Chương VI MỘT VỊ ANH HÙNG Ở KAOL
Trời đã sáng khi tôi choàng tỉnh do âm thanh của một cử động lén lút gần bên.
Trong lúc tôi mở mắt ra, cả Woola cũng cựa quậy và nó ngồi xổm lên, nhìn chòng chọc qua bụi rậm chắn ngang về phía con đường, từng sợi lông trên cổ nó dựng lên.
Thoạt tiên tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng lúc này tôi thoáng nhìn thấy một đốm màu xanh đang di chuyển giữa đám cây cối màu đỏ thẫm, đỏ tím và vàng.
Ra hiệu cho Woola nằm im tại chỗ, tôi bò tới trước để điều tra. Và từ sau một thân cây to lớn, tôi nhìn thấy một hàng dài những chiến binh da xanh dữ tợn của các đáy biển chết đang ẩn nấp sau cánh rừng rậm bên cạnh con đường.
Trong chừng mực tôi có thể nhìn thấy, hàng người im lặng của sự tàn phá và cái chết trải dài ra từ mé ngoài thành phố Kaol. Chỉ có một giải thích. Những người da xanh đang mong đợi một đoàn quân da đỏ tiến ra từ cánh cổng gần nhất của thành phố, và họ nằm đó phục kích để lao ra tấn công một cách bất ngờ.
Tôi không có nợ nần gì với nhà vua xứ Kaol, nhưng ông ta đồng chủng với những người da đỏ cao quý giống như công chúa của tôi. Và tôi sẽ không lười lĩnh đứng sang bên để nhìn các chiến binh của ông ta bị những con quỷ tàn nhẫn và độc ác của những vùng hoang địa Hỏa tinh giết chết.
Tôi thận trọng bước lui về chỗ tôi đã bỏ lại Woola và cảnh báo nó giữ im lặng, ra hiệu cho nó đi theo tôi. Tôi đánh một vòng khá xa để tránh bị rơi vào tay của những người da xanh, và cuối cùng tới gần bức tường.
Cách tay phải tôi chừng một trăm thước Anh là cánh cổng mà từ đó những người lính sẽ tiến ra, nhưng để tới đó tôi phải đi qua mé sườn của những chiến binh da xanh, trong tầm nhìn của họ. E rằng dự định cảnh báo cho những người Kaol có thể bị cản trở, tôi quyết định đi nhanh sang mé trái nơi có một cánh cổng cách đó chừng một dặm để đi vào thành phố.
Tôi biết rằng tin tức mà tôi mang tới sẽ là một tấm giấy thông hành tuyệt vời để vào Kaol. Và tôi phải thừa nhận sự cảnh giác của tôi là do mong muốn nhanh chóng đi vào thành phố hơn là để tránh một cuộc đụng độ với những người da xanh. Dù thích đánh nhau, tôi không thể lúc nào cũng tự nuông chiều mình, và ngay lúc này tôi có những vấn đề quan trọng hơn so với việc làm đổ máu của những chiến binh xa lạ.
Giá như tôi có thể thắng ở ngoài bức tường thành phố, trong sự bối rối và khích động sau lời thông báo của tôi về một lực lượng chiến binh da xanh đang xâm lăng để tìm đường vào cung điện của nhà vua, nơi tôi chắc chắn rằng Matai Shang và đoàn người của ông ta đang cư trú, tôi sẽ có cơ hội vào thành.
Nhưng hầu như tôi chỉ vừa đi được chừng một trăm bước về hướng cánh cổng xa hơn thì tiếng ồn ào của binh sĩ hành quân, tiếng lanh canh của kim loại và tiếng hí của lũ ngựa từ bên trong thành phố báo cho tôi một thực tế là những người Kaol đang di chuyển tới cổng.
Không có thời gian để mất. Trong khoảnh khắc cánh cổng sẽ mở ra và kẻ đi đầu của đoàn người sẽ đi qua cổng lên con đường chết chóc.
Quay lưng lại cánh cổng định mệnh, tôi chạy nhanh theo rìa của khoảng trống, vượt qua khoảng đất trống với những cú nhảy tuyệt vời đã tạo nên tiếng tăm đầu tiên của tôi trên Barsoom. Ba mươi, năm mươi, một trăm bộ một cú nhảy chẳng là gì cả với các cơ bắp của một vận động viên trái đất trên sao Hỏa.
Khi tôi đi qua sườn của đoàn quân da xanh đang chờ đợi, chúng thấy tôi nhìn chúng, và ngay lập tức, biết rằng mọi bí mật đã bị lộ, những tên gần tôi nhất đứng lên để hạ sát tôi trước khi tôi có thể tới cánh cổng.
Cùng lúc đó, cánh cổng to lớn mở ra và người đi đầu trong đoàn quân Kaol xuất hiện. Khoảng một chục chiến binh da xanh đã tới chỗ giữa tôi và cánh cổng, nhưng chúng không biết chắc ai là kẻ chúng phải cản trở.
Tôi không giảm chút tốc độ nào khi lao tới bọn chúng, và khi chúng ngã gục dưới lưỡi kiếm của tôi, tôi không thể không nhớ lại hồi ức hạnh phúc của những trận đánh khi Tars Tarkas, vua xứ Thark, kẻ hùng mạnh nhất trong số những người da xanh sao Hỏa đã kề vai sát cánh bên tôi qua những ngày sao Hỏa dài, nóng, cùng tiêu diệt kẻ thù cho tới khi đống xác chết quanh chúng tôi chồng chất khỏi đầu của một người cao lớn.
Khi nhiều tên đã tới rất gần tôi ngay trước cổng thành Kaol, tôi nhảy vọt lên trên đầu chúng, và khai triển những chiến thuật từng áp dụng với những người thực vật kinh khủng ở Dor, tấn công xuống đầu bọn kẻ thù khi tôi lướt qua bên trên chúng.
Từ trong thành, những chiến binh da đỏ đang chạy về phía chúng tôi, và từ cánh rừng, đoàn người da xanh cũng đang tiến ra. Trong khoảnh khắc, tôi đã ở giữa một trận chiến dữ dằn và đẫm máu chưa từng có.
Những người Kaol là là những chiến binh cao thượng, và những người da xanh ở vùng xích đạo cũng hiếu chiến không kém những người anh em tàn ác, lạnh lùng của họ ở khu vực ôn đới. Nhiều lần cả hai bên đều có cơ hội rút lui mà không mất danh dự và do đó có thể kết thúc trận đánh. Nhưng do sự từ khước điên rồ để khơi lại sự căm thù theo nhiều cách khác nhau của mỗi bên, chẳng bao lâu tôi tin rằng chỉ có sự tiêu diệt hoàn toàn của một trong hai lực lượng này mới có thể kết thúc trận đánh.
Với niềm vui chiến trận một lần nữa thức dậy trong hồn, tôi hân hoan tham gia trận đánh, và sự chú ý của những người Kaol thể hiện rõ với những tiếng la hét hoan nghênh dành cho tôi.
Nếu đôi khi tôi tỏ ra quá tự hào với khả năng chiến đấu của mình, bạn nên nhớ rằng chiến đấu là chức nghiệp của tôi. Nếu nghề của bạn là đóng móng ngựa hay vẽ tranh, và bạn có thể làm việc đó tốt hơn những người khác, thì bạn sẽ là một tên ngốc nếu không thấy tự hào về khả năng của mình. Và do đó tôi rất tự hào rằng trên cả hai hành tinh chưa có một chiến binh từng sống nào vĩ đại hơn John Carter, hoàng tử xứ Helium.
Và hôm đó tôi đã chiến đấu thật xuất sắc để gây ấn tượng cho những người dân Kaol, vì tôi muốn chiếm được cảm tình của họ và tìm được một con đường thâm nhập vào thành phố. Và tôi đã không thất vọng với mong muốn của mình.
Chúng tôi chiến đấu suốt cả ngày, cho tới khi con đường nhuộm đỏ máu và chất đầy xác chết. Làn sóng chiến trận lan ra và co lại dọc theo con lộ, nhưng chưa có lần nào đường vào cổng thành Kaol nằm trong tình trạng nguy hiểm.
Trong những khoảng khắc tạm thời ngưng chiến, tôi có cơ hội để trao đổi với những người da đỏ đang chiến đấu cạnh tôi, và có lần chính nhà vua, Kulan Tith, đã đặt tay lên vai tôi và hỏi tên tôi.
“Tôi là Dotar Sojat,” tôi đáp, nhớ lại cái tên những người Thark đã đặt cho tôi nhiều năm trước, từ họ của hai chiến binh đầu tiên bị tôi giết. Đó là một tập quán của họ.
“Anh là một chiến binh cừ khôi, Dotar Sojat,” ông ta nói, “và khi ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với anh trong khán phòng lớn.”
Sau đó trận đánh lại sục sôi và chúng tôi tách ra, nhưng niềm mong muốn của tôi đã thành tựu, và với nguồn sinh lực mới và tâm hồn hân hoan, tôi vung thanh kiếm dài cho tới khi những tên chiến binh da xanh cuối cùng rút lui về đáy biển xa của chúng.
Chỉ tới khi trận đánh đã kết thúc tôi mới biết vì sao đoàn quân da đỏ lại xông ra vào hôm đó. Hình như Kulan Tith đang chờ mong một cuộc thăm viếng của một nhà vua hùng mạnh ở miền bắc - một đồng minh duy nhất và mạnh mẽ của người Kaol, và ông ta mong muốn chào đón người khách của mình từ một điểm cách thành Kaol một ngày đường.
Nhưng lúc này cuộc hành quân nghênh tiếp của chủ nhà đã bị hoãn lại cho tới sáng hôm sau. Sau trận đánh, tôi không được mời tới gặp mặt Kulan Tith, nhưng ông ta cũng cử một sĩ quan tìm tôi và hộ tống tôi tới một nơi ở tiện nghi trong phần cung điện dành cho các sĩ quan cận vệ hoàng gia.
Ở đó, cùng với Woola, tôi đã trải qua một đêm thoải mái, và hồi phục rất nhiều sau những vất vả của mấy ngày qua. Woola đã chiến đấu với tôi suốt trận đánh ngày hôm trước, và theo đúng bản năng cùng sự huấn luyện của một con chó chiến đấu sao Hỏa, nó đã tiêu diệt được nhiều tên lính da xanh dữ tợn của khu đáy biển chết.
Cả hai chúng tôi đều có nhiều vết thương, nhưng những thứ thuốc mỡ kỳ diệu của Barsoom đã chữa lành chúng tôi chỉ trong một đêm.
Tôi ăn sáng cùng một số sĩ quan Kaol. Họ là những chủ nhà lịch sự và vui vẻ không kém chi những quý tộc ở Helium, những kẻ nổi tiếng về cung cách dễ chịu và được giáo dục tốt. Khi bữa ăn sắp kết thúc, Kulan Tith cho người tới mời tôi đến gặp ông ta.
Khi tôi bước vào hoàng cung, nhà vua đứng lên và bước khỏi bục ngai vàng, tiến tới đón mừng tôi - một dấu hiệu phân biệt hiếm khi được những kẻ trị vì khác áp dụng đối với khách viếng thăm.
“Kaor, Dotar Sojat!” ông ta chào tôi. “Tôi triệu tập anh tới để nhận lời cám ơn của dân chúng Kaol, vì nếu không có sự gan dạ anh hùng dám liều chết để cảnh báo cho chúng tôi biết về cuộc mai phục, chắc chắn chúng tôi đã lọt vào cái bẫy tinh vi đó. Hãy kể cho tôi biết nhiều hơn về anh - anh từ nước nào tới và anh tới hoàng cung của Kulan Tith có việc gì?”
“Tôi tới từ Hastor,” tôi đáp, vì thật sự tôi có một cung điện nhỏ ở cái thành phố phía nam, nằm trong lãnh thổ rộng lớn của Helium. Sự có mặt của tôi trên đất Kaol một phần là do sự cố, máy bay của tôi hỏng máy ở bìa rừng phía nam. Trong lúc tìm đường vào thành phố tôi đã phát hiện ra đoàn quân da xanh đang phục kích quân lính của ông.”
Nếu Kulan Tith tự hỏi việc gì đã khiến tôi lái máy bay tới ngay rìa lãnh thổ của mình, ông cũng khá tốt khi không ép tôi phải giải thích nhiều hơn, vì nếu thế tôi cũng sẽ thật sự gặp khó khăn.
Trong lúc tôi đang hội kiến với nhà vua, một nhóm người khác bước vào phòng từ sau lưng tôi, vì thế tôi không thấy mặt họ cho tới khi Kulan Tith bước qua tôi để chào đón họ và lệnh cho tôi đi theo để giới thiệu hai bên.
Khi quay về phía họ, khó khăn lắm tôi mới kiểm soát được sắc diện của mình, vì trước mặt tôi, đang lắng nghe những lời ca tụng của Kulan Tith dành cho tôi, là những kẻ thù không đội trời chung của tôi, Matai Shang và Thurid.
“Giáo hoàng linh thiêng của các Thánh sư,” nhà vua nói, “xin ngài ban phước lành cho Dotar Sojat, một khách lạ dũng cảm đến từ thành Hastor xa xôi. Với sự anh hùng và táo bạo tuyệt vời, hôm qua anh ta đã cứu nguy cho Kaol.”
Matai Shang bước tới và đặt tay lên vai tôi. Không một dấu hiệu nhỏ nào trên nét mặt cho thấy ông ta nhận ra tôi - sự cải trang của tôi rõ ràng rất hoàn hảo.
Ông ta nói với tôi những lời tử tế rồi giới thiệu tôi với Thurid. Rõ ràng cả gã da đen cũng hoàn toàn bị lừa. Sau đó Kulan Tith thuật lại những chiến công trên trận địa của tôi.
Hình như điều gây ấn tượng cho ông ta nhiều nhất là sự linh hoạt đáng chú ý của tôi, và ông ta cứ kể đi kể lại những cú nhảy tuyệt vời qua khỏi đầu của một đối thủ, xẻ đứt sọ của hắn với thanh trường kiếm khi lướt ngang qua hắn.
Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cặp mắt của Thurid mở to hơn khi nghe kể chuyện, và nhiều lần tôi nhận ra hắn nhìn chăm chú vào mặt tôi qua hai mí mắt nheo nheo. Phải chăng hắn đã bắt đầu nghi ngờ? Kế tiếp Kulan Tith lại kể về con chó dữ tợn chiến đấu cạnh tôi, và sau đó tôi thấy vẻ ngờ vực trong mắt của Matai Shang, hay chỉ do tôi tưởng tượng?
Vào cuối cuộc gặp mặt, Kulan Tith thông báo rằng ông muốn mời tôi đi cùng ông tới gặp một vị khách hoàng gia. Khi tôi xuất phát với một sĩ quan, người đã tìm cho tôi những dây đai và một con ngựa phù hợp, cả Matai Shang lẫn Thurid tỏ ra rất chân thành trong việc bày tỏ niềm vui có cơ hội quen biết tôi. Với dấu hiệu nhẹ nhõm đó, tôi rời khỏi căn phòng, tin rằng không có gì khác ngoài một nhận định sai lầm khiến tôi tin rằng cả hai tên kẻ thù đã ngờ vực về nhân thân thật sự của tôi.
Nửa giờ sau, tôi phi ngựa ra khỏi cổng thành cùng đoàn quân hộ tống Kulan Tith trên đường tới đón bạn và đồng minh của ông ta. Dù tai mắt tôi luôn tập trung trong lúc diện kiến nhà vua và đi qua nhiều hành lang khác nhau trong cung điện, tôi không thấy hoặc nghe gì về Dejah Thoris hay Thuvia xứ Ptarth. Tôi chắc là họ phải ở đâu đó trong cung điện, và tôi phải tìm ra cách ở lại trong lúc Kulan Tith vắng mặt để có thể tìm kiếm họ.
Tới gần trưa, chúng tôi tiếp cận kẻ đi đầu của đoàn người chúng tôi tới đón.
Có một con tàu hỏa lộng lẫy đi cùng với vị vua kia. Nó trải ra nhiều dặm dọc theo con đường trắng rộng dẫn tới Kaol. Những đoàn kỵ binh với dây đai và mảnh da dát kim loại lấp lánh trong ánh nắng là đội quân tiên phong, kế tiếp là cả ngàn cỗ xe rực rỡ do những con voi kéo.
Những toa xe thấp, rộng này đi thành hai hàng, và ở hai bên sườn của chúng là những đoàn kỵ binh, vì trong các cỗ xe là những phụ nữ và trẻ con của hoàng tộc. Trên lưng mỗi con khổng tượng có một anh nài trẻ tuổi. Toàn bộ cảnh tượng này đưa tôi trở về những ngày đầu trên Barsoom, cách nay đã hai mươi năm, khi tôi trông thấy lần đầu tiên cảnh tượng hùng tráng của một đoàn xe của người da xanh xứ Thark.
Mãi cho tới hôm nay tôi mới thấy những con khổng tượng được dùng để phục vụ cho người da đỏ. Chúng là những con voi răng mấu khổng lồ cao nghệu, ngay cả khi đứng bên cạnh những người da xanh và lũ ngựa khổng lồ của họ. Nhưng khi so sánh với người da đỏ tương đối nhỏ nhắn và giống ngựa nhỏ của anh ta, tỷ lệ to lớn của chúng thật sự đáng sợ.
Trên người lũ voi phủ những đai nạm ngọc và những bộ yên bằng lụa rực rỡ, thêu những mô hình lạ lùng và những chuỗi kim cương, ngọc trai, hồng ngọc, ngọc lục bảo và vô số những thứ châu báu không tên của Hỏa tinh. Từ mỗi cỗ xe, cả chục cột cờ hiệu với những lá cờ đuôi nheo, cờ hiệu và cờ trang trí bay phấp phới trong gió.
Ngay trước đoàn xe, vị vua tới thăm cưỡi trên một con ngựa bạch - một dấu hiệu khác thường khác ở Barsoom - và sau ông ta là nhiều hàng kỵ binh vác giáo, súng và kiếm. Đây thật sự là một cảnh tượng hùng tráng.
Ngoài tiếng lanh canh của các thứ trang bị và tiếng hí thi thoảng của một con ngựa tức giận hay tiếng rống trầm trầm của một con voi, cả đoàn người hầu như không phát ra tiếng động, vì cả ngựa lẫn voi đều không có móng guốc, và vành bánh xe rộng của những cỗ xe được làm bằng một thứ hợp chất mềm dẻo, không phát ra tiếng động.
Thỉnh thoảng, văng vẳng tiếng cười vui vẻ của một phụ nữ hay tiếng nói chuyện của trẻ con. Người da đỏ sao Hỏa là một chủng tộc thích giao tiếp và vui vẻ - hoàn toàn trái ngược với chủng tộc da xanh lạnh lùng và dữ tợn.
Các nghi thức hội kiến giữa hai vị vua kéo dài một giờ. Sau đó chúng tôi quay lại và tiến về thành phố Kaol. Toán đi đầu tới thành ngay trước khi trời tối dù phải tới gần sáng toán quân bảo vệ phía sau mới đi qua cổng.
Thật may, tôi đi trong nhóm đầu, và sau khi tham dự một bữa tiệc trọng thể cùng các sĩ quan ngự lâm quân, tôi được tự do nghỉ ngơi. Suốt đêm khắp hoàng cung luôn náo động ồn ào với những đợt tới thường xuyên của các sĩ quan quý tộc trong đoàn tùy tùng của vị vua tới thăm nên tôi không dám đi tìm Dejah Thoris, và do đó, khi thấy có cơ hội thuận tiện, tôi trở về chỗ nghỉ của mình.
Khi đi theo những hành lang giữa đại sảnh và những căn phòng được giao cho tôi, tôi có một cảm giác bất ngờ rằng tôi đang bị theo dõi. Khi quay nhanh lại, tôi thoáng trông thấy một bóng người vọt vào một lối đi.
Dù cố chạy thật nhanh tới nơi cái bóng đó biến mất, tôi không tìm thấy dấu vết nào của hắn ta. Thế nhưng trong chớp mắt thoáng qua ngắn ngủi, tôi có thể thề rằng tôi đã nhìn thấy một gương mặt da trắng dưới một bộ tóc vàng.
Sự cố này cho tôi có cơ sở để phỏng đoán, vì nếu tôi nhận định đúng về tên theo dõi tôi thì hẳn Matai Shang và Thurid đã nghi ngờ thân phận của tôi. Và nếu đúng là thế, ngay cả công lao của tôi đối với Kulan Tith cũng không thể cứu tôi thoát khỏi sự cuồng tín của ông ta.
Nhưng chưa bao giờ một phỏng đoán mơ hồ hay một nỗi sợ vu vơ về tương lai đủ nặng để làm cho tôi mất ngủ, vì thế đêm nay tôi quăng mình lên lớp lụa và da thú, rơi vào một giấc ngủ không mộng mị.
Những con chó rừng không được phép vào trong hoàng cung, vì thế tôi phải cho Woola tội nghiệp ở tạm trong những chuồng ngựa hoàng gia. Nó có chỗ ở thoải mái, thậm chí sang trọng, nhưng tôi thích có nó ở cạnh tôi hơn. Và nếu có mặt nó, sự việc đã xảy ra đêm đó sẽ không diễn ra.
Tôi chỉ mới ngủ được khoảng mười lăm phút thì đột ngột choàng tỉnh do một vật gì đó lạnh và ẩm ướt lướt qua trán. Tôi đứng lên ngay tức khắc, đưa tay chụp theo hướng tôi nghĩ vật đó đang nằm. Trong chớp mắt, tay tôi chạm vào da thịt người, kế tiếp, khi tôi phóng người tới trước qua bóng tối để tóm lấy vị khách về đêm, chân tôi vướng vào những lớp lụa và tôi té sấp xuống sàn nhà.
Khi tôi đứng lên trở lại và tìm thấy cái công tắc mở đèn, người khách của tôi đã biến mất. Một cuộc tìm kiếm cẩn thận trong phòng không tiết lộ điều gì để giải thích về nhân thân hay công việc của kẻ đã bí mật tìm tới tôi trong bóng đêm đen.
Tôi không tin mục đích đó là trộm cắp, vì thật sự ở Barsoom không có những tên trộm. Tuy nhiên, việc mưu sát thì tràn lan, nhưng ngay cả điều này cũng không thể là động cơ của người bạn lén lút đó, vì hắn có thể giết tôi dễ dàng nếu muốn.
Tôi thôi suy đoán vu vơ và đang sắp ngủ lại thì mười tên lính cận vệ bước vào phòng. Viên sĩ quan chỉ huy là một trong những người chủ nhà vui tính lúc sáng. Nhưng giờ đây nét mặt hắn không có chút dấu hiệu thân hữu nào.
“Kulan Tith lệnh cho anh tới gặp ngài,” hắn nói. “Đi thôi!”