Vẽ Bob
Tôi thích những bức tranh Julia vẽ Bob.
Cô bé vẽ cậu ta đang bay ngang qua tờ giấy, một khối nhòa nhòa có bốn cái chân cùng bộ lông. Cô bé vẽ cậu ta nằm bất động, len lén nhìn ra bên ngoài từ đằng sau thùng rác hoặc sau quả đồi mềm mại là bụng tôi. Đôi khi trong các bức vẽ của Julia, Bob có thêm đôi cánh hoặc bờm sư tử. Một lần nọ, cậu ta còn có hẳn cái mai rùa.
Nhưng thứ quý nhất mà cậu ta nhận được từ cô bé không phải là một bức tranh. Đó chính là cái tên Bob của cậu ta.
Suốt một thời gian dài không ai biết nên gọi cậu ta như thế nào. Một nhân viên của trung tâm mua sắm thỉnh thoảng lại dùng đồ ăn để nhử Bob. "Này, chó con," họ vừa gọi vừa chìa ra một miếng khoai tây rán. "Lại đây nào, nhóc," họ nói. "Hay là làm một miếng sandwich nhé?"
Nhưng lần nào Bob cũng lẩn vào một xó nào đó, chẳng cho ai lại gần.
Một chiều nọ, Julia quyết định vẽ lại cảnh cậu chó bé xíu ấy nằm cuộn tròn trong một góc lãnh thổ của tôi. Đầu tiên, cô bé quan sát cậu ta một lúc lâu, mải miết gặm móng tay cái. Không khó để nhận ra cô bé đang nhìn Bob theo cách một người họa sĩ nhìn thế giới để cố gắng hiểu nó.
Rồi cô bé lấy bút chì và bắt đầu vào cuộc. Khi đã hoàn tất, cô bé giơ tờ giấy lên.
Đó chính là cậu ta. Chú chó bé xíu với đôi tai to tướng. Trông cậu ta thông minh và láu cá, nhưng đôi mắt lại ra điều đăm chiêu.
Dưới bức tranh là ba ký tự nét đậm, trông rất quyết đoán, được khoanh tròn màu đen. Tôi đoán khá chắc đó là một từ nào đấy, dù tôi không biết đọc.
Bố Julia ghé nhìn từ đằng sau. "Giống y hệt," ông nói và gật gù. Ông chỉ vào ba cái ký tự được khoanh tròn kia. "Bố không biết con chó tên là Bob đấy," ông bảo.
"Con cũng không biết," Julia đáp. Cô bé mỉm cười. "Vẽ xong con mới biết."
bob và julia
Bob không để con người động vào cậu ta. Bob nói mùi của họ làm cậu ta không tiêu hóa được.
Nhưng thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp cậu ta đang ngồi dưới chân Julia. Bằng những cử động rất khẽ, cô bé vuốt ve dái tai phải của Bob...