Chương 4 (3) Phải, phải, trầy xước chút thôi.- Ôi mẹ ơi, thế cũng đủ rồi.-Hầu đâu? Mau chạy đi tìm thầy thuốc cho ta
Ra khỏi bảo tàng Cú, tôi bật khóc, Một mặt, thấy nhẹ người vì mảnh lụa thưởng và con dao găm của Romeo hiên giờ nằm trong két của Peppo; mặt khác, tôi tiếc vì đã dễ dàng trao chúng cho người khác như thế. Nhỡ mẹ tôi muốn tôi sử dụng chúng cho một mục đích cụ thể nào đó thì sao? Biết đâu chúng mang lại manh mối để định vị ngôi mộ của Juliet
Suốt đường trở về khách sạn, tôi cố cưỡng lại thôi thúc quay lại bảo tàng và đòi những báu vật của mình. Tôi không làm thế chỉ vì biết rằng sự thỏa mãn khi lấy lại được chúng sẽ nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi sợ hãi về sự việc xảy ra với chúng sau đó. Ai dám nói chúng ở trong két của Peppo an toàn hơn trong két của giám đốc Rossini? Và lại, tên côn đồ kia biết nơi tôi ở, liệu hắn có phá cửa vào phòng tôi lần nữa không? Sớm hay muộn, hắn sẽ biết nơi tôi cất các thứ của mình.
Tôi dừng lại giữa đường phố. Cho đến lúc này, tôi không hề nghĩ trở lại khách sạn là việc không mấy khôn ngoan, không bao giờ nghĩ tôi không còn mang theo các đồ tạo tác kia nữa. Chắc chắn rằng tên du côn kia đang đợi tôi làm việc đó. Sau cuộc chơi trốn – tìm ở khu lưu trữ của trường đại học, hắn sẽ không còn tâm trạng khoan hồng đặc biệt nào nữa.
Rõ ràng là tôi phải chuyển sang khách sạn khác, và phải làm thế nào để xóa hết dấu vết. Hoặc có thể chuyện này thực tế là ám hiệu bắt tôi nhảy lên chuyến bay tới, trở lại Virginia?
Không. Tôi không thể từ bỏ. Không phải lúc này, khi tôi đã đi được một chặng đường nào đó. Tôi sẽ đổi khách sạn, có lẽ ngay đêm nay, khi trời tối. Tôi sẽ trởi thành kẻ vô hình, láu cá tầm thường. Lần này, Juliet sắp được nghỉ ngơi.
Khách sạn Chiusarelli và đồn cảnh sát nằm trên cùng một tuyết phố. Tôi nấn ná ở bên ngoài một chút, quan sát các cảnh sát tới, lui và tự hỏi liệu đây có phải là một nước cờ thông minh hay không – làm như mình biết luật lệ nơi đây và cứ liều cho họ phát hiện ra nhận dạng kép của tôi. Rốt cuộc, tôi quyết định không làm thế. Theo kinh nghiệm ở Rome và Copenhagen, tôi biết rằng cảnh sát giống hệt các phóng viên, và chắc chắn là họ sẽ lắng nghe câu chuyện, nhưng họ thích thêm thắt theo kiểu của họ nhiều hơn. Thế là tôi cuốc bộ trở lại khu thương mại, cứ mươi bước lại rẽ, xem có kẻ nào đi theo không, và suy nghĩ đến chiến lược đúng đắn của tôi từ nay trở đi. Tôi vào cả nhà băng ở lâu đài Tolomei, xem liệu chủ tịch Maconi có thời gian gặp và cho tôi lời khuyên không. Không may, ông đi vắng, nhưng người thu ngân đeo kính mỏng – giờ là bạn tốt nhất của tôi – cam đoan với tôi rằng ông ấy sẽ không có gì vui hơn việc gặp lại tôi khi ông trở về, sau chuyến nghỉ mươi ngày ở hồ Como.
Từ khi tới Siena, tôi đã đi qua cửa chính bị cấm của Monte dei Paschi vài lần. Tôi luôn rảo bước qua pháo đài Salimbeni để không bị phát hiện, thậm chí tôi còn chúi đầu xuống, tự hỏi phòng làm việc của Đội trưởng An ninh quay ra Corso hay hướng khác.
Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay là ngày tôi không sợ nguy hiểm và đã tận dụng dịp này. Thế là tôi tới cửa trước hình Gothic và bước vào bên trong, chắc chắn các camera giám sát sẽ ghi lại rất rõ dáng dấp một người lạ như tôi.
Với một tòa nhà từng bị các gia đình thù địch thiêu rụi – gia đình tôi là một trong số đó, - bị dân chúng giận dữ phá tả tơi, được các chủ nhân xây dựng lại vài lần, rồi bị chính phủ sung công, và cuối cùng tái sinh như một thể chế tài chính vào năm 1472, khiến nó thành nhà băng cổ nhất còn sống sót trên thế giới, lâu đài Salimbeni là một nơi yên tĩnh khác thường. Nội thất thiết kế nhào trộn thời Trung cổ với hiện đại theo kiểu hợp với cả hai, và lúc tôi đến khu vực lễ tân, khoảng thời gian giữa hiện tại và quá khứ như khép lại quanh tôi, không hề có đường ráp nối.
Nhân viên lễ tân đang bận nói chuyện điện thoại, nhưng vẫn đưa tay che ống nghe và hỏi – bằng tiếng Ý trước, rồi sau đó bằng tiếng Anh - tôi đến gặp ai. Khi tôi nói là bạn của Chỉ huy An ninh, có việc gấp cần bàn với anh ta, người đó mỉm cười và nói tôi có thể tìm gặp anh ở tầng hầm.
Thật ngạc nhiên đến thú vị khi người đó để tôi vào như thế này, không có người đi kèm và không cần báo trước, tôi bắt đầu xuống cầu thang, cố tình ra vẻ thờ ơ, trong lúc một hàng chuột nhắt đang nhảy múa chí tử trong lồng ngực. Chúng đã im thin thít đến mức kỳ cục khi tôi nhạy trốn gã mặc thường phục lúc trước, nhưng ở đây, chúng sôi lên sung sục chỉ vì tôi sắp gặp Alessandro.
Đêm hôm trước, lúc bỏ lại Alessandro lại khách sạn, thật lòng tôi không hề muốn gặp lại anh ta lần nữa. Tôi chắc cả hai đều có cảm giác như thế. Vậy mà tôi đang ở đây, thẳng tiến tới hang ổ của anh ta chẳng vì lý do gì ngoài bản năng. Janice hay nói rằng bản năng là lý do bột phát nhất. Tôi không chắc vai trò của lý do đó. Lý trí bảo tôi rằng có vẻ như Alessandro và nhà Salimbeni bị cuốn vào những chuyện bẩn thỉu vừa ngáng đường tôi; tuy nhiên, sự gan góc lại mách bảo, tôi có thể dựa vào Alessandro, dẫu chỉ để biết anh ta ghét tôi đến chừng nào.
Lúc tôi vào tầng hầm, không khí mát hơn rất nhiều, những dấu vết của cấu trúc tòa nhà nguyên gốc bắt đầu lộ ra ở các bức tường thô ráp và bị mài mòn quanh tôi. Thời Trung cổ, chỗ nền này là một tòa tháp cao, có lẽ cao ngang với tháp Mangia ở Camp. Toàn bộ thành phố từng đầy rẫy những tòa nhà tháp như thế này. Chúng được dùng làm công sự trong thời buổi loạn lạc.
Ở chân cầu thang có một hành lang hẹp chui sâu vào bóng tối, một bên có nhiều cánh cửa bọc sắt khiến nơi này giống như ngục tối. Tôi bắt đầu sợ rằng mình đã rẽ nhầm ở nơi nào đó dọc đường, bất chợt nhiều giọng nói bùng lên, tiếp theo là tiếng hoan hô từ sau một cánh cửa mở nửa chừng.
Tôi đến gần cửa, hơi e sợ. Dù Alessandro có thực ở đây hay không, tôi sẽ phải giải thích dài dòng về việc mình định làm, nhưng lập luận chưa bao giờ là mặt mạnh của tôi. Ngó vào bên trong, tôi thấy một cái bàn đầy các bộ phận bằng kim loại và nhiều miếng sandwich ăn dở, một bức tường treo súng trường, ba người đàn ông mặc quần đồng phục và áo phông – một người trong bọn là Alessandro – đứng quanh màn hình một chiếc tivi nhỏ. Thoạt tiên, tôi ngỡ họ đang quan sát một camera giám sát ở đâu đó trong tòa nhà, nhưng khi tất cả bất chợt rên lên và ôm đầu, tôi hiểu rẳng họ đang xem một trận bóng đá.
Không thấy ai phản ứng với tiếng gõ cửa đầu tiên của mình, tôi đẩy cánh cửa – chỉ một chút thôi – và hắng giọng. Rốt cuộc, Alessandro quay đầu xem kẻ nào dám cả gan ngắt quãng cuộc chơi của họ, và khi nhìn thấy tôi đứng đó, gượng cười, trông anh ta giống như người bị ai đó quật một cái chảo rán lên đầu.
- Xin lỗi đã làm phiền, - tôi nói, cố để trông không giống thằng nhóc đi cà kheo, dù chắc rằng tôi đúng là như thế. – Anh có thể dành cho tôi một lát được không?
Lát sau, hai người kia rời phòng, họ vớ lấy súng và áo khoác đồng phục, nhét miếng sandwich ăn dở vào miệng.
- Thế là thỏa mãn tính tò mò của tôi rồi, - Alessandro nói, tắt tivi và quẳng cái điều khiển sang một bên. Rõ ràng là anh ta không nghĩ tôi cần nghe nốt câu nói, dẫu cách nhìn cho thấy anh ta ngầm hài lòng khi thấy tôi, dù thực tế, tôi dai như một con đỉa bám vào bụng dưới vô đạo đức của xã hội.
Tôi ngồi lên một cái ghế trống, nhìn các thứ vũ khí trên tường. - Đây là phòng làm việc của anh à?
- Phải. – Anh ta kéo đôi dây đeo quần lên vai và ngồi xuống cái ghế ở bên kia bàn. – Đây là nơi chúng tôi thẩm vấn. Phần lớn là người Mỹ. Đây từng là phòng tra tấn.
Sự thách thức trong mắt Alessandro làm tôi quên mất nỗi lo lắng chung chung và lý do vì sao tôi tới đây. - Nó hợp với anh nhỉ?
- Tôi nghĩ thế. – Anh ta gác cái ủng nặng trịch lên mép bàn và dựa lưng vào tường.- Tôi nghe đây. Chắc cô phải có lý do thích đáng để tới đây.
- Tôi sẽ không gọi nó chính xác là lý do. – Tôi ngoảnh đi, cố gắng nhớ lại cách tường thuật trịnh trọng tôi đã tập dượt lúc xuống cầu thang, nhưng vô ích. – Chắc anh cho tôi là một con mụ quỷ quyệt…
- Tôi thấy còn tệ hơn kia.
-…và tôi cũng không ghi tên vào câu lạc bộ những người hâm mộ anh đâu.
Anh ta cười gượng:
- Vậy mà cô đã tới đây.
Tôi khoay tay trước ngực, nén một tiếng cười lo lắng.
- Tôi biết anh không tin tôi là Giulietta Tolomei, và anh biết gì không? Tôi không quan tâm. Nhưng điểm mấu chốt là…- Tôi nuốt khó nhọc, cố giữ vững giọng nói, - có người đang cố giết tôi.
- Cô định nói là, ngoài cô ra?
Lời châm chọc của anh ta giúp tôi lấy lại bình tĩnh.
- Có một gã đi theo tôi, - tôi nói, giọng cộc cằn. – Loại người khó chịu. Mặc thường phục. Loại cặn bã. Tôi hình dung hắn là một người bạn của anh.
Alessandro không hề nao núng:
- Vậy cô muốn tôi làm gì?
- Tôi không biết…- Tôi tìm kiếm một tia cảm thông trong mắt anh ta. – Anh giúp tôi nhé? Có một tia như tôi mong, nhưng gần như là đắc thắng.
- Hãy cho tôi biết vì sao tôi phải làm thế?
- Này! – Tôi kêu lên, thực sự lúng túng vì thái độ của anh ta. – Tôi …là một cô gái đang lâm vào cảnh gieo neo!
- Còn tôi là ai. Hiệp sĩ chắc?
Tôi nuốt một tiếng rên, tự giận mình vì tưởng anh ta sẽ quan tâm. -Tôi tưởng đàn ông Italy dễ xúc động vì sức mê hoặc của nữ giới.
Anh ta cân nhắc ý kiến đàn ông:
- Chúng tôi là thế. Khi chúng tôi gặp đúng người.
- Thôi được, - tôi nói, nuốt cơn giận, - đủ rồi. Anh muốn tôi cuốn xéo, và tôi sẽ đi. Tôi sẽ trở về Mỹ và không bao giờ làm phiền anh hoặc bà mẹ đỡ đầu đẹp như tiên của anh nữa. Nhưng trước hết, tôi muốn tìm ra gã đó là ai, và phải có người đập vỡ mông hắn chứ.
- Và người đó là tôi ư?
Tôi trừng trừng nhìn anh ta:
- Có thể là không. Tôi chỉ giả sử một người như anh sẽ không muốn một kẻ như hắn chạy lung tung trong thành phố Siena yêu dấu của anh. Nhưng…- tôi làm động tác đứng dậy, - tôi thấy mình đã hoàn toàn lầm tưởng về anh.
Cuối cùng, Alessandro chúi người về phái trước, chống khuỷu tay lên bàn với vẻ ân cần giả vờ. -- - Cô Tolomei, hãy cho tôi biết vì sao cô nghĩ có kẻ muốn giết cô.
Tôi chẳng có chỗ nào mà đi cũng chẳng sao, tôi sẽ rời khỏi nơi ấy ngay, nếu rốt cuộc, anh ta không gọi tôi là cô Tolomei.
- Ờ, - tôi lúng túng cựa quậy trên mép ghế. – Như thế này: hắn đi theo tôi suốt các phố, đột nhập vào phòng tôi ở khách sạn, và sáng hôm nay, hắn cầm súng đuổi theo tôi…
- Vậy là…-Alessandro nói, trình bày rất kiên nhẫn, - đừng nghĩ hắn định giết cô. – Anh ta ngừng một lát, quan sát thật kỹ nét mặt tôi rồi cau mày. – Sao cô lại mong tôi giúp cô, nếu cô không kể thật với tôi?
- Nhưng tôi đang nói thật mà! Tôi thề!
Tôi cố nghĩ ra cách khác để thuyết phục anh ta, nhưng mắt tôi bị hút vào những hình xăm trên cánh tay phải của anh, và đầu tôi bận rộn xử lý thông tin đó. Đây không phải là Alessandro tôi mong được gặp khi bước vào lâu đài Salimbeni. Alessandro tôi biết tao nhã và tinh tế nếu không nói là rất chuộng nghi thức, chắc chắn anh ta không thể có con chuồn chuồn – hoặc bất cứ thứ quỷ nợ gì đó – xăm trên cổ tay. Nếu Alessandro có đọc được ý nghĩ của tôi, anh ta đã không lộ ra.
- Không phải toàn bộ sự thật. Còn nhiều chỗ khuyết trong trò chơi ghép hình này.
Tôi đứng phắt dậy:
- Cái gì làm anh nghĩ có một bức tranh lớn?
- Lúc nào cũng có một bức tranh lớn. Vì thế, hãy cho tôi biết hắn theo đuổi thứ gì?
Tôi hít một hơi sâu, chỉ vì quá hiểu rằng tôi tự đặt mình vào tình thế này, và anh ta có quyền được nghe giải thích rõ ràng hơn.
- Thôi được, - cuối cùng, tôi nói, - tôi nghĩ hắn theo đuổi một thứ mẹ tôi để lại cho tôi. Một loại của gia truyền mà cha mẹ tôi đã tìm thấy từ nhiều năm trước, và bà muốn tôi giữ nó. Vì thế, mẹ tôi giấu nó ở một nơi chỉ có tôi mới tìm ra. Tại sao vậy? Vì – dù anh thích điều này hay không – tôi chính là Giulietta Tolomei.
Tôi bướng bỉnh nhìn anh ta, và thấy anh ta đang chăm chú ngắm nghía tôi với một thứ na ná nụ cười.
- Cô đã tìm thấy rồi chứ?
- Tôi không nghĩ thế. Tôi mới chỉ tìm thấy một cái hộp han gỉ đầy giấy tờ và … một lá cờ cổ, một thứ giống như con dao găm và nói thật, tôi không thấy….
- Gượm đã! – Alessandro giơ tay ra hiệu cho tôi nói chậm lại. – Giấy tờ loại gì, lá cờ loại gì vậy? -Những bài báo, thư từ. Những thứ ngớ ngẩn. Đừng bắt tôi kể lại.
Lá cờ hình như là một mảnh lụa từ năm 1340. Tôi tìm thấy nó trong một ngăn kéo, quấn quanh con dao găm như thế này…
- Đợi đã! Cô vừa nói đã tìm thấy mảnh lụa từ năm 1340 ư?
Tôi ngạc nhiên thấy anh phản ứng với tin này còn mạnh hơn ông anh họ Peppo của tôi rất nhiều. -Vâng, tôi nghĩ thế. Hình như vật đó rất đặc biệt. Còn con dao găm…
- Nó đang ở đâu?
- Ở một nơi an toàn. Tôi để nó lại bảo tàng Cú. Thấy anh ta không hiểu kịp, tôi nói thêm. – Anh họ tôi, Peppo Tolomei là người phụ trách bảo tàng. Anh ấy nói sẽ trông nom nó cẩn thận giúp tôi. Alessandro rên lên và lùa cả hai bàn tay vào tóc.
- Sao thế? – Tôi nói. – Đấy không phải là ý hay sao?
- Khốn kiếp! – Anh đứng dậy, thọc tay vào ngăn kéo rút ra một khẩu súng ngắn và đút vào bao ở thắt lưng.
– Đi nào, chúng ta đi thôi!
- Gượm đã! Có chuyện gì thế? – Tôi miễn cưỡng đứng dậy. – Anh không định đến thăm anh họ tôi với…khẩu súng này chứ?
- Không! Tôi không định thế. Đi thôi!
Lúc chúng tôi vội vã xuống hành lang, anh liếc nhìn bàn chân tôi:
- Cô có thể chạy khi mang những thứ này chứ?
- Này, - tôi nói, cố theo kịp, - tôi chỉ muốn làm mọi việc sáng tỏ. Tôi không tin vào súng ống. Tôi chỉ muốn hòa bình thôi. Được không?
Alessandro dừng lại giữa hành lang, rút súng ra và ấn nó vào tay tôi trước khi tôi kịp nhận ra việc anh làm.
- Cô có cảm thấy không? Đây là một khẩu súng. Nó đang tồn tại. Ở đằng kia, có nhiều người tin vào nó. Vì thế, hãy tha lỗi cho tôi vì phải “quan tâm” đến họ để cô có thể bình yên.
Chúng tôi rời nhà băng qua cổng sau và chạy dọc con đường xuống phố thông sang đường dành cho mô tô. Đây không phải là con đường tôi biết, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ đến thẳng quảng trường Castellare. Alessandro rút súng ra, lúc chúng tôi đến gần cửa bảo tàng Cú, nhưng tôi giả vờ không để ý.
- Lùi lại sau tôi, - anh nói, - và nếu sự việc xấu đi, hãy nằm xuống sàn và ôm lấy đầu.
Không đợi tôi trả lời, anh đặt ngón tay lên môi và từ từ mở cửa.
Tôi cẩn thận đi vào bảo tàng sau anh vài bước. Tôi không nghĩ đến việc anh phản ứng quá mạnh mẽ, nhưng tôi sẽ để anh tự đi đến kết luận riêng. Toàn bộ tòa nhà im lìm, không hề có dấu vết của bọn phạm tội. Chúng tôi đi qua vài phòng, súng chĩa về phái trước, nhưng cuối cùng tôi dừng lại.
- Nghe này…
- Ngay lập tức, Alessandro đưa tay bịt miệng tôi, và lúc đứng đó, cả hai đều căng thẳng vì nghe thấy tiếng người đang rên.
Đi nhanh qua các phòng còn lại, chẳng mấy chốc chúng tôi lượn vào chỗ phát ra tiếng rên, và khi Alessandro tin chắc không có kẻ phục kích, chúng tôi chạy ào vào trong, thấy Peppo đang nằm trên sàn phòng làm việc, người bầm dập, thâm tím nhưng vẫn còn sống.
- Ôi, Peppo! – Tôi kêu lên, cố giúp ông, - Anh không sao chứ?
- Không! – Ông trả lời ngay. – Tất nhiên là tôi không sao! Tôi nghĩ là tôi bị ngã. Chân tôi không thể cử động được.
- Anh để yên nhé…--Tôi nhìn quanh xem ông để nạng ở đâu, rồi thấy cái két trong góc mở toang và trống rỗng. – Anh có nhìn thấy kẻ đã gây ra việc này không/
- Người nào? – Peppo cố ngồi dậy, nhưng nhăn nhó vì đau. – Ôi, cái đầu tôi! Tôi cần thuốc. Salvatore! Ôi, không, gượm đã. Hôm nay là ngày nghỉ của Salvatore…là ngày mấy nhỉ?
- Ông dừng cử động! – Alessandro quỳ gối và mất một lúc để kiểm tra chân Peppo. – Tôi đoán là ống chân của ông bị gẫy. Tôi sẽ gọi xe cấp cứu.
- Gượm đã! Đừng! – Rõ ràng Peppo không muốn gọi cấp cứu. –Tôi chỉ định đóng két sắt. Cô có nghe lời tôi không? Tôi phải đóng két sắt lại.
- Chúng ta sẽ lo về cái két sau, - tôi nói.
- Con dao găm…ở trong phòng họp của giám đốc. Tôi đã tra cứu về nó trong một cuốn sách. Nó cũng phải để vào két. Nó là một tai họa
Alessandro và tôi nhìn nhau. Giờ không phải lúc để tôi nói với Peppo rằng đã quá muộn để đóng két. Chắc chắn là mảnh lụa cũng như mọi báu vật khác mà ông anh họ tôi canh giữ đều đã mất rồi. Nhưng có khi tên trộm chưa để ý đến con dao găm. Tôi đứng dậy và vào phòng họp, biết chắc con dao găm của Romeo đang nằm trên bàn, cạnh cuốn hướng dẫn về các vũ khí thời Trung cổ của một nhà sưu tầm.
Nắm chặt con dao trong tay, tôi trở lại phòng làm việc của Peppo đúng lúc Alessandro đang gọi xe cấp cứu.
- Đúng rồi, - anh họ tôi nói khi nhìn thấy con dao găm, - nó đấy. Cho vào két, nhanh lên. Nó mang vận rủi đến đấy. Hãy nhìn những gì xảy ra với tôi xem. Cuốn sách nói trong con dao có linh hồn của quỷ dữ.
Peppo bị chấn động nhẹ ở não và gẫy một cái xương, nhưng bác sĩ nhất định giữ ông nằm viện qua đêm, cắm nhiều thứ máy móc để đề phòng. Không may, bà bác sĩ nhất định đòi kể lại chính xác chuyện xảy ra với ông.
- Bà ấy bảo có kẻ đánh vào đầu ông và cuỗm sạch mọi thứ trong két. – Alessandro thì thầm với tôi, dịch lại câu chuyện sôi nổi giữa bà bác sĩ và ông bệnh nhân cáu kỉnh của bà, - ông ấy nói muốn nói chuyện với một bác sĩ thực thụ, vì không có ai đánh vào đầu ông trong bảo tàng riêng của ông hết.
- Giulietta! – Peppo gọi to, lúc ông đã xua được bà bác sĩ đi. – Cô đã làm gì vậy, hở? Y tá nói có kẻ đột nhập vào bảo tàng!
- Em e đúng là như thế, - tôi nói và cầm tay ông. – Em rất tiếc. Đấy là lỗi của em. Nếu em không….
- Ai kia? – Peppo nghi ngờ nhìn Alessandro. – Anh ta đến đây để lập biên bản à? Bảo anh ta tôi không nhìn thấy gì hết nhé.
- Đây là đại úy Santini, - tôi giải thích. – Anh ấy là người đã cứu anh, anh nhớ chưa? Nếu anh ấy không làm thế, anh sẽ vẫn còn…rất đau đớn.
- Hừ.- Peppo vẫn chưa chịu từ bỏ tâm trạng gây hấn. – Trước kia tôi đã gặp anh ta. Anh ta là một Salimbeni. Tôi đã chẳng bảo cô tránh xa những người ấy sao?
- Suỵt! Em xin anh! – Tôi cố hết sức giữ Peppo im lặng, nhưng tôi biết Alessandro đã nghe thấy hết. – Anh cần nghỉ ngơi.
- Không, tôi không cần! Tôi cần nói chuyện với Salvatore. Chúng tôi phải tìm ra kẻ nào đã làm việc này. Trong két còn có nhiều báu vật khác nữa.
- Em e rằng tên trộm tìm mảnh lụa và con dao găm, - tôi nói. – Nếu em không mang những thứ đó đén chỗ anh, sẽ không xảy ra truyện gì hết.
Trông Peppo rất bối rối.
- Nhưng ai mà…Chao ôi! – Cái nhìn đăm đăm của ông trở nên xa vời lạ lùng như thể ông đang nhìn vào quá khứ u ám. –Tất nhiên rồi! Tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Nhưng hắn làm thế thật sao?
- Ai nói đến ai vậy? – Tôi siết chặt bàn tay ông, cố làm ông tập trung trở lại. – Ai có biết kẻ nào đã làm việc này với anh không?
Peppo vồ lấy cổ tay tôi và nhìn tôi, xúc động dữ dội.
- Ông ấy luôn nói chàng sẽ trở lại. Patrizio, cha cô. Ông luôn nói rồi sẽ có ngày, Romeo sẽ trở lại và giành lại mọi thứ…mạng sống của chàng… tình yêu của chàng… mọi thứ chúng ta đã lấy đi của chàng.
- Peppo, - tôi nói và vỗ nhẹ cánh tay ông. – Em nghĩ anh hãy cố ngủ đi.
Qua khóe mắt, tôi có thể thấy Alessandro đang xem xét cẩn thận con dao găm của Romeo trong tay, anh cau mày như thể cảm nhận được thấy sức mạnh ẩn giấu của nó.
- Romeo, - Peppo nói, có vẻ thẫn thờ hơn vì cuối cùng, thuốc an thần đã ngấm, - Romeo Marescotti. Cậu ta không thể là hồn ma mãi mãi. Có lẽ đây là sự báo thù của cậu ấy. Báo thù tất cả chúng ta. Vì mọi việc chúng ta đã đối xử với mẹ cậu ta. Romeo là…biết nói thế nào với cô đây – một đứa con hoang chăng?...Đại úy?
- Sinh ra ngoài giá thú, - Alessandro nói, cuối cùng anh đến nhập bọn với chúng tôi.
- Phải, phải! – Peppo gật đầu. – Sinh ra ngoài giá thú! Đó là một vụ bê bối lớn. Chao ôi, cô ấy mới đẹp làm sao… thế mà, ông ta nỡ đuổi cả hai mẹ con họ đi..
- Ai kia? – tôi hỏi.
- Marescotti. Ông ngoại. Ông ta là người rất nệ cổ. Nhưng rất điển trai. Tôi vẫn nhớ sự xuất hiện của Topolone năm 65, một con ngựa rất đẹp, cô biết không, đó là chiến thắng đầu tiên của Aceto. Người ta không còn lập nên những chiến công như thế nữa; Hồi đó, họ không bị trật mắt cá hay truất quyền dự thi, và chúng tôi cũng chẳng cần đến các bác sĩ thú y hay thị trưởng bảo rằng chúng tôi không thể thi đấu…Ôi chà! – Ông lắc đầu căm phẫn.
- Peppo? – Tôi vỗ nhẹ bàn tay ông. – Anh đang nói về Marescotti. Còn Romeo, anh nhớ không?
- Ồ, có chứ! Người ta bảo chàng trai ấy có đôi tay tai họa. Một thứ cậu ta chạm vào…đều hỏng cả. Ngựa thì mất. Người thì chết. Người ta nói thế. Vì tên cậu ta đặt theo Romeo. Cậu ta thuộc dòng dõi ấy mà. Sự nổi loạn…có sẵn trong máu. Cậu ta không thể ngồi yên một chỗ, làm gì cũng rất nhanh ồn ào. Lúc nào cũng đi Vespa, lúc nào cũng đi Vespa…
- Anh biết anh ta ư?
- Không, tôi chỉ nghe nói thôi. Hai mẹ con cậu ta không bao giờ trở lại. Không ai nhìn thấy họ nữa. Người ta kể cậu ta lớn lên mà không được dạy dỗ ở Rome, trở thành tội phạm và một tên giết người. Người ta bảo… người ta bảo cậu ta chết rồi. Ở Nassiriyah. Với một cái tên khác.
Tôi quay lại, liếc nhìn Alessandro, và khi bắt gặp cái nhìn chăm chú của tôi, mắt anh sẫm lại khác thường.
- Nassiriyah ở đâu? – Tôi thì thào. – Anh có biết không?
Không hiểu vì sao, câu hỏi làm Alessandro tươi tắn hơn, nhưng anh chưa kịp trả lời thì Peppo đã thở dài thườn thượt và nói tiếp:
- Theo tôi, đây chỉ là huyền thoại. Dân chúng thích những huyền thoại. Và những bi kịch. Cả những âm mưu nữa. Ở đây, mùa Đông quá tĩnh lặng.
- Còn anh không tin ư?
Peppo lại thở dài lần nữa, mí mắt ông nặng trĩu dần.
- Làm sao tôi biết tôi nên tin vào cái gì nữa? Chao ôi, tại sao người ta không cử một bác sĩ đến cho tôi?
Đúng lúc đấy, cánh cửa bật mở, toàn thể gia đình Tolomei ùa vào phòng, vây quanh người “anh hùng suýt thiệt mạng” cùng những tiếng kêu gào và khóc lóc. Rõ ràng là họ đã được bác sĩ thuật lại sự việc, vì bà Pia, vợ Peppo lườm tôi và gạt tôi sang một bên để chiếm chỗ cạnh chồng bà, không người nào thể hiện chút gì có thể coi là biết ơn. Điều khiến tôi bẽ mặt hơn là, bà lão Nonna Tolomei lập cập bước qua cửa đúng lúc tôi đang tìm lối thoát, chắc chắn bà ta nghĩ thủ phạm của toàn bộ vụ này không phải là tên trộm, mà là tôi.
- Chính mày! –Bà gầm gừ, chỉ ngón tay buộc tội vào ngực tôi. – Đồ con hoang!
Bà còn nói nhiều nữa nhưng tôi không hiểu. Sững sờ như một con nai trước đoàn tàu đang lao tới, chết khiếp vì cơn thịnh nộ của bà ta, tôi cứ đứng ngây ra đó không thể nhúc nhích nổi, cho đến khi Alessandro phát chán với sự lố bịch của gia đình này, nắm lấy khuỷu tay tôi và kéo tôi qua cửa cho an toàn.
- Khiếp quá! – Tôi thở hổn hển. – Bà ấy nổi điên nổi đóa. Anh có tin bà ấy là bà cô tôi không? Bà áy nói gì vậy?
- Đừng bận tâm, - Alessandro nói, và đi xuống hành lang bệnh viện với vẻ mặt của người đang ước giá mà có quả lựu đạn thừa trong tay.
- Bà ấy gọi anh là một Salimbeni! – Tôi nói, hãnh diện vì hiểu được một chút.
- Đúng thế. Mà đấy không phải là lời khen.
- Thế bà ấy gọi tôi là gì? Tôi không kịp hiểu.
- Chẳng sao đâu.
- Có chứ. – Tôi dừng lại giữa hành lang. – Bà ấy gọi tôi là gì? Alessandro nhìn tôi, cái nhìn của anh bỗng trở nên dịu dàng.
- Bà ấy bảo: “Đồ con hoang. Mày không phải là người của chúng tao”
- Ôi. – Tôi ngập ngừng nuốt những từ ấy. – Tôi đoán chẳng ai tin tôi là Giulietta Tolomei thực sự. Có lẽ tôi đáng bị thế. Có lẽ nơi đây là loại địa ngục đặc biệt dành riêng cho những người như tôi.
- Tôi tin cô.
Tôi nhìn anh, sửng sốt:
- Thật ư? Nghe mới quá. Từ bao giờ vậy?
Anh nhún vai và dợm bước.
- Từ lúc tôi nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng tôi.
Tôi không biết đáp lại sự ân cần bất chợt của anh ra sao, và thế là chúng tôi im lặng đi nốt quãng đường, xuống cầu thang và ra cửa trước của bệnh viện, ló ra trong ánh nắng vàng ươm, êm ả, đánh dấu thời khắc cuối ngày và bắt đầu một thứ gì đó xa vời, khó đoán trước.
- Giulietta, - Alessandro quay sang tôi, tay chống nạnh, - còn điều gì tôi nên biết nữa không?
- Có, - tôi nói, mắt nheo lại vì nắng, - còn có một gã cưỡi mô tô…
- Lạy Đức Mẹ!
- Nhưng gã này khác hẳn. Gã chỉ…theo tôi khắp nơi. Tôi không biết gã muốn gì…
Alessandro tròn mắt:
- Cô không biết hắn muốn gì ư? Cô có muốn tôi bảo cho biết hắn muốn gì không?
- Không, - tôi sửa lại váy áo. – Không thành vấn đề. Những gã kia – gã vận thường phục – đã đột nhập vào phòng tôi ở khách sạn. Vì thế…tôi nghĩ có lẽ nên đổi khách sạn.
- Cô nghĩ thế sao? – Alessandro không để ý lắm. – Còn tôi sẽ nói với cô rằng, việc đầu tiên chúng ta làm là đến đồn cảnh sát…
- Không, đừng dính đến cảnh sát!
- Họ là những người duy nhất có thể nói với cô rằng ai đã làm việc đó với Peppo. Tôi sẽ không truy cập được danh sách tội phạm ở Monte dei Pashci. Cô đừng lo, tôi sẽ đi cùng cô. Tôi quen những người này.
- Ôi, phải rồi! – Tôi suýt nữa thúc vào ngực anh ta. – Đây chỉ là cách khôn khéo để tống tôi vào nhà giam thôi.
Anh giơ tay ra:
- Nếu tôi muốn tống cô vào tù, tôi sẽ chẳng cần phải khôn khéo, đúng không?
- Nghe này! – tôi đứng thẳng, vươn người hết mức. – tôi vẫn chưa đánh giá đúng trò chơi quyền lực của anh.
Tư thế của tôi khiến anh mỉm cười: -Thế tại sao cô vẫn chơi?
Trụ sở cảnh sát Siena là nơi rất yên tĩnh. Đồng hồ trên tường đã hết pin lúc bảy giờ kém mười ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, và lúc tôi ngồi đó trong buổi chiều hôm ấy, chăm chỉ lật hết trang này đến trang khác danh sách những kẻ bất lương, tôi bắt đầu cảm thấy chẳng có gì tiến triển. Càng nhìn vào những bộ mặt đó trên màn hình máy tính, nói thật, tôi càng chẳng biết kẻ lén theo tôi trông như thế nào khi nhìn gần. Lần đầu tiên tôi thấy hắn, hắn đeo kính râm. Lần thứ hai trời tối mù mịt nên không nhìn thấy gì nhiều, và lần thứ ba – mới chiều nay – tôi quá tập trung vào khẩu súng trên tay hắn, nên không để ý đến những chi tiết chính xác trên mặt hắn.
- Tôi xin lỗi, - tôi quay sang Alessandro đang ngồi rất kiên nhẫn cạnh tôi, khuỷu tay chống lên đầu gối, đợi tôi tìm ra, - nhưng tôi không nhận ra ai hết. –Tôi mỉm cười ra chiều ân hận với nữ sĩ quan cảnh sát chịu trách nhiệm máy tính, biết rõ ràng tôi đã làm mất thời gian của mọi người, - Tôi xin lỗi!
- Không sao, - cô ta nói, mỉm cười với tôi vì tôi là một Tolomei, - sẽ không lâu trước khi chúng tôi có dấu vết phù hợp.
Việc đầu tiên Alessandro làm khi chúng tôi tới đồn cảnh sát trình báo về vụ tấn công ở bảo tàng Cú. Hai xe tuần tra ngay lập tức được cử đi cùng bốn cảnh sát, quá ngỡ ngàng vì một vụ phạm tội hiển nhiên đã xảy ra trong khu vực của họ, Nếu tên côn đồ ngớ ngẩn đến mức để lại bất kỳ dấu vết nào ở bảo tàng – nhất là dấu vân tay, thì việc chúng tôi biết hắn là ai chỉ còn là vấn đề thời gian, với điều kiện là trước kia hắn từng bị bắt.
- Trong lúc đợi, - tôi nói, - anh có nghĩ chúng ta nên tìm kiếm Romeo Marescotti không? Alessandro cau mày:
- Cô thực sự tin lời Peppo nói ư?
- Sao lại không? Có khi chính là hắn. Có khi chỉ có hắn từ đầu chí cuối.
- Mặc thường phục ư? Tôi không nghĩ thế.
- Sao lại không nhỉ? Anh biết hắn ư?
Alessandro hít một hơi thật sâu:
- Phải, và hắn không có trong máy tính. Tôi đã để ý rồi
Tôi trừng trừng nhìn anh, quá đỗi sửng sốt không thể nói nên lời.
Tôi chưa kịp hỏi thêm, hai cảnh sát đã vào phòng, một người mang laptop và đặt trước mặt tôi. Không ai nói tiếng Anh, nên Alessandro phải dịch lại.
- Họ tìm được một dấu vân tay ở bảo tàng, - anh giải thích, - và muốn cô xem có hình ảnh nào cô thấy quen quen không.
Tôi quay nhìn vào màn hình. Một dẫy năm bộ mặt đàn ông, cái nào cũng nhìn tôi với vẻ vừa hờ hững vừa căm phẫn. Một lát sau, tôi nói:
- Tôi không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng nếu các vị muốn biết kẻ nào giống tên di theo tôi nhất, tôi sẽ nói là số bốn.
Sau cuộc trò chuyện ngắn với mấy cảnh sát, Alessandro gật đầu.
- Đây chính là tên đã tấn công bảo tàng: Họ muốn biết vì sao hắn tấn công bảo tàng và vì sao hắn theo cô khắp nơi
- Có thể cho tôi biết hắn là ai không? – Tôi nhìn khắp những gương mặt trang nghiêm. – Hắn có thuộc loại …sát nhân không?
- Hắn tên là Bruno Carrena. Trong quá khứ hắn dính dấp đến một tội ác có tổ chức, và hắn liên kết với một số kẻ rất nguy hiểm. Hắn đã biến mất một thời gian, nhưng hiện nay…- Alessandro hất đầu về phía màn hình. – Hắn đã trở lại.
Tôi nhìn bức ảnh lần nữa. Rõ ràng Bruno Carrera đã qua thời sung sức nhất. Có điều lạ là hắn trở lại nhằm ăn cắp một mảnh lụa cũ chẳng có tí tẹo giá trị thương mại nào.
- Chỉ vì tò mò thôi, - tôi nói mà không nghĩ, - hắn có từng liên kết với một người tên là Luciano Salimbeni không?
Mấy cảnh sát nhìn nhau
- Rất dẻo miệng, - Alessandro thì thầm, có ý nói ngược lại. – Tôi tưởng cô không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Tôi ngước lên và thấy các cảnh sát đang nhìn tôi rất kỹ với vẻ quan tâm mới mẻ. Chắc họ đang tự hỏi chính xác thì tôi làm gì ở Siena, và tôi đã tiết lộ những thông tin về vụ tấn công bảo tàng đến chừng nào
- Cô đây biết Luciano Salimbeni ư? – Một người hỏi Alessandro
- Anh hãy nói với họ rằng Peppo đã kể về Luciano Salimbeni cho tôi nghe, - tôi nói. – Rõ ràng là hai mươi năm trước, hắn đã theo đuổi đồ gia truyền của gia đình tôi. Nó sẽ rất có ích nếu ở đúng chỗ.
Alessandro rất cố gắng làm rõ vụ của tôi, nhưng các sĩ quan cảnh sát chưa hài lòng và vẫn hỏi thêm nhiều chi tiết. Đây là một cuộc đấu tranh quyền lực kỳ cục, vì họ rất kính trọng anh, nhưng vẫn có một cái gì đó về tôi và câu chuyện của tôi không ăn khớp. Lúc cả hai người đó rời phòng, tôi quay sang Salimbeni, hoang mang:
- Thế là thế nào? Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?
- Cô tưởng rằng, - anh nói, chán ngán, - họ dễ dàng để cô đi trước khi họ biết được vì sao gia đình cô dính dáng tới một trong những tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất nước Ý sao?
- Dính dáng ư? Tôi đã nói là Peppo nghi ngờ…
- Giulietta, - Alessandro ngả về phía tôi, không muốn bất cứ ai nghe lỏm được, - tại sao cô không kể mọi chuyện với tôi?
Tôi chưa kịp trả lời, mấy cảnh sát đã trở lại cùng hồ sơ về Bruno Carrera in từ máy tính, nhờ Alessandro hỏi tôi về một quan hệ đặc biệt.
- Hình như cô đúng, - anh nói lúc đọc lướt tài liệu, - Bruno từng làm nhiều việc vặt cho Luciano Salimbeni. Có lần bị bắt, hắn đã khai với họ câu chuyện về một pho tượng có cặp mắt bằng vàng… - Anh nhìn tôi, cố phán đoán sự thành thật của tôi. – Cô có biết gì về việc này không?
Hơi ngỡ ngàng vì cảnh sát biết về pho tượng bằng vàng – dẫu họ biết không sâu sắc, - song tôi cố lắc đầu thật mạnh.
- Tôi không hề biết.
Trong vài giây, mắt chúng tôi khóa vào nhau trong một cuộc chiến lặng lẽ, nhưng tôi không lùi bước. Rốt cuộc, anh nhìn lại bản in.
- Có vẻ như Luciano liên quan đến cái chết của cha mẹ cô, ngay trước khi hắn mất tích.
- Mất tích ư? Tôi tưởng hắn đã chết.
Alessandro không nhìn tôi.
- Cẩn thận đấy. Tôi không hỏi ai kể với cô chuyện đó. Tôi đúng khi làm ra vẻ cô không có ý định kể cho các sĩ quan cảnh sát này mọi thứ cô có đấy chứ? – Anh liếc nhìn tôi để xác nhận rồi tiếp tục. – Tôi gợi ý cô nên làm ra vẻ đáng thương, có thể chúng ta mới có thể ra khỏi đây. Họ đã hỏi số An sinh Xã hội của cê hai lần.
- Chúng ta đừng quên rằng, - tôi thì thầm, - anh là người kéo tôi vào đây!
- Và bây giờ tôi lại kéo cô ra. – Anh vòng một cánh tay quanh người tôi và vuốt tóc tôi như thể tôi cần an ủi. – Đừng lo cho Peppo. Ông ấy sẽ ổn thôi.
Cùng đóng kịch, tôi dựa vào vai anh và hít một hơi thật sâu, đẫm lệ đến mức cảm thấy gần như thật. Thấy vẻ lo lắng xúc động của tôi, cuối cùng mấy sĩ quan cảnh sát rút lui và để chúng tôi lại với nhau; năm phút sau, chúng tôi cùng ra khỏi đồn cảnh sát.
- Làm tốt đấy, - Alessandro nói, ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi tầm nghe.
- Chắc thế. Dù…hôm nay chắc chắn không phải ngày lành của tôi, nên đừng mong những vòng pháo hoa lộng lẫy.
Anh dừng lại và nhìn tôi, trán anh hơi cau lại:
- Chí ít bây giờ cô cũng biết tên kẻ đi theo cô. Đó chẳng phải là điều cô muốn khi đến gặp tôi chiều nay sao.
Trong lúc chúng tôi ở đồn cảnh sát, trời đã tối mịt, nhưng không khí vẫn còn ấm áp, những ngọn đèn đường phủ làn ánh sáng vàng dịu lên mọi vật. Không có chiếc vespa nào lao qua chúng tôi, toàn bộ quảng trường trông như một sân khấu trong nhà hát nhạc kịch.
- Ragazza nghia là gì? – Tôi hỏi. – Có phải là một thứ kinh tởm không?
Alessandro đút hai tay vào túi và bước đi.
- Tôi cho rằng nếu tôi nói với họ cô là bạn gái của tôi, họ sẽ thôi hỏi sổ An sinh Xã hội của cô. Và cả số điện thoại của cô nữa.
Tôi cười vang.
- Họ không băn khoăn vì cô Juliet quỷ tha ma bắt đang hẹn hò với một Salimbeni sao?
Alessandro mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy câu hỏi của tôi làm anh mếch lòng.
- Tôi e rằng ở đây người ta không dạy Shakespeare trong Học viện Cảnh sát.
Chúng tôi lặng lẽ đi một lát, chẳng nhằm tới nơi nào cụ thể. Đã đến lúc chúng tôi chia tay, nhưng tôi cảm thấy không muốn vậy chút nào. Tôi chẳng nghĩ tới việc Bruno Carrera có thể đang dợi tôi khi tôi về phòng khách sạn; ở gần Alessandro, tôi cảm thấy đó là một việc tự nhiên để làm.
Giờ có phải là lúc thích hợp để tôi cảm ơn anh không? – Tôi nói.
- Bây giờ ư? – Anh xem đồng hồ đeo tay.
- Phải, giờ là phải lúc đấy.
- Ăn tối có được không? Trên phòng tôi nhé?
Lời đề nghị của tôi khiến anh thích thú.
- Chắc được. Trừ phi cô muốn quanh quẩn ngoài ban công đợi chàng Romeo?
- Anh nhớ là có kẻ đã lọt qua ban công phòng tôi chứ?
- Tôi nhớ. – Mắt anh hơi nheo lại. – Cô đang muốn tôi bảo vệ cô.
Tôi mở miệng định trả đũa bằng một câu đanh đá, nhưng nhận ra mình không muốn làm thế chút nào. Sự thật là, sau mọi chuyện đã xảy ra và những chuyện vẫn có thể xảy ra, tôi chẳng thích gì hơn việc có Alessandro – kèm khẩu súng – trong tầm với, suốt thời gian tôi còn ở lại Siena này.
- Được, - tôi kìm sự kiêu hãnh lại, - tôi nghĩ là mình sẽ không phản đối nếu anh làm vậy.