← Quay lại trang sách

Mack

Sau chương trình biểu diễn cuối cùng trong ngày, Mack thường về nhà, nhưng hôm nay ông ở lại làm việc trong văn phòng đến tối muộn. Khi xong việc, ông ghé qua lãnh thổ của tôi, vừa nhìn tôi một hồi lâu, vừa tu một cái chai màu nâu.

George lại gần ông, một tay cầm chổi, Mack lặp lại những câu mà lúc nào ông cũng nói: "Trận đấu tối qua thế nào?" hoặc "Công việc làm ăn dạo này chán quá, nhưng mọi thứ rồi cũng ổn thôi, anh cứ chờ đấy mà xem," và "Đừng quên đổ rác nhé."

Mack nhòm qua bức tranh Julia đang vẽ. "Cháu vẽ gì thế?" ông hỏi.

"Cháu vẽ cho mẹ," Julia đáp. "Một con chó đang bay." Cô bé giơ bức vẽ lên, soi nó rất kỹ. "Mẹ cháu thích máy bay. Và chó."

"Thế hả," Mack lẩm bẩm trong miệng, nghe như nửa tin nửa ngờ. Rồi ông quay về phía George. "Vợ ông thế nào?"

"Vẫn thế," George trả lời. "Cô ấy có ngày nọ ngày kia."

"Chúng ta ai mà chẳng vậy, nhỉ," Mack đáp.

Mack đang chuẩn bị về thì chợt dừng lại. Ông thò tay vào túi, lấy ra một tờ tiền nhàu nát màu xanh lá rồi nhét nó vào tay George.

"Đây," Mack nói, nhún vai. "Cầm lấy mà mua cho con bé hộp bút sáp."

Chỉ đến khi Mack đã ra khỏi cửa, George mới có thể hét với theo hai tiếng "Cảm ơn!"

không buồn ngủ

"Stella," tôi nói sau khi Julia đã về cùng bố cô bé, "tôi không ngủ được"."

"Làm gì có chuyện đó," cô đáp. "Cậu là chúa ngủ mà."

"Suỵt," Bob nói, cậu ta đang ngự trên bụng tôi. "Tôi đang mơ thấy khoai tây chiên tẩm ớt bỏ lò."

"Tôi thấy mệt," tôi bảo với Stella, "nhưng không buồn ngủ."

"Sao cậu lại mệt?" Stella hỏi.

Tôi nghĩ một lúc. Thật khó để diễn đạt thành từ ngữ. Khỉ đột vốn không phải một loài hay than phiền. Bọn tôi là những gã mơ mộng, những thi sĩ, những triết gia, những kẻ ngủ ngày.

"Tôi không rõ." Tôi đá cái xích đu. "Có lẽ cái lãnh thổ này làm cho tôi mệt."

"Thì nó là một cái lồng mà," Bob bảo tôi.

Không phải lúc nào Bob cũng tế nhị.

"Tôi biết," Stella đáp. "Cái lãnh thổ của cậu quá bé."

"Còn cậu lại là một con khỉ đột rõ to," Bob đế thêm.

"Stella này?" Tôi hỏi dò.

"Sao cơ?"

"Hôm nay tôi thấy cô đi tập tễnh hơn mọi ngày. Chân cô lại làm sao phải không?"

"Một chút thôi," Stella đáp.

Tôi thở dài. Bob đổi tư thế nằm. Hai tai cậu ta giật giật. Cậu ta nhểu một ít nước miếng, nhưng tôi không thấy phiền. Tôi đã quen với chuyện ấy.

"Thử ăn cái gì đó đi," Stella nói. "Ăn bao giờ cũng làm cho cậu vui."

Tôi ăn một củ cà rốt cũ, thâm sì, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Tôi không kể lại cho Stella, cô ấy cần được ngủ.

"Hãy thử hình dung lại một ngày nào đó mà cậu cho là đáng nhớ," Stella đề nghị. "Tôi thường làm thế khi không ngủ được."

Stella nhớ rõ từng khoảnh khắc mà cô đã sống kể từ lúc mới chào đời: từng mùi hương, từng cảnh hoàng hôn, từng sự coi thường, từng chiến thắng.

"Cô biết đấy, tôi vốn không nhớ được nhiều chuyện," tôi đáp.

"'Không nhớ được' và 'không muốn nhớ,'" cô từ tốn đáp, "là hai chuyện khác nhau."

"Đúng thế," tôi thừa nhận. Không dễ gì để rũ bỏ những ký ức, nhưng tôi có nhiều thời gian để làm việc đó.

"Ký ức rất quan trọng," Stella lại tiếp. "Chúng giúp ta biết được mình là ai. Hãy thử hình dung lại những người chăm sóc đã phụ trách cậu. Cậu đã từng rất thích Karl, người thổi kèn harmonica."

Karl. Phải. Tôi nhớ quả dừa mà anh ta cho tôi ngày tôi còn là thiếu niên. Phải mất cả một ngày tôi mới bửa được nó ra.

Tôi cố nhớ lại những người chăm sóc khác - những người đã lau dọn lãnh thổ, chuẩn bị đồ ăn, và, đôi khi, ở lại chơi với tôi. Đầu tiên là Juan, người đã rót Pepsi vào cái miệng há to của tôi, và Katrina, người thường hay cù tôi bằng cây chổi những khi tôi ngủ, và Ellen, người hát bài "Con khỉ trên cửa sổ kia giá bao nhiêu?" với một nụ cười buồn trên miệng khi cô cọ bát uống nước của tôi.

Rồi Gerald, người từng mua cho tôi một hộp đầy những trái dâu tây ngọt lịm, mập ú.

Tôi rất thích Gerald.

Những người chăm sóc đã không còn lui tới lãnh thổ của tôi. Mack nói ông không có tiền để trả cho người-chăm-bé-khỉ-đột. Hiện giờ, George lo chuyện lau dọn lồng của tôi còn Mack là người cho tôi ăn.

Khi nhớ về những người đã chăm sóc mình, đa phần tôi nghĩ đến Mack, ngày lại ngày, năm nối năm. Mack, người đã mua tôi, đã nuôi tôi lớn và bảo rằng tôi không còn đáng yêu nữa.

Cứ như thể lưng bạc đã từng có lúc đáng yêu vậy.

Ánh trăng rọi xuống vòng đu quay bất động, xuống quầy bắp rang bơ im lìm, xuống quầy bán thắt lưng da có mùi của những con bò đã chết từ lâu.

Hơi thở nặng nhọc của Stella nghe tựa như tiếng gió thổi qua rặng cây, và tôi chờ giấc ngủ tìm đến với mình...