← Quay lại trang sách

Chương V NHỮNG HÀNH LANG NGUY HIỂM

Không biết tôi đã ngủ trên nền của căn nhà kho được bao lâu, nhưng chắc là đã khá nhiều giờ.

Tôi bị đánh thức bởi một tiếng kêu cảnh báo, và gần như ngay khi tôi vừa mở mắt ra, chưa hoàn toàn tỉnh táo để nhận ra mình đang ở đâu, một loạt súng nổ dội qua những hành lang ngầm dưới đất thành một chuỗi dài vang vọng.

Trong chớp mắt, tôi bật người đứng lên. Khoảng chục tên tu sĩ cấp thấp tấn công chúng tôi từ một cánh cửa lớn ở đầu đối diện của căn nhà kho mà chúng tôi đã đi vào. Quanh tôi là xác của mấy người đồng đội, trừ Thuvia và Tars Tarkas. Họ nằm ngủ trên nền nhà và do vậy đã thoát khỏi loạt súng đầu tiên.

Khi tôi đứng lên, những tên tu sĩ hạ thấp nòng súng xuống, gương mặt chúng méo xệch đi vì sự trộn lẫn giữa thất vọng, sửng sốt và cảnh giác.

Ngay lập tức, tôi đoán ra tình cảnh.

“Thế này nghĩa là sao?” Tôi hét lớn với vẻ giận dữ. “Có phải Sator Throg đã suýt bị giết chết bởi những tên đầy tớ của chính mình không?”

“Xin thương tình, hỡi Chủ nhân của Đệ thập cấp!” Một tên trong bọn kêu lên, trong khi mấy tên kia dịch dần về phía cửa như thể cố tìm cách lén lút trốn xa khỏi thượng cấp của chúng.

“Hãy hỏi xem chúng có nhiệm vụ gì ở đây.” Thuvia thì thào bảo tôi.

“Các ngươi làm gì ở đây, hử?” Tôi hét lớn.

“Có hai tên từ thế giới bên ngoài đang trà trộn trong khu vực của các tu sĩ. Chúng tôi tìm chúng theo lệnh của đức Giáo hoàng. Một tên da trắng, tóc đen, tên kia là một chiến binh da xanh to lớn.” Hắn ném một ánh mắt ngờ vực về phía Tars Tarkas.

“Vậy thì đây là một trong hai tên đó,” Thuvia nói, chỉ vào người Thark, “và nếu anh nhìn xuống tên đã chết này có lẽ anh sẽ nhận ra tên còn lại. Sator Throg và nô lệ của ông ta đã phải hoàn thành điều mà các lính gác cấp thấp không làm được - chúng tôi đã giết một tên và bắt được tên còn lại. Vì lý do này mà Sator Throg đã cho chúng tôi được tự do. Và giờ đây các anh lại kéo đến một cách ngu xuẩn, giết chết tất cả trừ tôi, và suýt giết cả Sator Throg.”

Cả bọn có vẻ ngượng và rất sợ hãi.

“Phải chăng tốt hơn họ nên đem ném mấy cái xác này cho những người thực vật rồi quay về nhiệm sở của họ, thưa ngài?” Thuvia hỏi tôi.

“Phải, làm theo lời của Thuvia đi.” Tôi bảo.

Khi cả bọn thu nhặt mấy cái xác, tôi nhận thấy tên khom xuống gom cái xác của Sator Throg bắt đầu nhìn kỹ vào gương mặt đang ngửa lên, rồi hắn len lén liếc nhìn về phía tôi.

Tôi không chắc là hắn có nghi ngờ gì về sự thật hay chăng. Nhưng sự im lặng của hắn chứng tỏ hắn chỉ nghi ngờ nhưng không dám nói gì.

Khi bê cái xác khỏi căn phòng, hắn lại ném một cái liếc nhanh nhưng đầy dò xét về phía tôi, rồi đôi mắt hắn cúi xuống cái đầu sói trơn láng của xác chết trong tay. Tia mắt cuối cùng của tôi nhìn về phía hắn khi hắn đi ngang bắt gặp đôi môi hắn đang nhếch một nụ cười thắng lợi đầy nham hiểm.

Thế là chỉ còn lại Tars Tarkas, Thuvia và tôi. Tài thiện xạ chết người của bọn tu sĩ đã tước khỏi các đồng đội của chúng tôi bất kỳ cơ may nhỏ nhoi nào mà lẽ ra họ có thể nắm lấy để thoát ra thế giới bên ngoài.

Ngay khi tên cuối cùng trong bọn mất dạng, cô gái giục chúng tôi tiếp tục cuộc tẩu thoát.

Cả nàng cũng đã nhận thấy thái độ ngờ vực của tên tu sĩ đã mang xác Sator Throg đi.

“Nó báo cho chúng ta điềm chẳng lành, hoàng tử ạ.” Nàng nói. “Vì ngay cả khi gã đó không dám tố cáo anh, những tên cấp trên có quyền thế hơn để yêu cầu một cuộc thẩm tra kỹ lưỡng, và điều đó, hoàng tử ạ, thật sự là chuyện xui xẻo vô cùng.”

Tôi nhún vai. Có vẻ như ở bất kỳ trường hợp nào, kết quả cuộc tẩu thoát của chúng tôi sẽ là cái chết. Tôi đã hồi phục sau giấc ngủ, nhưng vẫn còn yếu vì mất nhiều máu. Những vết thương của tôi đau nhói. Việc chữa trị là điều không thể có. Tôi mơ ước có được thứ thuốc mỡ và thuốc thoa có quyền năng chữa vết thương một cách diệu kỳ của những người phụ nữ da xanh Hỏa tinh biết mấy. Chỉ trong một giờ, chúng sẽ biến tôi thành người lành lặn.

Tôi cảm thấy mất tinh thần. Chưa bao giờ một cảm giác tuyệt vọng hoàn toàn như vậy lại đến với tôi trong lúc đối mặt với hiểm nguy. Những lọn tóc vàng của tên Thánh sư bị một cơn gió lang thang thổi bay phấp phới quanh mặt của tôi.

Có thể nào những lọn tóc này vẫn không mở được lối thoát đến tự do? Nếu chúng tôi hành động kịp thời, lẽ nào chúng tôi lại không thoát được trước khi tiếng chuông báo động vang lên? Ít nhất, chúng tôi có thể cố gắng.

“Tên đó sẽ làm gì trước nhất, Thuvia?” Tôi hỏi. “Chừng bao lâu nữa chúng sẽ quay lại tìm chúng ta?”

“Hắn sẽ đến gặp trực tiếp Giáo hoàng Matai Shang. Có thể hắn phải chờ để được tiếp kiến, nhưng vì hắn có vị trí khá cao trong các tu sĩ cấp thấp, thật ra hắn là một trưởng nhóm, Matai Shang sẽ không bắt hắn phải chờ lâu.

“Nếu Giáo hoàng tin lời hắn, khoảng một giờ nữa các căn phòng, cung điện, khu vườn sẽ đầy những tên tìm kiếm chúng ta.”

“Vậy chúng ta phải làm gì trong một giờ đó. Đâu là cách tốt nhất, Thuvia, con đường ngắn nhất để thoát khỏi cái địa ngục giả thiên đường này?”

“Thẳng tiến lên đỉnh vách núi, thưa hoàng tử,” nàng đáp, “và băng qua những khu vườn để tới các cung điện bên trong. Từ đó, con đường của chúng ta sẽ nằm giữa các ngôi đền của các tu sĩ và băng qua chúng để tới cung điện phía ngoài. Rồi tới các tường thành - Ôi chao, hoàng tử, không có hy vọng gì đâu. Mười ngàn chiến binh cũng không thể mở một con đường để thoát khỏi cái chốn đáng sợ này.

“Từ buổi sơ khai của thời gian, từng chút một, từng viên đá một, các tu sĩ đã không ngừng bồi đắp những công trình phòng thủ cho thành trì của họ. Một tuyến các vòng công sự không thể thâm nhập trên các ngọn đồi bên ngoài dãy núi Otz.

“Trong phạm vi các ngôi đền, sau các tường thành là một triệu chiến binh luôn trong tư thế sẵn sàng. Các cung điện và khu vườn đầy những nô lệ, đàn bà và trẻ nhỏ. Không ai có thể ném ra một hòn đá mà không bị phát hiện.”

“Nếu không còn đường nào khác, Thuvia, sao lại cứ vin vào những khó khăn. Chúng ta phải đối mặt với chúng.” Tôi nói.

“Chúng ta có nên cố gắng sau khi trời tối không?” Tars Tarkas hỏi. “Dường như không có cơ may nào vào lúc ban ngày.”

“Sẽ có chút ít cơ may tốt hơn khi trời tối, nhưng ngay cả khi đó, những tường thành được canh phòng cẩn mật, có thể hơn cả ban ngày. Tuy vậy, sẽ có ít người đi ra ngoài ở các khu cung điện và vườn.” Thuvia nói.

“Mấy giờ rồi?” Tôi hỏi.

“Anh đã tháo tôi khỏi xiềng lúc nửa đêm.” Thuvia đáp. “Hai giờ sau chúng ta tới nhà kho. Anh đã ngủ ở đó mười bốn tiếng. Bây giờ hẳn trời sắp tối trở lại. Đi nào, chúng ta sẽ tới một cửa sổ nào đó gần đây để biết chắc.”

Nói xong, nàng dẫn chúng tôi đi qua những hành lang uốn lượn cho tới khi đột nhiên chúng tôi đến một cửa hang nhìn xuống thung lũng Dor.

Mặt trời đang lặn ở phía bên phải chúng tôi. Thiên thể lớn đỏ rực ấy đang chìm xuống phía dưới hướng tây dãy núi Otz. Dưới chỗ chúng tôi một chút là một tên Thánh sĩ đang quan sát từ cái gờ đá của hắn. Hắn quấn chặt chiếc áo choàng đỏ thắm quanh người để chống lại cái lạnh đang đột ngột ập đến cùng với bóng tối khi mặt trời lặn. Bầu khí quyển ở sao Hỏa mỏng đến nỗi nó hấp thu mọi sức nóng từ mặt trời. Vào ban ngày tiết trời luôn cực kỳ nóng bức. Khi đêm xuống trời lại lạnh băng. Bầu khí quyển mỏng cũng không khuếch tán các tia sáng mặt trời như ở trái đất. Ở sao Hỏa không có thời điểm trời chạng vạng. Khi thiên thể của ngày biến mất sau chân trời, hậu quả cũng giống như một ngọn đèn trong phòng bị tắt. Từ ánh sáng chói chang bạn chìm vào một bóng tối hoàn toàn mà không hề được báo trước. Rồi trăng lên. Hai vầng trăng huyền bí, nhiệm mầu của Hỏa tinh, trôi nhanh như những ngôi sao băng khổng lồ qua bề mặt của hành tinh.

Mặt trời đang lặn chiếu sáng rực dải bờ phía đông biển Korus, cánh đồng cỏ đỏ thắm, khu rừng lộng lẫy. Bên dưới những thân cây chúng tôi nhìn thấy nhiều bầy người thực vật đang ăn cây lá. Bọn người lớn đứng nhón cao trên những ngón chân và những chiếc đuôi to lớn, các bộ móng vuốt của chúng xén mọi cành lá trong tầm tay. Chính lúc đó tôi sực nhớ ra sự cắt xén gọn gàng của những thân cây đã đưa tôi tới một ý tưởng sai lầm khi tôi mở mắt ra lần đầu trước khu rừng rằng đây là một công viên của những người văn minh.

Trong lúc ngắm nhìn, mắt chúng tôi lơ đãng lướt qua dòng sông Iss đang trôi chảy xuống từ phía thượng nguồn các vách núi bên dưới chỗ chúng tôi. Lúc này, từ ngọn núi xuất hiện một con thuyền chở nặng những linh hồn lạc bước từ thế giới bên ngoài. Có khoảng hơn chục người trên thuyền, tất cả đều là những người da đỏ văn minh và tiến bộ đang thống trị sao Hỏa.

Đôi mắt của tên truyền lệnh sứ trên cái gờ đá phía dưới chỗ chúng tôi dán vào đám người có số phận không may cùng lúc với chúng tôi. Hắn ngẩng đầu lên và nghiêng người ra ngoài cái lan can thấp quanh chỗ đứng chông chênh của hắn, rú lên một tiếng quái đản để kêu gọi bọn quỷ sứ của cái chốn địa ngục này tấn công.

Bọn dã man đứng dựng thẳng đôi tai trong một giây, rồi chúng rời khu rừng tiến về phía bờ sông, vượt qua khoảng cách đó với những cú nhảy xa thô kệch.

Đám người đã lên bờ và đang đứng trên đồng cỏ khi bầy sinh vật đáng sợ hiện ra trước mắt họ. Đó là một nỗ lực tự vệ ngắn ngủi và vô hiệu quả. Sau đó là sự im lặng khi những dáng hình to lớn che khuất thi thể các nạn nhân và hàng chục cái mồm hút máu cắm vào da thịt các con mồi.

Tôi quay mặt đi với sự ghê tởm.

“Thi thể họ sẽ bị thanh toán nhanh thôi.” Thuvia nói. “Những con khỉ đột khổng lồ sẽ ăn thịt khi bọn người thực vật hút hết máu. Nhìn kìa, chúng đang kéo đến.”

Khi hướng cặp mắt về phía cô gái chỉ, tôi nhìn thấy hơn chục con quái vật trắng đang chạy băng qua thung lũng về phía bờ sông. Rồi mặt trời lặn xuống và bóng tối đến mức hầu như có thể cảm nhận được bao trùm lấy chúng tôi.

Ngay lập tức, Thuvia dẫn chúng tôi về phía cái hành lang quanh co đi lên bề mặt đỉnh vách đá cách chỗ chúng tôi đang ở chừng một ngàn bộ.

Những con sư tử lớn lang thang qua các hành lang chặn đường chúng tôi hai lần, nhưng lần nào Thuvia cũng chỉ cần khẽ ra lệnh và những con quái thú đang gầm gừ ủ rũ bỏ đi.

“Nếu cô có thể giải quyết mọi chướng ngại một cách dễ dàng như điều khiển mấy con quái vật dữ tợn này, tôi thấy là không còn khó khăn gì trên con đường của chúng ta.” Tôi nói với cô gái. “Cô làm việc đó như thế nào?”

Nàng bật cười rồi nhún vai.

“Tôi cũng không rõ lắm.” Nàng nói. “Lần đầu khi mới tới đây tôi đã chọc giận Sator Throg vì cự tuyệt hắn. Hắn ra lệnh ném tôi xuống một trong những cái hố lớn trong các khu vườn. Cái hố đầy những con sư tử. Ở quê hương tôi, tôi đã quen ra lệnh. Có cái gì đó trong giọng nói của tôi, tôi không biết là cái gì, đã khiến lũ sư tử hoảng sợ khi chúng lao vào tấn công tôi.

“Thay vì xé tôi thành từng mảnh như Sator mong muốn, chúng xum xoe quấn lấy chân tôi. Sator và các bạn của hắn thích thú với cảnh tượng đó đến nỗi họ giữ tôi lại để huấn luyện và điều khiển lũ quái vật khủng khiếp này. Tôi biết tên tất cả chúng nó. Có nhiều con trong số chúng đi lang thang qua những khu vực thấp này. Chúng là những con thú ăn xác thối. Nhiều tù nhân chết ở đây khi đang bị xiềng. Lũ sư tử giải quyết vấn đề vệ sinh, ít ra ở khía cạnh này.

“Trong những khu vườn và đền thờ bên trên chúng bị nhốt trong những cái hố. Bọn tu sĩ sợ chúng. Chính vì vậy mà họ hiếm khi đi xuống dưới lòng đất ngoại trừ lúc phải làm nhiệm vụ.”

Từ những lời của Thuvia, tôi chợt nảy ra một ý.

“Sao ta không tập trung một số sư tử và cho chúng đi trước chúng ta trên mặt đất?” Tôi hỏi.

Thuvia cười.

“Việc này sẽ lôi kéo sự chú ý tới chúng ta, tôi chắc chắn thế.” Nàng bảo.

Nàng bắt đầu gọi chúng với một giọng ngân nga khe khẽ như tiếng mèo gừ. Nàng tiếp tục công việc này khi chúng tôi ngoặt vào con đường dài buồn tẻ băng qua cái mê cung của những hành lang và phòng ốc ngầm dưới đất.

Lúc này, những tiếng chân mềm mại đã tới gần phía sau chúng tôi, và khi quay lại tôi nhìn thấy một cặp mắt xanh sáng long lanh trong bóng tối sau lưng chúng tôi. Từ một ngách địa đạo, một hình thù uốn lượn màu vàng hung len lén bò tới gần chúng tôi.

Tiếng gầm gừ khe khẽ và giận dữ ập vào tai chúng tôi từ mọi phía khi chúng tôi bước gấp rút và từng con một, lũ thú vật dữ tợn đã đáp lại tiếng kêu gọi của nữ chủ nhân của chúng.

Nàng nói với từng con thú một từ gì đó khi nó gia nhập vào đoàn chúng tôi. Như những con chó săn được đào tạo tốt, chúng bước qua các hành lang cùng chúng tôi, nhưng tôi không thể không nhận thấy những bộ hàm xưng xỉa và các biểu hiện thèm thuồng đói khát khi chúng nhìn Tars Tarkas và tôi.

Chẳng bao lâu, quanh chúng tôi đã có tới khoảng năm mươi con quái thú. Hai con đi sát hai bên Thuvia như hai tên vệ sĩ. Những cái hông mỡ màng của các con khác đôi lúc lại chạm phải đôi tay trần trụi của tôi. Đây là một trải nghiệm lạ lùng. Tiếng chân bước gần như không tiếng động của những đôi chân trần và những bàn chân thú êm ru. Những bức tường vàng lấp lánh ánh các loại đá quý. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ những bóng đèn radium nhỏ xíu đặt ở những quãng cách xa dọc theo trần hầm. Những con thú lớn săn mồi có bờm khổng lồ đông lúc nhúc đang khẽ gầm gừ quanh chúng tôi. Người chiến binh da xanh cao ngất ngưỡng hơn tất cả chúng tôi. Bản thân tôi đang đội chiếc vòng vàng có đính viên ngọc vô giá của một gã Thánh sĩ. Và dẫn đầu đám diễu hành này là cô gái Thuvia xinh đẹp.

Tôi sẽ không chóng quên được chuyện này.

Lúc này chúng tôi đang tiếp cận một căn phòng lớn được thắp sáng nhiều hơn so với các hành lang. Thuvia ra hiệu cho tôi dừng lại. Nàng lặng lẽ lẻn đi về phía cửa vào và liếc nhìn vào bên trong. Rồi nàng ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

Căn phòng chất đầy những mẫu vật của những sinh thể lạ lùng cư trú trên thế giới dưới lòng đất này; một bộ sưu tập hỗn tạp các vật thể lai - con của những tù nhân từ thế giới bên ngoài, người Hỏa tinh da đỏ và da xanh và chủng tộc tu sĩ da trắng.

Sự sinh nở thường xuyên bên dưới lòng đất đã tạo ra những biến dị lạ lùng trên da của chúng. Chúng giống những xác chết hơn là sinh vật sống. Một số bị biến dạng, số khác có khuyết tật, và đại đa số, Thuvia giải thích, bị mù.

Khi chúng nằm ườn ra trên sàn nhà, đôi khi đè lên nhau trong những đống chất chồng nhiều thân thể, chúng khiến tôi nghĩ tới những hình minh họa lố bịch mà tôi từng trông thấy trong những bản in cuốn Hỏa ngục của Dante. Còn có so sánh nào thích hợp hơn không? Không phải đây chính là một địa ngục đúng nghĩa, đông nghẹt những linh hồn mất mát, chết và bị đọa đày khỏi mọi niềm hy vọng hay sao?

Cẩn thận chọn đường, chúng tôi luồn một lối đi ngoằn ngoèo băng qua căn phòng. Những con sư tử thèm thuồng hít ngửi các con mồi hấp dẫn đang bày ra trước mặt chúng một cách trêu ngươi.

Nhiều lần, chúng tôi đi qua những cửa vào các căn phòng khác tương tự, và hai lần chúng tôi buộc phải dẫm lên những sinh vật nhỏ để đi. Trong những căn phòng khác là tù nhân bị xích và quái thú.

“Vì sao chúng ta không gặp bọn tu sĩ?” Tôi hỏi Thuvia.

“Họ hiếm khi đi vào thế giới ngầm trong đêm, vì khi đó những con sư tử lượn khắp các hành lang để tìm mồi. Bọn tu sĩ sợ các cư dân của cái thế giới tàn ác và vô hy vọng mà chính họ đã ươm mầm và cho phép tăng trưởng bên dưới chân họ. Thậm chí có đôi lần những người tù lao vào xé xác họ. Bọn tu sĩ không bao giờ còn có khả năng kể về bóng tối mà một kẻ sát nhân có thể trút lên sau lưng họ.

‘Vào ban ngày thì khác. Khi đó các hành lang và các căn phòng đầy những lính canh qua lại; hàng trăm nô lệ từ các ngôi đền bên trên xuống các kho thóc và kho chứa. Lúc đó tất cả đều là sự sống. Anh chưa thấy vì tôi không dẫn anh theo các lối thông thường mà là qua những lối đi vòng ít khi được dùng đến. Thế nhưng cũng rất có khả năng chúng ta chạm trán một tên tu sĩ. Đôi khi họ thấy cần phải đến đây sau khi mặt trời lặn. Vì vậy, tôi đã đi một cách vô cùng cảnh giác.”

Chúng tôi lên tới những hành lang bên trên không gặp trở ngại nào. Thuvia dừng chúng tôi lại ở chân của một dốc cao, ngắn.

“Bên trên chúng ta là một cánh cửa mở ra các khu vườn nội thành. Tôi đã đưa các anh đi được khá xa rồi. Từ đây cho tới các tường thành lũy bên ngoài dài chừng bốn dặm, con đường sẽ có vô số hiểm nguy. Bọn lính canh tuần tra các cung điện, đền thờ và vườn tược. Từng phân của các tường thành này đều đặt dưới con mắt theo dõi của một lính canh.”

Tôi không thể hiểu nổi vì sao lại cần đến một lực lượng vũ trang lớn như thế tại một nơi bị bao quanh bởi sự bí ẩn và niềm mê tín đến mức không một kẻ nào trên Hỏa tinh dám đến gần nó cho dù họ có biết đích xác địa điểm của nó. Tôi hỏi Thuvia bọn tu sĩ sợ những kẻ thù nào trong cái pháo đài bất khả xâm phạm của họ.

Lúc này, chúng tôi đã đi tới cánh cửa và Thuvia đang mở nó ra.

“Họ sợ những tên hải tặc da đen của Hỏa tinh, hoàng tử ạ,” nàng đáp, “chỉ có các tổ tiên đầu tiên của chúng ta mới có thể bảo toàn cho chúng ta trước chúng.”

Cánh cửa mở ra. Mùi của cỏ cây đang đâm chồi nảy lộc ập vào mũi tôi. Không khí mát lạnh ban đêm ùa vào lồng ngực tôi. Lũ sư tử đánh hơi những mùi xa lạ, và rồi chúng phi nhanh khỏi chúng tôi với những tiếng gầm gừ khẽ, băng qua những khu vườn bên dưới ánh sáng xanh mờ của vầng trăng thấp.

Đột nhiên một tiếng thét to nổi lên từ trên những mái đền. Một tiếng kêu cảnh báo được chuyền từ điểm này sang điểm khác, kéo dài từ đông sang tây, từ đền đến cung điện đến tường thành, cho tới khi nó chỉ còn là một tiếng vọng mơ hồ ở xa xa.

Thanh gươm dài của ông bạn người Thark rời khỏi vỏ. Thuvia rùng mình lui lại bên hông tôi.