← Quay lại trang sách

Chương VII NHỮNG ĐỒNG MINH MỚI

Với lũ lính cận vệ vây quanh, tôi trở lại những hành lang trong hoàng cung của Kulan Tith, vua xứ Kaol, tới căn phòng lớn ở giữa tòa nhà rộng.

Khi tôi bước vào căn phòng sáng rực, đông nghẹt những quý tộc xứ Kaol và những sĩ quan của nhà vua tới thăm, mọi con mắt đều dán vào tôi. Trên cái bục cao ở đầu kia căn phòng có ba cái ngai vàng, trên đó là Kulan Tith và hai người khách, Matai Shang và nhà vua tới thăm viếng.

Chúng tôi bước vào lối đi ở giữa trong sự im lặng chết chóc, và dừng lại ở chân mấy cái ngai.

“Xin mời anh,” Kulan Tith nói, quay sang một người đứng giữa đám quý tộc bên phải; tiếp đó Thurid, tên hoàng tử da đen của chủng tộc Con Cả bước tới đối mặt với tôi.

“Thưa đức vua cao quý,” hắn nói với Kulan Tith, “từ đầu tôi đã nghi ngờ tên lạ mặt trong cung điện này. Mô tả của ông về khả năng tinh xảo của hắn rất trùng khớp với tên kẻ thù của chân lý ở Barsoom. Nhưng để không lầm lẫn, tôi đã phái một tu sĩ của ông tiến hành kiểm tra, xuyên qua lớp cải trang của hắn và hé lộ sự thật. Hãy xem kết quả!” Và hắn chỉ một ngón tay vào trán tôi.

Mọi con mắt nhìn theo hướng của ngón tay tố cáo - dường như chỉ mình tôi là không đoán được dấu hiệu gì nằm trên lông mày của mình.

Viên sĩ quan bên cạnh tôi đoán biết sự lúng túng của tôi; và khi cặp lông mày của Kulan Tith cau lại, tối sầm trong lúc ông ta nhìn tôi, viên sĩ quan rút khỏi túi da của hắn một cái gương soi nhỏ và giơ nó lên trước mặt tôi.

Tôi chỉ cần liếc qua hình ảnh phản chiếu là đủ hiểu.

Trên trán tôi, bàn tay của tên tu sĩ lén lút đã vạch xuyên qua lớp da sậm ngụy trang và chùi sạch một mảng màu đó rộng bằng lòng bàn tay. Bên dưới là lớp da trắng của tôi.

Thurid im lặng giây lát, để tận hưởng hiệu quả kịch tính của phát hiện đó, tôi cho là vậy. Rồi hắn lên tiếng.

“Thưa Kulan Tith. Đây là kẻ đã báng bổ những ngôi đền của các thần linh của sao Hỏa, kẻ đã xâm phạm chính những Thánh sĩ và khiến cho cả một thế giới chống lại tôn giáo lâu đời của nó. Trước mặt ông, trong quyền lực của ông, vua xứ Kaol, Kẻ bảo vệ của các Thánh sĩ, là John Carter, hoàng tử xứ Helium.”

Kulan Tith nhìn Matai Shang như thể củng cố thêm những cáo buộc đó. Vị Cha già của các Thánh sĩ gật đầu.

“Quả thật đây là tên báng bổ,” ông ta nói. “Ngay cả lúc này hắn cũng đã đi theo ta tới giữa cung điện của ông, Kulan Tith, với mục đích duy nhất là ám sát ta. Hắn…”

“Ông ta nói dối!” tôi kêu lên. “Kulan Tith, hãy lắng nghe để ông biết được sự thật. Hãy lắng nghe trong khi tôi nói cho ông biết vì sao John Carter đã theo Matai Shang vào giữa hoàng cung của ông. Hãy lắng nghe tôi cũng như lắng nghe họ, rồi sau đó sẽ phán xét xem những hành động của tôi có đúng với tinh thần thượng võ của người Barsoom hơn những kẻ sùng đạo đầy hiềm thù của những tín điều giả mạo mà những ràng buộc độc ác của chúng trên hành tinh của ông đã được tôi phá bỏ.”

“Im lặng!” vị vua gầm lên, đứng bật dậy và đặt tay lên chuôi kiếm. “Im lặng, tên báng bổ! Kulan Tith không cần cho phép bầu không khí trong phòng nghị sự của mình bị ô uế bởi những lời lẽ dị giáo thoát ra từ cổ họng đã nhiễm độc của mi để phán xét mi.

“Mi đã tự kết tội của mình. Nhưng còn phải xác định cách chết của mi. Ngay cả công lao của mi trong lực lượng vũ trang của Kaol cũng không cứu được mi. Đó chỉ là một thủ đoạn để mi có thể mua chuộc tình cảm của ta và tiếp cận với con người linh thiêng mà ngươi khát khao mạng sống. Tống hắn vào ngục!” ông ta kết luận với viên sĩ quan canh gác tôi.

Đây thật sự là một đòn tấn công dữ dội! Tôi có cơ may nào để chống lại cả một quốc gia? Tôi còn hy vọng gì vào lòng thương hại dưới bàn tay của Kulan Tith cuồng tín với những nhà cố vấn như Matai Shang và Thurid? Tên da đen đang nhìn tôi cười nham hiểm.

“Lần này mi không thoát được đâu, tên người Trái đất,” hắn chế giễu.

Những tên lính cận vệ xáp vào tôi. Một làn sương mù đỏ làm mờ mắt tôi. Dòng máu chiến đấu của nòi giống Virginia sôi sục trong huyết quản của tôi. Niềm khát khao chiến trận trong cơn thịnh nộ điên cuồng nhất đang tràn ngập trong tôi.

Với một cú nhảy, tôi tới bên cạnh Thurid, và trước khi nụ cười xấu xa phai nhòa khỏi gương mặt đẹp đẽ của hắn, tôi đã vung nắm đấm nện vào mồm hắn. Khi cú đấm cũ tuyệt vời theo kiểu Mỹ trúng đích, tên hoàng tử da đen văng về sau cả chục bước, quỵ xuống một đống ở chân ngai vàng của Kulan Tith, nhổ máu và mấy cái răng ra khỏi miệng.

Rồi tôi rút kiếm ra và vung thành một vòng để tự vệ, để đối mặt với cả một quốc gia.

Trong chớp mắt. bọn lính cận vệ đã ập vào tôi, nhưng trước khi có đòn tấn công nào, một giọng nói mạnh mẽ cất lên từ giữa đám chiến binh đang la hét, và một thân hình to lớn nhảy xuống từ cái bục bên cạnh Kulan Tith, đứng giữa tôi và đám đối thủ với một thanh kiếm dài.

Đó là vị vua tới viếng thăm.

“Khoan đã!” ông ta kêu lên. “nếu ông đánh giá cao tình bạn của tôi, Kulan Tith, và nền hòa bình lâu đời đã tồn tại giữa nhân dân của chúng ta, hãy bảo các kiếm sĩ của ông lùi lại, vì bất kỳ ai hay nơi nào đánh nhau với John Carter, hoàng tử xứ Helium, Thuvan Dihn, vua xứ Ptarth sẽ chiến đấu sống chết bên cạnh anh ta.”

Tiếng la hét lắng xuống và những mũi kiếm đe dọa hạ thấp trong lúc cả ngàn con mắt hướng tới đầu tiên là Thuvan Dihn với sự ngạc nhiên rồi tới Kulan Tith với vẻ dò hỏi. Thoạt tiên nét mặt vua xứ Kaol trắng bệch đi vì giận, nhưng trước khi lên tiếng, ông ta đã làm chủ được mình, vì thế giọng của ông ta bình thản và thậm chí rất xứng hợp với lời lẽ trao đổi giữa hai vị vua lớn.

“Hẳn Thuvan Dihn,” ông ta chậm rãi nói, “phải bị khiêu khích rất nhiều để có thể phỉ báng các tập quán cổ xưa gợi nên thái độ hành xử của một người khách trong hoàng cung của người tiếp đãi ông ta. Để ta không quên đi chính mình như người bạn của ta, ta muốn giữ im lặng cho tới khi vua xứ Ptarth nhận được lời hoan hô của ta dành cho hành động của ông ta khi giải bày các nguyên do gây ra nó.”

Tôi có thể thấy rằng vua xứ Ptarth đã mất bình tĩnh khi rút kiếm ra trước mặt Kulan Tith, nhưng ông ta cũng đã tự kềm chế tốt bản thân mình như chủ nhà của ông ta.

Ông ta nói:

“Không ai biết nhiều hơn Thuvan Dihn về những luật pháp điều khiển hành động của đàn ông trong các lãnh địa láng giềng, nhưng Thuvan Dihn trung thành với một thứ luật cao viễn hơn chúng - luật của lòng biết ơn. Ông ta không mang một món nợ biết ơn đối với bất kỳ người nào ở Barsoom nhiều như với John Carter, hoàng tử xứ Helium.

“Nhiều năm trước, Kulan Tith ạ, vào dịp ông tới thăm ta lần cuối, ông đã rất xúc động với vẻ yêu kiều quyến rũ của Thuvia, cô con gái duy nhất của ta. Ông đã thấy ta yêu quý nó nhường nào, và sau đó ông cũng biết rằng do một ý nghĩ khó dò nào đó, nó đã tự nguyện hành hương tới lòng sông Iss lạnh lẽo và bí ẩn, bỏ lại ta một mình hiu quạnh.

“Cách đây vài tháng, lần đầu tiên ta nghe nói về chuyến viễn chinh của John Carter để chống lại Issus và các Thánh sĩ. Lời đồn đãi mơ hồ về sự tàn bạo của các tu sĩ đối với những người mà suốt vô số thế hệ qua đã đi xuôi theo dòng sông Iss đã tới tai ta.

“Ta nghe nói rằng hàng ngàn tù nhân đã được phóng thích, nhưng chỉ có vài người dám trở về đất nước của họ vì e sợ cái chết kinh khủng mà số người còn lại dành cho tất cả những ai trở về từ thung lũng Dor.

“Trong một thời gian ta không thể tin vào những điều dị giáo mà ta nghe được, và ta nguyện cầu cho con gái Thuvia của ta chết trước khi nó phạm phải tội báng bổ do trở lại thế giới bên ngoài. Nhưng rồi tình phụ tử của ta thức giấc, và ta đã thề rằng thà là ta bị đọa đày vĩnh viễn còn hơn phải xa cách nó nếu như có thể tìm thấy nó.

“Vì thế ta đã cử nhiều sứ thần tới Helium và tới hoàng cung của Xodar, vua của người Con Cả, và tới kẻ hiện cai trị đất nước của các tu sĩ đã từ bỏ tôn giáo của họ; và từ mỗi nơi và tất cả các nơi, ta nghe được cùng một câu chuyện về những sự tàn bạo hung ác vô tả đối với những nạn nhân vô tự vệ đáng thương của thứ tôn giáo của các Thánh sĩ.

“Có nhiều người đã gặp hay biết con gái của ta, và từ những tu sĩ thân cận với Matai Shang, ta biết về những việc làm sỉ nhục mà cá nhân ông ta đã chồng chất lên người nó; và ta rất mừng khi tới đây ta nhận ra Matai Shang cũng là khách của ông, vì dù có mất cả đời người ta cũng phải tìm cho ra ông ta.

“Ta cũng đã nghe nói về sự hào hiệp mà John Carter dành cho con gái ta. Họ đã kể cho ta nghe anh ta đã chiến đấu vì nó, giải cứu nó và việc anh ta đã từ bỏ sự tẩu thoát khỏi những người Warhoon tàn ác ở miền man, nhường lại cho nó chạy thoát an toàn trên chính con ngựa của anh ta và ở lại để đón tiếp các chiến binh da xanh.

“Kulan Dith, ông có biết rằng ta sẵn lòng hủy hoại cuộc sống của ta, sự thanh bình của đất nước ta, hay thậm chí cả tình bạn hữu với ông, điều mà ta quý trọng hơn bất cứ thứ gì, để bênh vực cho hoàng tử xứ Helium hay chăng?”

Kulan Tith lặng im một lúc lâu. Qua nét mặt của ông ta, tôi có thể thấy rằng ông ta vô cùng bối rối. Rồi ông ta cất tiếng.

“Thuvan Dihn,” ông ta nói, và giọng ông ta có vẻ thân thiện dù buồn bã, “ta là ai mà đi phán xét bạn của mình? Trong mắt ta Cha già của các Thánh sĩ vẫn linh thiêng, và tôn giáo mà ông ta rao giảng là tôn giáo chân chính duy nhất, nhưng nếu như ta đối mặt với những vấn đề giống như ông, ta ngờ là ta cũng sẽ có cảm giác và hành động đúng như ông đã hành động.

“Ta có thể hành động trong chừng mực có liên quan tới hoàng tử xứ Helium, nhưng giữa ông và Matai Shang, chức phận duy nhất của ta là đứng ra hòa giải. Hoàng tử xứ Helium có thể được hộ tống an toàn tới biên giới nước ta trước khi mặt trời lặn, từ đó anh ta được tự do đi tới nơi nào anh ta muốn; nhưng anh ta không bao giờ được bước vào đất đai của Kaol nữa.

“Nếu giữa ông và Cha già của các Thánh sĩ có tranh chấp, ta không cần phải yêu cầu việc giải quyết sẽ được hoãn lại cho tới khi cả hai bên đã ra khỏi ranh giới quyền lực của ta. Ông có hài lòng chưa, Thuvan Dihn?”

Vua xứ Ptarth gật đầu đồng ý, nhưng cái cau mày ông ta hướng về Matai Shang ẩn chứa lòng căm ghét đối với vị thần xanh xao đó.

“Hoàng tử xứ Helium không hài lòng chút nào,” tôi kêu lên, thô bạo phá tan sự khởi đầu hòa bình, vì tôi không có bụng dạ nào nghĩ đến sự hòa bình với cái giá được đưa ra.

“Tôi đã thoát khỏi cái chết dưới cả chục hình thức để đuổi theo Matai Shang và bắt giữ ông ta, và tôi không định để cho người ta dẫn đi như một con ngựa già tới lò mổ thịt khỏi mục tiêu mà tôi đã giành được nhờ lòng dũng cảm của lưỡi gươm và sức mạnh cơ bắp của tôi.

“Cả Thuvan Dihn, vua xứ Ptarth cũng sẽ không hài lòng khi ông ta nghe tôi nói hết. Ông có biết vì sao tôi đuổi theo Matai Shang và Thurid, tên hoàng tử da đen, từ những cánh rừng ở thung lũng Dor, băng qua cả nửa thế giới với muôn trùng gian khó hay chăng?

“Ông có nghĩ rằng John Carter, hoàng tử xứ Helium, sẽ hạ thấp phẩm giá để đi ám sát hay chăng? Có thể nào Kulan Tith lại là một tên ngu xuẩn đến thế khi tin vào lời dối trá đó, được thì thầm vào tai ông ta bởi Thánh sĩ hay hoàng tử Thurid?

“Tôi không đi theo Matai Shang để giết ông ta, dù Thượng đế ở hành tinh của tôi biết rằng đôi tay tôi ngứa ngáy muốn được đặt lên cổ họng của ông ta. Tôi theo ông ta, Thuvan Dihn, vì có hai tù nhân đi cùng với ông ta - vợ tôi, Dejah Thoris, công chúa xứ Helium và Thuvia xứ Ptarth, con gái của ông.

“Giờ đây ông nghĩ rằng tôi sẽ cho phép người ta dẫn mình ra khỏi những bức tường thành Kaol mà không có người mẹ của con trai tôi đi cùng, và con gái của ông vẫn bị giữ lại hay sao?”

Thuvan dihn quay sang Kulan Tith. Cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt ông ta; nhưng với khả năng tự kềm chế, ông vẫn giữ được giọng nói bình thản khi cất tiếng:

“Ông có biết việc này không, Kulan Tith? Ông có biết con gái ta là một tù nhân trong hoàng cung của ông không?”

“Anh ta không thể biết việc đó,” Matai Shang cắt ngang, mặt trắng bệch vì sợ hãi hơn là giận dữ, như tôi biết chắc. “Anh ta không thể biết vì đó là một lời nói dối.”

Lẽ ra tôi đã kết liễu mạng sống của ông ta ngay tại đó, nhưng ngay khi tôi lao về phía ông ta Thuvan Dihn đặt một bàn tay to nặng lên vai tôi.

“Gượm đã,” ông ta nói với tôi, rồi với Kulan Tith. “Đây không phải là một lời nói dối. Tôi biết nhiều về hoàng tử xứ Helium - anh ta không nói dối. Hãy trả lời ta, Kulan Tith. Ta đã đặt ra cho ông một câu hỏi.”

“Có ba người phụ nữ đi cùng với Cha già của các Thánh sĩ,” Kulan Tith đáp. “Phaidor, con gái của ông ta và hai người mà theo báo cáo là nữ nô của nàng ta. Nếu hai người này là Thuvia xứ Ptarth và Dejah Thoris xứ Helium thì ta không biết đều đó - ta cũng chưa gặp họ. Nhưng nếu đúng là họ thì ngày mai họ sẽ được giao trả cho các người.”

Trong lúc nói, ông ta nhìn thẳng vào Matai Shang, không phải với tư cách một người sùng đạo nhìn một tu sĩ cao cấp, mà với tư cách một nhà cai trị nhìn một kẻ ông ta đang hạ lệnh.

Hẳn là với Matai Shang, cũng như với tôi, rõ ràng sự tiết lộ mới mẻ về tính cách thật sự của ông ta đã làm suy giảm rất nhiều niềm tin của Kulan Tith, chỉ cần thêm chút ít sự thật nữa là đủ để biến vị vua hùng mạnh thành một kẻ thù công khai; nhưng những hạt giống mê tín mạnh mẽ đến nỗi ngay cả con người vĩ đại xứ Kaol này vẫn còn do dự không chịu chặt đứt sợi dây cuối cùng ràng buộc ông ta với tôn giáo lâu đời đó.

Matai Shang khá khôn ngoan để chấp nhận lời yêu cầu của tín đồ của ông ta, và hứa sẽ đưa hai nữ nô tới phòng hội nghị vào ngày mai.

“Giờ trời đã gần sáng rồi,” ông ta nói, “và ta không thích phá giấc ngủ của con gái ta, không thì ta sẽ đưa họ tới ngay để anh thấy rằng hoàng tử xứ Helium đã nhầm lẫn,” và ông ta nhấn mạnh vào từ cuối cùng với một nỗ lực nhằm sỉ nhục tôi một cách tinh tế đến nỗi tôi không thể công khai tấn công ông ta được.

Tôi toan phản đối bất cứ sự trì hoãn nào, và yêu cầu rằng công chúa xứ Helium phải được đưa tới ngay thì Thuvan Dihn cho rằng sự khăng khăng như thế là không cần thiết.

“Tôi muốn gặp con gái tôi ngay,” ông ta nói, “nhưng nếu Kulan Tith bảo đảm với tôi rằng đêm nay không ai được phép rời khỏi hoàng cung, và cả Dejah Thoris lẫn Thuvia xứ Ptarth đều không bị tổn hại gì từ lúc này cho tới giây phút họ được đưa tới gặp chúng ta trong phòng này vào buổi sáng, tôi sẽ không kèo nài nữa.”

“Đêm nay không ai được rời khỏi hoàng cung,” vua xứ Kaol đáp, “và Matai Shang sẽ đảm bảo với chúng ta rằng hai người phụ nữ không bị tổn hại gì chứ?”

Vị tu sĩ gật đầu đồng ý. Giây lát sau Kulan Tith ra hiệu rằng cuộc họp kết thúc, và theo lời mời của Thuvan Dith, tôi cùng vua xứ Ptarth tới phòng của ông ta. Chúng tôi ngồi ở đó tới sáng trong lúc ông ta lắng nghe tôi kể về những trải nghiệm của mình trên sao Hỏa và tất cả những sự cố đã xảy ra với con gái của ông ta trong thời gian chúng tôi đi cùng nhau.

Tôi nhận ra cha của Thuvia là một người đàn ông có tâm hồn giống hệt như tôi, và đêm đó đã khởi đầu cho một tình bằng hữu mãi tiến triển cho tới khi nó chỉ đứng hàng thứ hai sau tình bạn giữa Tars Tarkas, vị vua da xanh xứ Thark, và tôi.

Khi trời rạng sáng, những sứ giả của Kulan Tith tới, mời chúng tôi tới phòng hội nghị nơi Thuvan Dith sẽ đón nhận lại con gái mình sau nhiều năm cách biệt, còn tôi sẽ trùng phùng với người con gái xinh đẹp của xứ Helium sau gần mười hai năm chia cách.

Tim tôi đập thình thịch trong ngực cho tới khi tôi nhìn quanh lúng túng, chắc rằng hẳn tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy nó. Hai cánh tay của tôi đau nhói vì khát khao được ôm chầm lại thân hình tuyệt diệu của nàng, người mà sự trẻ trung và vẻ đẹp bất tử là biểu hiện bên ngoài của một tâm hồn tuyệt hảo.

Cuối cùng viên truyền lệnh sứ được cử đi mời Matai Shang quay lại. Tôi nghểnh cổ lên để nhìn những người theo sau, nhưng anh ta đi một mình.

Anh ta dừng lại trước ngai vàng và nói với nhà vua bằng một giọng mà mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

“Ồ, Kulan Tith, kẻ hùng mạnh nhất trong các vị vua,” anh ta kêu lên, theo nghi thức của hoàng cung, “sứ giả của ngài về một mình, vì khi anh ta tới phòng của Cha già của các Thánh sĩ, anh ta thấy chúng trống không, và cả các phòng kế bên của ông ta cũng vậy.”

Mặt của Kulan Tith tái đi.

Một tiếng gầm trầm đục thoát khỏi môi của Thuvan Dihn. Ông đứng cạnh tôi chứ không lên ngồi trên cái ngai đang chờ ông ta bên cạnh người chủ nhà. Trong giây lát, sự im lặng chết người ngự trị trong căn khán phòng lớn của Kulan Tith, vua xứ Kaol. Chính ông ta là người phá vỡ sự im lặng.

Ông ta đứng lên, bước xuống bục, tới bên cạnh Thuvan Dihn. Lệ trào lên mắt ông ta khi ông ta đặt cả hai tay lên vai của người bạn.

“Ồ, Thuvan Dihn,” ông ta kêu lên, “chuyện này lại có thể xảy ra trong hoàng cung của người bạn thân nhất của ông! Lẽ ra tôi sẽ chính tay bóp cổ của Matai Shang nếu như tôi đoán được điều chứa đựng trong quả tim xấu xa của ông ta. Đêm qua niềm tin cả đời người của tôi đã suy giảm - sáng nay nó vỡ tan; nhưng quá muộn, quá muộn rồi.

“Ông có thể ra lệnh cho tất cả các lực lượng của một quốc gia hùng mạnh để giải cứu con gái ông và vợ của người chiến binh hoàng tộc này khỏi móng vuốt của những tên bạn gian trá, vì cả nước Kaol sẽ do ông tùy nghi sử dụng. Chúng ta có thể làm gì? Cứ nói ra!”

Tôi đề xuất:

- Trước hết chúng ta hãy tìm những người chịu trách nhiệm đối với cuộc bỏ trốn của Matai Shang và những tên đi theo ông ta. Không có sự hỗ trợ của lính canh trong hoàng cung, việc này không thể xảy ra được. Hãy tìm kẻ có tội, yêu cầu chúng giải thích phương thức ra đi và hướng đi của họ.”

Trước khi Kulan Tith có thể ra lệnh bắt đầu cuộc điều tra, một viên sĩ quan trẻ khôi ngô bước lên và nói với nhà vua:

“Thưa Kulan Dith, Kẻ hùng mạnh nhất trong các vị vua. Chỉ có mình tôi chịu trách nhiệm cho lỗi lầm trầm trọng này. Đêm qua chính tôi là người chỉ huy canh gác hoàng cung. Tôi đang làm nhiệm vụ ở các phần khác của hoàng cung trong lúc xảy ra cuộc họp khuya này, và không biết khi đó đã có chuyện gì tiết lộ. Vì thế khi Cha già của các Thánh sĩ cho gọi tôi đến và giải thích rằng ngài muốn đoàn của ông ta phải nhanh chóng rời khỏi thành phố so sự hiện diện tại đây của một kẻ thù nguy hiểm chết người, kẻ đang muốn lấy mạng của đức giáo hoàng thiêng liêng, tôi đã làm điều mà cả một đời huấn luyện đã dạy tôi rằng đó là điều đúng phải làm - tôi tuân lệnh ông ta, kẻ mà tôi tin là người thống lĩnh tất cả chúng ta, có quyền lực hơn cả ngài, kẻ hùng mạnh nhất trong các vị vua.

“Xin để tôi gánh chịu mọi hậu quả và sự trừng phạt một mình, vì chỉ mình tôi có tội. Những người lính gác khác hỗ trợ cho chuyến bay đã làm điều đó theo chỉ thị của tôi.”

Kulan Tith nhìn tôi, rồi quay sang Thuvan Dihn, như thể dò hỏi sự phán xét của chúng tôi đối với viên sĩ quan này, nhưng lỗi lầm rõ ràng là có nguyên cớ nên không ai trong hai chúng tôi có bụng dạ nào để nhìn viên sĩ quan trẻ tuổi chịu khổ vì một lỗi lầm mà bất cứ người nào cũng dễ dàng mắc phải.

Thuvan Dihn hỏi:

“Họ lên đường như thế nào, và đi theo hướng nào?”

“Họ ra đi như lúc đến,” viên sĩ quan trả lời, “trên máy bay của họ. Sau khi họ đi được một lúc tôi vẫn theo dõi được đèn máy bay, cuối cùng chúng biến mất ở ngay hướng bắc.”

Thuvan Dihn hỏi Kulan Tith:

“Matai Shang có thể tìm được nơi trú ẩn nào ở hướng bắc?”

Vua xứ Kaol đứng cúi đầu một lúc, rõ ràng đang chìm vào suy nghĩ. Rồi một ánh hân hoan rạng lên trên nét mặt của ông ta.

“Tôi nghĩ ra rồi! Mới hôm qua Matai Shang đã tiết lộ một gợi ý về nơi đến của ông ta khi nói với tôi về một giống người khác với chúng ta cư ngụ ở xa trên phía bắc. Người ta bảo rằng với các Thánh sĩ, họ luôn là những tín đồ mộ đạo và trung thành của tín ngưỡng cổ xưa này. Hẳn ông ta sẽ tìm một một chỗ ẩn náu giữa họ, nơi không có một “kẻ dị giáo dối trá nào” có thể tìm thấy ông ta. Đó chính là nơi Matai Shang đã tới.”

Tôi la lên:

“Ở Kaol không có chiếc máy bay nào để đuổi theo.”

Thuvan Dihn đáp:

- Cả ở Ptarth cũng vậy.

“Chờ đã!” Tôi nói. “Bên ngoài bìa rừng phía nam có chiếc máy bay hỏng của bọn tu sĩ. Nó đã đưa tôi tới đó. Kulan Tith, nếu ông cho tôi mượn người đưa nó về và những người thợ để hỗ trợ tôi, tôi có thể sửa lại nó trong hai ngày.”

Trước đó, tôi vẫn còn hơi ngờ vực sự chân thành trong việc bỏ đạo đột ngột của vua xứ Kaol, nhưng thái độ sốt sắng của ông ta đối với đề nghị của tôi và việc ông ta cử ngay một toán sĩ quan và thợ để tôi tùy nghi sai khiến đã hoàn toàn xóa bỏ vết tích cuối cùng của mối nghi ngờ đó.

Hai hôm sau, chiếc máy bay được đặt trên đỉnh của tháp canh, sẵn sàng xuất phát. Thuvan Dihn và Kulan Tith đã đề nghị cấp cho tôi toàn bộ lực lượng của cả hai nước - hàng triệu chiến binh sẵn sàng theo lệnh của tôi, nhưng chiếc máy bay chỉ chở thêm được một người ngoài tôi và Woola.

Khi tôi bước lên boong tàu, Thuvan Dihn lên ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhìn ông ta, ngạc nhiên và thắc mắc. Ông ta quay sang viên sĩ quan cao cấp nhất đã tháp tùng tới Kaol và nói:

“Ta ủy nhiệm cho anh đưa đoàn tùy tùng trở về Ptarth. Tại đó con trai ta sẽ cai trị khi ta vắng mặt. Hoàng tử xứ Helium sẽ không đi một mình vào đất của kẻ thù. Ta đã nói xong. Tạm biệt!”