← Quay lại trang sách

- 7 -

Cô hát về đàn sói, về căn nhà của cô, về những bông hoa nhỏ kết bằng lông chim cắm trên bàn và khi không còn gì để nói, cô bò ra cửa và nhìn ra ngoài. Sương có vẻ mỏng hơn. Cô đã có thể nhìn thấy cái nồi rỗng không để bên bếp lửa và mấy con chim bay là là trên đầu.

Bỗng có tiếng động cơ máy bay từ xa vọng lại, to dần rồi dịu đi và lại to dần. Người phi công đang lượn vòng như chờ xem liệu thời tiết có đột nhiên sáng sủa lên để anh ta hạ cánh xuống hay không. Đã có một trường hợp như thế xảy ra với cô khi cô bay từ Nunivak tới Barrow. Khi máy bay của cô đến không phận thành phố thì một màn tuyết dày đặc buông xuống và viên phi công đã phải bay vòng vòng gần một tiếng đồng hồ.

- Nếu chúng ta không hạ cánh được trong tình hình này, - cuối cùng người phi công của cô phải báo qua hệ thống điện đài, - chúng ta sẽ bay ngược trở về Fairbanks.

Nhưng đột nhiên sương tan và họ đã đáp xuống Barrow.

Tiếng động cơ máy bay càng lúc càng to. Qua màn sương đang nhạt dần, cô nhìn thấy một chiếc máy bay chở hàng bay khứ hồi tuyến Fairbanks - Barrow. Tim cô đập rộn lên. Nếu người phi công nhìn thấy cô, anh ta có thể sẽ làm gì đó giúp cô. Cô chạy ào ra ngoài vẫy gọi nhưng sương lại xuống dày đặc khiến cô cũng không nhìn thấy cả tay mình. Tiếng động cơ tăng tốc, chiếc máy bay có lẽ đang nhằm hướng Fairbanks bay đi. Cô lắng nghe tiếng máy rồi cúi xuống vạch trên đất một đường theo hướng nó đã bay đi.

- Có lẽ đó là hướng đi Fairbanks. - Cô nhận xét. - Ít nhất mình cũng đã biết được như vậy.

Cô nhặt mấy viên sỏi, xếp chúng vào đường vạch để trông cho rõ rồi đứng lên.

- Hướng này, - cô chỉ tay về hướng ngược lại, - là bờ biển và Mũi Hy Vọng.

Amaroq cất tiếng hú. Móng Vuốt sủa vang. Sau đó Amaroq chuyển sang một bản nhạc của họ nhà sói, Ánh Bạc cũng góp lời. Giọng chúng trầm bổng hòa quện vào nhau. Thạch Đông tham gia với chất giọng cao vút còn năm con sói non sủa và kêu ư ử như nhịp trống đệm. Miyax xoa cằm, trong bản nhạc săn mồi này có cái gì đó rất khác thường. Nó rất lạ và có vẻ bồn chồn. Nó nói về những điều cô không hiểu được nên cô cảm thấy sợ.

Sương lại nhạt đi, cô nhìn thấy Amaroq, những tay thợ săn của nó và cả bọn sói non đang chạy giỡn trên lãnh nguyên. Cả Thạch Đông cũng có mặt. Chúng sắp bỏ cô ư? Đã đến ngày chúng bắt đầu cuộc sống lang thang rồi ư? Vậy là giờ đây cô chỉ còn lại một mình? Thu gom hết những miếng vải đỏ làm dấu, cô bò quanh trảng tuyết của mình và cuống cuồng ngắt hái những cây lá rậm loài tuần lộc vẫn ăn. Cô nhét đầy túi thứ mộc nhĩ trông như nấm và cả một ít rêu lông hươu. Chỉ ít lâu nữa thôi, cô sẽ chẳng thể từ chối bất cứ thứ gì ăn được.

Đang hối hả làm việc, cô chợt cảm thấy đất rung đều đều như nhịp trống của người Eskimo. Áp tai xuống đất, cô nghe thấy tiếng rầm rập của rất nhiều nhịp chân: có một đàn tuần lộc cách đây không xa.

Sương đã nhạt nhiều, cô nhìn thấy rõ Kapu. Thận trọng như một con đại bàng, nó hếch mõm đánh hơi trong gió và ve vẩy đuôi như thể đang nghiến ngấu một câu chuyện thú vị của riêng loài sói. Cô cũng đánh hơi nhưng với cô chẳng có gì trên những trang truyện đó.

Đất càng ngày càng rung mạnh, Miyax ngoái lại, một con tuần lộc khổng lồ từ trong màn sương phóng ra. Đầu nó vươn thẳng về phía trước, đôi mắt mở trừng trừng man dại. Amaroq nhảy vọt lên cổ nó với một sức mạnh như sóng thần đại dương. Móng Vuốt đang chạy luồn dưới chân con mồi còn Ánh Bạc tấn công bên sườn. Miyax gần như nín thở, do dự không biết nên bỏ chạy hay né tránh.

Sau đó, Amaroq tung người lên, lơ lửng trong không trung một lúc rồi cắm ngập hàm răng vào bả vai con mồi. Nó đeo lủng lẳng trên người con vật trong khi Ánh Bạc tấn công bên sườn. Khi con vật rống lên đau đớn, nó thả người xuống đất. Sương đã nhạt nhiều, con tuần lộc lấy lại được thăng bằng, móng chân rắn, sắc như dao của nó nhằm thẳng vào đầu Amaroq. Có một tiếng kêu khô gọn, chân con vật vung lên rồi đạp hụt, cày xuống nền đất. Amaroq đã kịp phóng vọt lên không và táp mạnh vào lưng con mồi. Vừa gầm gừ vừa dùng sức nặng toàn thân làm đà, Amaroq đảo người chặn con vật lại. Ánh Bạc vọt lên trước con mồi, cố gắng cản nó chậm lại. Móng Vuốt ngoạm được một chân sau. Con tuần lộc nhảy dựng lên, quằn quại rồi khuỵu xuống. Cặp sừng của nó xỉa xuống đất; nó rống lên và ngã hẳn.

Nó đang hấp hối, cặp mắt nó đờ đẫn vì đau đớn, cơ bắp co giật liên tục. Nó cố quơ sừng quật ba con sói đang kết thúc cuộc săn mồi bằng những miếng cắn xé đẫm máu.

Sau những gì tưởng như vô tận đối với Miyax, con mồi đã nằm bất động. Amaroq xé toang sườn con mồi như thể đó là một ổ bánh mì nóng giòn và không hề khách khí, nó sục vào đánh chén.

Kapu và mấy con sói non thận trọng tiến lại gần con vật khổng lồ và hít ngửi. Chúng chưa biết cần phải làm gì với con mồi này. Đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy con mồi sống và vì thế chúng tò mò đi vòng quanh nó rồi lại chăm chú theo dõi cha mẹ chúng. Amaroq vừa ăn vừa gầm gừ khoái trá, sau đó nó liếm mép và nhìn Kapu. Kapu về lấy một tảng thịt và cũng gầm gừ; sau đó nó lại nhìn Amaroq. Vị thủ lĩnh gừ gừ rồi ăn. Kapu cũng gừ gừ rồi ăn.

Miyax không dám tin vào số phận may mắn của mình: một con tuần lộc bị hạ ngay trước cửa nhà cô. Số thịt này đủ cho cô ăn hàng tháng trời, có khi cả năm. Cô sẽ nướng qua cho dễ đem theo rồi đi lần về phía biển. Cô sẽ tới được Mũi Hy Vọng.

Những dự định lướt qua trong đầu cô, cô ngồi nhổm dậy xem đàn sói ăn, ước lượng; thời gian trôi đi, đàn sói đã tiêu thụ một lượng thịt khổng lồ - mỗi con ăn hàng cân. Nhìn chỗ thịt nuôi sống mình đang dần dần biến mất, cô quyết định đến chia phần với chúng và chạy ngay vào nhà lấy dao.

Trong khi bò tới chỗ con mồi, cô băn khoăn không biết có thể đến gần được những con sói đang say mồi không. Giống chó nhà thường cắn trả con người trong những trường hợp như vậy. Nhưng loài chó không chịu để đồng loại ăn chung thì những con sói ở đây lại đang cùng ăn rất no nê và thân thiện.

Cô đang nhích dần về phía trước thì Kapu cắn vỡ một ống xương bằng hàm răng còn non của nó. Cô nghĩ tốt hơn hết là đến lấy phần của mình chứ không cần ngồi đợi đàn sói ăn xong.

Amaroq rời con mồi trước tiên, liếc mắt về phía cô và lẩn vào trong sương. Ánh Bạc và Móng Vuốt cũng bỏ đi ngay sau đó, bọn sói non cũng lũn cũn chạy theo mẹ.

- Eelie! - Miyax kêu lên và nhảy bổ tới chỗ con mồi.

Đột nhiên, Thạch Đông bất ngờ từ trong màn sương phóng ra và ngoạm lấy một cái đùi. Cô lùi lại. Tại sao nó không cùng ăn với những con khác? Cô tự hỏi. Nó không phải trông chừng bọn sói non. Nhất định nó là một con sói bị cả đàn ghét bỏ vì khi chạy, đuôi nó cụp giữa hai chân sau và nó không được phép ăn chung với đàn.

Khi nó cũng đã no nê và bỏ đi, cô đến gần con tuần lộc và đứng chiêm ngưỡng cả núi thịt. Cô kính cẩn nâng hai tay hướng về phía mặt trời để tỏ lòng thành kính đối với linh hồn con tuần lộc. Sau đó, cô lại tự giễu mình đã hành động như một người Eskimo lạc hậu. Cô mài lại con dao chuyên dụng của đàn ông lên một phiến đá và bắt tay vào việc.

Da con vật rất dai khiến cô hết sức kinh ngạc vì đàn sói xé được rất dễ dàng. Thậm chí khi đã dùng dao để lột da, cô vẫn không hết ngạc nhiên vì nó mới khó cắt làm sao, nhưng cô làm việc rất tích cực, da tươi có giá trị không kém gì thịt. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua, mẩu da cuối cùng đã lột xong; cô lăn ra đất nghỉ lấy sức.

- Đúng là một công việc nặng nhọc. - Cô thở hổn hển. - Chả trách việc này chỉ dành cho cánh đàn ông con trai Eskimo.

Cô thở dài, đứng dậy, kéo tấm da về nhà và trải rộng ra để phơi. Việc cạo và làm sạch tấm da cô đã biết vì đó là công việc của phụ nữ nhưng hiện tại cô quá bận chưa thể làm được. Đã đến lúc phải pha thịt và ăn một chút. Cô mổ bụng con mồi, lấy buồng gan còn ấm nóng - đó là một thứ “kẹo” đối với dân tộc cô. Với trình độ sử dụng dao ulo rất điêu luyện, cô thái một lát và nhấm nháp, đúng là thứ ngon nhất trong cơ thể con vật. Gan rất bổ nên chỉ để dành riêng cho phụ nữ và các cô gái, đó là một phong tục từ cổ xưa dựa trên kinh nghiệm: phụ nữ phải sinh con nên rất cần chất sắt để bổ máu, vốn có nhiều trong bộ gan.

Trong thời gian đàn sói ngủ, Miyax mải mê xẻ thịt tuần lộc rồi treo trên bếp lửa. Cô vừa làm vừa nghĩ ra một bài hát:

Amaroq, sói, bạn ta,

Hơn thế, một người cha.

Vì người, chân ta chạy.

Vì người, tim ta rung.

Và vì người, ta yêu.

Cô đứng lên, vòng quanh ụ tuyết và nói thêm: “Nhưng không phải là Daniel. Giờ mình là một thành viên sói mà sói chỉ yêu vị thủ lĩnh của mình thôi.”

Màn sương đã vén lên cao, Miyax chạy tới trảng tuyết để thăm gia đình của cô. Chúng đang ngủ một cách bình yên - cả đàn, chỉ trừ Amaroq. Nó liếc nhìn cô, nhe răng đe dọa.

- Ồ, được rồi. Eelie, eelie! - Miyax quỳ phục xuống. - Nhưng tớ làm thế nào để theo kịp cậu nếu cậu không cho tớ đi bằng hai chân? Tớ vẫn chỉ là tớ, một đứa bé hai chân.