Chương XIX NỖI TUYỆT VỌNG ĐEN TỐI
“Chà,” Zat Arras nói, “do đâu mà tôi được hân hạnh đón tiếp cuộc ghé thăm bất ngờ của hoàng tử xứ Helium vậy kìa?”
Trong khi hắn đang nói, một trong những tên lính hộ tống tôi đã rút miếng giẻ ra khỏi miệng tôi, nhưng tôi không trả lời, chỉ đứng đó im lặng và dán mắt vào tên thủ lĩnh xứ Zoganda. Và tôi chắc chắn rằng sự thể hiện của tôi còn được điểm tô thêm bằng sự khinh bỉ mà tôi cảm thấy đối với hắn.
Đôi mắt của những tên ngồi trong phòng gắn chặt vào tôi rồi lại quay sang Zat Arras, cho tới khi cuối cùng mặt hắn đỏ ửng lên vì giận dữ.
“Các ngươi có thể đi,” hắn nói với những tên đã đưa tôi vào đó, và khi chỉ còn lại tôi, hắn và hai tên đồng bọn của hắn trong phòng, hắn tiếp tục nói với tôi bằng một giọng lạnh như băng, rất chậm rãi và cân nhắc, với nhiều lần ngưng lại, như thể hắn đang cẩn thận chọn lựa từng từ.
“John Carter,” hắn nói, “theo tập tục, theo giáo luật của chúng ta, và theo phán quyết của một tòa án công minh, ngươi đã bị xử tử hình. Dân chúng không thể cứu ngươi - chỉ một mình ta có thể làm được điều đó. Ngươi hoàn toàn nằm trong quyền sinh sát của ta. Ta có thể giết ngươi, cũng có thể tha ngươi, và nếu ta chọn việc giết ngươi thì không còn ai khôn ngoan hơn ta nữa.
“Vì ngươi được tự do trong một năm, theo những điều kiện hoãn thi hành án, không cần phải e rằng dân chúng sẽ khăng khăng đòi thi hành án phạt của ngươi.
“Ngươi có thể tự do đi ra trong vòng hai phút với một điều kiện. Tardos Mors sẽ không bao giờ quay lại Helium. Cả Mors Kajak, cả Dejah Thoris cũng vậy. Helium phải chọn ra một vị jeddak mới trong năm nay. Zat Arras sẽ là Jeddak xứ Helium. Hãy nói rằng ngươi tán thành sự nghiệp của ta. Đây là cái giá cho sự tự do của ngươi. Ta đã nói xong.”
Tôi biết rằng trong thâm tâm độc ác của hắn, Zat Arras chỉ muốn tiêu diệt tôi, và nếu tôi chết, tôi thấy ít có lý do gì để nghi ngờ về việc hắn có thể dễ dàng trở thành vua xứ Helium. Tự do, tôi có thể tiến hành cuộc tìm kiếm Dejah Thoris. Nếu tôi chết, những đồng đội dũng cảm của tôi sẽ không thể thực hiện kế hoạch của chúng tôi. Vì thế, nếu tôi từ chối yêu cầu của hắn, hoàn toàn có khả năng rằng không những tôi không ngăn cản được việc hắn trở thành vua xứ Helium mà tôi còn có thể là phương tiện để đóng dấu kết thúc số phận của Dejah Thoris - bằng cách ký thác nàng, thông qua sự từ chối của tôi, cho những con vật kinh khủng trong đấu trường của Issus.
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy bối rối, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi. Người con gái kiêu hãnh của một ngàn jeddak thà chọn cái chết hơn là một sự thỏa hiệp ô nhục như thế này, và John Carter cũng không thể tỏ ra kém cỏi hơn nàng công chúa của anh ta.
Thế là tôi quay sang Zat Arras.
“Sẽ không có sự liên minh nào cả,” tôi nói, “giữa một tên phản trắc của Helium và một hoàng tử trong hoàng tộc của Tardos Mors. Ta không tin rằng nhà vua vĩ đại đã chết, Zat Arras ạ.”
Arras nhún vai.
“John Carter, các ý kiến của ngươi sẽ trở nên sớm có ích ngay cho chính bản thân ngươi, vì thế hãy chọn ý kiến tốt nhất khi ngươi còn có thể. Zat Arras sẽ cho phép ngươi có thêm thời gian để cân nhắc về lời đề nghị hào phóng của mình. Nằm trong bóng tối và sự im lặng của những căn hầm ngục, ngươi sẽ suy nghĩ cân nhắc trong đêm nay. Và nên biết rằng nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội để chấp nhận khả năng chọn lựa đã được đề nghị với ngươi, ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi sự im lặng và bóng tối được nữa. Ngươi cũng sẽ không biết được vào giây phút nào một bàn tay sẽ thò ra từ trong bóng tối và sự im lặng cùng với một lưỡi dao găm sắc nhọn để cướp khỏi ngươi cơ hội cuối cùng được hưởng lại sự ấm áp, tự do và niềm vui thú của thế giới bên ngoài.”
Khi nói xong, Zat Arras vỗ tay. Những tên lính gác quay trở lại.
Zat Arras vẫy bàn tay về phía tôi.
“Đưa xuống hầm ngục,” hắn nói. Chỉ có thế. Bốn tên lính đưa tôi rời khỏi căn phòng và với một ngọn đèn radium để soi đường, chúng hộ tống tôi đi qua những đường hầm dường như vô tận, ngày càng xuống sâu, sâu hơn, bên dưới thành phố Helium.
Cuối cùng, chúng dừng lại trong một gian phòng hẹp. Trên tường có gắn những chiếc vòng sắt, những sợi dây xích được nối vào chúng và ở cuối nhiều sợi là những bộ xương. Chúng đá hất một bộ xương sang một bên, rồi mở ổ khóa to tướng giữ đầu sợi xích quấn quanh cái mà trước kia từng là một mắt cá chân của con người, chúng quấn sợi xích sắt quanh chân tôi. Sau đó chúng bỏ đi, mang theo làn ánh sáng.
Bóng tối tuyệt đối dâng lên. Trong vài phút, tôi có thể nghe thấy nghe thấy tiếng va chạm lách cách của những thứ đồ trang sức và vũ khí. Những cả âm thanh này cũng nhỏ dần cho tới khi cuối cùng sự im lặng cũng tuyệt đối giống như bóng tối. Tôi bị bỏ lại một mình với những đồng bạn kinh khủng của mình, những bộ xương khô của những người mà số phận cũng chẳng khác gì số phận của tôi.
Tôi không biết tôi đứng lắng nghe trong bóng tối được bao lâu, nhưng sự im lặng vẫn y nguyên, và cuối cùng tôi gieo người xuống nền căn ngục tối. Tựa đầu vào bức tường đá, tôi ngủ thiếp đi.
Phải nhiều giờ sau đó tôi mới giật mình thức giấc và nhìn thấy một gã trẻ tuổi đang đứng trước mặt tôi. Một tay hắn cầm đèn và tay kia là một cái lọ đựng một hỗn hợp gì đó giống như cháo - thứ thực phẩm phổ biến ở các nhà tù ở Hỏa tinh.
“Zat Arras gửi lời chào ông,” hắn nói, “và ra lệnh cho tôi thông báo với ông rằng dù có nhiều người khuyên ông ta nên đưa ông lên ngôi vua xứ Hellium, ông ta vẫn không có ý định rút lại lời đề nghị đã nói với ông. Để được tự do, ông phải yêu cầu tôi nói với Zat Arras rằng ông chấp nhận những đề nghị của ông ta.”
Tôi lắc đầu. Gã trẻ tuổi không nói gì nữa, và sau khi đặt món thực phẩm lên nền nhà bên cạnh tôi, hắn quay ra hành lang, mang theo luồng ánh sáng.
Trong nhiều ngày liên tiếp, cứ mỗi ngày gã trẻ tuổi đó lại mang thức ăn tới hầm ngục của tôi hai lần, thậm chí cả lời chào hỏi như cũ của Zat Arras. Suốt một thời gian dài tôi cố tìm cách gợi chuyện với hắn về các vấn đề khác nhưng hắn không chịu nói gì, thế nên cuối cùng tôi từ bỏ ý định này.
Suốt nhiều tháng, tôi tìm cách thông báo về nơi tôi đang ở. Suốt nhiều tháng tôi đã cào đi cào lại một đường nối trên sợi xích cột tôi, hy vọng rằng có thể làm mòn nó, để tôi có thể đi theo gã trẻ tuổi đi qua những đường hầm quanh co tới một điểm nơi tôi có thể tìm cách thoát thân.
Tôi rất đỗi bồn chồn muốn biết về diễn tiến của cuộc viễn chinh để giải cứu Dejah Thoris. Tôi cảm thấy Carthoris sẽ không lơi là chuyện này, nếu như nó được tự do, nhưng theo như tôi biết, cả nó cũng có thể là một tù nhận trong những hầm ngục của Zat Arras.
Tôi biết tên dọ thám của Zat Arras đã nghe trộm được phần đối thoại liên quan tới việc bầu ra một vị vua mới, và chỉ không đầy sáu phút trước đó chúng tôi đã thảo luận về những chi tiết trong kế hoạch giải cứu Dejah Thoris. Rất có thể hắn ta cũng đã nghe thấy sự việc quan trọng này. Carthoris, Kantos Kan, Tars Tarkas, Hor Vastus và Xodar giờ đây thậm chí có thể là nạn nhân của những tên ám sát của Zat Arras, hoặc là tù nhân của hắn.
Tôi quyết định ít nhất cũng phải nỗ lực tìm hiểu được đôi điều và với mục đích này, tôi sắp đặt chiến lược cho lần tới khi gã trẻ tuổi vào hầm ngục của tôi. Tôi nhận ra hắn là một anh chàng đẹp trai, có tầm vóc và tuổi tác ngang với Carthoris. Và tôi cũng nhận thấy rằng hắn chỉ đeo những thứ trang sức tồi tàn nhưng có thái độ xử sự xứng với phẩm giá và ngoại hình cao quý của hắn.
Dựa trên những quan sát đó, tôi đã tìm cách thương lượng với hắn vào lần sau khi hắn tới.
“Cậu đã rất tốt với tôi trong lúc tôi bị giam giữ ở đây,” tôi bảo hắn, “và vì tôi cảm thấy tốt nhất tôi cũng chỉ còn sống được một thời gian ngắn, tôi muốn, trước khi quá muộn, xác nhận sự cảm kích thật sự của tôi về tất cả những gì cậu đã làm để giúp cho những ngày tù của tôi dễ chịu hơn.
“Cậu đã nhanh chóng mang thức ăn tới cho tôi mỗi ngày, bảo đảm rằng nó sạch sẽ và đầy đủ chất lượng. Chưa bao giờ cậu lợi dụng tình trãng không thể tự vệ của tôi để sỉ nhục hay hành hạ tôi, dù bằng lời nói hay hành động. Cậu đã giữ nguyên sự lịch sự và ân cần - hơn tất cả mọi thứ khác, chính điều này khiến tôi rất biết ơn và muốn tặng cho cậu một chút gì lưu niệm.
“Trong phòng cận vệ ở cung điện của tôi có nhiều thứ trang sức đẹp. Cậu hãy tới đó và cái áo giáp mà cậu thích nhất - nó sẽ là của cậu. Tất cả những gì tôi yêu cầu là cậu sẽ mặc nó để tôi biết rằng mong ước của tôi đã biến thành hiện thực. Hãy nói với tôi là cậu sẽ làm điều đó.”
Đôi mắt của chàng trai sáng lên vì vui mừng khi tôi nói, và tôi thấy hắn liếc mắt nhìn xuống những thứ trang sức tồi tàn của mình rồi chuyển sang những món trang sức lộng lẫy của tôi. Hắn đứng suy nghĩ một lúc trước khi cất tiếng, và trong khoảnh khắc đó tim tôi hầu như ngừng đập - câu trả lời của hắn có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi.
“Nếu tôi đến cung điện của hoàng tử xứ Hellium với một yêu cầu như thế, họ sẽ cười vào mặt tôi và còn có thể ném tôi ra đường. Không, không thể được, dù tôi cám ơn ông vì lời đề nghị đó. Vì sao ư, nếu Zat Arras có thể phát hiện ra rằng tôi dự tính làm một điều như thế, ông ta sẽ móc tim tôi ra khỏi ngực.”
“Sẽ chẳng có nguy hại gì đâu, chàng trai trẻ,” tôi nài nỉ. “Khi đêm xuống, cậu có thể tới cung điện với một lá thư tôi gửi cho Carthoris con trai tôi. Cậu có thể đọc nó trước khi giao để biết chắc rằng nó không chứa đựng điều gì gây tổn hại cho Zat Arras. Con trai tôi sẽ thận trọng, vì thế sẽ không có ai biết chuyện này ngoại trừ ba người chúng ta. Nó rất đơn giản, và không một ai có thể lên án một việc làm vô hại như thế.”
Một lần nữa hắn lại im lặng suy nghĩ.
“Và còn có một thanh đoản kiếm nạm ngọc mà tôi đoạt được từ một vị vua ở miền bắc. Khi cậu tới lấy chiếc áo giáp, hãy bảo Carthoris đưa cho cậu thanh kiếm đó luôn. Với nó và chiếc áo giáp mà cậu sẽ chọn ở đó, sẽ không có chiến binh nào trong toàn cõi Zoganda này được trang bị mộc cách đẹp đẽ hơn thế.
“Lần sau khi tới đây, cậu hãy mang theo giấy bút, và trong vòng vài giờ chúng ta sẽ thấy cậu ăn mặc theo một phong cách xứng với lứa tuổi và ngoại hình của cậu.”
Vẫn suy nghĩ và không nói lời nào, hắn quay ra và rời khỏi căn hầm. Tôi không thể đoán ra quyết định của hắn là gì, và trong suốt nhiều giờ tôi ngồi chờ đợi kết quả của chuyện này.
Nếu hắn chấp nhận giao một thông điệp cho Carthoris, nghĩa là Carthoris vẫn còn sống và vẫn tự do. Nếu hắn quay lại với chiếc áo giáp và thanh kiếm trên người, tôi sẽ biết rằng Carthoris đã nhận được thông điệp của tôi và nó đã biết rằng tôi vẫn còn sống. Việc người đưa thư là một người Zoganda có thể đủ để giải thích với Carthoris rằng tôi là một tù nhân của Zat Arras.
Với cảm giác mong chờ hồi hộp mà tôi khó lòng che giấu được, tôi nghe thấy tiếng gã trai trẻ tiến tới gần vào đợt ghé thăm thường xuyên kế tiếp của hắn. Tôi không nói gì ngoài lời chào hỏi quen thuộc hàng ngày với hắn. Khi hắn đặt thức ăn lên nền nhà cạnh tôi, hắn cũng đồng thời đưa ra giấy bút.
Tim tôi rộn lên vì vui mừng. Tôi đã thành công. Trong một khoảnh khắc tôi nhìn giấy bút và vờ như rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó tôi tỏ ra mình đã hiểu thông qua sự thể hiện trên nét mặt. Thế là tôi nhặt chúng lên, viết một chỉ thị ngắn cho Carthoris, bảo nó giao cho Parthak một chiếc áo giáp do cậu ta tự chọn và thanh đoản kiếm mà tôi đã mô tả. Tất cả chỉ có thế. Nhưng nó có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi và Carthoris.
Tôi đặt lá thư lên nền nhà. Parthak nhặt nó lên và đi ra, không nói lời nào.
Theo phỏng đoán, lúc này tôi đã ở trong ngục được ba trăm ngày. Nếu cần phải làm gì đó để giải cứu Dejah Thoris, nó cần phải được làm thật nhanh, bởi vì, nếu như nàng chưa chết thì cũng chẳng còn bao lâu nữa nàng sẽ phải chết. Những người mà Issus chọn chỉ sống được có một năm thôi.
Lần kế tiếp khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, tôi hầu như không thể nén chờ để xem Parthak có mặc chiếc áo giáp và đeo thanh kiếm đó hay không, thế nhưng, bạn cứ hình dung sự chán nản và thất vọng của tôi khi tôi nhận ra người mang thức ăn tới không phải là Parthak.
“Chuyện gì đã xảy ra với Parthak vậy?” Tôi hỏi, nhưng gã đó không trả lời, và ngay sau khi đặt thức ăn xuống, hắn quay lưng và cất bước về thế giới bên trên.
Ngày tháng đến rồi đi, người canh ngục mới vẫn tiếp tục nhiệm vụ của hắn, không hề nói với tôi một tiếng, dù để trả lời những câu hỏi đơn giản nhất của tôi hay tự thốt lên từ gì đó.
Tôi chỉ có thể phỏng đoán lý do của điều Parthak đi, nhưng theo cách nào đó, rõ ràng là nó có liên quan trực tiếp tới lá thư mà tôi đã giao cho hắn. Sau tất cả những niềm vui trước đó, tôi chẳng còn gì cả, vì lúc này thậm chí tôi không biết Carthoris có còn sống hay không, hoặc có phải là vì Parthak muốn tự nâng mình lên trước sự đánh giá của Zat Arras, nên hắn đã để cho tôi tiếp tục làm những gì tôi muốn, để rồi sau đó hắn mang lá thư của tôi tới chủ nhân của hắn, để làm bằng chứng cho lòng trung thành và tận tụy.
Đã ba mươi ngày trôi qua kể từ hôm tôi đưa cho gã trai trẻ lá thư. Đã ba trăm ba mươi ngày trôi qua kể từ khi tôi bị bắt giam. Theo tính toán của tôi, chỉ còn có ba mươi ngày nữa trước khi Dejah Thoris buộc phải ra đấu trường cho những buổi lễ của Issus.
Khi bức tranh kinh khủng đó tự động hiện lên một cách rõ ràng trong trí tưởng tượng của tôi, tôi gục mặt vào hai cánh tay, và chỉ với nỗ lực tối đa, tôi mới có thể kềm lại những giọt nước mắt đã rưng trào lên mắt. Hãy nghĩ tới việc tạo vật xinh đẹp đó bị xé toang bởi những đôi răng nanh kinh khủng của lũ khỉ đột trắng gớm ghiếc mà xem! Không thể nghĩ tới được! Một sự việc kinh hoàng như thế không thể xảy ra; thế nhưng lý trí của tôi cho tôi biết rằng chỉ còn ba mươi ngày nữa công chúa yêu dấu của tôi sẽ phải chiến đấu trên đấu trường của bọn Con Cả với những con thú hoang hung tợn đó; rằng thi thể đẫm máu của nàng sẽ bị kéo lê trên lớp bụi đất bẩn thỉu cho tới lúc cuối cùng, khi một phần thân thể đó sẽ được mang ra để làm thức ăn trên bàn của những quý tộc da đen.
Tôi nghĩ rằng tôi hẳn đã phát điên nếu không có tiếng chân đang tới gần của tên gác ngục. Nó kéo tôi ra khỏi những ý nghĩ kinh khủng đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi. Lúc này, tôi chợt nảy ra một quyết tâm mới mẻ và tàn nhẫn. Tôi sẽ thực hiện một nỗ lực siêu phàm để tẩu thoát. Tôi sẽ dùng mưu giết chết tên gác ngục và tin rằng định mệnh sẽ dẫn dắt tôi tới thế giới bên ngoài một cách an toàn.
Hành động đến ngay lập tức theo sau ý nghĩ. Tôi ném người lên nền nhà gần sát tường, trong một điệu bộ cứng ngắc và biến dạng, như thể tôi đã chết sau một cơn co giật. Khi hắn ta cúi xuống gần tôi, tôi sẽ tóm lấy cổ hắn bằng một tay và tặng cho hắn một đòn kinh khủng với sợi dây xích mà tôi đang nắm chặt trong bàn tay phải.
Gã xấu số ngày càng tiến tới gần hơn. Lúc này tôi nghe thấy hắn ta dừng lại trước mặt tôi. Có một tiếng kêu cảm thán khe khẽ, rồi hắn bước tới bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy hắn quỳ gối xuống bên tôi. Nắm tay tôi xiết chặt sợi dây xích. Hắn nghiêng người sát bên tôi. Tôi phải mở mắt ra để tìm thấy cổ họng của hắn, tóm lấy nó và đồng thời tung ra một đòn kết thúc.
Mọi việc diễn ra đúng như tôi dự định. Tôi không thể xác định được khoảng cách thời gian giữa lúc tôi mở mắt ra và khi sợi xích quật xuống, dù chính trong khoảng khắc gián đoạn đó tôi nhận ra gương mặt sát cạnh mặt tôi là của con trai tôi, Carthoris. Chúa ơi! Định mệnh tàn ác và thâm hiểm nào đã đưa đến một kết thúc đáng sợ như thế! Sợi dây hoàn cảnh éo le nào đã đưa con trai tôi đến cạnh tôi ngay chính thời điểm đó để tôi tấn công và giết chết nó vì không biết đó là nó! Thượng đế nhân từ đã làm nhòa đôi mắt và tâm trí của tôi khi tôi gục xuống bất tỉnh trên thân hình bất động của đứa con độc nhất của tôi.
Khi có ý thức trở lại, tôi cảm thấy một bàn tay mát rượi, rắn chắc đang nằm trên trán của tôi. Tôi không mở mắt ra ngay. Tôi cố gắng thu thập những đầu mối rời rạc của nhiều ý nghĩ và ký ức đang chập chờn lướt qua bộ óc mệt nhoài và căng thẳng của mình.
Rốt cuộc, hồi ức tàn nhẫn về việc tôi đã làm trong hành động có ý thức cuối cùng của tôi cũng hiện ra, và tôi không dám mở mắt ra vì sợ cái mà tôi sẽ nhìn thấy đang nằm bên cạnh tôi. Tôi tự hỏi ai là người đang chăm sóc cho tôi. Hẳn là Carthoris có một người bạn đồng hành mà tôi đã không nhìn thấy. Vâng, tôi phải đối diện với điều không thể tránh khỏi vào một lúc nào đó, vậy tại sao không phải là ngay bây giờ? Vói một tiếng thở dài, tôi mở mắt ra.
Đang cúi xuống bên tôi là Carthoris, trên trán nó có một vết bầm tím lớn, nhưng nó còn sống, tạ ơn Thượng đế, còn sống! Không có ai đi cùng nó cả. Tôi dang hai tay ra ôm lấy đứa con trai, và nếu đã bao giờ có một lời cầu nguyện biết ơn tha thiết nhất trên bất kỳ hành tinh nào, thì đó chính là tại nơi đây, bên dưới lòng đất của Hỏa tinh đang hấp hối, khi tôi tạ ơn đấng Huyền bí Muôn đời đã cứu sống con tôi.
Khoảnh khắc ngắn ngủi khi tôi nhìn thấy và nhận ra Carthoris trước khi sợi dây xích quật xuống ắt hẳn đã làm giảm đi sức mạnh của cú quật. Nó bảo tôi rằng nó đã nằm bất tỉnh một lúc, không biết là bao lâu.
“Rốt cuộc, vì sao con tới đây được?” Tôi hỏi, hơi hoang mang vì nó đã tìm ra tôi mà không có ai hướng dẫn.
“Đó là nhờ sự thông minh của cha trong việc báo cho con biết rằng cha còn sống và đang bị giam thông qua Parthak. Cho tới lúc anh ta tới để nhận chiếc áo giáp và thanh kiếm, chúng con nghĩ rằng cha đã chết. Khi đọc xong thư của cha, con làm theo lời cha dạy, cho Parthak đến chọn áo giáp trong phòng cận vệ và sau đó mang thanh kiếm nạm ngọc đến cho anh ta. Nhưng khi con đã hoàn thành lời hứa của cha, bổn phận của con đối với anh ta chấm dứt. Thế là con bắt đầu tra hỏi anh ta, nhưng anh ta không chịu nói ra nơi cha đang ở. Anh ta rất trung thành với Zat Arras.
“Cuối cùng, con cho anh ta được quyền chọn lựa giữa tự do và những căn hầm bên dưới lâu đài - cái giá của sự tự do là phải cung cấp đầy đủ thông tin về nơi cha bị giam giữ và và những hướng dẫn để chúng con có thể tìm ra cha; nhưng anh ta vẫn ngoan cố với sự trung thành của mình. Thất vọng, con cho nhốt anh ta vào hầm, hiện anh ta vẫn còn ở đó.
“Không có sự đe dọa hành hạ hay giết chết nào, không có cách hối lộ nào, dù rất hào phóng, có thể làm anh ta lay chuyển. Lời đáp duy nhất của anh ta cho tất cả những lời nài ép của chúng con là bất cứ lúc nào Parthak chết, dù là ngày mai hay một ngàn năm sau, sẽ không ai có thể nói rằng “Một tên phản bội đã mất mạng.”
“Cuối cùng thì Xodar, một kẻ có biệt tài về các mánh khóe tinh vi, đã lên một kế hoạch mà nhờ đó chúng con có thể thu lượm thông tin từ anh ta. Và thế là con cho Hor Vastus mang huy hiệu của một người lính Zoganda và đưa vào xiềng bên cạnh Parthak. Trong mười lăm ngày Hor Vastus đã gánh chịu lao khổ trong bóng tối ngục tù, nhưng không vô ích. Dần dần anh ấy đã chiếm được lòng tin và tình bạn của Parthark. Gã Zoganda này cho rằng anh ta không chỉ trò chuyện với một người đồng hương mà còn là một người bạn thân nên đã tiết lộ cho Hor Vastus biết địa điểm chính xác của căn hầm đang nhốt cha.
“Con chỉ mất thêm một ít thời gian để xác định sơ đồ của những căn hầm của Helium trong các tài liệu của cha. Tuy nhiên, để đến được với cha, là một chuyện khó hơn gấp ba lần. Như cha biết, trong khi tất cả những căn hầm nằm dưới lòng thành phố đều được nối liền với nhau, chỉ có những lối vào riêng rẻ của từng khu vực, và tầng trên thì chỉ ở ngay bên dưới mặt đất.
“Dĩ nhiên, những lối vào dẫn từ những căn hầm này sang những căn hầm bên dưới các tòa nhà của chính quyền luôn luôn được canh gác. Và do đó, dù con dễ dàng tới được lối vào những căn hầm bên dưới cung điện mà Zat Arras đang chiếm giữ, con phát hiện ra có một tên lính Zoganda đang gác. Con buộc phải hạ sát hắn ta để đi qua.
“Và thế là con đã tới đây, ngay đúng lúc để suýt bị cha giết chết,” nó cười to kết luận.
Trong khi trò chuyện, Carthoris đã tìm cách mở cái ống khóa giữ cái cùm của tôi, và lúc này, với một tiếng kêu mừng rỡ, nó quẳng sợi dây xích lên nền nhà, và tôi lại một lần nữa đứng lên, thoát khỏi những sợi xích sắt đã trói buộc tôi trong gần một năm qua.
Nó đã mang tới cho tôi một thanh gươm dài và một lưỡi dao găm, với sự vũ trang đó, chúng tôi lên đường quay trở lại cung điện của tôi.
Khi rời khỏi những căn hầm của Zat Arras, chúng tôi nhìn thấy xác của tên lính mà Carthoris đã giết chết. Nó vẫn chưa bị phát hiện. Để trì hoãn sự săn lùng và làm hoang mang bọn lính của Zat Arras, chúng tôi mang theo cái xác đi một đoạn, rồi giấu nó vào một căn hầm nhỏ nằm ở mé ngoài hành lang chính của những căn hầm bên dưới một tòa nhà tiếp nối.
Khoảng nửa tiếng sau chúng tôi tới những căn hầm bên dưới cung điện của mình, và không lâu sau đó lại xuất hiện trong khán phòng. Ở đó chúng tôi thấy Kantos Kan, Tars Tarkas, Hor Vastus và Xodar đang chờ đợi chúng tôi một cách nôn nóng.
Không còn thời gian để mất cho việc kể lể về thời gian bị giam giữ của tôi. Điều mà tôi muốn biết là kế hoạch mà chúng tôi đặt ra cách đây gần một năm đã diễn biến ra sao và đã được thực hiện như thế nào.
“Mất một thời gian lâu hơn là chúng ta mong đợi,” Kantos Kan đáp. “Việc chúng ta buộc phải duy trì tình bí mật đã gây cản trở cho chúng ta kinh khủng. Những tên dọ thám của Zat Arras có mặt ở khắp nơi. Thế nhưng, theo tôi biết, không có một lời nào về kế hoạch thật sự của chúng ta lọt tới tai của Zat Arras.
“Đêm nay, sẽ có một đoàn thuyền gồm một ngàn chiến thuyền hùng mạnh nhất từng đi khắp Barsoom tập trung quanh những cảng lớn ở Hastor, mỗi chiếc đều được trang bị để bay tới Omean và đi xuống lòng biển Omean. Trên mỗi chiến thuyền có năm khinh thuyền trọng tải mười người, mười thuyền trinh sát trọng tải năm người và một trăm thuyền trinh sát trọng tải một người. Tổng cộng, có một trăm mười sáu ngàn chiếc thuyền con có cánh quạt bay trên không cũng như bơi trong nước.
“Những phương tiện vận chuyển dành cho chiến binh da xanh của Tars Takas nằm ở Thark gồm chín trăm tàu chở quân lớn, và các con tàu hộ tống. cách đây bảy ngày tất cả đã sẵn sàng lên đường, nhưng chúng tôi còn chờ đợi với hy vọng sẽ giải cứu anh ra kịp lúc để anh chỉ huy cuộc viễn chinh. Thật hay là chúng tôi đã đợi, hoàng tử của tôi.”
“Chuyện thế nào Tars Tarkas, dân chúng xứ Thark có hành động nào chống lại người đã quay về từ đáy dòng sông Iss hay không?” Tôi hỏi.
“Họ đã gửi tới đây một hội đồng gồm năm mươi tù trưởng để nói chuyện với tôi,” anh bạn người Thark đáp. “Chúng tôi là những người công bằng, và khi tôi kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện họ đều nhất trí rằng hành động của họ đối với tôi sẽ được hướng dẫn bởi hành động của Helium đối với John Carter. Đồng thời, theo yêu cầu của họ, tôi quay trở lại ngôi vua xứ Thark, nhờ đó tôi có thể thương lượng với những bộ tộc láng giềng để bổ sung lực lượng bộ binh cho cuộc viễn chinh. Tôi đã làm điều mà tôi thỏa thuận. Hai trăm năm mươi ngàn chiến binh, tập hợp từ băng cực Bắc cho đến băng cực Nam và đại diện cho hàng ngàn cộng đồng khác nhau của một trăm bộ tộc hoang dã và hiếu chiến sẽ đến đầy nghẹt thành phố lớn của Thark trong đêm nay. Họ đã sẵn sàng để lên đường tới vùng đất của bọn Con Cả khi tôi ra lệnh và sẽ chiến đấu cho tới khi tôi bảo họ dừng lại. Tất cả những gì họ yêu cầu là các chiến lợi phẩm mà họ chiếm được và việc chuyên chở họ về quê cũ khi cuộc chiến và cướp phá đã qua. Tôi đã nói xong.”
“Còn anh, Hor Vastus,” tôi hỏi, “thành công của anh là gì?”
“Một triệu cựu chiến binh từ các thủy lộ nhỏ của Hellium sẽ điều khiển các chiến thuyền, phương tiện vận chuyển và các con tàu hộ tống,” anh ta đáp. “Mỗi người đều thề nguyền trung thành và giữ bí mật, chúng tôi cũng không tuyển mộ từ một địa phương duy nhất để tránh gây nghi ngờ.”
“Tốt lắm!” Tôi kêu lên. “Mỗi người đều hoàn thành bổn phận của mình, và bây giờ, Kantos Kan, sao chúng ta không chuẩn bị tới Hastor ngay để lên đường trước bình minh hôm sau?”
“Chúng ta không bỏ phí thời giờ, hoàng tử ạ,” Kantos Kan đáp. “Dân chúng ở Hastor đã đặt dấu hỏi về mục đích của một đoàn thuyền lớn đến thế do các chiến binh điều khiển. Tôi tự hỏi sự nghi vấn này đã tới tai Zat Arras trước đó hay chưa. Có một con tàu đang chờ ở cảng của chúng ta, chúng ta hãy lên đường ở…” Một loạt đạn từ các khu vườn cung điện cắt ngang lời của anh ta.
Chúng tôi cùng chạy ùa ra ban công vừa kịp lúc để nhìn thấy khoảng chục lính gác cung điện của chúng tôi đang biến mất sau bóng tối của những bụi rậm xa như đang truy đuổi ai đó. Ngay phía dưới chỗ chúng tôi, trên thảm cỏ tím, một nhóm lính gác đang xúm xít bên trên một hình dáng nằm bất động.
Trong lúc chúng tôi đang quan sát, họ nhấc thân hình đó lên và mang nó tới khán phòng nơi chúng tôi vừa họp. Khi họ thả thân hình đó xuống, chúng tôi thấy rằng đó là một thanh niên da đỏ - huy hiệu của hắn đơn giản, giống như những người lính bình thường, hoặc của những kẻ muốn che giấu thân phận của mình.
Một tên gián điệp khác của Zar Arras,” Hor Vastus nói.
“Dường như là thế,” tôi đáp, rồi bảo bọn lính canh: “Các ngươi có thể đem cái xác đi rồi.”
“Khoan đã!” Xodar nói. “Hoàng tử ạ, xin anh cho mang tới một miếng vải và một ít mỡ ngựa.”
Tôi gật đầu với một trong số những người lính. Anh ta rời phòng, sau đó quay lại với những thứ Xodar đã yêu cầu. Anh bạn da đen quỳ xuống bên cạnh cái xác, nhúng một góc tấm vải vào mỡ ngựa, chà một lúc lên gương mặt của xác chết. Rồi anh quay sang tôi với một nụ cười, chỉ vào kết quả của mình. Tôi nhìn xuống và thấy rằng nơi Xodar đã chùi xong có màu trắng, hệt như màu trắng của tôi. Xodar nắm chặt mái tóc đen của cái xác và giật mạnh, để lộ ra một cái sọ trọc lóc.
Những người lính gác và các nhà quý tộc xô tới gần nhân chứng câm lặng nằm trên nền đá hoa. Có nhiều tiếng kêu kinh ngạc và thắc mắc khi những hành động của Xodar đã xác nhận mối ngờ vực của anh.
“Một tên tu sĩ!” Tars Tarkas thầm thì.
“Tôi e là còn tệ hơn thế,” Xodar đáp. “Nhưng để xem sao.”
Anh rút lưỡi dao găm ra, rọc vào một cái túi nhỏ có khóa treo trên đai của tên tu sĩ, rồi lấy ra từ trong đó một cái vòng vàng có đính một viên ngọc lớn - đó là loại ngọc mà tôi đã thu được từ Sator Throg.
“Hắn ta là một Thánh sĩ,” Xodar nói. “May cho chúng ta là hắn không thoát được.”
Đúng lúc này, viên chỉ huy của đám lính gác bước vào phòng.
“Thưa hoàng tử,” anh ta nói, “Tôi xin báo rằng gã đồng bọn của tên này đã chạy thoát, tôi nghĩ đó là do sự đồng lõa của một trong những người lính ở cổng, tôi đã cho bắt giữ tất cả bọn họ.”
Xodar trao cho anh ta lọ mỡ ngựa và miếng vải.
“Với thứ này, anh có thể phát hiện ra tên gián điệp trong số đó,” anh nói.
Ngay lập tức, tôi ra lệnh tiến hành một cuộc rà soát bí mật trong thành phố, vì mỗi nhà quý tộc Hỏa tinh đều duy trì một nhiệm vụ bí mật của riêng mình.
Nửa giờ sau, viên chỉ huy lính gác quay lại báo cáo. Lần này là để xác nhận nỗi lo sợ của chúng tôi - phân nửa số lính gác ở cổng đêm đó là những tên tu sĩ đã cải trang thành người da đỏ.
“Đi thôi,” tôi kêu lên. “Chúng ta không thể để mất thời gian. Thẳng tiến tới Hastor ngay. Nếu bọn tu sĩ cố gắng chặn đứng chúng ta ở bờ nam băng cực, điều này có thể đưa đến kết quả phá vỡ mọi kế hoạch của chúng ta và hoàn toàn làm sụp đổ chuyến viễn chinh.”
Mười phút sau, chúng tôi nhanh chóng bay qua màn đêm về hướng Hastor, chuẩn bị tấn công trận đầu tiên để giải cứu Dejah Thoris.