Chương IV TÒA THÁP BÍ MẬT
Tôi không có lòng dạ nào để thuật lại những sự kiện đơn điệu của những ngày tẻ ngắt mà Woola và tôi trải qua để tìm đường băng qua cái mê cung thủy tinh, qua những con đường tối tăm và quanh co bên dưới thung lũng Dor và các vách đá vàng để cuối cùng ló ra ở sườn dãy núi Otz ngay bên trên thung lũng Những Linh Hồn Thất Lạc - cái chốn luyện ngục đáng thương của những con người không may tội nghiệp không dám tiếp tục cuộc hành hương tới Dor mà cũng không dám quay lại những vùng đất của thế giới bên ngoài, nơi họ đã xuất phát.
Tại đây dấu vết của tên bắt cóc Dejah Thoris chạy dọc theo chân dãy núi, băng qua những hẻm núi dốc gồ ghề, bên cạnh những vách núi dựng đứng kinh khủng, và đôi khi đi vào thung lũng, nơi chúng tôi đụng độ với những thành viên của nhiều bộ lạc tạo thành dân cư của cái thung lũng tuyệt vọng này
Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng băng qua nó, gặp một con đường dẫn lên một cái đèo hẹp ngày càng dốc và khó đi, cho tới khi trước mặt chúng tôi lờ mờ hiện ra một pháo đài to lớn chôn sâu bên dưới rìa của một vách đá nhô ra.
Đây là nơi ẩn nấp bí mật của Matai Shang, Cha già của các Thánh sĩ. Tại đây, vây quanh bởi một nhóm thuộc hạ trung thành, vị giáo hoàng của niềm tin cổ xưa, kẻ đã từng được phục vụ bởi hàng triệu nô lệ và thuộc hạ, đã thốt ra những ngôn từ linh thiêng giữa những quốc gia Hỏa tinh vẫn còn ngoan cố bám chặt vào thứ tôn giáo lệch lạc và mất uy tín của họ.
Màn đêm vừa buông xuống khi chúng tôi nhìn thấy những bức tường có vẻ vững chắc của cái đồn lũy dựa vào núi này. Để tránh bị nhìn thấy, tôi và Woola lùi lại sau một mỏm đá hoa cương, nấp vào một bụi rậm có lá màu tím mọc um tùm trên những sườn núi Otz trống trải.
Chúng tôi nằm ở đây cho tới khi sự chuyển giao nhanh từ ngày sang đêm đã trôi qua. Rồi tôi bò ra và tiến tới gần những bức tường của pháo đài, tìm kiếm một lối vào.
Do bất cẩn hay quá tự tin vào khả năng không thể bị xâm nhập của nơi ẩn nấp này, cánh cổng gồm ba phần vẫn để mở hé. Bên ngoài là một toán lính canh, đang cười nói về một trong những trò chơi Hỏa tinh khó hiểu của chúng
Tôi nhận thấy không có tên nào trong toán lính gác này nằm trong số đã đi cùng Thurid và Matai Shang; và do đó, hoàn toàn tin vào lớp cải trang của mình, tôi mạnh dạn đi qua cổng, tới gần bọn lính gác tu sĩ.
Bọn người này ngừng chơi và ngẩng lên nhìn tôi, nhưng không có một dấu hiệu nghi ngờ nào. Chúng nhìn Woola, đang gầm gừ sau lưng tôi, theo cách tương tự.
“Kaor!
Tôi chào chúng bằng tiếng chào ở Hỏa tinh. Chúng đứng lên và chào lại tôi. Tôi nói tiếp:
“Tôi vừa mới tìm thấy đường ra từ các vách đá vàng, và muốn gặp đức giáo hoàng Matai Shang, Cha già của các Thánh sĩ. Có thể tìm thấy ông ta ở đâu?”
“Đi theo tôi.”
Một trong toán lính gác nói và quay lưng lại, dẫn tôi băng qua cái sân bên ngoài tới một bức tường thứ hai.
Tôi không biết vì sao việc lừa dối chúng quá dễ dàng lại không gợi nên một mối nghi ngờ nào trong tôi, trừ phi đó là vì đầu óc tôi chứa đầy cái nhìn thoáng qua vào công chúa yêu dấu của tôi và không còn chỗ cho bất kỳ ý nghĩ nào khác. Dù thế nào đi nữa, thực tế là tôi đang rảo bước sau người hướng dẫn đi thẳng vào bộ hàm của Tử thần.
Sau đó tôi mới biết rằng những tên tu sĩ dọ thám đã biết về việc tôi đến nhiều giờ trước khi tôi tới pháo đài.
Cánh cổng đã được để mở hé một cách cố tình để dụ tôi vào. Bọn lính gác đã được huấn luyện tốt trong vai trò mưu mô của chúng; và tôi, giống như một cậu học sinh hơn là một chiến binh từng trải, đã đâm đầu vào bẫy rập.
Ở mé kia của sân ngoài, một cánh cổng hẹp dẫn tới một góc được tạo thành bởi một trong vách núi ngang với bức tường. Tại đây tên dẫn đường rút ra một cái chìa khóa và mở cửa; rồi hắn lùi lại, ra hiệu cho tôi bước vào.
“Matai Shang ở trong sân điện mé ngoài,” hắn nói; và khi Woola và tôi bước qua, hắn đóng nhanh cánh cửa lại.
Tiếng cười xấu xa vọng tới tai tôi qua lớp cửa dày sau khi ổ khóa kêu lách tách là điềm báo đầu tiên cho tôi biết tất cả những chuyện này không hay ho chút nào.
Tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hình tròn nằm trong vách núi. Trước mặt là một cánh cửa mở ra cái sân bên trong, tôi cho là vậy. Tôi ngần ngừ giây lát, lúc này tất cả những nghi ngờ của tôi đột nhiên nổi lên; rồi với một cái nhún vai, tôi mở cửa và bước vào ánh sáng của những cây đuốc soi sáng cái sân trong.
Đối diện với tôi là một tòa tháp đồ sộ cao tới ba trăm bộ. Đó là một phong cách kiến trúc hiện đại và đẹp đẽ của Hỏa tinh. Toàn bộ bề mặt của nó được khắc thủ công những thiết kế rắc rối và kỳ lạ. cách mặt sân ba mươi bộ là một cái ban công rộng, và thật sự trên đó có Matai Shang, bên cạnh ông ta là Thurid, Phaidor, Thuvia và Dejah Thoris - hai người sau bị xiềng lại. Một toán chiến binh tu sĩ đứng sau lưng nhóm nhỏ đó.
Khi tôi bước ra, những cặp mắt của đám người trên ban công dán vào tôi.
Một nụ cười xấu xí làm méo đi đôi môi của Matai Shang. Thurid buông lời chửi rủa tôi và đặt một tay lên vai công chúa của tôi. Như một con hổ, nàng quay sang hắn, giáng cho hắn một cú thật mạnh với cái cùm trên cổ tay nàng.
Lẽ ra hắn đã té ngửa nếu Matai Shang không can thiệp; và khi đó tôi thấy rằng hai người này không quá thân thiện; vì thái độ của vị tu sĩ rất ngạo mạn và hống hách khi ông ta làm rõ với gã da đen rằng công chúa xứ Helium là tài sản cá nhân của Cha già của các Thánh sĩ. Và thái độ của Thurid đối với vị giáo hoàng già cả không có gì tỏ ra thân mến hay tôn trọng.
Khi cuộc cãi lộn trên ban công lắng xuống, Matai Shang quay sang tôi.
“Gã người trái đất,” ông ta la lên, “hiện giờ mi đã kiếm được một cái chết ô nhục khi nằm trong quyền lực của chúng ta; nhưng cái chết của mi tối nay có thể sẽ cay đắng gấp đôi, mi nên biết rằng khi mi đã chết, người vợ góa của mi sẽ trở thành vợ của Matai Shang, Giáo hoàng của các Thánh sĩ, trong một năm sao Hỏa.
“Khi kết thúc thời gian đó như mi đã biết, nàng ta sẽ bị loại bỏ, theo luật lệ của chúng ta, nhưng không như thường lệ, là sống một cuộc đời lặng lẽ và cao quý với tư cách một nữ tu cao cấp của một chốn linh thiêng. Thay vì vậy, Dejah Thoris, công chúa xứ Helium, sẽ trở thành đồ chơi của các viên trung úy của ta - có lẽ của kẻ thù đáng ghét nhất của mi, Thurid, hoàng tử da đen nữa.”
Khi nói xong, ông ta im lặng chờ sự thịnh nộ của tôi nổ ra - một điều sẽ nêm thêm gia vị cho sự báo thù của ông ta. Nhưng tôi không cho ông ta sự thỏa mãn mà ông ta khao khát.
Thay vì thế, tôi đã làm một điều mà trong tất cả mọi điều khác khiến cho ông ta tức giận và căm ghét tôi hơn; vì tôi biết nếu tôi chết, cả Dejah Thoris cũng sẽ tìm ra một cách để chết trước khi chúng có thể hành hạ hay làm nhục nàng.
Trong tất cả những thứ linh thiêng nhất mà bọn tu sĩ sùng kính tôn thờ, không có gì đáng kính hơn cái bộ tóc vàng che phủ mái đầu hói của chúng, kế đến là cái vòng vàng và viên đá quý lớn mà những tia sáng rực rỡ của nó đánh dấu sự chứng đắc Đẳng cấp thứ mười.
Và do biết điều này, tôi tháo bộ tóc giả và cái vòng ra khỏi đầu, thờ ơ quẳng chúng lên lớp đá lót sân, rồi tôi chà chân lên những lọn tóc vàng; và khi một tiếng rên giận dữ phát ra từ ban công, tôi nhổ một bãi nước bọt lên viên đá quý thiêng liêng.
Mặt của Matai Shang xám đi vì tức giận, nhưng tôi có thể thấy Thurid nở một nụ cười thích thú, vì với hắn những thứ đó chả có gì là thiêng liêng. Vì thế, không muốn cho hắn quá vui thú với hành động của tôi, tôi la lên:
“Ta cũng đã làm như vậy với những linh vật của Issus, Nữ thần của Sự sống vĩnh cữu trước khi ta ném chính bà ta cho đám đông ngu xuẩn từng tôn thờ bà ta, để họ xé xác bà ta thành từng mảnh ngay trong ngôi đền của chính bà ta.”
Câu nói đó khiến nụ cười của Thurid tắt lịm, vì hắn đã chịu nhiều ân huệ của Issus.
“Chúng ta hãy kết liễu tên phỉ báng này!” Hắn kêu lên, quay sang Cha già của các Thánh sĩ.
Matai Shang đứng lên, nghiêng người qua ban công, cất lên tiếng kêu kỳ quặc mà tôi từng nghe thấy từ đôi môi của những tên tu sĩ trên cái ban công nhỏ xíu trên mặt các vách đá vàng nhìn xuống thung lũng Dor khi chúng gọi những con khỉ đột trắng đáng sợ và những người thực vật kinh tởm tới ăn thịt các nạn nhân trôi xuôi lòng sông rộng của con sông bí mật Iss vào biển mất tích Korus.
“Hãy thả Tử thần ra!” Ông ta kêu lên, và ngay lập tức hàng chục cánh cửa ở chân tháp mở tung ra, và cả chục con sư tử dữ dằn kinh khủng lao vào sân.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với những con sư tử hung tợn của Hỏa tinh, nhưng tôi chưa bao giờ đơn độc đọ sức với cả chục con một lúc. Ngay cả khi có sự hỗ trợ của Woola dữ dằn, chỉ có một kết quả duy nhất cho một trận đấu chênh lệch đến thế.
Lũ quái thú do dự trong khoảnh khắc bên dưới ánh sáng chói rực của những ngọn đuốc; nhưng ngay sau đó mắt chúng trở nên quen với ánh sáng, dán vào Woola và tôi, và với những bộ lông bờm dựng đứng và những tiếng gầm sâu trong cổ họng, chúng tiến tới, đuôi quật mạnh vào hông.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà cuộc sống dành lại cho tôi, tôi đưa mắt để nói lời chia tay lần cuối với Dejah Thoris. Gương mặt xinh đẹp của nàng toát lên vẻ kinh hoàng; và khi mắt tôi chạm mắt nàng, nàng giơ cả hai tay về phía tôi trong lúc giẫy giụa với những tên lính gác đang giữ nàng. Nàng cố quăng người ra khỏi ban công để có thể chia sẻ cái chết với tôi. Rồi trong lúc lũ sư tử chuẩn bị lao vào tôi, nàng quay đi và đưa hai cánh tay lên che mặt.
Đột nhiên sự chú ý của tôi bị lôi kéo về phía Thuvia xứ Ptarth. Người thiếu nữ xinh đẹp đang nghiêng người ra trước gờ ban công, mắt sáng lên vì khích động.
Chỉ chớp mắt nữa thôi lũ sư tử sẽ lao vào tôi, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi vẻ mặt của cô gái da đỏ, vì tôi biết nét mặt của nàng còn có ý nghĩa gì khác ngoài việc tận hưởng tấn thảm kịch sẽ sớm ập xuống nàng; có một ý nghĩ sâu hơn, thầm kín mà tôi đang cố tìm hiểu.
Trong thoáng giây, tôi nghĩ tới việc dựa vào các cơ bắp trái đất và sự nhanh nhẹn của mình để thoát khỏi bầy sư tử và phóng lên ban công. Tôi có thể dễ dàng thực hiện điều đó, nhưng tôi không thể đành lòng bỏ rơi Woola trung thành và để nó chết một mình dưới những cặp nanh độc ác của lũ sư tử đói; đó không phải là cách hành xử ở Barssoom và cũng không phải là cách hành xử của John Carter.
Thế rồi bí mật của sự khích động của Thuvia trở nên hiển nhiên khi từ môi nàng phát ra một âm thanh gừ gừ như mèo kêu mà tôi từng nghe trước đó; lần đó, khi còn ở bên trong các vách đá vàng, nàng đã gọi những con sư tử hung dữ quanh nàng và dẫn chúng đi như một cô gái chăn cừu dẫn dắt bầy cừu ngoan ngoãn và vô hại.
Khi nghe nốt đầu tiêng của âm thanh vỗ về đó, lũ sư tử dừng lại, và mọi cái đầu hung hãn ngẩng lên khi chúng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng gọi quen thuộc. Khi đã phát hiện ra cô gái da đỏ trên ban công bên trên, chúng quay lại, gầm lên những tiếng nhận biết và chào hỏi.
Bọn lính canh ùa tới để lôi Thuvia đi, nhưng trước khi chúng thành công nàng đã thốt ra một loạt mệnh lệnh với những con thú hung bạo đang lắng nghe, và chúng đồng loạt quay đi, tiến vào hang của chúng.
“Giờ anh không cần phải sợ chúng, John Carter!” Thuvia la lên trước khi chúng có thể bịt miệng nàng. “Lũ sư tử đó sẽ không làm hại anh hay Woola.”
Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Lúc này không còn gì có thể ngăn tôi phóng lên cái ban công. Với một cú nhảy dài, tôi phóng người lên cho tới khi hai tay tôi chụp được cái gờ thấp nhất của nó.
Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên hỗn loạn. Matai Shang hớt hãi lùi lại. Thurid lao tới với lưỡi kiếm trần để chém tôi.
Một lần nữa Dejah Thoris nện cái cùm nặng nề của nàng và đẩy lùi hắn. Kế tiếp Matai Shang chụp lấy eo của nàng và lôi nàng qua một cánh cửa dẫn vào bên trong tháp.
Thurid ngần ngừ giây lát, rồi như thể sợ rằng Cha già của các Thánh sĩ sẽ trốn thoát khỏi hắn cùng công chúa xứ Helium, cả hắn cũng vọt theo họ.
Chỉ còn Phaidor là vẫn tỉnh táo. Nàng lệnh cho hai tên lính gác lôi Thuvia xứ Ptarth đi; mấy tên khác được lệnh ở lại và ngăn cản tôi đuổi theo. Rồi nàng quay về phía tôi.
“John Carter,” nàng la lên, “lần cuối cùng tôi trao cho chàng tình yêu của Phaidor, con gái của Giáo hoàng linh thiêng. Hãy chấp nhận và công chúa của chàng sẽ được quay về cung điện của ông nội nàng ta, còn chàng sẽ sống trong an bình và hạnh phúc. Nếu từ chối, định mệnh mà cha tôi đã đe dọa sẽ rơi xuống đầu Dejah Thoris.
“Bây giờ chàng không thể cứu được nàng ta, vì tới lúc này họ đã tới một nơi mà chàng không thể đi theo được. Nếu chàng khước từ, không gì có thể cứu được chàng; vì dù con đường tới cứ địa cuối cùng của các Thánh sĩ đã được mở ra cho chàng một cách dễ dàng, con đường từ đây trở đi là không thể vượt qua. Chàng nói gì đây?”
“Cô biết câu trả lời của tôi, Phaidor,” tôi đáp, “ngay trước khi cô nói. Cứ ngăn cản đi,” tôi hét lên với bọn lính gác, “vì John Carter, hoàng tử xứ Helium sẽ vượt qua!”
Nói đoạn, tôi nhảy lên cái lan can thấp bao quanh ban công, và với thanh trường kiếm trên tay, tôi đối mặt với kẻ thù.
Chúng có ba tên, nhưng hẳn Phaidor đã đoán được kết quả của trận đánh, vì nàng ta quay lưng và chạy khỏi ban công ngay giây phút thấy rằng tôi không chấp nhận đề nghị của nàng.
Ba tên lính gác không chờ tôi tấn công. Thay vì vậy, chúng đồng loạt lao tới tôi, và chính điều đó đã tạo cho tôi một lợi thế, vì chúng vướng víu với nhau trong phạm vi nhỏ hẹp của ban công, tên đi đầu lao thẳng tới mũi kiếm của tôi ngay trong đòn tấn công đầu tiên.
Vệt máu đỏ trên mũi kiếm của tôi gợi lên cơn khát máu xưa cũ của một chiến binh luôn mạnh mẽ trong lồng ngực của tôi, thế là lưỡi kiếm của tôi quét qua không khí với một sự nhanh nhẹn và chính xác chết người khiến cho hai tên còn lại lúng ta lúng túng.
Cuối cùng, khi lưỡi thép sắc bén cắm vào tim của một trong hai tên, tên còn lại xoay người bỏ chạy. Đoán rằng hắn sẽ chạy theo con đường của những người đi trước, tôi để cho hắn chạy đủ xa để nghĩ rằng hắn đã an toàn thoát khỏi thanh kiếm của tôi.
Hắn chạy qua nhiều căn phòng bên trong cho tới khi tới một con đường xoắn ốc đi lên. Hắn lao lên đó, tôi đuổi theo sát gót. Ở đầu trên chúng tôi chạy vào một căn phòng nhỏ, những bức tường để trống ngoại trừ một cửa sổ duy nhất nhìn xuống những dốc núi của Otz và thung lũng Dor ở phía ngoài.
Tại đây hắn điên cuồng xé rách một thứ trông giống như một tấm vách trống đối diện với ô cửa sổ. Tôi đoán rằng đó là lối thoát bí mật của căn phòng, vì thế tôi dừng lại để hắn có cơ hội thực hiện điều đó, vì tôi không bận tâm tới việc tước bỏ cuộc đời của gã gia nhân này - tất cả những gì tôi khao khát là một con đường thông thoáng để đuổi theo Dejah Thoris, công chúa thất lạc lâu ngày của tôi.
Nhưng dù hắn cố cách mấy, tấm vách không nhượng bộ cả mưu mẹo lẫn sức mạnh, thế nên cuối cùng hắn từ bỏ việc đó và quay sang đối diện với tôi.
“Cứ đi theo đường của mi đi, tu sĩ,” tôi nói với hắn, chỉ về phía lối vào của con đường mà chúng tôi vừa chạy qua. “Ta không hiềm thù gì với mi, cũng không muốn lấy mạng của mi, cút đi!”
Để đáp lại, hắn vung kiếm lao vào tôi, bất ngờ đến nỗi suýt nữa tôi đã gục ngã trước cú tấn công đầu của hắn. Thế là tôi không còn điều gì khác để làm ngoài việc cho hắn thứ mà hắn tìm kiếm càng nhanh càng tốt, vì tôi không thể bị trì hoãn quá lâu trong căn phòng này trong lúc Matai Shang và Thurid bỏ trốn với Dejah Thoris và Thuvia xứ Ptarth.
Hắn là một kiếm sĩ thông minh - giỏi xoay trở và cực kỳ mưu mẹo. Thật sự, dường như hắn không bao giờ nghe thấy sự tồn tại của một thứ gọi là luật danh dự, vì hắn liên tục vi phạm hàng chục tập quán chiến đấu ở Hỏa tinh mà một kẻ có danh sự thà chết chứ không bỏ qua.
Hắn đi xa tới mức giật phăng bộ tóc giả khỏi đầu và ném nó vào mặt tôi, để làm quáng mắt tôi trong giây lát và đâm vào lồng ngực không bảo vệ của tôi.
Tuy nhiên, khi hắn đâm tới, tôi không còn ở đó, vì trước đó tôi từng đánh nhau với lũ tu sĩ; và trong khi không có tên nào thực hiện một hành vi giống như thế, tôi biết chúng là những chiến binh ít trọng danh dự và nhiều mưu mô thủ đoạn nhất ở Hỏa tinh, và luôn cảnh giác với một thủ đoạn quỷ quyệt mới khi giao chiến với một tên trong số chúng.
Nhưng cuối cùng hắn đã hành động quá trớn. Hắn rút thanh kiếm ngắn ra, phóng nó vào người tôi như một cây lao, đồng thời vung trường kiếm tấn công tôi. Lưỡi kiếm của tôi vung thành một đường tròn để hất thanh kiếm ngắn văng tới bức tường phía xa, rồi tôi bước né sang bên khi hắn lao tới, đâm một nhát vào bụng hắn khi hắn lướt qua người tôi.
Vũ khí của tôi xuyên qua thân hình hắn tới tận chuôi. Với một tiếng rú kinh hoàng, hắn gục xuống nền nhà, chết tươi.
Tôi chỉ dừng lại giây lát cần thiết để rút kiếm ra khỏi xác của hắn, rồi phóng người qua căn phòng tới bức tường trống bên ngoài mà tên tu sĩ đã cố đi qua. Tại đây tôi tìm kiếm bí mật của ổ khóa nhưng chỉ vô ích.
Thất vọng, tôi cố dùng sức với nó, nhưng vách đá lạnh lẽo, không hề nhượng bộ hẳn đã cười nhạo những nỗ lực vô ích, yếu ớt của tôi. Thật sự, tôi có thể thề rằng tôi thoáng nghe thấy mơ hồ tiếng cười chế giễu từ mé bên kia của tấm vách cản trở.
Tôi phẫn nộ ngưng lại những nỗ lực vô ích của mình và bước tới ô cửa sổ duy nhất của căn phòng.
Những con dốc của dãy Otz và Thung Lũng Của Các Linh Hồn Thất Lạc phía xa không có gì để lôi kéo sự chú ý của tôi. Nhưng sừng sững xa bên trên tôi là bức tường chạm khắc của cái tháp. Nó thu hút sự chú ý tập trung nhất của tôi.
Ở đâu đó trong cái khối đồ sộ đó là Dejah Thoris. Tôi có thể nhìn thấy những ô cửa sổ ở bên trên. Có khả năng là ở đó có con đường duy nhất mà qua đó tôi có thể tới chỗ nàng. Độ liều lĩnh rất cao, nhưng không quá cao khi số phận của người phụ nữ kỳ diệu nhất của một thế giới đang gặp nguy nan.
Tôi liếc xuống phía dưới. Một trăm bộ bên dưới là những hòn đá hoa cương lởm chởm ở miệng của một cái vực sâu đáng sợ mà trên đó tòa tháp nằm tiếp giáp; và nếu như chỉ trượt chân một lần, hay những ngón tay vuột khỏi chỗ bám chỉ trong một phần của giây, tôi sẽ nằm chết ở chỗ mấy hòn đá hay ở đáy vực.
Nhưng không còn đường nào khác. Với một cái nhún vai mà tôi phải thừa nhận là hơi yếu ớt, tôi bước lên gờ mé ngoài của ô cửa sổ và bắt đầu cuộc tiến lên đầy hiểm nghèo.
Tôi nản lòng khi phát hiện ra rằng không như cách trang trí ở hầu hết các cấu trúc của Helium, gờ của những nét chạm này hoàn toàn tròn trịa, vì thế mỗi chỗ bám của tôi là rất mong manh.
Bên trên tôi năm mươi bộ ló ra một dãy đá hình trụ có đường kính chừng sáu in-sơ. Những cột đá này chạy vòng quanh cái tháp với những khoảng trống dài sáu bộ, mỗi dãy cách nhau sáu bộ; và mỗi cột trụ đá nhô ra khoảng bốn, năm in-sơ khỏi bề mặt của một hình trang trí khác, chúng tạo ra một đường lên tương đối dễ dàng nếu tôi có thể với tới chúng.
Tôi kiên trì trèo về phía chúng nhờ một số cửa sổ nằm bên dưới, vì tôi hy vọng rằng tôi có thể tìm thấy đường vào tháp thông qua một trong các cửa sổ đó, và đó là một con đường dễ dàng hơn để tiếp tục cuộc tìm kiếm của tôi.
Có những lần tôi bám vào những bề mặt tròn của những gờ hình chạm một cách cheo leo đến nỗi một cái hắt hơi, một cơn ho, hay thậm chí một làn gió nhẹ nhất cũng có thể hất tôi đi và cuốn tôi xuống những độ sâu bên dưới.
Nhưng cuối cùng tôi cũng tới được một điểm nơi những ngón tay của tôi có thể bám vào gờ của ô cửa sổ thấp nhất, và tôi đang thở một hơi nhẹ nhõm thì âm thanh của những giọng nói vọng tới tôi từ bên trên qua ô cửa sổ mở.
“Hắn không bao giờ giải quyết được bí mật của ổ khóa đó.” Giọng của Matai Shang. “Chúng ta hãy đi tiếp tới nhà chứa máy bay bên trên để có thể đi xa xuống phía nam trước khi hắn tìm ra một con đường khác - nếu điều đó có thể xảy ra.”
“Tất cả mọi thứ dường như đều có thể đối với con chó xấu xa đó,” một giọng khác đáp lại. Tôi nhận ra đó là giọng của Thurid.
“Vậy chúng ta hãy vội lên,” Matai Shang nói. “Nhưng để chắc ăn gấp đôi, ta sẽ để lại hai người để canh gác con đường này. Chúng có thể theo sau chúng ta trên một chiếc máy bay khác - bắt kịp chúng ta ở Kaol.”
Những ngón tay của tôi không bao giờ chạm tới gờ ô cửa sổ đó. Khi nghe thấy âm thanh đầu tiên của những giọng nói, tôi rụt tay lại và bám vào chỗ đứng cheo leo đó, ép người sát vào bức tường, gần như không dám thở.
Thật sự đó là một vị trí kinh khủng nếu như Thurid phát giác! Hắn chỉ cần nghiêng người ra khỏi cửa sổ và dùng mũi kiếm đẩy tôi xuống địa ngục.
Lúc này những giọng nói trở nên mơ hồ, và một lần nữa tôi lại tiếp tục cuộc tiến lên nguy hiểm, lúc này khó hơn, đi vòng nhiều hơn, vì tôi phải trèo tránh khỏi các ô cửa sổ.
Lời ám chỉ của Matai Shang về cái nhà chứa máy bay và những chiếc máy bay chỉ ra rằng điểm đến của tôi không còn đâu khác ngoài mái của tòa tháp, và tôi hướng mặt lên cái mục tiêu có vẻ xa xôi đó.
Cuối cùng phần khó khăn và nguy hiểm nhất của cuộc hành trình cũng hoàn tất. Với sự nhẹ nhõm, tôi bám những ngón tay vào phần thấp nhất của những cột đá hình trụ.
Thật sự là những chỗ lồi này cách nhau quá xa để có thể trèo lên một cách thăng bằng, nhưng ít nhất tôi cũng luôn có thể với tới một điểm an toàn để bám vào trong trường hợp có sự cố.
Ở bên dưới mái tháp chừng mười bộ cuối cùng, bức tường hơi nghiêng vào phía trong, có lẽ khoảng một bộ, và ở đây việc trèo thật sự dễ hơn rất nhiều, thế nên chẳng bao lâu mấy ngón tay của tôi đã bám vào những mái hiên gie ra.
Khi tôi đưa mắt lên trên mặt bằng của mái tháp, tôi nhìn thấy một chiếc tàu bay đang chuẩn bị cất cánh.
Trên boong là Matai Shang, Phaidor, Dejah Thoris, Thuvia và vài tên chiến binh tu sĩ, kế bên là Thurid đang trèo lên.
Hắn cách tôi chưa đầy mười bước, đang quay mặt về phía đối diện; và tôi thậm chí không thể đoán được định mệnh ác ôn nào đã khiến cho hắn quay lại trong lúc mắt tôi ló lên khỏi rìa mái tháp.
Nhưng hắn đã quay lại; và khi mắt hắn chạm mắt tôi, nét mặt xấu xa của hắn bừng lên với một nụ cười hiểm độc trong lúc hắn phóng về phía tôi, nơi tôi đang vội vã trườn tới chỗ đặt chân an toàn của cái mái.
Hẳn Dejah Thoris cũng nhìn thấy tôi cùng lúc, vì nàng hét lên một lời cảnh báo vô ích khi bàn chân của Thurid, vung lên trong một cú đá mạnh bạo, đang hạ xuống mặt tôi.
Như một con bò đực bị ngã, tôi lăn tròn và ngã bật ra sau qua hông tòa tháp.