Chương VIII NGƯỜI NỮ TÙ XINH ĐẸP
Ngày thứ ba sau lễ hội ở lồng ấp chúng tôi đang trên đường trở về nhà. Chợt người dẫn đầu đám diễu hành né tránh khoảng đất trống phía trước thành phố và ra lệnh cho mọi người nhanh chóng quay lại ngay lập tức. Như đã được huấn luyện nhiều năm về việc này, những người Hỏa tinh da xanh tan chảy như một đám sương mù vào bên trong những cánh cửa của các tòa nhà gần đó. Trong không đầy ba phút, không còn thấy toàn bộ đoàn xe, các con thú kéo xe và những chiến binh đâu nữa.
Sola cùng tôi đi vào một ngôi nhà ở phía trước thành phố, trên thực tế chính là ngôi nhà mà tôi đã chạm trán với bọn khỉ đột. Để tìm hiểu nguyên nhân của cuộc thoái lui đột ngột này, tôi đi lên tầng trên và nhìn từ cửa sổ ra thung lũng và những ngọn đồi bên ngoài, và ở đó tôi nhìn thấy nó. Một chiếc tàu bay lớn, dài, thấp, sơn xám, đang chậm chạp đu đưa trên đỉnh của ngọn đồi gần nhất. Theo sau nó là một chiếc khác, rồi một chiếc khác nữa, cho tới lúc cả hai mươi chiếc tàu bay hạ cánh trên mặt đất, chậm rãi và đường bệ lướt tới chỗ chúng tôi.
Mỗi chiếc tàu bay treo một dải cờ nheo lạ lùng đong đưa từ đầu đến cuối ở phía trên cùng của máy bay. Và bên trên mũi tàu có vẽ một ký hiệu kỳ lạ lấp lánh dưới ánh nắng và hiện ra khá rõ ràng dù còn ở cách chúng tôi khá xa. Tôi có thể nhìn thấy những thân hình đang tụ tập ở boong tàu phía trước và ở phía trên của những chiếc tàu bay. Tôi không thể biết họ đã nhìn thấy chúng tôi chưa hay chỉ đơn thuần nhìn vào thành phố vắng lặng, nhưng dù ở trường hợp nào, họ cũng đã nhận được một sự tiếp đón thô bạo, vì đột nhiên và không hề có một cảnh báo trước nào, những chiến binh Hỏa tinh da xanh nã một loạt đạn khủng khiếp từ cửa sổ của các tòa nhà đối diện với cái thung lũng mà những con tàu đang băng qua một cách hòa bình.
Ngay lập tức cảnh tượng thay đổi như một phép thuật. Con tàu đi đầu quay hông về phía chúng tôi rồi nổ súng phản công, đồng thời chuyển động song song với phía trước dãy nhà một quãng ngắn rồi quay lại với một ý định rõ ràng là hoàn tất một vòng tròn lớn để nó một lần nữa đối diện với tuyến lửa của chúng tôi, những chiếc tàu khác lướt theo nó, mỗi chiếc phơi ra trước chúng tôi khi nó xoay vào vị trí. Tiếng súng của chúng tôi vẫn nổ ra không ngớt, và tôi cho rằng khoảng một phần tư số phát súng của chúng tôi đã trúng đích. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thứ vũ khí chính xác chết người như thế, và dường như cứ sau mỗi tiếng đạn nổ là một thân hình bé nhỏ trên chiếc tàu ngã gục, trong lúc những lá cờ và phần trên cùng của những chiếc tàu bùng lên thành những ngọn lửa khi những khẩu súng của các chiến binh chúng tôi chĩa về phía họ.
Hỏa lực từ những chiếc tàu không mấy hiệu quả, sự bất ngờ của loạt đạn đầu đã khiến cho chiếc tàu bị hư hỏng nặng và các thiết bị vũ khí đã lộ ra trước tầm ngắm chết người của các chiến binh của chúng tôi.
Dường như mỗi chiến binh Hỏa tinh da xanh có những đối tượng cụ thể dưới những tình huống tương đối giống nhau của chiến tranh. Ví dụ, một số trong bọn, luôn luôn là những nhà thiện xạ giỏi nhất, hướng thẳng vào thân súng và bộ ngắm của những khẩu súng lớn của đối phương, số khác ngắm vào những khẩu súng nhỏ hơn; số khác ngắm vào những tay súng, số khác nữa vào những viên chỉ huy; trong khi một số lớn tập trung vào những thành viên khác trên tàu, ở phía trên cùng, ở sau lái và cánh quạt.
Hai mươi phút sau loạt súng đầu tiên, đoàn tàu bỏ chạy theo hướng từ đó nó đã xuất hiện. Có thể thấy nhiều chiếc tàu cố lê đi, và dường như không còn nằm dưới sự kiểm soát của phi đoàn đã kiệt sức. Tiếng súng của họ đã ngưng hoàn toàn và toàn bộ sức lực của họ dường như được tập trung cho việc tẩu thoát. Các chiến binh phía chúng tôi chạy xuống tầng trệt những tòa nhà và đuổi theo đoàn tàu đang bỏ chạy, tiếp tục nã súng.
Tuy nhiên, từng chiếc một, đoàn tàu chìm khuất sau những đỉnh đồi xa cho tới khi hầu như chỉ còn nhìn thấy một chiếc tàu đang di động. Nó đã gánh chịu mũi dùi hỏa lực của chúng tôi và dường như đã hoàn toàn kiệt quệ, vì chúng tôi không nhìn thấy một hình dáng nào di động trên tàu. Nó chậm chạp xoay khỏi hướng đi, quay lại phía chúng tôi trong một cung cách chập choạng đáng thương. Những chiến binh ngưng nổ súng, vì lúc ấy rõ ràng là con tàu đã hoàn toàn tuyệt vọng, và khó mà gây tổn hại cho chúng tôi, thậm chí nó không còn có khả năng tẩu thoát.
Khi nó tới gần thành phố, những chiến binh chạy ra cánh đồng trống để đón nó, nhưng hiển nhiên là nó vẫn còn quá cao để có thể hy vọng với tới boong tàu. Từ vị trí thuận lợi của mình trên cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy những thân hình của phi đoàn nằm ngổn ngang, dù tôi không thể nhận ra họ thuộc loại sinh vật nào. Không có một dấu hiệu của sự sống nào trên tàu khi nó chầm chậm lướt đi trong cơn gió nhẹ thổi theo hướng đông nam.
Nó cao khoảng năm mươi bộ tính từ mặt đất, theo sau là toàn bộ phe ta, trừ vài trăm chiến binh được lệnh phải lùi lại để đề phòng khả năng đoàn tàu quay lại. Chẳng bao lâu, có thể thấy là nó sẽ đâm vào phía trước dãy nhà nằm về phía nam cách chúng tôi khoảng một dặm. Trong khi quan sát cảnh rượt đuổi, tôi thấy một số chiến binh phi ngựa tiến lên phía trước, xuống ngựa và đi vào tòa nhà mà con tàu sẽ đâm vào.
Khi con tàu tới gần tòa nhà, và ngay trước khi nó đâm vào đó, những chiến binh sao Hỏa nhảy vào tàu từ cửa sổ, và dùng những chiếc giáo của họ làm giảm nhẹ cú va chạm. Trong vài giây, họ đã ném xuống những sợi dây có móc để neo tàu và con tàu lớn bị neo chặt vào mặt đất bởi những chiến binh bên dưới.
Sau đó, họ nhảy lên hông tàu và đi từ đầu đến cuối để xem xét. Tôi trông thấy họ kiểm tra các tử thi, và lúc này họ đang lôi theo sau một thân hình bé nhỏ. Sinh vật này chỉ cao chưa tới phân nửa chiều cao của các chiến binh Hỏa tinh da xanh, và từ ban công, tôi có thể nhìn thấy nó đi thẳng trên hai chân và cho rằng đó là một quái vật Hỏa tinh nào đó mới lạ mà tôi chưa từng biết.
Họ đưa tên tù nhân xuống đất và tiến hành bốc dở các vật phẩm trên tàu. Công việc này đòi hỏi nhiều giờ, trong thời gian đó một số chiến binh được lệnh chuyển vận các chiến lợi phẩm, bao gồm các loại vũ khí, đạn dược, vải vóc, da thú, châu báu, những chiếc bình bằng đá được chạm trổ một cách lạ lùng, và một lượng lớn thực phẩm và thức uống, trong đó có nhiều thùng nước mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy kể từ chuyến phiêu lưu lên sao Hỏa.
Sau khi chuyến hàng cuối cùng đã được chuyển đi, những chiến binh cột dây vào con tàu rồi kéo nó ra phía thung lũng ở hướng đông nam. Một vài người lên tàu và bận rộn làm điều gì đó, mà từ vị trí xa xôi tôi đoán là họ đang đổ những bình a-xít lên các tử thi và các khoang tàu.
Xong xuôi, họ vội vã leo qua hông tàu, đu xuống đất. Chiến binh cuối cùng rời boong tàu quay lại và ném một vật gì đó vào con tàu. Khi một khoảng lửa bùng lên từ chỗ đó, anh ta phóng ra hông tàu và đu nhanh xuống đất. Gần như khi anh ta vừa tháo bỏ những sợi dây neo, con tàu, đã nhẹ đi do việc cất dỡ các thứ hàng hóa, bay lên không trung với khoang tàu và phần trên đang cháy đỏ.
Nó chậm chạp trôi về hướng đông nam, bốc lên cao dần trong khi ngọn lửa đang nuốt dần những phần bằng gỗ và cất đi gánh nặng bên trên nó. Tôi đứng quan sát nó hàng giờ, cho tới khi nó mất dạng trong khoảng xa mờ mịt. Cảnh tượng đó gợi lên nỗi sợ hãi tột cùng, như một cuộc hỏa táng trên không, với giàn hỏa thiêu đang trôi giạt một cách vô định và đau khổ qua những khoảng không hiu quạnh của bầu trời sao Hỏa.
Buồn nản một cách khó mà lý giải, tôi chậm chạp đi xuống con đường. Cảnh tượng tôi vừa chứng kiến dường như đánh dấu cho sự bại trận và hủy diệt của một lực lượng của những con người tốt. Tôi không thể hiểu nổi cái cảm giác có vẻ mơ hồ đó, cũng không gạt bỏ được nó ra khỏi đầu óc. Nhưng từ đâu đó trong sâu thẳm linh hồn, tôi cảm thấy một niềm thương cảm lạ lùng đối với những kẻ thù vô danh đó, và trong tôi trỗi lên một hy vọng mãnh liệt rằng phi đội đó sẽ quay trở lại để tính sổ với những chiến binh da xanh, những kẻ đã tấn công nó một cách tàn nhẫn và phi lý.
Theo sát chân tôi là con chó săn Woola, và khi tôi đang bước trên đường, Sola chạy vọt tới bên tôi như thể đã tìm kiếm tôi từ nãy. Đoàn kỵ binh đã quay trở lại quảng trường, cuộc hành quân về nhà ngày hôm đó đã chấm dứt; trên thực tế, nó còn kéo dài thêm một tuần nữa do sợ phi đội kia quay lại tấn công.
Lorquas Ptomel là một chiến binh già quá đỗi tinh ranh để có thể bị bắt trên một vùng đất trống cùng với đoàn xe ngựa và đám trẻ con, và thế là chúng tôi ở lại thành phố hoang cho tới khi nguy hiểm có vẻ đã qua đi.
Khi tôi và Sola đi vào quảng trường, một cảnh tượng làm cả hồn tôi tràn ngập một cảm giác trộn lẫn giữa sự hy vọng, sợ hãi, hân hoan và phiền muộn, thế nhưng hơn tất cả vẫn là một cảm giác khó tả của sự thư thái và niềm hạnh phúc. Bởi vì, ngay khi chúng tôi đến gần đám chiến binh, tôi thoáng thấy người tù của trận chiến vừa qua, đang bị hai phụ nữ da xanh lôi kéo một cách thô bạo vào một tòa nhà gần đó.
Đó là một thân hình mảnh mai như thiếu nữ, trông giống đến từng chi tiết với những người phụ nữ trên trái đất trong cuộc đời đã qua của tôi. Lúc đầu nàng không nhìn thấy tôi, nhưng ngay khi nàng sắp biến mất khỏi cổng, nàng quay lại, và mắt nàng chạm phải mắt tôi. Gương mặt nàng hình trái soan, vô cùng xinh đẹp, mỗi đặc điểm trên người nàng đều đẹp đẽ và trang nhã, đôi mắt nàng to, lóng lánh và đầu nàng được bao phủ bởi một suối tóc gợn sóng, đen như mun, được tết lại theo một kiểu kỳ lạ nhưng rất tương xứng. Da nàng màu đồng hun sáng, ngược với màu hồng trên đôi má và màu đỏ thắm trên đôi môi xinh xắn, tạo nên một hiệu quả lạ lùng.
Nàng không mặc quần áo giống như hai người Hỏa tinh da xanh đang đi cùng; thật ra, ngoại trừ những đồ trang sức tinh xảo đeo trên người, nàng hoàn toàn trần truồng, mà cũng không có thứ trang phục nào có thể nâng cao hơn nữa sự hoàn hảo và thân hình cân đối của nàng.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt nàng mở to ngạc nhiên, và nàng ra một dấu hiệu gì đó với bàn tay tự do của nàng; một dấu hiệu mà dĩ nhiên là tôi không thể hiểu. Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong một thoáng, rồi vẻ hy vọng và lòng can đảm vừa hồi sinh làm gương mặt nàng bừng sáng khi mới nhìn thấy tôi tan thành một nỗi thất vọng cùng cực, hoà lẫn với sự kinh tởm và khinh bỉ. Tôi nhận ra tôi đã không đáp lại dấu hiệu của nàng, và quên rằng tôi đang ở sao Hỏa, tôi cảm nhận theo trực giác rằng nàng đã cầu xin sự cứu giúp và bảo vệ mà do sự ngu dốt của mình, tôi đã không thể trả lời. Thế rồi nàng bị lôi đi khỏi tầm nhìn của tôi vào phía bên trong của tòa nhà.