Chương V TRỐN KHỎI CON CHÓ
Sola nhìn thẳng vào đôi mắt tinh quái của con vật, lẩm bẩm ra lệnh, rồi chỉ vào tôi và rời khỏi gian phòng. Tôi tự hỏi cái con quái vật dữ tợn này có thể làm gì khi khi bị bỏ lại một mình gần một mẩu thức ăn tương đối ngon lành như tôi. Nhưng nỗi sợ của tôi quá thừa, vì con quái vật, sau một lúc chăm chú quan sát tôi, băng qua gian phòng tới cánh cửa duy nhất dẫn tới con đường, và nằm duỗi dài hết thân mình nó qua thềm cửa.
Đây là kinh nghiệm đầu tiên của tôi với một con chó Hỏa tinh, nhưng không phải là kinh nghiệm cuối cùng mà định mệnh đã an bài, bởi vì cái con quái đó canh gác tôi rất cẩn thận trong suốt thời gian tôi là tù nhân của những người Hỏa tinh da xanh; đã cứu tôi thoát chết hai lần, và không bao giờ chịu rời xa tôi một phút giây.
Trong lúc Sola đi khỏi, tôi tranh thủ xem xét giây lát căn phòng đang giam giữ tôi. Những bức bích họa mô tả các phong cảnh xinh đẹp và kỳ thú; những ngọn núi, sông, hồ, biển cả, đồng cỏ, cây cỏ và hoa lá, những con đường uốn lượn, những khu vườn ngập nắng - những phong cảnh đều giống với cảnh vật trên trái đất nhưng các loài thực vật có những màu sắc khác hẳn. Những tác phẩm này rõ ràng đã được sáng tác từ một bàn tay bậc thầy, bầu không khí thật vi tế, kỹ thuật vô cùng hoàn hảo, dù là vẽ người hay vật, mà từ đó tôi có thể đoán ra ngoại hình của những cư dân khác của sao Hỏa đã tuyệt chủng.
Trong khi tôi tự cho phép trí tưởng tượng của mình chạy loăng quăng theo những phỏng đoán ngông cuồng để lý giải về những sự dị thường kỳ lạ đã từng chứng kiến trên sao Hỏa cho tới lúc đó, Sola quay lại, mang theo thức ăn và nước uống. Nàng đặt mọi thứ lên nền nhà bên cạnh tôi, rồi ngồi cách tôi một quãng, nhìn tôi chăm chú. Thức ăn bao gồm khoảng một cân Anh một thứ hỗn hợp bơ đặc và gần như không mùi vị, trong khi thứ nước uống rõ ràng là sữa của một con vật gì đó, không hẳn là không ngon, mặc dù hơi chua, và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã đánh giá nó rất cao. Như sau này tôi biết, đó không phải là sữa của một con vật, vì ở sao Hỏa chỉ có một loài có vú, và loài này thật sự rất hiếm, mà được làm từ một loài thực vật lớn có thể mọc không cần nước. Chúng tổng hợp thứ nhựa tuyệt diệu đó từ những chất trong lòng đất, từ hơi ẩm của không khí và ánh sáng mặt trời. Một thân cây này cho được từ tám đến mười lít nhựa mỗi ngày.
Ăn xong, tôi cảm thấy thật khoẻ khoắn, nhưng thấy cần phải nghỉ ngơi, tôi nằm dài trên đống lụa và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chắc là tôi đã ngủ suốt nhiều giờ, vì khi tôi thức giấc trời đã tối, và tôi thấy rất lạnh. Tôi nhận thấy có ai đó đã ném lên người tôi một tấm da thú nhưng nó đã tuột khỏi người tôi phần lớn. Đột nhiên một bàn tay đưa ra và kéo tấm da trùm lại lên người tôi, rồi kế đó trùm lên thêm một tấm nữa. Tôi đoán đó là Sola, và đúng là như vậy. Chỉ có cô gái này, trong số tất cả những người Hỏa tinh da xanh mà tôi tiếp xúc, bộc lộ những tính cách của sự cảm thông, lòng tốt và cảm xúc; những chăm sóc của nàng đối với các nhu cầu cơ thể của tôi không bao giờ vơi cạn, và sự quan tâm lo lắng của nàng đã giúp tôi thoát khỏi nhiều đau khổ và thử thách.
Như tôi đã biết, đêm ở sao Hỏa cực kỳ lạnh giá, và vì ở đó thực sự không có khoảng thời gian chạng vạng hay bình minh, những thay đổi về nhiệt độ rất đột ngột, và vô cùng khó chịu, như thể sự chuyển đổi từ giữa trưa sang bóng tối. Trời đêm hoặc là sáng chói chang, hoặc là tối đen như mực, vì nếu không có mặt trăng nào trong hai mặt trăng của sao Hỏa xuất hiện trên bầu trời, trời sẽ vô cùng đen tối, do thiếu bầu khí quyển, đúng hơn, do bầu khí quyển rất mỏng manh; trái lại, nếu cả hai mặt trăng cùng xuất hiện, mặt đất sẽ rất sáng.
Khoảng cách giữa cả hai vầng trăng với Hỏa tinh đều nhỏ hơn nhiều so với khoảng cách giữa mặt trăng của chúng ta với trái đất. Vầng trăng lớn chỉ cách sao Hỏa chừng năm ngàn dặm, còn vầng nhỏ hơn thì cũng chỉ xa thêm chừng bốn trăm dặm nữa, so với khoảng cách giữa mặt trăng của chúng ta và trái đất là gần một phần tư triệu dặm.
Mặt trăng lớn của sao Hỏa xoay tròn một vòng chung quanh nó trong khoảng hơn bảy tiếng rưỡi đồng hồ chút ít, vì thế người ta có thể trông thấy nó lướt qua bầu trời đêm sao Hỏa như một gã khổng lồ hai hoặc ba lần, bộc lộ mọi tuần trăng của nó trong mỗi chuyến du hành qua bầu trời.
Mặt trăng kia quay quanh sao Hỏa trong khoảng hơn ba mươi giờ mười lăm phút, và cùng với vệ tinh chị em của nó tạo thành một trong những cảnh tượng hùng vĩ, diệu kỳ và quái lạ nhất ở Hỏa tinh. Tự nhiên đã ban bố một cách thừa thãi ánh sáng cho đêm sao Hỏa, vì những người Hỏa tinh da xanh là một chủng tộc du cư và không phát triển lắm về trí tuệ, chỉ có những phương tiện soi sáng thô sơ, chủ yếu là đuốc, một thứ nến và một loại đèn dầu kỳ lạ phát ra khí đốt và cháy mà không cần bấc.
Loại đèn này phát ra một thứ ánh sáng trắng chói chang và lan tỏa khá xa, nhưng thứ dầu tự nhiên để thắp đèn này chỉ có thể tìm thấy ở những vùng mỏ xa xôi và rải rác, những người Hỏa tinh da xanh ít khi sử dụng nó. Họ là những người chỉ nghĩ tới chuyện trước mắt, và sự căm ghét lao động chân tay của họ đã giữ họ trong trạng thái bán dã man trong vô số thế kỷ.
Sau khi được Sola đắp thêm chăn, tôi lại ngủ tiếp cho tới tận sáng hôm sau. Có năm người khác cùng ở trong phòng, tất cả đều là phụ nữ, và họ vẫn còn đang ngủ dưới những lớp chăn lụa và lông da thú nhiều màu sặc sỡ. Nằm vắt qua thềm cổng là con chó vẫn tỉnh thức, như lần cuối tôi nhìn thấy nó hôm qua; hiển nhiên là nó không động đậy chút xíu nào. Nó giương đôi mắt nhìn tôi, và tôi tự hỏi nếu tôi tìm cách bỏ trốn thì chuyện gì có thể xảy ra.
Tôi luôn có xu hướng mạo hiểm, điều tra và thử nghiệm trong những lúc mà một người thông minh chỉ muốn được yên thân. Do vậy, lúc này tôi nghĩ cách chắc ăn nhất để biết chính xác thái độ của con quái thú đối với tôi là cố thử rời khỏi căn phòng. Tôi chắc rằng nếu tôi thoát được ra ngoài, nó sẽ không thể đuổi kịp tôi, vì tôi là một tay nhảy cao vô địch. Ngoài ra, tôi có thể nhận thấy, với những đôi chân ngắn củn đó, nó không thể nào là một vận động viên nhảy cao hay chạy điền kinh cừ khôi được.
Chậm rãi và cẩn thận, tôi đứng lên, và thấy kẻ canh gác tôi cũng làm điều tương tự. Tôi thận trọng tiến về phía nó, thấy rằng nếu đi theo kiểu lê từng bước, tôi có thể giữ được thăng bằng cũng như đi với tốc độ khá nhanh. Khi tôi tới gần hơn, nó cảnh giác lùi ra xa tôi, và khi tôi đi tới cửa, nó tránh sang một bên để tôi đi qua. Khi tôi đi dọc theo con đường vắng vẻ, nó lẽo đẽo đi theo ở quãng cách chừng mười bước
Hiển nhiên nhiệm vụ của nó chỉ là bảo vệ tôi, tôi nghĩ, nhưng khi tôi tới rìa thành phố, nó đột ngột phóng ra phía trước tôi, rít lên những tiếng kêu lạ lùng và nhe những chiếc nanh xấu xí kinh khủng của nó ra. Nghĩ rằng có thể chơi khăm nó đôi chút, tôi đi nhanh về phía nó, và khi gần như sắp chạm vào nó tôi phóng thẳng lên không trung, đáp xuống ở cách xa nó và ở phía ngoài thành phố. Nó lồng lên và đuổi theo tôi với một tốc độ đáng sửng sốt mà tôi từng chứng kiến. Tôi đã tưởng mấy đôi chân ngắn ngủn đó rất chậm chạp, thế nhưng nếu so với tốc độ của nó với tốc độ của những con chó săn thỏ, thì những con vật nói sau này chỉ như đang nằm ngủ trên một tấm thảm lót nhà. Sau này tôi biết rằng đây là con vật chạy nhanh nhất Hỏa tinh, và với sự thông minh, lòng trung thành và sự dữ tợn, chúng được những người sao Hỏa dùng để đi săn, chiến đấu và bảo vệ.
Tôi nhanh chóng nhận thấy khó mà thoát khỏi bộ nanh của con vật nếu chạy theo đường thẳng, vì thế tôi quay lại và nhảy qua đầu nó khi nó gần như sắp tóm được tôi. Cú ngoặt này tạo cho tôi một lợi thế đáng kể, và tôi có thể tới thành phố trước nó một chút. Khi nó lao theo tôi, tôi nhảy lên một cái cửa sổ ở mặt tiền của một trong những tòa nhà nhìn xuống thung lũng, cách mặt đất chừng ba mươi bộ.
Tôi nắm ngưỡng cửa và đu người ở tư thế ngồi, không nhìn vào tòa nhà mà ngó xuống con vật bên dưới. Tuy nhiên, sự hân hoan của tôi thật ngắn ngủi, vì hầu như ngay lúc tôi ngồi lên ngưỡng cửa một cách an toàn, một bàn tay khổng lồ tóm lấy cổ tôi từ phía sau và thô bạo lôi tôi vào trong. Tôi bị ném té ngửa ra, và nhìn thấy trước mặt tôi một sinh vật gì đó trông như loài khỉ đột khổng lồ, màu trắng và không có lông ngoại trừ một chỏm lông dựng đứng ngay trên đầu của nó.