← Quay lại trang sách

Những Hình Vẽ Trên Đám Mây

Tôi nghĩ mình bẩm sinh đã là họa sĩ.

Khi mới là một đứa bé vẫn đương bám chặt lấy mẹ, tôi đã có con mắt của một họa sĩ. Tôi đã nhìn thấy những hình thù trên đám mây và những nét điêu khắc trong những tảng đá nằm ngổn ngang dưới lòng suối. Tôi bị thu hút bởi những sắc màu - một bông hoa đỏ thắm ngoài tầm với, một con quạ đen như gỗ mun bay vụt qua.

Tôi không giữ nhiều ký ức về thuở ấy nhưng tôi nhớ rõ: mỗi khi có cơ hội, tôi thường nhúng mấy ngón tay xuống vũng bùn mát lạnh rồi dùng lưng mẹ thay cho tờ giấy vẽ.

Mẹ tôi, bà là một sinh linh nhẫn nại.

trí tưởng tượng

Trong một ngày nào đó tôi có thể vẽ theo cách mà Julia vẽ, tái hiện những thế giới không có thực.

Tôi biết phần lớn con người nghĩ gì. Họ nghĩ khỉ đột không có trí tưởng tượng. Họ nghĩ bọn tôi không có quá khứ, và cũng chẳng lo lắng gì cho tương lai.

Nhưng suy cho cùng, họ cũng có lý. Tôi hầu như chỉ nghĩ về những gì hiện hữu, chứ ít khi nghĩ về khả năng.

Tôi đã học được một điều: nói không với những hi vọng.

con khỉ đột cô đơn nhất thế giới

Khi Trung tâm mua sắm Big Top mới được xây dựng, nơi đây có mùi của lớp sơn mới coóng và cỏ vừa được cắt, và từ sáng đến tối mịt lúc nào cũng có con người ghé qua. Họ lững thững bước qua lãnh thổ của tôi như những khúc gỗ trôi trên một dòng sông lững lờ.

Dạo gần đây, có những ngày chẳng có lấy một vị khách. Mack nói ông ấy đang lo. Ông ấy nói tôi đã mất vẻ đáng yêu. Ông ấy nói, "Này Ivan, vận may của cậu đâu rồi? Trước đây cậu hút khách lắm cơ mà."

Quả thật, khi ghé qua chỗ tôi, con người đã không còn như xưa, họ chỉ nhìn chằm chằm qua bức tường kính, tặc lưỡi, và khi thấy tôi xem ti vi, họ nhăn mặt.

"Trông nó cô đơn quá," họ nói.

Cách đây không lâu, có một cậu bé đứng trước tấm kính, nước mắt cậu chảy ròng ròng trên hai gò má đỏ lựng. "Nó hẳn là con khỉ đột cô đơn nhất thế giới," cậu bé nói, nắm chặt lấy tay mẹ.

Những lúc như thế, tôi ước gì con người có thể hiểu tôi như tôi hiểu họ.

Tôi muốn nói với cậu bé ấy rằng thế cũng bình thường thôi. Thời gian trôi qua, chúng ta sẽ quen dần với hầu hết mọi thứ.

ti vi

Những vị khách ghé qua chỗ tôi thường ngạc nhiên khi nhìn thấy cái ti vi Mack để trong lãnh thổ của tôi. Họ lấy làm lạ trước cảnh tượng một con khỉ đột nhìn chằm chằm vào những con người bé tí trong một chiếc hộp.

Đôi khi tôi tự hỏi, cái cách họ nhìn tôi ngồi trong chiếc hộp bé tí của mình chẳng phải cũng lạ như thế sao?

Ti vi của tôi đã cũ. Không phải lúc nào nó cũng hoạt động, và đôi khi, nhiều ngày liền chẳng ai nhớ bật ti vi cho tôi xem.

Chương trình nào tôi cũng xem, nhưng tôi đặc biệt thích phim hoạt hình, với những mảng màu tươi tắn như màu sắc của một cánh rừng. Và khi thấy có người trượt vỏ chuối, tôi cực kỳ khoái.

Bob, chú chó bạn tôi, cũng thích xem ti vi giống tôi, có kém thì chỉ kém một tí. Chương trình khoái khẩu của cậu ấy là các giải bowling chuyên nghiệp và quảng cáo thức ăn mèo.

Bọn tôi đã cùng nhau xem nhiều bộ phim tình cảm. Trong phim tình cảm thường có cảnh ôm nhau, và thỉnh thoảng có cả cảnh liếm mặt.

Tôi chưa bao giờ xem một bộ phim tình cảm có nhân vật chính là khỉ đột.

Bọn tôi cũng rất thích những bộ phim cao bồi miền Tây cũ. Trong phim cao bồi, bao giờ cũng có một ai đó nói, "Cảnh sát trưởng, thị trấn này chỉ có đủ chỗ cho một trong hai ta." Trong phim cao bồi, không khó để biết ai là người xấu, ai là người tốt. Và người tốt luôn chiến thắng.

Bob nói phim cao bồi miền Tây khác xa đời thực.

chương trình thế giới hoang dã

Tôi đã ở trong lãnh thổ này chín nghìn tám trăm năm lăm ngày.

Một mình.

Khi còn trẻ và ngờ nghệch, suốt một thời gian dài tôi luôn tin rằng mình là con khỉ đột cuối cùng trên thế giới này.

Tôi cố không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Nhưng khó mà thoải mái cho được khi nghĩ rằng đồng loại của mình chẳng còn lại ai.

Rồi một đêm, sau khi xem xong một bộ phim về những người đàn ông đội mũ đen tay cầm súng đóng cùng một bầy ngựa dở hơi dở hồn, tôi thấy một chương trình khác hiện lên trên màn ảnh.

Không phải phim hoạt hình, không phải phim tình cảm, cũng không phải phim cao bồi.

Tôi trông thấy một cánh rừng xanh tốt. Tôi nghe thấy có tiếng chim hót, cỏ khẽ lay động. Cây cối lao xao.

Rồi tôi trông thấy cậu ta. Cậu ta hơi xơ xác, gầy gò, và thành thật mà nói thì trông chẳng được đẹp mã như tôi. Nhưng cậu ta trăm phần trăm là một con khỉ đột.

Cậu ta bất chợt xuất hiện rồi cũng bất chợt biến mất, thế chỗ là một con lông bờm xờm nhem nhuốc màu trắng mà sau này tôi được biết là gấu Bắc Cực, rồi đến lượt một con mũm mĩm sống ở dưới nước tên là lợn biển, rồi đến lượt một con khác, rồi lại một con khác nữa.

Suốt đêm tôi ngồi nghĩ về anh chàng khỉ đột mà tôi thoáng bắt gặp. Cậu ta sống ở đâu? Cậu ta liệu có đến chỗ tôi chơi không? Và nếu có một gã khỉ đột như vậy ở đâu đó, biết đâu cũng sẽ có một cô khỉ đột?

Hay là trên quả đất này chỉ có mỗi hai đứa bọn tôi, đứa nào cũng bị kẹt lại trong cái hộp của riêng mình?