← Quay lại trang sách

- 6 -

Trên đường về nhà, cô thu hết những miếng vải đỏ làm dấu; cô co chân đá mấy cái tổ lữ thử đã rỗng không với hy vọng tìm thấy bọn chồn non. Những con vật nhỏ bé thuộc họ chồn vizon thường mò vào tổ lữ thử ăn thịt con non. Sau đó chúng chui vào cụm cỏ quây tròn sinh con đẻ cái. Miyax lần lượt đá những cái tổ nhưng chẳng thấy có con chồn nào vì làm gì có lữ thử.

Khi nhìn thấy nhà mình, cô rẽ theo một lối tắt và nhìn thấy ngay một đống phân tuần lộc - thứ nhiên liệu rất tốt để nhóm lửa. Cô sung sướng nhét đầy các túi rồi buộc một miếng vải làm dấu để dành về sau và nhảy chân sáo về nhà, trong đầu mường tượng ra món thịt cú hầm.

Cô vặt lông mấy con chim, để chúng xuống đất rồi khéo léo dùng dao ulo mổ banh ra. Cô lấy tim gan chim bỏ vào miệng. Chà, ngon tuyệt, đúng là món kẹo hạnh nhân của Bắc Cực. Cô không kịp để ý xem mấy thứ đó ngon đến mức nào. Chúng rất giàu các loại vitamin và đạm nên cơ thể đang đói meo của cô nhiệt tình đón nhận ngay.

Niềm khoan khoái đã lắng bớt, cô xé mấy con chim thành từng miếng nhỏ và đem ninh nhỏ lửa vừa đủ thời gian.

Thịt gà miền Bắc Cực đây - Miyax ăn thử một miếng thịt chim. Sau đó cô húp một ít nước hầm ngọt lừ và tiếp tục nhâm nhi món thịt chim ngon mềm. Nếu cô là con trai thì ngày hôm nay sẽ là một ngày lễ long trọng. Ở Nunivak, khi một cậu bé săn được con chim đầu tiên, cậu ta phải ăn chay một ngày, sau đó tổ chức Đại tiệc Thịt chim. Đến khi cậu hạ được con hải cẩu đầu tiên, cậu sẽ trở thành người đàn ông thực thụ và mẹ cậu sẽ tự hào đem khoe điều đó bằng cách cởi bỏ tất cả các loại nhẫn bà đeo mà chẳng cần phải kể lể gì nhiều.

Cô tự trò chuyện với mình một cách ngô nghê rồi hát vang bài hát của cha Kapugen về đại tiệc thịt chim:

Ơi Tornait, Tornait,

Linh hồn cánh chim trời

Hãy bay lượn trong ta

Và hãy mang cho ta

Sức mạnh của mặt trời.

Kapu sủa gióng giả báo tin đàn sói săn đang về hang, Miyax rửa sạch nồi rồi leo lên “đài quan sát” để chúc chúng ngủ ngon. Amaroq và Thạch Đông đang đối mặt nhau, lông bờm dựng đứng như sẵn sàng cắn xé nhau. Không để cho Thạch Đông tấn công trước, Amaroq ngẩng cao đầu và Thạch Đông cúi đầu khuất phục trước nó. Tình trạng căng thẳng chấm dứt. Không có một giọt máu đổ. Mâu thuẫn đã được giàn xếp nhờ tư thế của vị thủ lĩnh.

Miyax băn khoăn không hiểu có chuyện gì mà chúng căng thẳng với nhau đến vậy. Dù là vấn đề gì thì Thạch Đông cũng đã chịu thua. Nó lật ngửa người phơi ra lớp lông trắng lốp như muốn nói: “Tôi xin hàng” và không một con nào, kể cả những con sói non, được quyền tấn công nó nữa.

- Cờ trắng của kẻ chiến bại, - cô lẩm bẩm, - Thạch Đông chịu thua rồi.

Amaroq khoan thai bỏ đi. Tuy nhiên nó có vẻ không được hả dạ lắm. Với vẻ hung tợn, nó ngoạm lấy chiếc khăn của cô và xé vụn thành từng mảnh, sau đó nó lăn soài lên những mảnh vụn đó rồi lại bật dậy. Móng Vuốt, Ánh Bạc và bọn sói non hít ngửi nó, đuôi ngoáy tít vẻ kích động. Sau đó Amaroq nheo mắt nhìn về phía cô. Rùng mình, cô nhận ra nó sắp tấn công. Cô nằm dán xuống đất như một con sói non biết vâng lời trong khi nó lao vụt xuống dốc để chạy tới chỗ cô. Hơi thở của cô phì phò, tim đập loạn xạ.

Khi Amaroq chỉ còn cách độ mét rưỡi và cô đã có thể nhìn rõ từng sợi râu trên chiếc mõm thon dài của nó, nó phát ra tiếng gừ gừ âu yếm. Thì ra nó đang gọi cô! Cô thận trọng bò lại gần nó. Nó ve vẩy đuôi rồi dẫn cô xuống đồi, băng qua các bụi lách và leo ngược đoạn dốc dài dẫn đến hang sói. Nó khoan thai, kiên nhẫn dẫn cô bò lóng ngóng từ nhà cô về đến hang sói, có lẽ như thế trái với ý muốn của Thạch Đông - điều đó thì cô không bao giờ biết được.

Về đến hang, nó lại phớt lờ cô và đi tới chỗ nằm quen thuộc của mình, một chỗ trũng, tròn như cái đĩa trên nền đất ở vị trí cao nhất. Nó đi vòng quanh ba, bốn lượt, cào cào nền đất trước khi ngủ, rồi mới nằm xuống.

Miyax liếc mắt nhìn thấy Móng Vuốt cũng dạng thu xếp chỗ ngủ bằng cách cào đất và đi vòng vòng. Ánh Bạc đã nằm vào chỗ của mình, đang cắn xua không cho Zang bú. Thạch Đông không thấy đâu cả. Giờ đến lúc cô phải đi vòng quanh như chúng để chứng tỏ cô đang ở nhà mình. Đập đập tay xuống đất, bò vòng quanh sang trái rồi sang phải xong, cô nằm xuống và co gối lên ngực. Cô nhắm mắt lại nhưng chỉ nhắm hờ. Qua hàng lông mi cô nhìn thấy Amaroq ngủ rất bình thản, những con sói khác cũng vậy. Gió đùa giỡn lớp lông bờm đen nhánh của nó, tai nó thỉnh thoảng giật giật như lắng nghe tiếng chim kêu và tiếng gió thổi trong lúc ngủ. Thế giới vẫn bình yên và đương nhiên cả cô nữa vì Amaroq đã yên tâm ngủ.

Nhưng Miyax vẫn không ngủ được. Mặt trời đã ở vị trí cao nhất và bắt đầu xuống thấp dần trên nền trời xanh buổi xế trưa. Những con nhạn biển duyên dáng vùng Bắc Cực nhào lộn trên không, một con nhện bò dưới một phiến đá, những con điểu chúc tuyết vút qua kêu lảnh lót. Từ nơi nào đó rất xa vẳng lại tiếng một con chim lặn gavia. Bầu trời hiện dần sắc xanh sẫm của chiều tà; Miyax nhắm mắt lại.

Vừa thiếp đi được một lát, Miyax giật mình choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh. Bầu trời bao trùm quanh cô. Một ngọn cỏ lướt nhẹ qua mặt cô khiến cô nhớ ra mình đang ở đâu: trên một trảng tuyết với bầy sói. Hít thật sâu để xua đi cảm giác khó chịu, rốt cuộc cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm và duỗi người ngồi dậy. Kapu nằm cuộn tròn dưới chân cô. Chân nó giật giật và nó khẽ ư ử như thể đang thách thức một con sói xấu xa nào đó trong mơ. Cô nhẹ nhàng vuốt lông nó.

- Ngủ ngoan nào cưng, - cô thì thầm; chân nó ngừng co giật. Nó thở dài và chìm vào giấc ngủ bình yên.

Cô nhìn quanh. Tất cả đàn sói đều đang say ngủ, mặc dù chúng thường đi săn khi trời ngả màu xanh sẫm. Có lẽ chúng đã biết một điều gì đó mà cô chưa biết. Khịt khịt mũi và ngó nhìn chung quanh, cô chẳng phát hiện thấy điều gì khác lạ so với những buổi chiều khác. Sau đó, từ xa, một màn sương dày đặc dâng lên. Nó xóa nhòa dần đường chân trời, rồi đến các hố, các ụ tuyết phía xa, cây cỏ, cái ao và cuối cùng là ụ tuyết của cô. Màn sương lan nhanh tới vùng dốc của đàn sói rồi lần lượt che kín từng thành viên trong bầy đàn cho tới khi cô chỉ còn lờ mờ nhìn thấy Kapu. Sương mù là một phần của mùa hè Bắc Cực, thường từ biển lan vào lục địa trong một giờ hoặc nhiều ngày liền nhưng Miyax chưa bao giờ để tâm đến chuyện đó. Giờ đây, cô mới nhớ ra rằng khi Barrow có sương mù, máy bay không cất cánh được, tàu thuyền phải buông neo và thậm chí đã từng có hai chiếc xe jeep phải đỗ nguyên tại vị trí chúng dừng lại khi gặp sương xuống. Cô cũng nhớ rằng trong sương mù, con người như bị cầm tù. Họ không thấy gì nên không đi săn được.

Bây giờ, nếu đàn sói không mang thịt về cho cô thì cô có thể phải nhịn đói vài ngày. Cô có thể lại phải ăn thứ thịt tiêu hóa dở nhưng Thạch Đông cũng đã bỏ đi còn cô không dám chắc có đủ can đảm đưa tay lên miệng những con khác nữa không. Có lẽ Kapu sẽ cho cô cùng ăn chung với nó.

- Kapu? - Nó thở dài và rúc sát vào người cô hơn. Mấy sợi ria có tác dụng bảo vệ cái mũi nhạy cảm của nó và giúp nó phát hiện những mục tiêu xung quanh khẽ giật giật khi hơi thở của cô phả qua. Miệng nó hơi nhếch lên. Cô nghĩ chắc nó đang mơ thấy một điều gì đó rất buồn cười. Cô còn mong đúng như vậy vì giấc mơ đã đánh thức cô chẳng hay ho tí nào - đó là một cơn ác mộng.

Ở một vị trí sương mỏng, cô nhìn thấy Ánh Bạc duỗi mình. Zang vẫn chứng nào tật đó, lại đang đòi bú. Ánh Bạc gầm gừ. Con sói con bật ngược lại, chân choãi ra trông hệt một cái ghế tựa lật ngược. Sau đó, Em Gái từ màn sương ló ra. Nó sán lại gần mẹ, bú hai, ba lượt vẻ ngon lành rồi lại lăn ra ngủ.

Con sói con bú khiến dòng sữa của Ánh Bạc chảy trào ra. Miyax nhìn như thôi miên vào nguồn thức ăn ngoài dự kiến này. Cô nằm dán người dùng khuỷu tay nhích dần tới gần con sói mẹ. Ở Nunivak, Miyax đã từng uống sữa một số loài thú hoang dã và lần nào cũng thấy thơm ngon. Quả thật, cha cô đã từng vắt được sữa hải mã và hươu xạ và nếu ông làm được chuyện đó thì tại sao cô lại không làm được? Đưa tay vào bầu vú Ánh Bạc, cô hứng được mấy giọt sữa nhưng mắt vẫn phải chăm chú nhìn nó để xem phản ứng của nó. Cô từ từ đưa chỗ sữa lên miệng nếm thử và nhận thấy sữa sói cũng thơm như bơ. Cô đưa tay ra lần nữa nhưng lần này Ánh Bạc đặt chân lên vai Miyax giữ không cho cô cử động. Cô nghẹn thở.

Đột nhiên Amaroq xuất hiện và nghển cao đầu. Ánh Bạc bỏ đi. Miyax xoa xoa bả vai và bò lại chỗ Kapu. Nó đã thức, đang chăm chú nhìn cô, đầu ghếch trên hai chân trước. Khi ánh mắt cô chạm ánh mắt nó, nó búng một tai vẻ tinh nghịch khiến Miyax hiểu ngay nó muốn gì.

- Nó đoán rằng mình không được bú, - cô nói. Nó ve vẩy đuôi.

Sương càng dày đặc thêm và như thể lúc ta lau bảng đen, màn sương xóa nhòa dần Amaroq, Ánh Bạc rồi cả chót đuôi Kapu. Cô âu yếm nhích lại gần Kapu hơn và tự hỏi không biết đêm nay Amaroq có đi kiếm mồi không. Một lúc lâu sau, cô quả quyết nó sẽ không đi vì gia đình của nó rất bình yên và đều đã ăn no. Tuy nhiên, vẫn trừ cô ra vì hai giọt sữa làm sao đủ nuôi sống cơ thể được. Cô vỗ về Kapu rồi bò lẫn vào màn sương và đứng thẳng dậy khi đã cảm thấy không còn ở trong tầm quan sát của đàn sói. Amaroq gừ gừ đầy đe dọa. Cô vội quỳ phục xuống. Amaroq đập mạnh đuôi xuống đất; cô thở không ra hơi.

- Tớ biết cậu không hề trông thấy tớ, - cô hỏi, - vậy làm thế nào cậu vẫn biết được tớ đang làm gì? Cậu nghe được tiếng tớ đứng lên ư?

Nó lại đập đuôi xuống đất; cô trườn vội về lều, trong lòng rất thắc mắc về sự tinh tường của Amaroq. Nó biết trước được sương mù và những việc làm vụng trộm của con người.

Trong tư thế bò, cô nhìn khá rõ những cây lách mọc quanh ao, vì thế cô tiếp tục bò vòng quanh bờ ao, nhặt các hạt cây, đào bới các củ rễ cây lách trông như củ lạc và vớt ấu trùng chim ruồi trên mặt nước. Cô vừa bò vừa ăn. Sau mấy tiếng đồng hồ sương xuống, cô thấy đói nhưng không cồn cào lắm.

Cô trở về nhà trong màn sương đặc quánh đến mức như có thể dùng tay quơ được. Suốt mấy tiếng đồng hồ dài lê thê, cô lơ mơ nửa thức nửa ngủ. Cô lắng nghe lũ chim kêu để giữ liên lạc với nhau trong sương. Cũng như cô, chúng không thể đánh hơi được mùi thức ăn, chúng phải nhìn mới thấy. Thời gian trôi đi chậm chạp, cô đành hát để giết thời giờ. Mới đầu cô nghĩ ra những vần điệu về lãnh nguyên và hát theo những giai điệu cô đã học ở trường. Khi thấy chán những làn điệu này, cô chuyển sang những bài hát thời niên thiếu. Những bài này có vẻ thích hợp để ứng tác hơn vì cô bịa thêm lời chỉ nhằm mục đích giết thời gian bằng những trò vui nhộn khi bị thời tiết giam chân.