Bọ Cánh Cứng
Mack đưa tôi cây bút sáp màu đen cùng một xấp giấy mới. Tôi lại phải làm việc.
Tôi ngửi mùi cây bút sáp, lăn nó trong tay, rồi ấn đầu nhọn vào lòng bàn tay.
Chẳng gì thích bằng việc có thêm một cây bút sáp mới.
Tôi nhìn quanh lãnh thổ để tìm vật mẫu. Thứ gì có màu đen?
Một cái vỏ chuối đã thâm sì chăng? Nhưng tôi đã xực hết tất cả rồi.
Không-Bám-Đuổi có màu nâu. Hồ nước của tôi có màu xanh lam. Mấy hạt nho khô bọc sữa chua mà tôi đang để dành đến chiều có màu trắng, ít nhất là ở vỏ ngoài.
Một thứ gì đó vừa động đậy ở trong góc.
Tôi có khách!
Mack lại gần chỗ con bọ cánh cứng, ông nhấc một chân lên.
Trước khi Mack kịp dẫm bẹp cậu bọ, cậu ta đã chuồn qua một khe nứt trên tường.
Mack quay về với đống tranh tôi vẽ. "Cháu bảo đây là con bọ cánh cứng hả? Ta đành nghe cháu vậy, nhóc con."
"Ồ, nó chắc chắn là một con bọ cánh cứng," Julia đáp, nở nụ cười với tôi. "Nhìn một cái là cháu nhận ra ngay."
Chơi với một người họa sĩ thích thật, tôi thầm nghĩ.
thay đổi
Stella là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi, nhưng chẳng bao lâu sau bọn tôi cũng có cảm giác giống cô.
Trung tâm mua sắm Big Top sắp có thêm một nhân vật mới.
Làm sao mà bọn tôi biết ư? Vì bọn tôi quan sát và lắng nghe, và quan trọng nhất, bọn tôi còn dùng mũi để đánh hơi.
Con người luôn có mùi lạ khi sắp có một sự thay đổi.
Hệt như mùi thịt ôi, phảng phất mùi đu đủ.
phỏng đoán
Bob e rằng hàng xóm mới của bọn tôi sẽ là một con mèo khổng lồ có đôi mắt nheo lại như hai sợi chỉ và cái đuôi cuộn tròn. Nhưng Stella nói chiếc xe tải ghé qua đây chiều nay sẽ mang theo một chú voi con.
"Làm sao cô biết?" tôi hỏi. Tôi đánh hơi để kiểm nghiệm lại, nhưng chỉ thấy xực lên mỗi mùi bắp rang bơ caramel.
Tôi cực ghiền bắp rang bơ caramel.
"Tôi có thể nghe thấy tiếng nó," Stella nói. "Con bé đang khóc đòi mẹ."
Tôi lắng nghe. Tôi nghe thấy tiếng những chiếc ô tô lao vèo qua. Tôi nghe thấy tiếng ngáy khò khò của bọn gấu chó vọng lại từ cái lãnh thổ chăng lưới sắt của chúng.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy tiếng con voi nào.
"Cô chỉ đang hi vọng đấy thôi?" tôi nói.
Stella nhắm mắt. "Không," cô khẽ nói, "không phải là hi vọng. Tuyệt đối không phải."
jambo
Ti vi của tôi đang không bật nên trong lúc chờ bạn hàng xóm mới, tôi bảo Stella kể cho bọn tôi một câu chuyện.
Stella dụi cái chân trước bên phải của cô vào bức tường. Chân cô lại bị phù, đỏ tấy lên trông rất kinh khủng.
"Stella, nếu không được khỏe thì cô cứ ngủ đi rồi lát kể chuyện cho bọn tôi cũng được," tôi nói.
"Tôi khỏe mà," cô đáp rồi thận trọng đổi chân trụ.
"Cô kể chuyện Jambo đi," tôi đề nghị. Đó là câu chuyện yêu thích của tôi. Hình như Bob chưa nghe bao giờ.
Vì chẳng quên bất cứ thứ gì nên Stella có rất nhiều chuyện để kể. Tôi thích những câu chuyện sống động, nhiều màu sắc, với phần mở đầu u tối, phần thân truyện phong ba bão táp cùng cái kết xanh ngắt như bầu trời không có mây. Nhưng Stella kể chuyện nào cũng được.
Tôi chẳng có quyền gì mà kén cá chọn canh.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú bé nọ," Stella bắt đầu. "Chú bé đang đi thăm gia đình khỉ đột ở một nơi có tên là sở thú."
"Sở thú là gì?" Bob hỏi. Cậu ta khá thạo sự đời nhưng cũng còn nhiều thứ khác cậu ta chưa biết.
"Một sở thú đúng nghĩa," Stella đáp, "là một lãnh thổ rộng lớn. Một cái lồng hoang. Một chốn an toàn. Nó có đủ chỗ cho ta tung hoành và con người ở đó cũng không làm đau ai." Cô dừng lại để tìm từ. "Một sở thú đúng nghĩa là nơi con người sửa sai."
Stella đổi tư thế và khẽ rên lên. "Chú bé đứng trên một bức tường," cô kể tiếp, "nhìn ngó, chỉ trỏ, rồi mất thăng bằng ngã nhào xuống cái lồng hoang."
"Con người bao giờ cũng vụng về," tôi cắt ngang. "Họ mà đi bằng đốt ngón tay thì đã chẳng bao giờ ngã lộn cổ như thế."
Stella gật đầu. "Ivan, cậu nói đúng lắm. Trở lại với câu chuyện. Chú bé nằm một đống ở đó, hoàn toàn bất động, còn con người thì hổn hển gào khóc. Một ông lưng bạc tên Jambo đã ra xem xét chú bé, như theo đúng chức phận của ông ta, trong lúc bầy khỉ đột chỉ đứng ngó ở đằng xa.
"Jambo khẽ khàng vuốt ve chú bé. Ông ngửi vết thương của chú bé, rồi cứ thế đứng canh ở đó.
"Khi chú bé tỉnh dậy, con người thét lên, 'Nằm im! Đừng động đậy!' bởi vì họ chắc chắn - con người luôn chắc chắn về mọi chuyện - rằng Jambo sẽ cướp đi sinh mạng của chú bé.
"Chú bé rên lên. Tất cả mọi người cùng chờ đợi, câm bặt, ngỡ rằng chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy đến.
"Rồi Jambo dẫn cả bầy của mình đi ra khỏi đó.
"Con người thòng dây thừng để xuống dưới lồng và mang chú bé trở về với những vòng tay đang mong ngóng nó."
"Chú bé có bị làm sao không?" Bob hỏi.
"Chú bé không bị thương," Stella đáp, "nhưng tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu tối đó bố mẹ chú sẽ vừa mắng chú một trận tơi bời vừa ôm siết lấy con mình thật chặt."
Đang gặm đuôi, Bob bỗng chợt dừng lại, nghiêng đầu. "Chuyện đó có thật không vậy?"
"Tôi lúc nào cũng chỉ kể sự thật," Stella trả lời. "Dù về tình tiết thì có thể nhầm nhọt một đôi chỗ."
may mắn
Tôi đã nhiều lần nghe chuyện Jambo. Stella bảo con người lấy làm lạ khi ông lưng bạc khổng lồ kia không giết đứa trẻ.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại ngạc nhiên trước chuyện ấy? Đứa trẻ quá bé bỏng, quá sợ hãi và đơn độc.
Và dẫu sao nó cũng thuộc họ khỉ dạng người loại lớn.
Bob cọ cái mũi lạnh cóng của cậu ta vào người tôi. "Ivan này," cậu nói, "sao cậu với Stella không ở trong sở thú?"
Tôi nhìn về phía Stella. Cô nhìn về phía tôi. Đôi mắt cô thoáng hiện lên một nụ cười buồn, nụ cười ấy chẳng ai khác làm được ngoài các bạn voi.
"May mắn chăng, tôi đoán vậy," cô trả lời...