- 5 -
Cả đàn chạy về phía đường chân trời được gần một dặm đường thì đổi hướng và vòng lại. Đưa tay lên che mắt cho đỡ lóa, cuối cùng Miyax cũng nhận ra được bức thông điệp gió đã gửi đến cho Amaroq. Có một đàn tuần lộc đang chạy qua đây. Cô gần như nín thở khi nhìn thấy những con sói săn đuổi theo một con tuần lộc đực rất to. Con này sải hết tốc lực và dễ dàng bỏ xa đàn sói nên Amaroq đành để nó chạy đi rồi nhắm theo một con khác. Con này cũng bỏ xa đàn sói; Amaroq lại đổi hướng và tìm một con khác. Miyax đang băn khoăn không biết với tình hình này đàn sói làm thế nào để hạ được một con tuần lộc thì Amaroq bắt đầu sải bước và đuổi theo con thứ ba.
Con thú này không vượt được nó nhưng khi Amaroq tấn công thì nó quay ngoắt lại giương cặp gạc to khỏe húc trả. Con sói đầu đàn văng ra như một trái bóng. Móng Vuốt và Ánh Bạc bèn tỏa ra hai bên sườn con mồi rồi đổi chiều, sáp lại gần. Con tuần lộc rống lên, cụp hai tai ra sau, chạy ngoắc ngoéo qua một trảng tuyết rồi biến mất.
- Chúng đang săn đuổi con yếu nhất. - Miyax bật lên vẻ kinh ngạc. - Đúng như cha Kapugen nói, sói chỉ săn được những con già yếu và bệnh tật.
Cô rời mắt khỏi lãnh nguyên trống vắng nhìn về hang sói. Kapu đang nhìn cô chằm chằm, mắt lim dim, tai chĩa về phía trước vẻ thù địch.
- Sao bây giờ mày hung dữ vậy? - Cô hỏi nó và chợt nhìn xuống chân mình. - Eelie, eelie, - cô quỳ phục xuống, mỉm cười như xin lỗi. - Này, Kapu. Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ chú mình đã nhìn thấy con người đâu. Cái gì đã nhắc chú mình phải cảnh giác vậy? Một số bản năng của tổ tiên đã dạy chú mình phải không?
Cô gừ gừ âu yếm; Kapu cụp tai, ngoạm một khúc xương và mang lại chỗ cô. Cô tóm lấy, nó giằng lại; cô kéo mạnh, nó gầm gừ khiến cô bật cười khúc khích. Thạch Đông phát tín hiệu gọi Kapu về hang. Nó vểnh một tai, hai mắt lúng liếng và phớt lờ mệnh lệnh của “Chàng bảo mẫu”.
- Em hư lắm! - Cô nói và lấy tay che miệng cười. - Thế này thì Martha sẽ mắng chị mất thôi.
Kapu nhả khúc xương xuống. Cô rạp người xuống, dùng răng nhặt khúc xương lên rồi cố gắng chạy bằng cả hai chân hai tay. Cô vừa mới di chuyển một cách vụng về thì Kapu đã nhảy vọt lên lưng cô và ngoạm lấy cái gáy trần của cô. Cô muốn hét toáng lên nhưng kìm lại được và nhắm nghiền mắt chờ đợi lúc những chiếc răng nhọn hoắt cắm ngập vào da thịt. Nhưng chúng chẳng hề làm cô xây xước; cái ngoạm đó chỉ có ý “Nhả khúc xương ra”. Cô thả xương xuống, vút một cái, Kapu nhảy xuống đất và chộp lấy.
Khi cô bò theo Kapu, có cái gì đó đập vào giày cô, cô nhìn quanh và thấy ngay Zit, Zat, Em Gái đang vây quanh chân cô. Zing chồm lên một gò đất rồi húc vào cánh tay cô với một sức mạnh ghê gớm khiến cô ngã bổ chửng. Cô gầm gừ, nhe răng dọa và lim dim mắt. Kapu nhả khúc xương ra và nằm xuống. Zing lùi lại; trong khoảnh khắc không một con sói nào dám cử động.
- Phù, - cô mỉm cười. - Thế có phải là ngoan không nào!
Khi cô nhớ ra rằng một nụ cười như thế có nghĩa là xin lỗi kiểu như “Chị không định làm như vậy” thì đã quá muộn; cô chưa kịp gầm gừ, năm con sói đã đồng loạt nhảy xổ vào cô.
- Thôi đi! - Cô nổi cáu. Chúng cảm nhận được điều đó và lùi ra. - Xùy. Đi đi!
Cô vẫy vẫy hai tay ở trên đầu và cử chỉ dọa nạt của cô có hiệu quả liền. Cả mấy con sói đều cụp đuôi nhìn cô len lét và bỏ đi, chỉ trừ Kapu. Nó liếm liếm má cô.
- Kapu yêu quý, - cô định xoa đầu thì nó đã nhặt khúc xương và mang trở lại hang. Nhưng nó không định tiếp tục trò chơi. Nó thôi không đùa nữa. Kapu đã thấm mệt. Nó chui vào một đường hang ngầm rồi chui ra ở một cửa khác và nằm lăn lên đuôi của Thạch Đông.
Khi Miyax nhìn thấy cảnh đó, cô ngồi phắt dậy. Những đường hang ngầm hai cửa nhắc cô nhớ lại điều gì đó. Vào mùa xuân sói đàn thường trú ngụ trong những hang “nhà trẻ”, ở những hang đó, sói con được sinh ra trong những ngách sâu tít trong lòng đất. Khi được 6 tuần tuổi và đủ cứng cáp để chạy nhảy, con đầu đàn sẽ đưa cả đàn tới một cái hang dành cho mùa hè. Những hang này chỉ là nơi tạm trú cho bọn sói non và phải có hai cửa thông nhau. Cả đàn sói sẽ ở trong hang này vài tuần, sau đó chúng bỏ đi và bắt đầu cuộc sống lang thang đặc trưng của loài sói trong mùa đông.
Một cảm giác ớn lạnh sợ hãi chạy dọc sống lưng Miyax - đàn sói sắp bỏ đi. Cô biết làm gì sau đó đây? Cô không thể đi theo chúng được; một đêm chúng thường vượt 50 dặm đường, còn ngày thì dừng lại nghỉ ở những nơi khác nhau.
Hai tay cô run bắn; cô nắm chặt hai tay lại cho đỡ run vì cha Kapugen đã dạy cô rằng nỗi sợ hãi có thể khiến người ta lú lẫn đến mức không còn suy nghĩ hay làm được việc gì nữa. Chính cô cũng đang sợ đến cứng người.
- Hãy thay đổi phương pháp của con khi thấy sợ hãi vì sợ hãi có nghĩa rằng con đang làm sai một việc gì đó. - Ông nói vậy.
Cô biết việc đó là gì rồi - cô không nên lệ thuộc quá nhiều vào đàn sói. Cô phải tự cứu lấy mình. Ngay lập tức cô cảm thấy tự tin, chân cô nhúc nhích được, hai tay cô ngừng run và cô nhớ rằng cha Kapugen đã từng kể với cô khi ông còn bé, ông đã tự làm bẫy bằng sợi da thô để bắt các loại chim nhỏ.
- Bọn điểu chúc, hãy coi chừng! - Cô hét to và chạy băng băng về trại.
Sau khi lấy lại nhịp thở bình thường, cô cởi chiếc quần tất ra và dùng dao rạch một đường từ hông xuống, biến nó thành một mảnh vải. Cô xé mảnh vải thành nhiều miếng nhỏ, sau đó ăn mấy miếng thịt rồi bắt đầu ra ngoài bẫy chim. Cách từng quãng đều đặn, cô lại buộc một miếng vải đỏ vào một bụi cỏ hay quanh một tảng đá dễ nhìn thấy. Nếu cô định đi săn ở vùng đất lộn xộn này, cô phải đánh dấu để biết đường trở lại nhà. Cô không thể đánh hơi tìm đường về như loài sói được.
Khi buộc miếng vải đầu tiên vào cây lách con cong queo, cô nhìn thấy một đống phân nhỏ.
- Eelie, - cô nói, - một chỗ ngủ đêm của bọn chim đây mà. Ở đây, đêm nào cũng có con chim gì đó ngủ.
Cô nhanh nhẹn tháo dây giày, thắt thành một cái thòng lọng rồi đặt bên dưới cây lách. Cầm một đầu dây, cô lùi xa hết tầm sợi dây rồi nằm xuống chờ con chim quay về.
Mặt trời từ từ hạ thấp dần, lơ lửng một lúc rồi lại nhô lên cao. Vậy là đã nửa đêm. Một đàn nhạn biển Bắc Cực bay vụt qua rồi lần lượt đáp xuống các bụi cỏ. Những con nhạn cất tiếng kêu ngái ngủ trong những chiếc tổ rải rác khắp nơi, còn bọn tu hú hát ầm ĩ. Những sinh vật của lãnh nguyên đang chuẩn bị ngủ cũng giống như những lần chúng ngủ lúc giữa trưa bởi ánh sáng ban ngày kéo dài triền miên. Con chim nào cũng hót ríu rít từ trong tổ; tất cả chỉ trừ con chim nhỏ ở cây lách. Nó không quay về.
Một con chim kêu chíp chíp phía trước cô gần một mét; Miyax liếc mắt sang trái. Một con điểu chúc đậu trên một bụi cỏ rúc mỏ vào lớp lông lưng, trông hệt một cục bông và ngủ thiếp đi. Con chim ở cây lách đâu nhỉ? Cô tự hỏi. Nó bị một con cáo hay một con chồn giết hại rồi chăng?
Cô định đứng dậy đến khu vực khác săn thì nhớ ra rằng cha Kapugen không bao giờ bỏ cuộc. Có lần ông đứng im năm tiếng liền trên miệng hố dưỡng khí của hải cẩu để đợi một con ngoi lên thở. Cô cũng phải chờ đợi.
Mặt trời di chuyển vòng quanh bầu trời và khi vị trí của nó ở sau lưng cô thì con điểu chúc đang ngủ ngóc đầu lên kêu chiếp chiếp. Nó nhảy lách chách tới một bụi cỏ cao hơn và cao giọng hót vang khúc nhạc đón chào bình minh của mình. Một đêm đã qua. Con chim cô rình không trở về.
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua. Một con cú tuyết đôi cánh cụp lại trong tư thế lao bổ xuống, tung móng vuốt, quắp lấy chú chim điểu chúc xám bé nhỏ. Con cú bay vụt lên rồi đáp xuống cách Miyax chỉ một tầm tay với, chân nó vẫn quắp con mồi. Phản xạ đầu tiên của cô là vồ lấy con cú nhưng ngay lúc đó cô kịp nghĩ lại. Nếu cô có chụp được con cú thì cô cũng bị cái mỏ và móng vuốt cực khỏe của nó cấu xé mà cô thì biết rõ mấy thứ đó nguy hiểm như thế nào. Hơn nữa, cô lại nghĩ ra một ý tưởng hay hơn; cứ nằm yên để xem nó bay đi đâu. Có lẽ con cú này đang nuôi con, vì giống chim này phải mất sáu tuần tuổi mới bay được. Nếu có cú con tất sẽ có thức ăn, nhiều nữa là đằng khác, vì cú bố thường mang thức ăn về cho con nó. Có lần, cô đã đếm được tám mươi xác lữ thử trong tổ một con cú tuyết. Cô gần con ookpick, loài cú tuyết trắng miền Bắc Cực, đến mức nhìn thấy rõ những chiếc lông trên cánh và bộ lông trắng phau, kín đến tận chân nó. Đôi mắt vàng to của nó đẹp mê hồn; trông nó hệt một chú nhóc Eskimo ngộ nghĩnh trong bộ quần áo truyền thống màu trắng. Gió thổi tung dải lông chồn gulo viền quanh mũ trùm của Miyax, con cú dõi cặp mắt sáng quắc về phía cô. Cô cố gắng không chớp mắt và không để lộ sự sống trong cơ thể đang hóa đá của mình nhưng nó vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Nó ngó nghiêng đầu để quan sát cô cho kỹ hơn và nhanh như cắt, nó tung người bay lên. Đôi cánh nó xòe rộng như một cánh cung liệng theo chiều gió và nó bay vùn vụt về phía mặt trời nhanh như một viên đạn. Khi Miyax đổi tư thế ngồi dậy thì con cú đã bay chậm lại và đáp xuống một trảng tuyết rất rộng. Nó bỏ lại con mồi rồi bay ra lãnh nguyên, mỏ phát ra những tiếng kêu ghê rợn của loài ookpick khi đang săn mồi.
Miyax buộc một miếng vải đỏ nữa vào bụi lách rồi vòng qua một cái ao tròn và trèo lên trảng tuyết nơi con cú làm tổ. Có một con cú non sắp chết nằm ở đó, cái mỏ to sụ của nó ghếch lên thành tổ xếp bằng đá. Nó cố ngóc đầu lên, rít lên một cách khó nhọc rồi lại vật xuống. Con cú này đang bị đói vì chỉ thấy mỗi một con điểu chúc trong khi lẽ ra phải cần hàng chục con lữ thử. Nó sẽ không sống được vì mùa này làm gì có lữ thử.
Cô nhặt con điểu chúc và con cú non lên; trong bụng cảm thấy tiếc vì cô vừa nhìn thấy một nguồn lương thực nhưng lại đánh mất ngay. Con cú đực sẽ không mang thức ăn về một cái tổ trống rỗng.