← Quay lại trang sách

Stella

Stella quả quyết rằng sẽ có ngày tôi lại được thấy một anh chàng khỉ đột khác, một anh chàng khỉ đột bằng xương bằng thịt. Tôi tin lời cô nói vì cô lớn tuổi hơn tôi, đôi mắt cô đen nhánh như những vì sao và cô hiểu biết hơn hẳn tôi.

Stella như một quả núi. Đứng bên cô tôi chỉ là một tảng đá, còn Bob là hạt cát.

Đêm đến khi các cửa hiệu đã đóng cửa và thế giới đã chìm trong dòng suối ánh sáng của mặt trăng, Stella và tôi nói chuyện với nhau.

Bọn tôi không có nhiều điểm chung, nhưng như vậy cũng tạm đủ. Bọn tôi đứa nào cũng to lớn kềnh càng và đơn độc, và cùng thích ăn nho khô bọc sữa chua.

Đôi khi Stella kể về tuổi thơ cô, về cánh rừng sum suê với tầng tầng lớp lớp lá ẩn sau màn sương mù và những bài ca bận rộn của dòng nước chảy. Từng chi tiết một đều được cô kể lại. Tôi không thể làm được như thế.

Stella yêu mặt trăng và nụ cười hiền hòa, không vướng bận của nó. Còn tôi lại thích cảm giác khi ánh nắng mặt trời rọi xuống bụng mình.

Cô bảo với tôi, "Cậu có một cái bụng ra trò đấy," và tôi đáp, "Cảm ơn cô, bụng cô cũng không tồi chút nào."

Chúng tôi nói chuyện, nhưng là với một chừng mực nhất định. Giống như khỉ đột, loài voi không lãng phí từ ngữ.

Stella từng biểu diễn trong một gánh xiếc lớn khá có tiếng và đến giờ cô vẫn đóng góp một vài tiết mục từ hồi ấy cho chương trình biểu diễn của chúng tôi. Có một tiết mục mà Stella sẽ đứng trên hai chân sau còn Snickers sẽ nhảy lên đầu cô.

Thật khó để đứng trên hai chân sau trong khi bạn nặng bằng cả bốn mươi người gộp lại.

Nhưng khi bạn là một cô voi làm xiếc, bạn sẽ được quà nếu đứng trên hai chân sau trong lúc một chú chó nhảy lên đầu bạn, nếu không, một cây gậy đầu bịt móc sắt sẽ quật tới.

Da voi dày như lớp vỏ cây cổ thụ, nhưng một cây gậy đầu bịt móc sắt sẽ xuyên thủng nó như thể nó chỉ là một cái lá.

Stella từng tận mắt thấy một người huấn luyện dùng cây gậy ấy đánh một anh voi đực. Voi đực cũng giống như lưng bạc, cao thượng, biết kiềm chế, điềm tĩnh như rắn hổ mang. Khi cây gậy bập vào da anh chàng voi đực ấy, anh ta dùng ngà liệng người huấn luyện lên trời.

Gã ta bay vèo đi, Stella kể, như một con chim xấu xí. Và chẳng bao giờ cô gặp lại anh chàng voi ấy nữa.

Cái vòi của Stella

Cái vòi của Stella rất thần diệu. Cô có thể khéo léo nhặt lên một hạt đậu phộng, cù một con chuột đang chạy ngang qua, hoặc chạm vào vai một quản thú đang ngủ gật.

Đó là một cái vòi phi thường, nhưng nó cũng chẳng thể gạt chốt cửa và mở toang cái lãnh thổ ọp ẹp của cô.

Quanh chân Stella là những vết sẹo hằn lại từ khi cô còn trẻ do các sợi xích mà cô gọi là những cái lắc chân. Trong thời gian ở đoàn xiếc nổi tiếng ấy, trò khó nhất mà Stella phải biểu diễn là đứng thăng bằng trên một cái đôn. Một hôm, cô ngã và bị thương ở một chân. Khi thấy cô đi lại khó nhọc và tụt lại đằng sau những con voi khác, rạp xiếc bán cô cho Mack.

Chân Stella không thể hồi phục hoàn toàn. Cô chỉ có thể bước tập tễnh và thỉnh thoảng chân cô bị nhiễm trùng do đứng ở một chỗ quá lâu.

Mùa đông năm ngoái, cái chân đau sưng vù lên to gấp đôi bình thường, Stella bị sốt và trong suốt năm ngày cô đã phải nằm bẹp trên cái sàn nhà lạnh lẽo, ẩm ướt trong lãnh thổ của mình.

Đó là những ngày rất dài.

Thậm chí đến bây giờ, tôi cũng không chắc là cô đã phục hồi hoàn toàn chưa. Cô không bao giờ than phiền nên tôi chẳng có cách gì để biết bệnh tình cô ra sao.

Ở Trung tâm mua sắm Big Top, người ta không dùng đến cùm sắt. Một sợi dây thừng xơ xác buộc một đầu vào cây đinh bù loong trên sàn nhà, tất cả chỉ cần có vậy.

"Chắc họ nghĩ già như tôi rồi thì chẳng gây rắc rối được nữa," Stella nói.

"Tuổi già," cô bảo tôi, "là một lớp vỏ ngụy trang hữu ích."

một kế hoạch

Đã hai ngày không có vị khách nào. Tâm trạng Mack đang rất tệ. Ông nói bọn tôi chỉ tổ làm ông vứt tiền qua cửa sổ. Ông nói sẽ bán cả lũ bọn tôi.

Khi Thelma, một con vẹt đuôi dài mình vàng cánh xanh, réo to "Anh ơi, hôn em đi" lần thứ ba trong vòng mười phút, Mack ném một lon soda vào người nó. Hai cánh Thelma đã bị xén lông để nó không bay được, nhưng nhảy thì vẫn có thể. Và lần này nó vừa kịp nhảy né sang một bên. "Chu môi!" nó rít lên.

Mack nhào vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.

Tôi tự hỏi phải chăng các vị khách đã thấy chán tôi rồi? Biết đâu nếu tôi học một hoặc hai trò nào đó, tình thế sẽ khá hơn chăng?

Con người hình như rất thích nhìn tôi ăn. May thay, lúc nào tôi cũng đói bụng. Tôi được trời ban cho năng khiếu ăn.

Lưng bạc phải ăn hai mươi cân thức ăn mỗi ngày nếu muốn tiếp tục làm lưng bạc. Hai mươi cân các loại hoa quả, lá cây, hạt, cành, vỏ cây, dây leo và gỗ mục ruỗng.

Tôi cũng thích chén côn trùng. Nhưng lâu lâu chúng mới xuất hiện.

Tôi sẽ cố ăn nhiều thêm. Làm vậy biết đâu chúng tôi sẽ có thêm khách? Ngày mai tôi sẽ ăn hai mươi hai cân thức ăn. Thậm chí có thể là hai lăm cân.

Như thế sẽ làm Mack vui lòng...