Chương VII VIỆC NUÔI CON Ở HỎA TINH
Sau buổi điểm tâm - hệt như bữa ăn hôm trước, và cũng sẽ là thực đơn thường trực cho những ngày sau đó, khi tôi còn sống với những người Hỏa tinh da xanh - Sola hộ tống tôi tới quảng trường. Tại đó, tôi thấy toàn thể cộng đồng đang nhìn ngó hoặc góp tay vào việc thắng những con thú khổng lồ vào những cỗ xe lớn ba bánh. Có khoảng hai trăm năm mươi cỗ xe như vậy, mỗi cỗ xe thắng một con thú. Theo vóc dáng của chúng, chúng có thể kéo một cách dễ dàng cả một cỗ xe được chất đầy.
Những chiếc xe rất lớn, rộng rãi và được trang trí lộng lẫy. Trong mỗi xe có một phụ nữ đeo trang sức, vàng vòng, khoác những tấm lụa là và da lông thú, và sau lưng mỗi con thú kéo xe là một người đánh xe trẻ. Cũng giống như những con thú mà các chiến binh cưỡi, mấy con thú này không mang hàm thiếc mà cũng chẳng có dây cương, chỉ được dẫn dắt bằng các phương tiện ngoại cảm.
Khả năng này phát triển một cách kỳ diệu trong mọi người dân sao Hỏa, và lý giải cho sự đơn giản của ngôn ngữ cũng như những trao đổi tương đối ít từ ngữ ngay cả trong những cuộc đối thoại dài. Nó chính là ngôn ngữ phổ quát của Hỏa tinh, mà qua trung gian của nó các sinh vật bậc cao nhất và thấp nhất của thế giới ngược đời này có thể trao đổi thông tin ở một mức độ nhiều hay ít, tùy thuộc vào phạm vi trí năng của mỗi loài và sự phát triển của từng cá thể.
Khi đoàn xe tiến lên theo hàng dọc, Sola kéo tôi lên một chiếc xe trống và chúng tôi tiến về hướng mà từ đó tôi đã đi vào thành phố ngày hôm trước. Ở đầu đoàn xe có khoảng hai trăm kỵ binh, bên hông năm trăm và khoảng hai trăm hộ tống phía sau. Và có khoảng hai mươi lăm đến ba mươi kỵ binh mở đường ở cả hai bên cánh.
Mọi người, nam nữ, trẻ con, trừ tôi ra, đều trang bị vũ khí tới tận răng, và ở sau đuôi mỗi chiếc xe là một con chó săn, con chó của tôi cũng chạy sát sau lưng chiếc xe của tôi. Thực sự, con thú trung thành này chưa bao giờ tự nguyện rời khỏi tôi trong suốt mười năm tôi sống trên sao Hỏa. Chúng tôi đi qua cái thung lũng nhỏ phía trước thành phố, băng qua những ngọn đồi và xuôi xuống đáy biển cạn mà tôi đã đi qua từ chỗ cái lồng ấp trứng. Như dự đoán, cái lồng ấp trứng chính là điểm đến của cuộc hành trình hôm ấy. Và khi cả đoàn xe lồng lên phi nước đại ở vùng trũng của đáy biển, chẳng mấy chốc chúng tôi đã nhìn thấy cái lồng ấp.
Khi tới nơi, những cỗ xe đậu lại với sự chính xác như đội hình quân ngũ ở bốn phía của cái lồng ấp, và phân nửa số chiến binh, dẫn đầu là các tù trưởng, bao gồm Tars Tarkas và một số tù trưởng khác có cấp bậc thấp hơn tiến tới cái lồng ấp. Tôi thấy Tars Tarkas giải thích gì đó với viên thủ lĩnh, tên của ông ta, với mọi cố gắng diễn dịch sang tiếng Anh của tôi, gần như là Lorquas Ptomel, Jed (Tạm dịch là Phó vương). Jed là tước hiệu của ông ta.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận định được đối tượng của cuộc đối thoại, khi Tars Tarkas gọi và ra dấu cho Sola đưa tôi đến. Lần này tôi đã làm chủ được những rắc rối trong việc đi bộ trên sao Hỏa. Nhanh chóng thực hiện yêu cầu của ông ta, tôi tiến tới cạnh lồng ấp nơi các chiến binh đang đứng.
Khi tới nơi, tôi liếc thấy chỉ còn một ít trứng chưa kịp nở, cái lồng ấp khá sống động với những đứa nhóc con xấu xí. Chúng cao từ ba đến bốn bộ, quanh quẩn đi lại không ngừng trong lồng như đang tìm kiếm thức ăn.
Khi tôi đến đứng trước mặt, Tars Tarkas chỉ vào lồng và nói: “Sak!” Tôi thấy ông ta muốn tôi lặp lại cú biểu diễn hôm qua cho Lorquas Ptomel thấy. Tôi đáp lại nhanh chóng, nhảy qua những cỗ xe đang đậu ở phía bên kia cái lồng ấp. Khi tôi quay lại, Lorquas Ptomel nhe răng cười nói với tôi điều gì đó, và rồi quay sang ra lệnh cho các chiến binh lo liệu công việc liên quan đến cái lồng. Họ không để ý đến tôi nữa, do vậy tôi tới gần và quan sát các hoạt động của họ, bao gồm việc phá một lối đi trên bức tường để để những đứa bé sơ sinh thoát ra.
Những thanh niên nam nữ đứng ở hai bên lối ra, tạo thành một bức tường người kéo dài qua khỏi những cỗ xe, tới tận đồng cỏ ngoài xa. Giữa hai bức tường đó, mấy đứa trẻ con sao Hỏa bò lổm ngổm, rồi lần lượt từng đứa một được những thiếu nữ và thanh niên giữ lấy, cho tới lúc tất cả bọn trẻ đã ra khỏi lồng ấp và được đón nhận. Khi đã đón bọn trẻ, những người phụ nữ rời khỏi hàng, quay lại xe của mình, còn những đứa lọt vào tay bọn trai trẻ sau đó cũng được giao lại cho những người phụ nữ.
Sau đó nghi lễ, nếu có thể gọi là như thế, kết thúc. Tôi tìm Sola và thấy nàng ngồi trong xe của chúng tôi với một đứa bé xấu xí trên tay.
Công việc giáo dưỡng bọn trẻ con của người Hỏa tinh da xanh chỉ bao gồm dạy cho chúng nói và sử dụng các thứ vũ khí mà chúng sẽ phải mang ngay từ năm đầu đời. Chúng nằm trong trứng suốt thời gian ấp trứng năm năm, rồi bước ngay vào thế giới trưởng thành, ngoại trừ kích thước thân hình. Chúng hoàn toàn không biết mẹ chúng là ai. Cả những người mẹ đó cũng chẳng thể chỉ ra chính xác ai là cha chúng. Chúng là con chung của cả cộng đồng, và việc dạy dỗ chúng tùy thuộc vào những phụ nữ đã tiếp nhận chúng lúc chúng ra khỏi lồng ấp.
Những người mẹ nuôi này có khi chẳng có quả trứng nào trong lồng ấp, và đó cũng là trường hợp của Sola. Nàng chưa bắt đầu đẻ trứng, và trở thành mẹ của con một người khác. Điều này lý giải vì sao người Hỏa tinh da xanh không biết tới tình cảm cha mẹ con cái giống chúng ta. Tôi tin rằng cái cơ chế kinh khủng đã được thực hiện qua nhiều thế kỷ này là nguyên nhân trực tiếp cho sự đánh mất mọi cảm giác tốt đẹp và các bản năng nhân tính cao cấp của những sinh vật nghèo nàn này. Từ khi sinh ra, họ đã không biết tình yêu của cha mẹ, họ không hiểu ý nghĩa của từ gia đình. Họ được dạy bảo rằng họ chỉ gánh chịu cuộc sống cho tới khi họ có thể chứng tỏ bằng thể chất và sự dã man rằng họ thích ứng được với cuộc sống. Nếu họ tỏ ra có khuyết tật hay nhược điểm, họ sẽ bị bắn chết ngay, và họ cũng không hề nhìn thấy một giọt nước mắt nào rơi trong suốt những năm gian khổ và tàn nhẫn mà họ trải qua ngay từ lúc sơ sinh.
Tôi không có ý nói rằng người sao Hỏa trưởng thành tàn nhẫn một cách không cần thiết hoặc vô tình đối với bọn trẻ con, vì việc tồn tại trên một hành tinh khô chết chính là cuộc chiến đấu khó khăn và tàn nhẫn. Mọi tài nguyên thiên nhiên đã suy kiệt đến mức việc cung cấp cho mỗi cuộc sống mới mang ý nghĩa là một món thuế thêm vào cho cộng đồng mà nó rơi vào.
Họ chọn lựa cẩn thận và chỉ nuôi những cá thể khoẻ mạnh nhất, và với một khả năng dự báo gần như siêu nhiên, họ ấn định tỷ lệ sinh sản vừa đúng để bù lại cho con số tử vong.
Mỗi phụ nữ sao Hỏa trưởng thành đẻ chừng ba mươi trứng mỗi năm, và những trứng đạt được các tiêu chí về kích thước, trọng lượng và qua được những cuộc kiểm tra nghiêm túc được giấu vào những cái hầm kín đáo dưới lòng đất, nơi mà nhiệt độ thấp không đủ để làm trứng nở. Hàng năm, một hội đồng gồm hai mươi tù trưởng sẽ kiểm tra cẩn thận những quả trứng này, và tất cả đều bị hủy đi trừ một trăm quả trứng tốt nhất. Vào cuối mỗi quãng thời gian năm năm, khoảng năm trăm quả trứng tốt nhất được chọn ra từ hàng ngàn quả được đẻ ra. Những trứng này sau đó được đưa vào những cái lồng ấp kín gió và được ấp bằng ánh mặt trời thêm năm năm nữa. Cuộc nở trứng mà chúng ta chứng kiến hôm nay là một sự kiện minh họa cho kiểu đó, khoảng 99% số trứng nở trong vòng hai ngày. Nếu số còn lại tiếp tục nở chúng ta cũng không biết số phận của bọn trẻ này sẽ ra sao. Chúng bị loại bỏ, vì con cái của chúng cũng sẽ kế thừa và di truyền lại khuynh hướng lâu nở, và do đó sẽ gây rắc rối cho một hệ thống đã tồn tại từ lâu, cho phép những người Hỏa tinh trưởng thành xác định thời gian chính xác để quay lại những cái lồng ấp, gần như chỉ trong phạm vi một giờ đồng hồ.
Những cái lồng ấp được xây dựng ở những nơi xa xôi hẻo lánh, nơi không có hoặc rất ít có khả năng những bộ tộc khác phát hiện ra sự tồn tại của chúng. Kết quả của một thảm họa như thế đồng nghĩa với việc sẽ không có trẻ con trong cộng đồng suốt năm năm tới. Sau này tôi đã chứng kiến những thảm họa của việc phát hiện ra một lồng ấp của một chủng tộc khác.
Cộng đồng này của dân Hỏa tinh da xanh có khoảng ba mươi ngàn người. Họ sống lang thang khắp vùng đất sơn địa và bán sơn địa nằm giữa vĩ độ nam bốn mươi và tám mươi, và giáp với hướng đông và hướng tây bởi hai vùng đất phì nhiêu. Thủ phủ của họ nằm ở góc tây nam của vùng đất, gần chỗ giao nhau của hai con kênh đào.
Vì lồng ấp được đặt ở hướng bắc, cách xa nơi ở của họ, trong một khu vực vắng vẻ ít người lui tới, chúng tôi phải vượt qua một chặng đường dài.
Sau khi quay lại thành phố chết, tôi trải qua nhiều ngày tương đối nhàn rỗi. Ngay hôm sau đó, tất cả các chiến binh đã cưỡi những con thú ra đi từ sớm và tới khi trời sụp tối mới quay trở lại. Như sau này tôi biết, họ đã tới những lò ấp ngầm dưới đất nơi giữ các quả trứng để chuyển chúng tới cái lồng ấp mà họ đã xây tường bao quanh để ấp trứng thêm năm năm, và trong thời gian đó, họ sẽ không tới đó lần nào nữa.
Những lò ấp ngầm được đặt cách nhiều dặm về phía nam của cái lồng ấp, và hàng năm hội đồng gồm hai mươi tù trưởng sẽ tới thăm nom nó. Lý do vì sao họ không dựng những cái lò ngầm và lồng ấp gần nơi ở luôn là một điều bí mật đối với tôi, và cũng giống như những bí ẩn khác của người sao Hỏa, là không thể hiểu được theo những nguyên do và phong tục của người trên trái đất.
Nhiệm vụ của Sola giờ đây tăng gấp đôi, vì nàng phải chăm sóc cho đứa bé Hỏa tinh cũng như cho tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều không đòi hỏi nhiều quan tâm cho lắm, và vì cả hai đều có trình độ học vấn ngang nhau trên sao Hỏa, Sola tự đứng ra huấn luyện cho chúng tôi.
Thằng bé của nàng cao khoảng bốn bộ, rất khoẻ và hoàn hảo về thể chất. Nó cũng học hỏi rất nhanh, và chúng tôi khá là vui vẻ, ít nhất là với tôi, trong sự ganh đua mà chúng tôi thể hiện. Ngôn ngữ sao Hỏa, như đã nói, cực kỳ đơn giản. Chỉ trong một tuần tôi đã có thể nói được hầu hết những điều mình muốn và hiểu hầu hết những gì người khác nói với tôi. Tương tự, dưới sự giám hộ của Sola, tôi đã phát triển khả năng ngoại cảm để nhận thức mọi thứ xung quanh.
Điều làm Sola ngạc nhiên nhất là trong khi tôi có thể dễ dàng hiểu được những thông điệp ngoại cảm của mọi người, thông thường là khi họ không định gửi chúng tới tôi, không một ai có thể đọc được tí tẹo nào những gì tôi nghĩ, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Lúc đầu, điều này làm tôi bực mình, nhưng sau đó tôi lại rất vui mừng, vì nó tạo cho tôi một lợi thế rõ rệt đối với những người sao Hỏa.