu gì cũng ế. Tôi tin rằng nếu bản thân mình không thấy vui vẻ, hạnh phúc thì làm sao có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người khác được. Vậy mà cuối cùng tôi gặp anh, một người chắp thêm đôi cánh cho tôi đến những vùng đất tự do mới.

Anh yêu tôi và cùng tôi xây dựng một gia đình chỉ vì tôi là chính tôi chứ không phải vì tôi xinh đẹp, tháo vát hay giỏi giang gì. Anh không hề ngại chuyện bếp núc, anh nấu ăn rất ngon như chuẩn mực của một người đàn ông Ý. Anh ham đi du lịch và cũng rất đam mê đi du lịch bằng xe máy. Cả anh và tôi đều thích đi du lịch bằng xe máy, khi đi xe máy chúng tôi có thể tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của thiên nhiên và đó mới thực sự là mùi vị của cuộc sống tự do và phóng khoáng. Anh và tôi đã cùng nhau thực hiện hành trình bằng xe máy từ Đức qua Bỉ, vượt Luxembourg, qua Thụy Sĩ về Ý rồi lại đi phà xuống miền Nam Ý và chạy vòng quanh đảo Sicily. Qua cả chặng đường dài cùng nhau vượt qua rất nhiều địa hình hiểm trở, qua những ngày mưa gió, những lúc khó khăn… chúng tôi đã hiểu nhau để yêu thương nhau nhiều hơn. Chính trường đời đã dạy chúng tôi vượt lên những bất đồng ngôn ngữ, khác biệt văn hóa, suy nghĩ, lối sống để có thể hiểu nhau và sống trọn vẹn từng ngày với tình yêu của mình.

Có lẽ tôi là người rất may mắn khi được đón nhận rất nhiều yêu thương từ gia đình nhà chồng bất kể giữa chúng tôi có vô số rào cản. Và hầu như tôi không gặp quá nhiều khó khăn khi hòa nhập với gia đình chồng. Điều tôi rất thích ở Ý chính là việc thể hiện tình cảm trong gia đình. Bố chồng tôi là người ít nói, ít thể hiện tình cảm nhưng lại cực kỳ nhân hậu và đầy yêu thương. Mỗi lần tôi từ Milan về ông đều ra ga đón, nhìn ông đứng đợi rất giống với bố tôi khi ở Việt Nam. Ông luôn ôm hôn tôi mỗi khi gặp và thường rất vui mỗi lần thấy tôi ăn kem của ông ngon lành.

Rất nhiều người sẽ tò mò về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở Ý. Có lẽ tôi là người may mắn khi tôi và mẹ chồng rất hợp nhau. Ngay từ lần đầu tôi sang Ý thăm gia đình anh, tôi đã được đón nhận tình cảm rất nồng hậu, gần gũi và đầy yêu thương từ mẹ anh.

Mùa đông năm bố tôi mất, mẹ và chị chồng tôi đã sang Việt Nam thăm gia đình tôi. Mẹ chồng và mẹ tôi rất hợp nhau và có thể nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ cơ thể cả ngày. Bà bảo bà rất cảm ơn mẹ tôi vì đã nuôi dạy tôi trưởng thành để giờ bà có thêm một cô con gái tuyệt vời như thế này. Từ lần đầu tôi sang Ý bà đã gọi tôi là con dù tôi và anh Giuseppe vẫn chưa thực sự xác định gắn bó với nhau. Mối nhân duyên của chúng tôi đi được xa và bền vững đến giờ có lẽ chính là nhờ mẹ chồng tôi tác thành. Tôi rất ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu của bố mẹ chồng. Năm nay hai người chuẩn bị kỷ niệm 40 năm ngày cưới, theo truyền thống của người Ý thì đến kỷ niệm 50 năm ngày cưới sẽ tổ chức lại một đám cưới với đầy đủ người thân để đánh dấu cho một cuộc hôn nhân tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.

Khi học ở Milan, cuối tuần tôi rất thích về nhà vì lúc nào cũng có mẹ chồng đợi tôi để tâm sự, đi dạo biển hay đi ăn tiệm cùng nhau. Tôi nói chuyện với anh Giuseppe bằng tiếng Anh nhưng nói chuyện với mẹ chồng tôi bằng tiếng Ý và nhờ có bà mà tôi có thể dùng tiếng Ý tốt hơn rất nhiều. Bà rất tâm lý khuyên chúng tôi phải tập sống chung với nhau vài năm để hiểu nhau rồi hãy nghĩ đến việc có em bé vì có con rồi cuộc sống sẽ thay đổi hoàn toàn. Bà còn bảo nếu tôi có con nhất định phải dạy tiếng Việt cho con, phải dạy cho con hiểu được truyền thống văn hóa và biết thật nhiều về Việt Nam. Cứ như vậy bà đã trở thành người bạn thân thiết của tôi ở Ý, người đã chia sẻ và động viên tôi những ngày đầu đầy khó khăn và bỡ ngỡ. Nhờ có bà mà tôi luôn tin rằng những rào cản, khó khăn về sự khác biệt văn hóa, ngôn ngữ không có gì đáng sợ cả. Vì có ngôn ngữ từ trái tim rồi sẽ vượt qua tất cả.

Có lẽ điều khiến tôi thấy gần gũi và gắn bó với nước Ý chính là thứ tình cảm gia đình thân thiết gắn bó bền chặt qua nhiều thế hệ. Dù cả gia đình chồng tôi đã chuyển lên miền Bắc sống gần 20 năm nhưng vẫn rất gần gũi. Khi tôi về Sicily thăm họ hàng cùng anh Giuseppe, ai cũng rất nồng hậu đón tiếp chúng tôi như những đứa cháu bé bỏng ngày nào về thăm quê. Ở Sicily có một truyền thống rất thú vị, đó là đặt tên con cháu theo tên của ông bà. Nếu là con trai đầu tiên thì sẽ đặt theo tên ông nội, con trai thứ hai thì đặt theo tên ông ngoại, con gái đầu là tên bà nội, con gái thứ là tên bà ngoại, mà nhiều con hơn nữa thì sẽ đặt theo tên của anh chị em bên bố, mẹ. Vậy nên chỉ cần biết tên sẽ biết là người ấy đến từ vùng nào của Sicily hoặc tên của ông bà, gia đình đấy. Anh Giuseppe là cháu trai duy nhất mang tên ông nội của gia đình Fanara. Ở Việt Nam thường tránh đặt tên con theo tên người lớn hơn trong gia đình vì sợ phạm húy nhưng đối với người Sicily, truyền thống gia đình gắn bó chặt chẽ theo nhiều thế hệ vì kết nối với những cái tên như vậy. Tôi rất ngưỡng mộ gia đình nhà chồng vì họ luôn yêu thương và chăm sóc lẫn nhau.

Khi về Sicily chúng tôi ở nhà bác gái, chị của bố chồng. Bác đã 75 tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Bác chăm sóc chúng tôi không khác gì con đẻ, dù gần 10 năm rồi anh Giuseppe chưa về quê. Bác nấu ăn, làm bánh, đan lát, trồng cây và gìn giữ kỷ niệm cho cả đại gia đình. Tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy ảnh bố chồng tôi hồi bé, lễ cưới của bố mẹ rồi đến lúc có chị em anh Giuseppe. Ký ức cả đại gia đình đều được tái hiện lại ở Sicily từ những ngày xưa cũ mà tưởng như mới ngày hôm qua. Bác vẫn gọi điện hỏi thăm từng người hằng ngày nên cả mấy anh chị em họ đến đời sau cũng vẫn thân thiết và yêu thương nhau dù ở xa và chẳng mấy khi gặp gỡ. Ngày nào tôi cũng thấy bác gọi điện cho bố rồi cho chú ở Anh để hỏi thăm những câu quen thuộc. Hồi nhỏ bác chăm sóc các em, sau thì chăm sóc ông bà, ông bà mất lại giờ chăm sóc mộ phần. Chị gái của anh Giuseppe, chị Fania cũng vậy, chị lấy chồng, ở gần bố mẹ và cùng anh rể làm quán của cả đại gia đình. Chị yêu thương đón nhận tôi như một đứa em gái. Mẹ tôi kể hồi nhỏ tính anh Giuseppe rất nhút nhát, có bị bắt nạt cũng chẳng dám kêu ca khóc lóc gì nhưng lúc nào chị Fania cũng bảo vệ em trai mình, không cho phép ai bắt nạt Giuseppe. Đến giờ vẫn vậy, chị thay anh Giuseppe chăm sóc bố mẹ, là người gìn giữ kỷ niệm, gắn kết cho cả đại gia đình.

Một nhân vật tôi không thể không kể đến là đứa cháu trai con chị chồng tên là Francessco. Chú nhóc này mới 11 tuổi nhưng những gì nó làm được thì rất đáng nể.

Lần đầu tôi sang Ý gặp Francessco năm 2014 lúc đấy nó mới 8 tuổi. Cháu dẫn tôi đi khắp nơi giới thiệu về làng nó như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Francessco là một đứa trẻ cực kỳ bạo dạn, tự tin. Cháu bơi lội thành thạo cứ như biển là nhà của nó vậy. Cứ đến mùa hè là nó đi bơi chán chê rồi lại lên ăn kem uống nước. Ăn xong lại đi bơi tiếp. Tối thì vác cần câu đi ra bãi đá câu cá, có bữa còn câu được con bạch tuộc rất to. Tôi thích nhất là cảnh nó ôm theo con chó Yuma đi thuyền ra giữa biển để bơi, mệt thì nằm ngửa túm cổ bạn chó để đi về thuyền. Nó còn biết chơi lướt sóng nữa. Cứ mỗi lần biển có sóng to là nó lại vác ván ra lướt sóng rất chuyên nghiệp. Tuổi thơ của Francessco thật đáng ngưỡng mộ. Francessco thuộc hết tên các loại cá và còn biết tuổi trưởng thành từng loại, mùa nào cá nào, ra sao. Nó bảo sau lớn sẽ mua thuyền to để vượt đại dương và giờ Francessco đang tiết kiệm từng đồng để mua động cơ lặn biển. Trong nhà có một bộ sưu tập cúp của nó từ khiêu vũ đến bóng đá rồi vẽ, chơi guitar và cả karate nữa. Hồi tôi sang lần đầu nó mới đai xanh mà giờ nó đã đai nâu và sắp thi lên đai đen rồi. Tuần nào cũng kiên trì luyện tập không bỏ cuộc giữa chừng bao giờ.

Tôi nhận thấy người Ý nuôi dạy con rất tự nhiên, chỉ dạy con các kỹ năng sống và hướng cho con những giá trị về đạo đức, cách ứng xử. Còn lựa chọn cuộc sống tương lai như thế nào là việc của con. Việc để con cái làm bạn và hòa mình với thiên nhiên chính là trường học tốt nhất, nhờ đó mà con cái tự trưởng thành và học được nhiều điều từ thực tế chứ không phải chỉ trên sách vở. Có lẽ vì có nhiều đứa trẻ hạnh phúc với tuổi thơ luôn đầy ắp những trải nghiệm và sắc màu nên người Ý là một trong những dân tộc hạnh phúc nhất ở châu Âu.

Tôi chỉ chia sẻ văn hóa gia đình người Ý dựa trên câu chuyện của cá nhân tôi. Dù là Ý hay Việt Nam đều có người tốt kẻ xấu. Tôi là một trong số những người phụ nữ may mắn khi được sống trọn vẹn trong tình yêu thương, sự quan tâm từ gia đình thứ hai của mình. Tôi rất tin vào duyên số như mẹ tôi vẫn bảo: “Chỉ cần con luôn là người tử tế, sống chân thành và yêu thương bằng cả trái tim thì con sẽ đón nhận lại bằng những yêu thương thôi.” Tôi nhớ câu nói của ai đó rằng: “Có một ngày bạn sẽ hiểu, ông trời mang đi thứ bạn muốn, không phải vì bạn không xứng đáng, mà vì bạn xứng đang có một thứ tốt hơn. Buồn đau nào rồi cũng đến ngày có một người xuất hiện và xoa dịu tất cả”. Và tình yêu từ gia đình thứ hai của tôi ở Ý chính là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu tất cả những nỗi đau, vất vả mà tôi đã trải qua trong suốt hơn 10 năm tuổi trẻ của mình.