- 4 -
Đặt cái nồi xuống, cô đi tới chỗ quan sát để gắng nhìn cho ra lời giải điều thắc mắc của mình.
Ánh Bạc đã phóng ngược hết đoạn dốc dài; miệng phát ra tiếng ư ử để gọi đàn con, Kapu chạy lại đón nó. Miệng sói mẹ nhếch lên như đang cười và hít ngửi Kapu một cách trìu mến. Kapu rúc mõm vào khóe miệng mẹ. Ánh Bạc cong lưng, cổ rướn lên và ợ ra một đống thịt lớn. Kapu sục vào, cổ phát ra tiếng gầm gừ khoái trá.
- Ra là thế! - Miyax nói. - Thịt để ở trong dạ dày. Giờ thì mình biết làm gì đây?
Kapu cho phép Em Gái cùng ăn với nó nhưng không cho Zing, Zat và Zit - ba con sói non lông hung còn lại được Miyax đặt tên theo cá tính của chúng. Zing chạy lại bên Ánh Bạc đang nằm nghỉ và rúc vào người nó. Nó sục mõm tìm vú mẹ và ngậm lấy một bầu vú, bú một cách tham lam. Ánh Bạc để yên một lúc sau đó kêu gừ gừ. Chú sói con vẫn không nhả ra nên nó táp nhẹ con này. Con sói con bật ra, nhưng sói mẹ vừa duỗi người ra là nó lại sục vào bụng. Ánh Bạc sủa váng lên rồi nằm sấp xuống để không cho nó quấy rầy nữa. Zing đứng dậy, chạy lại chỗ Amaroq dụi mõm vào khóe miệng nó. Amaroq ợ thức ăn ra.
Vậy là bí mật về lũ sói non béo mập đã được khám phá. Chúng đang thời kỳ cai sữa mẹ chuyển sang ăn thức ăn đã được nhai kỹ và tiêu hóa dở.
Có thể chúng sẽ ăn thức ăn này trong vài tuần rồi mới ăn thịt tươi là thứ thịt Miyax cần nên cô đành chui vào các bụi cỏ tìm chim điểu chúc. Một lúc sau, Ánh Bạc và Móng Vuốt thong thả chạy đến chỗ con mồi. Vừa cho đàn con ăn xong, giờ mới là lúc chúng ăn cho mình. Miyax thận trọng nhìn xung quanh ụ tuyết. Thạch Đông không đi cùng chúng. Nhưng chắc nó đã ở chỗ con mồi rồi. Bụng chúng sẽ no căng thức ăn.
Khi thấy mấy con ó bay lên, cô xách nồi và lại trèo lên ụ tuyết lần nữa. Trong tư thế quỳ lom khom, cô phát ra những tiếng gầm gừ long trọng. Những tiếng đó có nghĩa: “Nhìn tôi đi nào. Tôi rất đẹp!”
Thạch Đông phóng tới chỗ cô. Chính vì luôn phải phục tùng Ánh Bạc, phải tuân lệnh Amaroq và thậm chí cả Móng Vuốt nên nó rất khoái chí khi nghe thấy tiếng kêu nhún nhường hơn nó. Thậm chí nó còn vểnh đuôi và ngẩng cao đầu hơn những lúc bình thường. Miyax vẫn nhìn thấy nó và trong tư thế một con sói bề trên, nó chạy tới ụ tuyết của cô. Kapu hiếu kỳ cũng lon ton chạy theo.
Miyax chạy tới đón đầu Thạch Đông, nó lưỡng lự, khe khẽ gầm gừ và ghếch chân tè một bãi. Đừng ngại! - Cô nói khẽ. Nó đi vòng vòng lại gần hơn. Nhanh chóng quỳ gối, miệng phát ra những tín hiệu thân thiện, cô đưa tay lên đầu nó và nhẹ nhàng dùng các ngón tay xiết chặt chót mũi nó.
- Tao mới là người có quyền, - cô nói khi thấy nó hạ thấp đầu và đuôi để chứng tỏ là bậc trên.
Cô bắt đầu rê tay đến khóe miệng nó nhưng nó rụt lại. Sau đó, Kapu như hiểu được những ý định của Miyax bèn sán đến Thạch Đông và rúc mõm vào miệng nó. Thạch Đông ọe khan rồi choãi chân ợ ra một đống thịt.
- Ta sống rồi! Ta sống rồi! - Miyax hớn hở reo lên khi Thạch Đông quay đi, đuôi cụp vào giữa hai chân sau và chạy thốc trở lại bên lũ sói non.
Kapu ngồi xuống, trán nhăn lại nhìn cô xúc chỗ thịt đổ vào nồi. Khi cô đã xúc hết chỗ thịt, cô nhẹ nhàng áp môi lên sống mũi nó. Đuôi nó ve vẩy khoái chí và nó âu yếm nhìn vào mắt cô.
- Kapu này, - cô thầm thì. - Người Eskimo bọn chị có những người hoạt náo chỉ để vui đùa và có những người nghiêm túc để làm việc. Em và chị là cả hai loại người đó. Chúng ta vừa hoạt náo vừa nghiêm túc. - Nó vẫy đuôi tít mù và hấp háy mắt. - Đó mới là mẫu người tuyệt vời nhất đấy.
Cô nhoài người ôm ghì lấy nó vì đôi mắt nó thật đáng yêu và bộ lông xù của nó rất quyến rũ. Nhưng người nó trơn tuột và nó chuồi khỏi tay cô.
Một tay chống xuống đất, tay kia giữ cái nồi, Miyax bò cà nhắc về trại. Kapu cắn nhẹ vào gót chân cô khiến cô phải ngoái lại nhìn. Cái đầu nó nghênh nghênh còn đuôi thì ngoáy tít mù.
- Em muốn nói gì nào? - Cô hỏi.
Nó kêu ư ử như đòi cô phải chú ý đến nó.
Phải rồi, giờ cô là bà chị khổng lồ của nó và nó muốn nô đùa. Cô thọc tay vào túi, lôi ra một cái găng một ngón nhưng chưa kịp dứ dứ trước mũi nó thì nó đã nhảy lên, ngoạm lấy rồi co kéo, giật cả người và tay cô với một sức mạnh phi thường.
Miyax thả lỏng tay vì sợ đánh đổ chỗ thịt khiến Kapu ngã bổ chửng vào bụi địa y. Vẫn ngoạm chiếc găng, nó cụp tai xuống theo dấu hiệu nhận biết đồng loại rồi phóng xuống dốc và chạy ngược về hang. Đến nơi, nó ngoái lại xem cô có đi theo không.
- Mang cái găng lại đây! - Cô gọi. - Chị cần cái đó.
Nó tỏ vẻ xin lỗi theo cách của loài sói rồi đung đưa cái găng, và xông vào đùa giỡn với những người em của mình. Kapu dùng hai chân sau cào một vệt rộng trên mặt đất. Ba con sói lông hung hít ngửi dấu hiệu đó rồi Zat ngồi xuống trước vạch. Kapu ranh mãnh vừa ra dấu hiệu của riêng nó, một dấu hiệu rất ấn tượng. Miyax tự hỏi, không biết có phải việc giành được cái găng là một chiến công không, nhưng rõ ràng kia là dấu hiệu của chiến thắng.
Đặt cái nồi xuống cạnh bếp, Miyax đi ra lãnh nguyên để thu gom cỏ và địa y khô nhét đầy cái tất vì dĩ nhiên ở đây không có củi để nhóm lửa. Tuy biết phân tuần lộc là thứ chất đốt tuyệt vời nhưng cô rất sợ bị lạc khi đi tìm thứ đó. Chất cỏ và địa y vào giữa mấy tảng đá, cô vào trong nhà, lấy từ trong hành lý một vỏ hộp bánh quy nhỏ cô dùng làm bao diêm. Sau đó cô châm lửa vào đống bùi nhùi.
Cỏ bắt lửa cháy ngay, còn địa y bén rất chậm; cô có thời gian đào bới lớp than bùn vốn là các loài cây cỏ chết mủn từ hàng vạn năm. Dần dần than bùn cũng đỏ hồng, nước đã sôi và một tiếng sau Miyax đã có một nồi thịt tuần lộc hầm.
- Xong rồi. - Cô nói.
Trong nồi nổi lên một lớp váng mỡ vàng rộm thơm ngon hơn cả bơ bày bán trong các cửa hàng của người da trắng. Cô bỏ một miếng thịt vào miệng, hít lấy thứ nước ngọt lịm, rồi mới nhai thật kỹ trước khi nuốt. Cô không được ăn quá nhanh và quá nhiều. Cha Kapugen từng kể rằng có một bà cụ được cứu sống trong tuyết sau mấy tuần nhịn đói, vì ăn quá nhiều nên đã chết ngay hôm sau.
Ăn thêm một miếng nữa xong, cô đi ra bụi cỏ xem tình hình bọn điểu chúc; một lúc lâu sau cô trở vào ăn thêm hai miếng thịt nữa. Số còn lại cô cất đi mặc dù rất thèm. Sau đó cô vuốt ngực như muốn vỗ về cái dạ dày.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô có thể nghĩ tới những chuyện khác chứ không phải vấn đề lương thực. Đầu óc cô quay sang nghiên cứu xem đâu là hướng Bắc và đâu là hướng dẫn tới thị trấn ở Mũi Hy Vọng. Quanh cô, đâu đâu cũng thấy các hố và ụ băng nên nhìn hướng nào cũng giống nhau, không sao phân biệt được.
- Ơ hay! - Cô nói to. - Sao phía bên này ụ tuyết rêu và địa y lại mọc nhiều hơn bên kia nhỉ?
Cô ngẫm nghĩ về hiện tượng này cũng như về cái ao gần lều của cô có hình dạng khá vuông vức mà chắc được tạo thành do các dòng băng tuyết bị gió thổi. Nhưng gió đó được thổi đến từ hướng Bắc hay hướng Tây vùng Dốc Bắc ở Alaska? Điều đó thì cô chịu.
Sau đó, cô nhận thấy cỏ mọc ở các nơi khác hẳn nhau chứ không như rêu; càng tìm hiểu, bề mặt lãnh nguyên càng hiện rõ. Bề mặt đó lẽ ra đã cho cô biết đâu là hướng Bắc nếu như trước kia cô chú ý nghe cha Kapugen chỉ bảo hơn.
Chân cô bắt đầu nhủn xuống, người cô nghiêng ngả. Cô xoa mạnh hai đầu gối; sau nhiều ngày nhịn đói, giờ thức ăn đang làm cô chóng mặt và buồn ngủ. Cô loạng choạng chui vào ngôi nhà tạm của mình và nằm vật xuống.
Mí mắt Miyax hấp háy, hai hàng lông mi đen nháy chớp chớp rồi mở to như những hàng dương xỉ mọc quanh một cái ao. Cô đã ăn no và ngủ khá lâu, những cảm giác mệt mỏi vì đói và rã rời đã qua. Cô cảm thấy khỏe khoắn và tỉnh táo hơn nhiều.
Lật sấp người, cô chống hai khuỷu tay bò tới nồi thịt. Cô ăn khá nhiều, thức ăn trong nồi vơi hẳn. Khi chỉ còn hai miếng thịt, cô chợt nhớ cần phải nói với Amaroq rằng cô cần cả tảng thịt tuần lộc nguyên vẹn. Loài sói thường đem thức ăn về hang. Cha Kapugen đã từng thấy nhiều con sói đi bộ hàng trăm dặm đường tha đùi hoặc sườn con mồi về cho những con sói cái phải ở lại hang trông con trong vòng mười ngày sau khi sinh vào mùa xuân.
Ôi, cô chẳng có con nhỏ để Amaroq phải chăm sóc cô, vì thế cô phải nghĩ cách khác. Đã có lần, Kapugen cha cô kể cho cô nghe về một con sói bị tuần lộc húc trọng thương. Nó lết tới một cái hang đá nằm dưỡng thương tại đó. Đêm đêm, con đầu đàn vượt qua băng tuyết mang thức ăn cho nó tới khi nó bình phục và trở về với bầy đàn.
Miyax không muốn có một vết thương nhưng với cô, dường như để được đàn sói nuôi thì cô phải không tự làm nổi việc gì hay hoàn toàn bất lực.
- Nếu có trường hợp đó, - cô tự nhủ, - mình sẽ ngập trong thức ăn. Rõ ràng mình không thể tự lo liệu được. Mình không thể quật ngã một con tuần lộc hay bắt được một con chim. Hơn nữa mình còn bị lạc.
Cô ló đầu ra ngoài và kêu:
- Amaroq, tớ không tự lo được cho mình.
Khí lạnh làm mũi cô nhột nhạt và cô nhận thấy giống cỏ hoa bông bên ao đang trổ sợi bông trắng xóa. Hiện tượng này rất đáng ngại vì nó báo hiệu mùa thu đang đến kèm theo bão tuyết và những đợt mù trắng[8]. Mù trắng rất nguy hiểm. Khi cỏ bông bay đi, gió sẽ cuốn tuyết trên mặt đất tung vào không trung và cô có thể không nhìn thấy chân mình đâu. Cô sẽ bị cầm tù ở bất kỳ chỗ nào cô đứng… có lẽ trong vài ngày… có khi tới lúc chết cóng.
Amaroq cất tiếng hú dài triệu tập bầy đàn. Ánh Bạc và Móng Vuốt cất tiếng sủa đáp lại: “Chúng tôi đang đến”, vậy là lại bắt đầu một ngày mới đối với Miyax và đàn sói. Mặc dù theo đồng hồ ở Barrow thì giờ là lúc phải đi ngủ nhưng cô lại thức giấc vì cô đang theo giờ giấc của loài sói. Vả lại cũng chẳng có màn đêm che phủ tầm nhìn nên đêm cũng là một khoảng thời gian rất tuyệt để làm việc như ban ngày; và càng tốt hơn nữa nếu bạn là một cô gái sói. Tập lại những tiếng gầm gừ và nằm dán xuống như lúc nằm quan sát, cô đã sẵn sàng dùng ngôn ngữ của loài sói để nói cho Amaroq biết cô đang bất lực ra sao.
Nó đã thức dậy, đang nằm nghiêng nhìn chân Em Gái co giật nhẹ trong khi ngủ. Nó nhổm dậy và âu yếm liếm nhẹ con sói con ngủ không yên giấc như muốn nói: “Ngủ ngoan nào, con yêu”. Chân Em Gái giãn ra.
Miyax gừ gừ và lắc đầu vẻ cầu khẩn. Amaroq liếc nhìn cô và ve vẩy đuôi cứ như thể cô vừa nói: “Chào cậu!” chứ không phải là: “Tớ không tự lo được cho mình.” Đột nhiên nó ngẩng đầu, vểnh tai và đánh hơi trong không khí. Miyax cũng đánh hơi nhưng chẳng phát hiện thấy mùi gì mặc dù Amaroq đã đứng hẳn dậy để đón nhận bức thông điệp từ không trung. Nó sủa để ra hiệu cho các trợ thủ của nó chú ý rồi dẫn chúng lao xuống dốc và băng vào lãnh nguyên. Thạch Đông ở lại hang với bọn sói non.