Chương XXII TÌM THẤY DEJAH THORIS
Viên trưởng quan mà tôi báo cáo đã được lệnh bố trí tôi ở gần nhà vua. Trong thời kỳ chiến tranh, ông ta luôn nằm trong nguy cơ bị ám sát, vì cái quy luật cho rằng tất cả đều hợp lẽ trong chiến tranh dường như đã tạo thành nguyên tắc xử thế của các cuộc xung đột trên sao Hỏa.
Ông ta đưa tôi tới ngay căn phòng mà Than Kosis ở. Vị vua này đang trò chuyện với người con trai, Sab Than, nhiều cận thần khác, không thấy tôi bước vào.
Những bức tường của gian phòng treo đầy những tấm màn che kín cả những cửa sổ và cửa ra vào. Căn phòng được thắp sáng bởi những tia sáng mặt trời được giữ lại giữa bản thân trần nhà và một cái gì đó trông như một trần nhà giả bằng thủy tinh nằm bên dưới nó vài insơ.
Người hướng dẫn của tôi vén những bức màn sang một bên, để lộ ra một hành lang vòng quanh căn phòng, giữa những tấm màn và vách tường của căn phòng. Tôi ở lại trong hành lang này, chừng nào Than Kosis còn ở trong phòng, anh ta bảo. Khi ông ta rời khỏi phòng tôi phải đi theo. Bổn phận duy nhất của tôi là bảo vệ cho nhà vua và tránh khỏi tầm mắt của ông ta càng nhiều càng tốt. Tôi sẽ được thay phiên sau quãng thời gian bốn giờ. Nói xong, viên trưởng quan đi khỏi.
Những tấm màn làm bằng một thứ vải lạ lùng tạo cảm giác rất dày ở mặt ngoài, nhưng ở nơi ẩn nấp của mình, tôi có thể quan sát tất cả những gì diễn ra trong phòng một cách dễ dàng như thể không có bức màn nào ngăn trở.
Gần như vừa khi tôi vào vị trí thì tấm màn ở đầu đối diện được vén lên và bốn người lính cận vệ bước vào, bao quanh một thân hình phụ nữ. Khi tới gần Than Kosis, những người lính nghiêng người sang bên và ở đó, trước mặt nhà vua và cách tôi chưa đầy mười bộ, là Dejah Thoris, gương mặt xinh đẹp sáng rỡ với những nụ cười.
Sab Than, hoàng tử Zodanga, tới gần để gặp nàng, và tay trong tay, họ tới gần nhà vua. Than Kosis ngạc nhiên nhìn lên, đứng dậy và chào nàng.
“Vì sự thay đổi lạ lùng nào mà ta hân hạnh được công chúa Helium viếng thăm đây, người mà cách đây hai ngày, không hề để ý tới lòng kiêu hãnh của ta, đã đoan quyết với ta rằng nàng thích Tal Hajus, người Thark da xanh hơn là con trai ta?
Dejah Thoris chỉ mỉm cười và với hai lúm đồng tiền hiện lên ở khoé môi, nàng đáp:
“Từ buổi đầu của thời gian trên Barsoom, phụ nữ đã có đặc quyền thay đổi ý kiến của mình khi nàng ta thích và che giấu những gì liên quan đến con tim của mình. Ngài sẽ tha thứ cho điều đó chứ, Than Kosis, như con trai của mình. Hai ngày trước đây, tôi không chắc chắn về tình yêu của anh ta đối với tôi, nhưng giờ thì tôi chắc, và tôi đến để xin ngài tha thứ cho những lời mạo phạm của tôi và chấp nhận sự bảo đảm của công chúa của Helium rằng khi đến lúc, nàng sẽ kết hôn với Sab Than, hoàng tử xứ Zoganda.”
“Ta mừng vì nàng đã quyết dịnh như thế,” Than Kosis đáp. “Ta không muốn gây chiến chống lại dân chúng ở Helium thêm nữa, và lời hứa của nàng sẽ được ghi nhận và được công bố với thần dân của ta ngay tức khắc.”
“Tốt hơn là nên hoãn việc công bố lại cho tới khi chiến tranh kết thúc, Than Kosis,” Dejah Thoris ngắt lời, “Thần dân của ngài cũng như thần dân của tôi sẽ thấy lạ nếu công chúa của Helium hiến thân cho kẻ thù của đất nước nàng vào giữa lúc đang thù địch.”
“Cuộc chiến không thể chấm dứt ngay lập tức hay sao?” Sab Than nói. “Chỉ cần một lời của Than Kosis là đủ để mang lại hòa bình. Hãy nói đi cha, nói lời sẽ đẩy nhanh niềm hạnh phúc của con, và kết thúc mối xung đột không được nhiều người mong muốn này.”
“Chúng ta hãy xem dân chúng Helium nắm lấy hòa bình như thế nào. Ít nhất ta cũng sẽ đề nghị điều này với họ.”
Sau vài lời nữa, Dejah Thoris quay lưng rời khỏi phòng, theo sau là những người canh giữ.
Thế là tòa lâu đài của giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi của tôi đã sụp đổ tan tành với những gì trong thực tế. Người phụ nữ mà tôi cung hiến cuộc đời tôi, người mà từ đôi môi của nàng mới vừa đây thôi tôi đã nghe thấy lời tuyên bố tình yêu đối với tôi, đã nhẹ nhõm quên đi sự tồn tại của tôi và mỉm cười hiến thân cho con trai của kẻ thù đáng ghét nhất của dân chúng của nàng.
Dù đã nghe nó bằng chính đôi tai của mình, tôi vẫn không thể tin điều đó. Tôi phải tìm ra nơi ở của nàng và buộc nàng lặp lại sự thật ác nghiệt ấy với một mình tôi lần nữa trước khi tôi tin chắc. Thế là tôi rời khỏi vị trí, đi nhanh qua hành lang phía sau những tấm màn tới cánh cửa mà từ đó nàng đã ra khỏi căn phòng. Lặng lẽ lướt qua cánh cửa, tôi phát hiện ra một mê cung những hành lang quanh quẹo, tẻ nhánh và xoay theo mọi hướng.
Chạy nhanh theo hành lang đầu tiên và rồi một hành lang khác, tôi sớm nhận ra tôi đã bị lạc một cách vô vọng. Khi đang đứng tựa vào một bức tường thở hổn hển, tôi nghe thấy có tiếng nói gần bên tôi. Rõ ràng chúng đến từ phía đối diện của bức vách mà tôi dựa vào và ngay lúc đó tôi nhận ra giọng nói của Dejah Thoris. Tôi không thể nghe thấy nàng nói gì nhưng tôi biết rằng tôi không thể nào nhận lầm giọng nói.
Bước tới vài bước, tôi phát hiện ra một hành lang khác mà ở đầu kia là một cánh cửa. Đi nhanh tới đó, tôi lọt vào một căn phòng chỉ để thấy mình đứng trong một gian tiền sảnh và truớc mặt tôi là bốn tên lính gác đã cùng đi với nàng. Một tên đứng ngay dậy và xáp đến gần tôi, hỏi tôi đang đi đâu.
“Tôi từ chỗ Than Kosis đến,” tôi đáp, “và muốn nói chuyện riêng với Dejah Thoris, công chúa xứ Helium.”
“Sự vụ lệnh của anh đâu?” Gã đó hỏi.
Tôi không biết hắn muốn nói gì, nhưng đáp rằng tôi là một thành viên của đội cận vệ, và không chờ hắn đáp, tôi lao tới cánh cửa đối diện, từ phía sau nó tôi có thể nghe tiếng trò chuyện của Dejah Thoris.
Nhưng tôi không dễ dàng vào được. Những tên lính gác bước tới trước mặt tôi, nói:
“Không có ai do Than Kosis cử đến mà không có sự vụ lệnh hay mật khẩu. Anh phải đưa cho tôi một trong hai thứ đó trước khi anh có thể đi qua.”
“Lệnh duy nhất mà tôi cần, anh bạn ạ, để vào nơi tôi muốn vào, treo ở bên hông tôi.” Tôi đáp, vỗ vào thanh kiếm dài. “Anh có để cho tôi đi qua trong hòa bình hay không?”
Để đáp lại, hắn rút kiếm ra, gọi những tên khác giúp sức. Cả bốn tên đứng đó, với kiếm trong tay, chặn không cho tôi tiến tới.
“Anh không tới đây theo lệnh của Than Kosis.” Gã đã hỏi tôi la lên. “Và anh không chỉ không được vào phòng của Dejah Thoris mà còn phải quay lại Than Kosis sau phiên gác để giải thích về sự táo bạo này. Hãy ném kiếm xuống. Anh không thể thắng được bốn người chúng tôi.” Hắn nói với một nụ cười khẩy.
Câu đáp của tôi là một nhát đâm nhanh để lại cho tôi ba đối thủ và có thể bảo đảm với bạn rằng chúng xứng với huy hiệu của tôi. Chúng ép tôi lùi lại sát tường, chiến đấu vì cuộc sống của mình. Chậm chạp, tôi tiến dần tới một góc phòng nơi có thể buộc chúng tấn công tôi từng người một mỗi lần, cứ thế, chúng tôi choảng nhau khoảng hai mươi phút. Tiếng thép va chạm tạo nên một cảnh thực sự ồn ào trong căn phòng nhỏ.
Tiếng động đã đưa Dejah Thoris đến cửa phòng, và nàng đứng đó trong suốt cuộc đánh nhau với Sola ở sau lưng, nhìn qua vai nàng. Nét mặt nàng thản nhiên và vô cảm và tôi biết rằng nàng không nhận ra tôi, và cả Sola cũng thế.
Cuối cùng, một nhát kiếm may mắn hạ gục tên lính thứ hai và với hai đối thủ còn lại, tôi thay đổi chiến thuật và hạ chúng với cung cách chiến đấu đã mang tới cho tôi nhiều thắng lợi. Tên thứ ba ngã trong vòng mười giây sau tên thứ hai, và tên cuối cùng nằm chết trên sàn nhà đẫm máu trong vài giây sau đó. Chúng là những chiến binh dũng cảm và cao thượng, và tôi buồn vì buộc phải giết chúng, nhưng nếu cần giết hết cả dân chúng trên sao Hỏa để tới bên cạnh Dejah Thoris của tôi, tôi cũng sẵn sàng.
Đút thanh kiếm đẫm máu vào bao, tôi tiến tới gần nàng công chúa Hỏa tinh của mình. Nàng vẫn đứng im lặng nhìn tôi mà không có dấu hiệu gì đã nhận ra tôi.
“Người Zodanga kia, anh là ai?” Nàng thì thầm. “Một kẻ thù khác tới quấy nhiễu tôi trong nỗi bất hạnh của tôi chăng?”
“Tôi là một người bạn,” tôi đáp, “và từng là một người bạn thân yêu.”
“Không có người bạn nào của công chúa Helium đeo thứ huy hiệu đó, “ nàng đáp, “thế nhưng giọng nói! Tôi đã nghe nó trước đây; không phải...không thể là... không, vì anh ấy đã chết rồi.”
“Dù vậy, công chúa của tôi, đây không ai khác hơn là John Carter,” Tôi nói. “Nàng không nhận ra, dù qua lớp sơn và huy hiệu khác lạ, con tim của tù trưởng của nàng sao?
Khi tôi đến gần nàng, nàng lao tới tôi với đôi tay giơ thẳng, nhưng khi tôi muốn vòng tay ôm lấy nàng, nàng lùi lại với một cái rùng mình và một tiếng rên rỉ đau đớn.
“Quá muộn, quá muộn rồi,” nàng đau đớn. “Ồ, tù trưởng của em, người mà em nghĩ là đã chết, giá mà chàng quay lại chỉ một giờ trước đây... giờ thì đã quá muộn, quá muộn rồi.”
“Nàng muốn nói gì, Dejah Thoris?” Tôi hét lên. “Rằng lẽ ra nàng đã không hứa trao thân cho hoàng tử của Zodanga nếu nàng biết tôi còn sống?”
“Chàng nghĩ rằng em có thể trao con tim cho chàng hôm qua, rồi hôm nay trao nó cho người khác sao, John Cater? Em nghĩ rằng nó đã nằm chôn vùi cùng với tro tàn của chàng trong lòng đất của Barsoom, và vì thế hôm nay em đã hứa trao thân thể của em cho một người khác để cứu thần dân của em thoát khỏi lời nguyền của quân đội Zodanga chiến thắng.”
“Nhưng tôi không chết, công chúa của tôi. Tôi đến để giành lại nàng, và cả Zoganda cũng không thể ngăn được điều đó.”
“Đã quá muộn rồi, John Carter, em đã hứa rồi, và ở Barsoom đó là chung cuộc. Các nghi lễ sẽ tới sau nhưng chỉ là những hình thức mà thôi. Em xem như đã kết hôn rồi, John Carter. Chàng sẽ không thể gọi em là công chúa của chàng nữa. Chàng không thể là tù trưởng của em nữa.”
“Tôi chỉ biết rất ít các tập tục của nàng ở đây, trên Barsoom, Dejah Thoris, nhưng tôi biết rằng tôi yêu nàng, và nếu nàng muốn nói những lời cuối cùng nàng đã nói với tôi ngày hôm đó, khi các đội quân của Warhoon đuổi theo chúng ta, không người đàn ông nào khác có thể khẳng nhận nàng là cô dâu của hắn. Nàng đã nghĩ như thế lúc đó, công chúa của tôi, và nàng vẫn còn nghĩ như thế! Hãy nói rằng đó là sự thật.”
“Em đã nghĩ như thế, John Carter, nàng thì thầm. “Giờ thì em không thể lặp lại chúng vì em đã trao bản thân cho một người khác. Ôi, giá mà chàng hiểu được cách xử sự của chúng em, bạn của em,” nàng tiếp tục, nửa như tự nhủ, “lời hứa sẽ là của chàng cách đây nhiều tháng, và chàng có thể giành được em trước tất cả mọi người khác. Nó có thể mang ý nghĩa là sự sụp đổ của Helium, nhưng em có thể trao cho tù trưởng Thark của em toàn vương quốc.”
Rồi nàng nói lớn: “Chàng có có nhớ cái đêm chàng đã xúc phạm em? Chàng đã gọi em là công chúa của chàng mà không cầu xin nắm lấy tay em, và rồi chàng khoác lác rằng chàng đã chiến đấu vì em. Chàng không biết, và lẽ ra em không nên coi là mình bị xúc phạm; giờ thì em đã hiểu ra. Nhưng không có ai bảo với chàng điều mà em không thể làm, rằng trên Barsoom có hai loại phụ nữ trong các thành phố của người da đỏ. Một loại kẻ chiến đấu vì họ có thể cầu hôn với họ. Loại khác kẻ chiến đấu vì họ không bao giờ yêu cầu bàn tay của họ. Khi một người đã chiếm được một người phụ nữ anh ta có thể gọi nàng là công chúa của anh ta, hoặc bất kỳ từ nào chỉ sự sở hữu. Chàng đã chiến đấu vì em, nhưng chưa bao giờ cầu hôn với em, vì thế khi chàng gọi em là công chúa của chàng, chàng thấy đó,” nàng ngập ngừng, “em đã bị tổn thương, nhưng ngay cả lúc đó, John Carter, em cũng không cự tuyệt chàng, như lẽ ra đã làm, cho tới khi chàng làm cho nó tồi tệ gấp đôi bằng cách châm chọc em với việc chiếm được em qua chiến đấu.”
“Giờ này tôi không cần cầu xin nàng tha thứ, Dejah Thoris,” tôi nói, “Nàng phải biết lỗi lầm của tôi là do sự thiếu hiểu biết các tập tục của Barsoom. Điều tôi đã không làm, do niềm tin tiềm ẩn rằng sự thỉnh cầu của tôi sẽ là táo bạo và không được hoan nghênh, tôi làm nó bây giờ, Dejah Thoris, tôi cầu xin nàng làm vợ của tôi, bởi toàn bộ dòng máu chiến đấu của người Virginia chảy trong các huyết quản của tôi, nàng phải là vợ của tôi.”
“Không, John Careter, vô ích thôi,” nàng khóc, một cách tuyệt vọng. “Em sẽ không bao giờ là vợ của chàng trong khi Sab Than còn sống.”
“Nàng đã đóng dấu niêm cho sự đảm bảo cái chết của hắn, công chúa của tôi, Sab phải chết.”
“Thế cũng không được,” nàng vội vã giải thích. “Em không thể lấy người đã giết chồng mình, dù là để tự vệ. Đó là tập quán. Chúng em bị điều hành bởi tập quán trên Barsoom. Vô ích, bạn của em. Chàng phải đi ngay đi, và đừng bao giờ gặp lại em nữa. Tạm biệt, người từng là tù trưởng của em.”
Tan nát cõi lòng và chán nản, tôi rút lui khỏi căn phòng, nhưng tôi không hoàn toàn tuyệt vọng, và cũng không thừa nhận rằng tôi đã đánh mất Dejha Thoris cho tới khi hôn lễ đã thật sự tiến hành.
Khi tôi đi dọc những hành lang, tôi hoàn toàn lạc lối giữa những mê cung các lối đi như trước khi tôi tìm ra căn phòng của Dejah Thoris.
Tôi biết rằng hy vọng duy nhất của tôi đặt vào việc tẩu thoát khỏi thành phố Zodanga, vì cái chết của bốn tên lính phải được lý giải, và vì tôi không bao giờ có thể tìm lại vị trí lúc đầu của mình mà không có người hướng dẫn, sự nghi ngờ chắc chắn sẽ ập lên tôi ngay khi tôi bị phát hiện đang đi lang thang vô mục đích qua cung điện.
Tôi đi tới một hành lang xoắn ốc đưa xuống một tầng thấp hơn, và tôi đi theo nó qua nhiều tầng cho tới khi tôi tới lối ra vào của một căn phòng lớn trong đó có một số lính canh. Những bức tường của căn phòng này treo những tấm màn có thể nhìn qua, tôi nấp vào sau chúng mà không bị phát hiện.
Cuộc chuyện trò của những tên lính gác rất chung chung, và không làm tôi chú ý cho tới khi một viên sĩ quan bước vào và lệnh cho bốn tên lính trong số đó đi đổi ca cho những người đang canh gác công chúa của Helium. Lúc này, tôi biết, những rắc rối của tôi đã bắt đầu, và họ sẽ sớm đuổi bắt tôi, vì dường như ngay khi toán lính rời khỏi phòng một người trong bọn lao vào phòng trở lại, gần như nghẹt thở, la to rằng họ đã tìm thấy bốn đồng đội nằm chết trong gian tiền sảnh.
Trong khoảnh khắc, toàn thể cung điện đầy những người, Lính gác, sĩ quan, triều thần, phục vụ và nô lệ chạy tán loạn qua các hành lang và phòng ốc để thực hiện các thông điệp, mệnh lệnh và tìm kiếm dấu vết của kẻ sát nhân.
Đây là cơ hội mong manh của tôi, vì khi một số lính vội vã đi qua nơi tôi nấp, tôi đi theo họ qua những mê cung của cung điện cho tới khi đi ngang qua một sảnh đường lớn, tôi nhìn thấy ánh sáng ban ngày ùa vào qua một dãy cửa sổ lớn.
Tôi rời khỏi những người dẫn lối ở đây, và phóng người tới cái cửa sổ gần nhất, tìm một con đường để thoát thân. Những cánh cửa sổ mở ra một ban công lớn nhìn xuống một trong những đại lộ của Zodanga. Mặt đất cách đó chừng ba mươi bộ và cũng ở khoảng cách chừng đó từ tòa nhà là một bức tường cao hai mươi bộ, xây bằng thủy tinh dầy khoảng một bộ. Với một người Hỏa tinh da đỏ, tẩu thoát theo đường này là chuyện có vẻ như không thể, nhưng với tôi, với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, dường như mọi chuyện đã xong xuôi. Mối sợ duy nhất của tôi là bị phát hiện trước khi trời tối, vì tôi không thể nhảy trong ánh sáng ban ngày, với con đường đầy những người qua lại.
Tôi tìm một nơi ẩn nấp và cuối cùng tình cờ tìm ra chỗ, trong một vật trang trí khổng lồ treo lơ lửng giữa trần nhà cách mặt đất chừng mười bộ. Tôi nhảy một cách dễ dàng vào cái chụp đèn giống như một cái chén khổng lồ, và vừa khi lọt vào đó, tôi nghe thấy tiếng một số người đi vào phòng. Nhóm người dừng lại bên dưới chỗ nấp của tôi, và tôi có thể nghe rõ từng lời họ nói.
“Đây là bọn đến từ Helium.” Một người trong bọn nói.
“Vâng thưa đức vua, nhưng làm sao chúng lọt vào cung điện được? Tôi có thể tin rằng dù với sự cẩn trọng của các vệ sĩ, một người đơn độc có thể vào bên trong cung điện, nhưng làm sao một lực lượng sáu bảy tên có thể có thể vào mà không bị phát hiện. Tuy nhiên, chúng ta sẽ sớm biết thôi, vì nhà tâm lý học hoàng gia đã tới.”
Có một người khác vào phòng, sau khi thực hiện nghi thức chào hỏi nhà vua, hắn nói:
“Ồ, đức vua hùng cường, tôi đọc thấy trong đầu những người đã chết một câu chuyện lạ lùng. Họ bị hạ gục không phải bởi một nhóm mà chỉ một đối thủ duy nhất.”
Hắn ta ngừng lại để sức nặng của lời thông báo có thể tạo đủ ấn tượng cho người nghe, và lời nói của hắn rõ ràng khó tin mà tin được bởi một lời phản bác nôn nóng của Than Kosis.
“Anh mang đến cho ta câu chuyện quái quỷ nào vậy, Notan?” Ông ta kêu lên.
“Đó là sự thật, thưa đức vua.” Nhà tâm lý đáp. “Thực tế, những ấn tượng in dấu rất mạnh mẽ trong bộ não của mỗi kiếm sĩ canh gác. Đối thủ của họ là một người rất cao, mang huy hiệu của đội vận vệ của ngài, và khả năng chiến đấu của hắn thật sự cao cường vì hắn chiến đấu một cách trung thực với cả bốn người và tiêu diệt họ với kỹ thuật điêu luyện, sức mạnh và sự dẻo dai. Dù hắn đeo huy hiệu của Zodanga, thưa đức vua, người ta chưa bao giờ gặp hắn trong nước hay bất kỳ nước nào khác trên Barsoom.”
“Tôi đã kiểm tra bộ não của công chúa Helium và thấy nó trống không. Nàng hoàn toàn kiểm soát được nó, và tôi không đọc được thông tin gì trong đó. Nàng bảo rằng nàng đã chứng kiến một phần của cuộc chạm trán và rằng khi đó nàng chỉ thấy một người duy nhất đấu với những vệ binh, một người mà nàng không nhận ra và chưa bao giờ gặp.”
“Kẻ cứu mạng cho ta khi trước ở đâu?” Một người khác trong bọn nói, và tôi nhận ra giọng nói của người em họ của Than Kosis, người tôi đã cứu thoát những chiến binh da xanh. “Nhân danh huy hiệu của các tổ tiên đầu tiên của tôi,” anh ta nói tiếp, “sự mô tả rất phù hợp với anh ta, đặc biệt là khả năng chiến đấu.”
“Người này ở đâu?” Than Kosis hét to. “Hãy đưa hắn đến gặp ta ngay. Anh biết gì về hắn, người em họ? Lúc này ta thấy thật lạ khi nghĩ về việc có một chiến binh tài ba như thế ở Zodanga mà ngay cả tên của hắn chúng ta cũng không biết cho tới hôm qua. Và tên của hắn nữa, John Carter, có ai từng nghe một cái tên như thế ở Barsoom không!”
Chẳng bao lâu, có tin báo không tìm thấy tôi ở đâu, cả trong cung điện hay ở nơi ở của tôi khi trước trong doanh trại của phi đội trinh sát. Họ đã tìm ra và thẩm vấn Kantos Kan, nhưng anh ta không biết gì về tung tích của tôi, và về quá khứ của tôi, anh ta bảo anh ta chỉ biết rất ít, vì anh ta mới gặp tôi gần đây khi bị người Warhoon bắt.
“Hãy trông chừng tên này,” Than Kosis ra lệnh. Hắn cũng là một người lạ và có khả năng cả hai đến từ Helium, và từ tên này, sớm muộn gì chúng ta sẽ tìm ra tên kia. Tăng cường gấp bốn số người canh gác trên không và thẩm tra kỹ càng từng người rời khỏi thành phố trên không hay trên mặt đất.”
Một thông điệp khác được đưa vào, báo rằng tôi vẫn còn trong phạm vi các bức tường cung điện.
“Mỗi người ra hay vào cung điện hôm nay phải được kiểm tra cẩn thận.” Nhà vua kết luận, “và không một ai được tiếp cận tên đại úy mới này.”
“Vậy là chúng ra sẽ sớm tìm ra hắn,” Than Kosis nói, “và trong lúc đó chúng ta sẽ sửa chữa các căn phòng của công chúa Helium và thẩm vấn nàng ta về vụ này. Nàng ta có thể biết nhiều hơn những gì nói ra với anh, Notan ạ. Đi thôi.”
Họ rời khỏi phòng. Khi bóng tối đã bao trùm, tôi nhẹ nhàng phóng ra khỏi chỗ nấp và chạy nhanh tới ban công. Có rất ít người qua lại, và chờ tới lúc không có ai ở gần, tôi nhảy nhanh tới nóc của bức tường thủy tinh và từ đó nhảy xuống con đường lớn bên ngoài cung điện.