Chương VI CUỘC CHIẾN ĐẤU VÀ TÌNH BẠN
Sinh vật này trông gần giống với người trái đất hơn là những người Hỏa tinh mà tôi đã gặp. Nó đè chặt tôi xuống nền nhà bằng một bàn chân to tướng trong lúc lúng búng kêu và chỉ trỏ ra dấu gì đó với một ai đó ở sau lưng tôi. Sinh vật kia, chắc chắn là bạn của nó, tiến ra trước mặt tôi ngay sau đó, tay cầm một cái dùi cui có lẽ làm bằng đá mà rõ ràng là nó sẽ dùng để nện vỡ đầu tôi.
Hai sinh vật này cao khoảng mười đến mười lăm bộ, đứng thẳng lưng, và cũng giống những người Hỏa tinh xanh, chúng có một đôi tay trung tính, nằm giữa hai chi trên và hai chi dưới. Mắt chúng nằm gần nhau và không lồi; đôi tai nhô cao nhưng nằm dịch về hai bên đầu hơn là những người Hỏa tinh xanh. Mõm và răng của chúng giống như của loài khỉ đột châu Phi. Nói chung, chúng dễ nhìn hơn nhiều so với những người Hỏa tinh da xanh.
Chiếc dùi cui đang vẽ thành một vòng cung, mà điểm kết thúc là bộ mặt đang ngẩng lên của tôi, chợt một cái bóng khổng lồ khủng khiếp với vô số chân lao bổ vào ngực của hai kẻ sắp hành hình tôi. Con khỉ đột hét lên một tiếng kinh hãi rồi bỏ mặc tôi, nhảy vọt qua ô cửa sổ mở, nhưng bạn của nó bị dính vào một cuộc đánh nhau chí tử với kẻ bảo vệ của tôi, chính là con vật canh gác trung thành. Tôi chụm chân đứng dậy thật nhanh rồi lui lại sát tường, theo dõi một trận đánh ly kỳ hiếm có. Sức mạnh, sự linh hoạt và sự dã man của hai con vật này vượt khỏi sự hiểu biết của người trên trái đất. Con chó của tôi chiếm ưu thế, đang cắm ngập bộ nanh của nó vào ngực đối thủ, nhưng cánh tay vạm vỡ và nắm đấm to lớn của con khỉ đột, to hơn nhiều so với những người Hỏa tinh tôi đã gặp, đã khoá chặt cổ họng kẻ bảo vệ cho tôi, chậm rãi xiết lại, kẹp sát đầu và cổ của đối thủ vào ngực nó. Và tôi tưởng chừng như con chó sắp chết nghẹt với cái cổ gãy rời.
Trong lúc đó, toàn bộ phần trước ngực của con khỉ đột bị xé toang, nằm trong bộ hàm khoẻ mạnh như một gọng kềm. Chúng lăn lộn vòng vòng trên sàn nhà, không con nào thốt ra một tiếng kêu sợ hãi hay đau đớn. Lúc này, tôi nhìn thấy đôi mắt to của con chó lồi hẳn ra ngoài và máu trào ra từ mũi nó. Rõ ràng nó đang yếu dần đi, nhưng cả con khỉ đột cũng thế, sức chiến đấu của nó giảm dần.
Đột nhiên tôi ngộ ra một điều, và với bản năng lạ lùng luôn thôi thúc tôi làm bổn phận của mình, tôi nắm lấy cái dùi cui đã rơi xuống sàn lúc bắt đầu cuộc đánh nhau. Rồi vung nó lên với toàn bộ sức lực của mình, tôi giáng chiếc dùi cui vào đầu con khỉ đột, nện vỡ toang đầu nó như một cái vỏ trứng.
Ngay khi cú nện hạ xuống, tôi phải đối mặt với một nguy cơ mới. Bạn của con khỉ, lấy lại tinh thần sau cơn hoảng hốt, đã quay trở lại bằng lối dưới của tòa nhà. Tôi nhìn thấy nó ngay đúng lúc nó bước qua cửa ra vào. Nó gầm lên khi phát hiện xác chết của bạn nó trên sàn, bọt mép sùi ra. Cơn cuồng nộ dữ dội của nó, phải thú nhận, đã khiến tôi cảm thấy trước những điều thảm khốc.
Tôi luôn sẵn sàng đứng lên và chiến đấu khi kẻ địch không quá áp đảo, nhưng trong trường hợp này, tôi nhận thức rằng chẳng có vinh quang hay lợi ích gì khi đem sức mạnh bé nhỏ của tôi ra đối chọi với những cơ bắp rắn như thép và sự hung hăng tàn bạo của con vật này. Thực sự, kết quả duy nhất của một cuộc chạm trán như thế, theo tôi biết, hình như cái chết bất ngờ.
Tôi đang đứng gần cửa sổ và tôi biết khi đã ở trên đường tôi có thể trở lại quảng trường an toàn trước khi con vật này có thể chộp được tôi. Ít nhất cũng có một cơ may an toàn trong việc chạy trốn, hơn là cái chết chắc chắn nếu tôi ở lại và chiến đấu một cách tuyệt vọng.
Đúng là tôi đang cầm cái dùi cui, nhưng với nó tôi có thể làm được gì khi chống lại bốn cánh tay vạm vỡ? Ngay cả khi tôi đập gãy một cánh tay với cú quất đầu tiên, tôi biết rằng nó sẽ cố giành lại cái dùi cui, nó có thể vươn tay ra và tiêu diệt tôi trước khi tôi có cơ hội tấn công cú thứ hai.
Trong khoảnh khắc mà những ý nghĩ này lướt nhanh qua đầu tôi, tôi đã quay về phía cửa sổ, nhưng ánh mắt tôi, khi lướt qua thân hình của kẻ bảo vệ trung thành, đã quét sạch mọi ý nghĩ chạy trốn của tôi. Nó nằm thở thoi thóp trên sàn nhà, đôi mắt to lớn của nó nhìn vào tôi như van nài một sự bảo vệ. Tôi không chịu đựng nổi ánh mắt đó, tôi cũng không thể bỏ mặc kẻ đã cứu tôi mà không gắng hết sức mình, như nó đã hành động.
Thế là, không do dự nữa, tôi quay lại đón tiếp sự tấn công của con khỉ đột đang nổi điên. Lúc này nó đã đến gần sát tôi đến mức cái dùi cui xem ra không còn tác dụng mấy, vì thế, tôi lấy hết sức ném mạnh nó vào thân hình to lớn của con vật. Nó đập vào phía dưới đầu gối của con khỉ đột, gây nên một tiếng rú đau đớn và giận dữ, và khiến cho nó mất thăng bằng, ngã úp vào tôi với đôi tay dang rộng.
Một lần nữa, như ngày hôm trước, tôi sử dụng những chiến thuật trên trái đất, giáng một cú đấm ngược lên cằm của nó, tiếp theo tôi quất một cú tay trái vào ức nó. Kết quả thật tuyệt vời, vì, khi tôi bước né sang một bên, nó lảo đảo và té quỵ xuống sàn nhà vì đau đớn và nghẹt thở. Nhảy qua thân hình co quắp của nó, tôi lượm cái dùi cui lên và kết thúc con quái vật trước khi nó có thể đứng lên.
Khi tôi giáng dùi cui xuống, một tiếng cười trầm trầm vang lên ở sau lưng tôi, và, quay lại, tôi trông thấy Tars Tarkas, Sola và ba bốn chiến binh khác đang đứng ở lối ra vào. Khi mắt tôi chạm vào ánh mắt họ, lần thứ hai, tôi đón nhận sự sốt sắng hoan nghênh của họ.
Sola đã phát hiện ra sự vắng mặt của tôi khi thức giấc, và nàng đã nhanh chóng báo cho Tars Tarkas. Ngay lập tức ông ta lên đường với một nhóm chiến binh để tìm tôi. Khi họ tới ranh giới của thành phố, họ đã nhìn thấy con khỉ đột đang giận dữ sùi bọt mép lao vào toà nhà.
Họ đã theo sau nó ngay lập tức, nghĩ rằng những hành động của nó chứng tỏ có manh mối liên quan tới việc tôi đang ở nơi đâu, sau đó đã chứng kiến cuộc chiến ngắn ngủi nhưng quyết liệt của tôi với nó. Cuộc chạm trán này, cộng với cuộc ẩu đả với tay chiến binh ngày hôm trước và tài nhảy nhót của tôi đã đưa tôi lên tột đỉnh trong lòng kính trọng của họ. Hiển nhiên là thiếu vắng tất cả những tình cảm tốt đẹp hơn của tình bạn, tình yêu hay lòng say đắm, những con người này chỉ tôn thờ lòng dũng cảm, và không có điều gì có thể trở thành đối tượng của sự sùng mộ của họ tốt cho bằng một người luôn giữ vững vị trí bằng những ví dụ lặp đi lặp lại về kỹ năng, sức mạnh và sự dũng cảm của mình.
Sola, người cùng đi với toán quân tìm kiếm một cách tình nguyện, là người duy nhất trong số những người Hỏa tinh không há miệng cười to khi tôi đang chiến đấu sống còn. Trái lại, nàng rất nghiêm nghị với sự lo lắng rõ rệt, và ngay khi tôi hạ được con quái vật, nàng chạy ào tới bên tôi và xem xét cẩn thận thân thể tôi để tìm những vết thương. Khi thấy tôi vẫn không hề xây xước, nàng hài lòng và nở một nụ cười lặng lẽ, rồi nắm lấy tay tôi bước ra cửa.
Tars Tarkas và các chiến binh khác đã đi vào và đứng quanh con vật đang nhanh chóng hồi phục. Dường như họ đang tranh luận sôi nổi điều gì đó, cuối cùng, một người quay sang nói với tôi, rồi chợt nhớ ra tôi không biết thứ ngôn ngữ đó, hắn quay sang Tars Tarkas. Tay chỉ huy với một từ và cử chỉ, ra một mệnh lệnh gì đó cho hắn và quay lại đi theo chúng tôi.
Dường như có một mối đe dọa nào đó trong thái độ đối với con vật, và tôi ở lại chờ xem kết quả ra sao. May mà tôi đã làm điều đó, vì gã chiến binh đã rút một khẩu súng ngắn ra khỏi bao và định kết liễu nó. Tôi nhào tới và hất tay hắn. Viên đạn cắm vào lớp gỗ ở cửa sổ, tạo thành một lỗ hổng trên gỗ và tường.
Rồi tôi quỳ xuống bên cạnh con vật trông có vẻ đang sợ hãi, và nâng nó đứng lên, tôi ra dấu cho nó theo tôi. Những cái nhìn ngạc nhiên mà hành động của tôi đã gợi nên ở những người sao Hỏa thật là lố bịch. Họ không thể hiểu, ngoại trừ theo một cách thức rất ngây ngô lơ tơ mơ, về những tính cách như lòng biết ơn và sự thông cảm. Tay chiến binh bị tôi hất súng nhìn Tars Tarkas dò hỏi, viên phó thủ lĩnh ra dấu cứ để mặc cho tôi lo liệu. Thế là chúng tôi quay ra quảng trường với con vật to lớn đi theo sát gót chân, và Sola khoác chặt cánh tay tôi.
Ít nhất, tôi đã có hai người bạn trên sao Hỏa: một người thiếu nữ chăm sóc tôi với lòng lo lắng của một bà mẹ, và một con vật ngắn ngủn bè bè, mà sau này tôi biết, ẩn bên trong cái thân xác xấu xí đó là tình yêu, sự trung thành và lòng biết ơn nhiều hơn hẳn so với toàn bộ năm triệu người Hỏa tinh da xanh lang thang khắp những thành phố hoang vắng, khắp những đáy biển cạn của sao Hỏa.