Picasso
Mack cho tôi một cây bút sáp mới màu vàng cùng mười tờ giấy. "Nào Picasso(1), làm cho xứng đồng tiền bát gạo nào," ông lẩm bẩm.
(1): Họa sĩ vĩ đại người Tây Ban Nha.
Tôi tự hỏi Picasso là ai. Gã có xích đu lốp như tôi không? Gã có bao giờ gặm bút sáp không?
Tôi biết mình đã hết ma lực hút khách, bởi thế tôi tự dặn mình phải cố gắng hết sức. Nắm chặt cây bút sáp trong tay, tôi bắt đầu nghĩ.
Tôi nhìn quanh lãnh thổ của mình. Thứ gì có màu vàng?
Quả chuối.
Tôi vẽ một quả chuối. Tờ giấy bị rách một miếng nhỏ.
Tôi ngả người ra sau, Mack nhặt bức vẽ lên. "Lúc nào cũng chỉ giỏi vẽ linh ta linh tinh, chẳng ra cái hồn gì," ông nói. "Mới xong một tờ, còn chín tờ nữa."
Thứ gì cũng có màu vàng? Tôi băn khoăn, đảo mắt quanh lãnh thổ.
Tôi lại vẽ một quả chuối. Rồi thêm tám quả nữa...
ba vị khách
Có ba vị khách ghé qua: một phụ nữ, một cậu bé, một cô bé.
Tôi bước khệnh khạng cho họ xem. Tôi đung đưa trên cái xích đu. Tôi ăn liền tù tì ba vỏ chuối.
Cậu bé nhổ nước bọt vào cửa sổ của tôi. Còn cô bé thì ném một nắm sỏi.
Đôi khi tôi mừng là lãnh thổ của mình có bức tường kính...
ba vị khách trở lại.
Sau chương trình biểu diễn, bọn trẻ ném-sỏi-nhổ-nước-bọt lại xuất hiện.
Tôi nhe ra hàm răng oai vệ của mình. Tôi vẫy vùng trong cái hồ nước bẩn. Tôi hộc và rống lên. Tôi ăn, ăn, ăn và lại ăn.
Bọn trẻ đấm ngực. Những bộ ngực mỏng dính. Bọn chúng lại tiếp tục ném sỏi.
"Đồ tinh tinh ướt nhèo nhèo," tôi lẩm bẩm. Tôi ném bóng-tôi về phía chúng.
Đôi khi tôi ước bức tường kính không ở đó...
hối lỗi
Tôi thấy hỗi lỗi vì đã gọi bọn trẻ là đồ tinh tinh ướt nhèo nhèo.
Mẹ tôi mà biết chắc bà sẽ rất buồn...