← Quay lại trang sách

Chương XVIII CÂU CHUYỆN CỦA SOLA

Khi đã vào cung điện, tôi kéo Sola tới sảnh ăn, sau khi chào hỏi cha theo nghi thức của người da xanh, nàng thuật lại câu chuyện về cuộc hành hương và vụ bắt giữ Dejah Thoris.

“Bảy hôm trước, sau khi gặp Zat Arras, công chúa đã cố tìm cách trốn khỏi cung điện trong đêm. Dù tôi không nghe được kết quả của cuộc trao đổi với Zat Arras, tôi biết rằng lúc ấy đã có chuyện gì đó xảy ra, gây cho nàng một mối thương tâm kinh khủng, và khi tôi phát hiện thấy nàng đang lẻn ra từ cung điện, tôi đoán ra ngay nơi nàng sẽ đến.”

“Tôi vội vã đánh thức những cận vệ thân tín nhất của nàng, giải thích với họ nỗi lo sợ của tôi, ngay lập tức họ sẵn sàng cùng tôi đi theo công chúa yêu dấu của chúng ta dù tới bất kỳ nơi nào, ngay cả dòng sông thiêng Iss và thung lũng Dor. Chỉ ra khỏi cung điện một quãng ngắn, chúng tôi đã bắt kịp nàng. Đi cùng với nàng chỉ có con chó trung thành Woola chứ không còn ai khác. Khi bị chúng tôi chặn lại nàng nổi giận, và ra lệnh cho chúng tôi quay trở lại cung điện, nhưng chúng tôi không tuân lệnh, và khi nhận ra chúng tôi sẽ không để cho nàng đơn độc thực hiện cuộc hành hương cuối cùng, nàng bật khóc và ôm chầm lấy chúng tôi. Thế là chúng tôi cùng băng mình vào bóng đêm hướng về phía nam.

“Ngày hôm sau chúng tôi bắt gặp một bầy ngựa hoang nhỏ, sau đó chúng tôi đi bằng ngựa. Chúng tôi đi rất nhanh và rất xa về hướng nam. Sáng ngày thứ năm chúng tôi nhìn thấy một đoàn chiến thuyền lớn đang tiến về phía bắc. Họ nhìn thấy chúng tôi trước khi chúng tôi kịp tìm nơi ẩn trốn, và chẳng bao lâu một đoàn người da đen đã bao vây quanh chúng tôi. Cận vệ của công chúa chiến đấu dũng cảm cho tới phút cuối cùng, nhưng chẳng mấy chốc họ đã bị giết chết hết. Chỉ còn lại có tôi và Dejah Thoris.

“Khi nhận ra nàng đã lọt vào tay của bọn hải tặc da đen, nàng cố tìm cách tự vẫn, nhưng một trong số những gã da đen đã tước đi con dao găm của nàng, rồi chúng trói cả hai chúng tôi lại khiến chúng tôi không còn sử dụng được hai tay.

“Đoàn tàu tiếp tục tiến về hướng bắc sau khi bắt chúng tôi. Tổng cộng có khoảng hai mươi chiến thuyền lớn, ngoài ra còn có một số khinh thuyền nhỏ. Chiều hôm đó một trong số tàu nhỏ đã đi trước khá xa trước đoàn thuyền quay trở lại với một tù nhân - một thiếu nữ da đỏ mà chúng bảo chúng đã bắt được trong một rặng đồi ngay trước mặt của một đoàn ba chiếc chiến thuyền của người da đỏ.

“ Từ những mẩu đối thoại mà chúng tôi nghe trộm được, rõ ràng bọn hải tặc đang tìm kiếm một đoàn người bỏ trốn và thoát khỏi chúng vài hôm trước. Rõ ràng, chúng coi trọng việc bắt lại được người thiếu nữ đó, vì tên chỉ huy đoàn chiến thuyền đã có một cuộc thẩm vấn rất lâu và gay gắt với cô ta khi cô ta được mang tới chỗ hắn. Sau đó cô ta bị trói lại và nhốt vào một ngăn tàu cùng với Dejah Thoris và tôi.

Người tù mới là một cô gái rất xinh đẹp. Cô ta bảo với Dejah Thoris rằng cách đây nhiều năm cô ta đã tự nguyện rời cung điện của cha mình, vua xứ Ptarth, để đi hành hương. Cô ta là Thuvia, công chúa xứ Ptath. Sau đó cô ta hỏi Dejah Thoris là ai, và khi đã nghe lời đáp cô ta quỳ xuống và hôn lên đôi bàn tay đang bị cùm của Dejah Thoris, bảo với nàng rằng ngay trong buổi sáng hôm đó cô ta vẫn còn đang đi cùng với John Carter, hoàng tử xứ Helium và Carthoris, con trai của nàng.

“Thoạt đầu Dejar Thoris không thể tin được điều này, nhưng cuối cùng khi cô gái đó kể lại toàn bộ những cuộc phiêu lưu kỳ lạ đã xảy ra từ khi cô ta gặp John Carter, và những gì mà John Carter, Carthoris và Xodar đã thuật cho cô ta nghe về những cuộc phiêu lưu của họ trong vùng đất của chủng tộc Con Cả, Dejah Thoris biết rằng đó không thể là ai khác ngoài hoàng tử xứ Helium; nàng bảo: “Bởi vì, trên toàn cõi Hỏa tinh, không có ai ngoài John Carter có thể thực hiện được những điều mà cô vừa kể.” Và khi Thuvia nói với Dejah Thoris về tình yêu mà cô ta dành cho John Carter cùng sự chung thủy và hiến dâng của chàng đối với vị công chúa mà chàng đã chọn, Dejah Thoris ngồi sụp xuống và khóc òa lên, nguyền rủa Zat Arras và định mệnh tàn ác đã khiến nàng rời khỏi Helium chỉ vài ngày trước khi người chồng yêu dấu của nàng quay trở lại.

“Tôi không trách gì về việc cô yêu chàng đâu, Thuvia,” nàng bảo, “và tôi tin mối tình của cô đối với chàng là trong sạch và chân thành vì cô đã thẳng thắn thừa nhận nó với tôi.”

“Đoàn tàu tiếp tục tiến về hướng bắc tới gần Helium, nhưng rõ ràng đêm qua chúng đã nhận ra rằng John Carter đã thật sự trốn thoát khỏi tay chúng, vì thế chúng quay về hướng nam một lần nữa. Chẳng bao lâu sau đó một tên lính gác bước vào ngăn tàu của chúng tôi và lôi tôi lên boong tàu.

“Vùng đất của chủng tộc Con Cả không có chỗ dành cho một đứa da xanh,” hắn nói, và tiếp theo hắn xô mạnh khiến tôi văng ra khỏi boong tàu. Rõ ràng đối với hắn đó là cách dễ dàng nhất để loại bỏ sự hiện diện của tôi trên con tàu và cũng để giết chết tôi.

“Nhưng một định mệnh tốt lành đã can thiệp, bởi một phép mầu nào đó tôi đã thoát chết và chỉ bị tím bầm chút ít trên người. Lúc đó con tàu di chuyển khá chậm và khi tôi bị đẩy ra khỏi tàu vào bóng đêm bên dưới, tôi run bắn lên với cú rơi kinh khủng đang đón đợi tôi, vì suốt ngày hôm đó đoàn tàu đã bay cách mặt đất hàng trăm mét; nhưng tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình rơi lên một thảm cỏ mềm chỉ cách boong tàu chừng ba mét. Trong thực tế, sống của con tàu hẳn đã sượt qua mặt đất vào lúc đó.

“Tôi nằm suốt đêm tại nơi tôi đã rơi xuống và buổi sáng hôm sau đã mang tới cho tôi lời giải thích cho sự trùng hợp may mắn đã cứu tôi thoát khỏi một cái chết khủng khiếp. Khi mặt trời mọc, tôi nhìn thấy cả một đáy biển rộng lớn và những dãy đồi xa nằm cách xa bên dưới chỗ tôi. Tôi đã rơi xuống đỉnh cao nhất của một dãy đồi cao. Trong bóng đêm hôm trước, đoàn tàu đã gần như chạm phải đỉnh của những ngọn đồi, và tôi nghĩ chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi chúng bay gần sát mặt đất, tên lính gác đó đã định tiễn đưa tôi vào cõi chết.

“Cách tôi vài dặm về hướng tây có một thủy lộ lớn. Khi tôi tới đó, tôi vui mừng nhận ra rằng nó thuộc về Helium. Ở đó tôi đã tìm được một con ngựa hoang - phần còn lại thì các bạn đã biết rồi.”

Không ai thốt lên lời nào trong nhiều phút. Dejah Thoris đang nằm trong móng vuốt của bọn người Con Cả! Tôi rùng mình với ý nghĩ đó, nhưng đột ngột ngọn lửa cũ của lòng tự tin bất khuất lại bùng cháy trong tôi. Tôi đứng lên, ưỡn ngực và vung cao thanh gươm, nghiêm trang thề nguyện sẽ tìm tới giải cứu và báo thù cho công chúa của tôi.

Một trăm thanh gươm được tuốt ra khỏi vỏ, và một trăm chiến binh nhảy lên mặt chiếc bàn lớn, nguyền hiến tặng cuộc đời và tương lai của họ cho cuộc viễn chinh cùng với tôi. Trong đầu tôi đã hình thành một kế hoạch. Tôi cám ơn những người bạn trung thành, và để lại Cathoris tiếp đãi họ, tôi lui vào khán phòng với Kantos Kan, Tars Tarkas, Xodar và Hor Vastur.

Ở đây, chúng tôi thảo luận chi tiết về cuộc viễn chinh cho tới khuya. Xodar khẳng định rằng Issus sẽ chọn cả hai người, Dejah Thoris và Thuvia, để phục vụ cho mụ trong một năm.

“Trong khoảng thời gian đó ít ra họ sẽ tương đối an toàn”, anh ta bảo, “và ít nhất chúng ta cũng biết sẽ phải tìm họ ở đâu.”

Nhiệm vụ chuẩn bị hành trang cho đoàn tàu đi vào biển Omean được giao lại cho Kantos Kan và Xodar. Kantos Kan đồng ý đưa những con tàu mà chúng tôi cần vào cảng càng nhanh càng tốt, ở đó Xodar sẽ lo liệu những cánh chân vịt quạt nước.

Chàng trai da đen này đã từng có nhiều năm phụ trách việc chỉnh sửa lại những con tàu bắt được để chúng có thể vượt biển Omean, vì thế anh ta rất quen thuộc với cấu tạo của những cái chân vịt, vỏ bọc và hệ thống bánh răng phụ cần thiết.

Chúng tôi ước đoán sẽ mất khoảng sáu tháng để hoàn thành công tác chuẩn bị cho chuyến viễn chinh trong điều kiện phải đảm bảo bí mật tối đa cho kế hoạch này, không để nó lọt vào tai của Zat Arras. Kantos Kan tin chắc rằng lúc này những tham vọng của hắn đã hoàn toàn trổi dậy và chỉ có chức vị vua xứ Helium mới có thể làm hắn thỏa mãn.

Anh ta nói, “Tôi nghĩ rằng hắn chẳng mong gì sự trở lại của Dejah Thoris, vì điều đó có nghĩa là sẽ có một người khác tới gần ngai vàng hơn hắn. Khi anh và Carthoris đã bị loại khỏi vòng tranh chấp, sẽ không còn điều gì ngăn cản hắn nhận được tước hiệu Jeddak và anh có thể chắc chắn rằng ngày nào hắn còn nắm quyền tối cao ở đây, chẳng ai trong các anh có thể an toàn.”

“Có một cách,” Hor Vastus la lên, “ để ngăn cản hắn một cách hữu hiệu và mãi mãi.”

“Cách gì?” Tôi hỏi.

Anh ta mỉm cười.

“Tôi sẽ nói rất khẽ ở đây, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ đứng trên nóc của đền Thưởng Phạt và hét to nó lên với đám đông bên dưới.”

“Ý anh muốn nói gì?” Kantos Kan hỏi.

“John Carter, vua xứ Helium,” Hor Vastus nói thật khẽ.

Ánh mắt của các bạn tôi sáng rực lên và những nụ cười vui sướng nở rộng trên môi họ khi từng con mắt hướng về phía tôi một cách dò hỏi. Nhưng tôi lắc đầu.

“Không, các bạn của tôi,” tôi nói, mỉm cười, “cám ơn các bạn, nhưng không thể như thế được. Ít ra là chưa thể. Khi chúng ta biết rằng Tardos Mors và Mors Kajak đã ra đi mãi mãi không quay lại; nếu tôi ở đây, khi đó tôi sẽ cùng với tất cả các bạn bảo đảm cho nhân dân Hellium được chọn lựa một cách công bằng vị vua của họ. Ai được họ chọn sẽ có thể tin tưởng vào lòng trung thành của lưỡi kiếm của tôi. Cho tới lúc đó Tardos Mors vẫn là vua xứ Helium và Zat Arras là đại diện của ông.

“Tùy ở ngài thôi, John Carter,” Hor Vastus nói, “nhưng… cái gì thế nhỉ?” anh ta thì thào, chỉ về hướng cánh cửa sổ trông ra khu vườn.

Những lời này gần như thoát khỏi miệng anh ta ngay khi anh ta lao người tới ban công.

“Hắn kia kìa!” anh ta hét to đầy kích động. “Lính gác đâu! Ở dưới kia! Lính gác!”

Chúng tôi chạy tới ngay sau lưng anh ta, và tất cả đều nhìn thấy hình dáng một người đàn ông đang chạy thật nhanh qua một bãi cỏ nhỏ và biến mất trong đám bụi rậm bên ngoài.

“Khi tôi mới nhìn thấy hắn, hắn ở trên ban công,” Hor Vastus kêu lên. “Nhanh nào! Chúng ta hãy đuổi theo hắn!”

Chúng tôi cùng chạy tới khu vườn, nhưng dù chúng tôi xục xạo hết mọi nơi với toàn đội lính canh suốt nhiều giờ, chúng tôi vẫn không tìm thấy dấu vết gì của tên dọ thám.

“Anh nghĩ sao về chuyện này Kantos Kan?” Tars Tarkas hỏi.

“Một tên gián điệp của Zat Arras,” anh ta đáp. “Đó luôn là cách làm của hắn.”

“Vậy thì tên này sẽ có đôi điều thú vị để báo cáo với ông chủ của hắn,” Hor Vastus cười to.

“Tôi hy vọng hắn ta chỉ nghe chúng ta nói về vị vua mới,” tôi nói. “Nếu hắn nghe trộm được kế hoạch giải cứu Dejah Thoris của chúng ta, có nghĩa là nội chiến sẽ xảy ra, vì Zat Arras sẽ cố ngăn cản chúng ta, và tôi không bao giờ cho phép hắn làm điều đó. Khi đó tôi có thể quay sang chống cự ngay cả chính Tardos Mors nếu cần. Nếu việc này đẩy toàn xứ Helium vào một cuộc xung đột đẫm máu, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến hành những kế hoạch này để giải cứu vợ tôi. Lúc này không có cái chết nào có thể ngăn được tôi, các bạn ạ, các bạn có xin thề sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm nàng và đưa nàng trở về hoàng cung của ông nàng một cách an toàn hay không?”

Từng người một nghiêng mình xuống cán gươm của họ và thề sẽ làm như tôi yêu cầu.

Chúng tôi thỏa thuận rằng những chiếc chiến thuyền sắp được chỉnh sửa sẽ nhận lệnh tiến về Hastor, một thành phố khác của Helium nằm cách xa về hướng tây nam. Kantos Kan nghĩ rằng những hải cảng ở đó, ngoài công việc thường ngày của chúng, có thể chứa được ít nhất mỗi lượt sáu chiếc chiến thuyền. Vì anh ta là tổng tư lệnh không quân, việc ra lệnh cho những chiếc thuyền tới đó chỉ là một vấn đề đơn giản, sau đó đoàn thuyền sẽ được cất giấu ở những vùng hẻo lánh trong nước cho tới khi chúng tôi sẵn sàng đưa chúng tới biển Omean.

Khi cuộc họp của chúng tôi kết thúc, đêm đã rất sâu, nhưng mỗi người đều nắm chắc các nhiệm vụ cụ thể của mình, và mọi chi tiết của toàn bộ kế hoạch đã được vạch ra.

Kantos Kan và Xodar sẽ tham gia việc chỉnh sửa các con tàu. Tars Tarkas sẽ liên hệ với dân chúng xứ Thark để tìm hiểu cảm giác của họ đối với việc ông ta quay lại từ thung lũng Dor. Nếu được ủng hộ, ông sẽ trở về đó ngay lập tức và dành thời gian để triệu tập một đội quân da xanh mà chúng tôi dự định sẽ cho tiến thẳng bằng đường bộ tới thung lũng Dor và đền Issus trong lúc đoàn chiến thuyền đi vào biển Omean và tiêu diệt những con tàu của bọn Con Cả.

Hor Vastus được giao một sứ mệnh tinh tế là tổ chức một lực lượng chiến binh bí mật thề sẽ đi theo John Carter đến bất cứ nơi nào. Vì theo ước đoán, cần có tới trên một triệu người để phục vụ cho một ngàn chiến thuyền lớn mà chúng tôi dự định sẽ sử dụng trên biển Omean và các phương tiện chuyên chở những binh lính da xanh cũng như những con tàu hộ tống các đoàn vận chuyển, trước mặt Hor Vastus là cả một khối lượng công việc vô cùng quan trọng.

Sau khi họ đã đi khỏi, tôi chào từ giã Cathoris vì thấy đã mệt nhoài. Tôi vào phòng riêng, tắm rửa và nằm xuống lớp nệm lụa và da thú để đánh một giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ khi tôi quay trở lại Barsoom. Nhưng ngay cả lúc này tôi cũng không được yên thân.

Tôi không biết mình ngủ được bao lâu. Khi đột ngột giật mình tỉnh giấc, tôi nhìn thấy có khoảng sáu người đàn ông khỏe mạnh đang đè lên người tôi, miệng tôi đã bị nhét giẻ và chỉ trong chớp mắt hai cánh tay và đôi chân của tôi đã bị trói chặt. Chúng đã hành động rất nhanh và rất tốt, vì tôi hoàn toàn không còn sức chống cự lại chúng trước khi tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Chúng chẳng nói lời nào và miếng giẻ đã ngăn tôi nói một cách hiệu quả. Chúng im lặng vác tôi đi ra cửa phòng. Khi chúng đi ngang cánh cửa sổ mà qua đó vầng trăng xa hơn đang tỏa sáng, tôi thấy mỗi tên trong bọn đều che mặt bằng một tấm lụa - tôi không nhận ra tên nào trong bọn chúng.

Khi vác tôi ra tới hành lang, chúng ngoặt vào một tấm panen bí mật trên tường dẫn tới một hành lang mà điểm cuối là những căn hầm nằm bên dưới cung điện. Tôi cho rằng không có bất kỳ ai ngoài những gia nhân của tôi biết tới tấm panen bí mật này. Thế nhưng tên chỉ huy của chúng không hề ngần ngừ một giây nào. Hắn bước thẳng tới tấm panen, chạm vào cái nút bí mật, và khi cửa mở ra hắn bước tránh sang một bên trong lúc các đồng bọn của hắn bước vào cùng với tôi trên vai. Sau đó hắn đóng tấm panen lại và đi theo chúng tôi.

Chúng tôi đi theo các đường hành lang dẫn xuống những căn hầm. Tên chỉ huy dùng cán gươm gõ nhẹ lên tường - ba nhát nhanh, một nhát mạnh, ngưng lại, rồi thêm ba nhát nhanh, rồi lại ngưng, rồi hai nhát. Một giây sau bức tường mở ra, và tôi bị đẩy vào một gian phòng sáng rực. Trong phòng, có ba người đàn ông đeo nhiều đồ trang sức đang ngồi.

Một tên trong số đó quay sang tôi với một nụ cười nhạo báng trên đôi môi mỏng độc ác của hắn. Đó là Zat Arras.