Julia
Giống như bọn trẻ ném-sỏi-nhổ-nước-bọt, Julia là trẻ con, nhưng đó suy cho cùng không phải là lỗi của cô bé.
Hằng đêm, trong lúc bố George của cô bé lau dọn trung tâm mua sắm, Julia đến ngồi bên lãnh thổ của tôi. Cô bé có thể ngồi bất cứ đâu tùy thích: bên vòng đu quay, trong khu ăn uống vắng tanh, trên những băng ghế phủ mùn cưa. Nhưng tôi không hề huênh hoang khi nói rằng cô bé luôn đến ngồi bên tôi.
Tôi nghĩ đó là vì cả hai bọn tôi cùng thích vẽ.
Bà Sara, mẹ của Julia, từng tham gia công việc lau dọn ở trung tâm mua sắm. Nhưng khi bà bắt đầu ốm, ngày một xanh xao và lưng gù hẳn xuống thì bà thôi không đến nữa. Đêm nào Julia cũng xin bố cho cô bé được giúp ông một tay, và đêm nào ông George cũng cương quyết nói, "Còn bài tập về nhà, Julia. Sàn nhà rồi chẳng mấy mà sẽ bẩn lại."
Bài tập về nhà, theo như tôi quan sát thấy, liên quan tới một cây bút chì nhọn, những cuốn sách dày cộp và những tiếng thở dài.
Tôi khoái nhai bút chì. Tôi dám chắc mình sẽ giỏi bài tập về nhà.
Đôi khi Julia ngủ gật, và đôi khi cô bé đọc sách, nhưng cô bé dành phần lớn thời gian để vẽ và kể lại ngày hôm ấy của mình.
Tôi không biết tại sao mọi người lại nói chuyện với tôi, nhưng việc ấy vẫn thường xảy ra. Có lẽ vì họ nghĩ tôi không hiểu họ nói gì.
Hoặc có lẽ vì tôi không thể đáp chuyện họ.
Julia thích môn khoa học và môn vẽ. Cô bé không thích Lila Burpee, một bạn nữ hay chọc ghẹo Julia nhưng lại không có ác ý với cô bé, ngoài ra cô bé còn thích trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Đôi khi Julia vẽ tôi. Trong tranh Julia, tôi có phần thanh tú. Cái lưng bạc của tôi sáng lấp lánh như ánh trăng rọi xuống búi rêu. Gương mặt tôi không mang vẻ giận dữ như trên tấm bảng đã mờ bên đường cao tốc.
Nhưng trông tôi lúc nào cũng buồn buồn...