← Quay lại trang sách

Chàng Trai Trong Bóng Tối -

ĐÃ HAI TUẦN LIÊN TIẾP KIM YEONG HOE KHÔNG ĐẾN LỚP. Phải chăng cậu ta quyết định nghỉ học sau cuộc đấu khẩu về “cấu trúc” lần trước? Hay cậu ta làm theo đúng lời nói của tôi, nếu phát ngôn vô ích thì đừng đến nữa. Cũng có khi, thằng nhóc nghĩ không còn gì đáng để học thêm. Hai tiết nữa thôi là học kỳ khép lại.

Trong tiết học đánh giá kịch bản, thỉnh thoảng, tôi lại bất giác đưa ánh nhìn về chỗ trống phía cuối lớp, nơi Kim Yeong Hoe từng ngồi. Khi tan lớp, tôi hỏi các học sinh khác xem có ai biết lý do Kim Yeong Hoe không đến lớp không, nhưng chẳng một ai trả lời. Trên hành lang, tôi đi cùng đại diện khoa, ông ta nói Kim Yeong Hoe chưa một lần tham dự các hoạt động phong trào hay nói chuyện với các bạn cùng khóa. Nghe giọng điệu và nét mặt của đại diện khoa, có thể thấy, thái độ, tình cảm của ông ta đối với Kim Yeong Hoe cũng không mấy tốt đẹp.

“Liệu có thể cho tôi số điện thoại của học viên Kim Yeong Hoe không?”

Tôi đến phòng trợ giảng và hỏi xin thông tin liên lạc của thằng nhóc. Tôi đã tưởng sẽ bị hỏi này nọ về lý do xin số, nhưng giáo viên trợ giảng không chút do dự, nhiệt tình ghi số điện thoại di động của Kim Yeong Hoe vào giấy note. Tôi không mảy may suy nghĩ đến việc gọi điện và nói gì đó, nhưng lại có linh cảm mơ hồ rằng một lúc nào đó, sớm thôi, tôi sẽ cần đến số điện thoại này.

“Ôi. Biên kịch Seo. Lâu rồi không gặp. Tôi cũng đang định gọi điện thoại cho cậu.”

Vừa bước ra khỏi phòng trợ giảng, tôi bắt gặp giáo sư Park, trưởng khoa biên kịch, ông mời tôi vào phòng nghiên cứu của mình để dùng trà. Bình thường, tôi gần như không có lý do bước vào phòng nghiên cứu của giáo sư Park, ngoại trừ ngày lễ tết, cuối năm đến tặng quà hoặc chào hỏi khi bắt đầu học kỳ. Cả hai cũng không quá gần gũi với nhau để có thể ghé nói chuyện phiếm hàng ngày. Do đó, việc ông ta tìm gặp tôi vào giữa học kỳ thế này là cực kỳ hiếm, ông ta vừa uống trà, vừa thao thao bất tuyệt về những chủ đề lặt vặt xoay quanh xu hướng giải trí gần đây. Nào là hỏi dạo này tôi đang theo dõi phim điện ảnh nào, rồi tác phẩm kia được đánh giá khá tốt, hay chẳng hiểu sao bộ phim đó lại nổi tiếng...

Tôi tin chắc rằng nói chuyện cá nhân càng dông dài thì điều sắp nói đây sẽ càng không tốt đẹp. Uống trọn vài giọt cà phê cuối cùng dưới đáy tách, giáo sư Park mới vào việc chính.

“Biên kịch Seo, hãy nghe tôi nói và xin đừng hiểu lầm. Chắc anh cũng biết, gần đây, các khoa kịch và điện ảnh tại các trường mọc ra rất nhiều, nên số lượng học sinh của chúng ta đang giảm dần. Trường này thực ra cũng là một doanh nghiệp, ở trên nói xuống rất nhiều. Họ bảo, phải có những người hay lên sóng phương tiện truyền thông đại chúng đến làm giáo sư thì mới đủ sức cạnh tranh. Tôi thì luôn đứng về phía biên kịch Seo. Anh rất yêu quý sinh viên và dạy tốt, nhưng nếu họ cứ tiếp tục như vậy thì mọi thứ nó cũng trở nên kỳ cục và có thể xảy ra hiểu lầm không đáng. Thật tình, nhiệm vụ của tôi ở cái trường này chỉ để đóng vai phản diện thôi.”

Chẳng phải một câu “cần phải đổi giáo sư thỉnh giảng” là đầy đủ ý rồi sao? Hà cớ gì phải thoại vòng vo như vậy, hỡi giáo sư khoa biên kịch?

“Tôi hiểu giáo sư muốn nói gì. Đã chọn được biên kịch mới chưa ạ?”

Tôi hỏi giáo sư Park. Ánh mắt ông ta như dò xét thái độ của tôi, rồi trả lời.

“À, người đó nói có quen thân với biên kịch Seo đấy. Anh biết biên kịch Jung Nam Hoon chứ hả?”

Con người là động vật có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Dù bom nguyên tử có nổ thì chuột, gián và con người vẫn sống sót. Do đó, tôi, một mắt xích của bộ linh trưởng, chỉ người, đương nhiên sống sót được dù hoàn cảnh khốn nạn thế nào đi chăng nữa. Bất chấp thủ đoạn và phương pháp. Và dù có phải nhịn nhục.

Mặc dù, tay vẫn xoa bóp đùi em gái bên cạnh, nhưng trong đầu tôi, những suy nghĩ về “sinh tồn” nối đuôi nhau bay nhảy loạn xạ. Không biết chén thứ bao nhiêu rồi, tôi cứ rót tiếp chai Ballantine’s 21 rồi dốc hết vào miệng và nguyền rủa những thứ kích thích bản năng sinh tồn trong mình. Tên khốn Jung Nam Hoon đã lấy hết tất cả mọi thứ của tôi, vợ, nơi làm việc và cả danh tiếng. Những thằng chết dẫm ở các công ty đầu tư đã từ chối kịch bản của tôi. Mấy kẻ ti tiện cười nhạo tác phẩm của tôi bằng lời bình 20 chữ chẳng khác gì một đứa trẻ con cấp một. Ha, và còn cả khán giả vô tâm, đã nguyền rủa rằng kẻ viết kịch bản này hãy đi chết đi. Hay gã giám đốc Choi gian manh luôn miệng khuyến khích tôi sửa kịch bản thêm một lần nữa.

“Những đứa ở đây mới là khán giả thực thụ. Những người như chúng ta phải biết những đứa này thích phim gì. Không tự dưng gọi cậu đến đây để uống rượu đắt tiền lãng phí đâu.”

Giám đốc Choi đặt bàn tay thô kệch lên vai em gái bên cạnh và nhấn mạnh một lần nữa Room Salon là “quán rượu đắt tiền”. Hắn tổ chức bữa tiệc này để khích lệ cũng như an ủi tôi sau khi quyết định dừng kịch bản “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy”. Đến cái hóa đơn tiền cơm có sáu nghìn won anh ta cũng không duyệt, vậy mà ở mấy chỗ này lại ra vẻ.

“Này cô bé, gần đây em thấy có phim gì hay?”

Giám đốc Choi hỏi em gái đang nằm trong lòng hắn.

“Phim nước mình à? Hay phim nước ngoài?”

“Con bé này, bọn mình là người nước ngoài à?”

Cô ta có vẻ đã quen với cách gọi con này, con kia.

“À, phim Hàn Quốc? Phim nào hay nhỉ... À, “Người hầu gái”! Siêu gợi cảm! Em rất thích Jo Jin Woong!

Quyến rũ chết mất! Anh cũng thử làm việc với Jo Jin Woong đi.”

“Con biến thái. Mày casting về đây cho tao, con này!”

Giám đốc Choi cầm một nắm mực xé trên đĩa đồ nhắm, ném về phía em gái đó, cô ta cười khanh khách. Đang theo dõi cuộc đối thoại kinh dị của hai người thì đột nhiên, một cơn buồn nôn cuộn sóng dồn lên miệng tôi. Chắc tại uống nhanh quá. Đẩy cô gái ngồi bên cạnh sang một bên, tôi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh. Gần như cắm mặt vào bồn cầu, tôi nôn ọe liên hồi, cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng cũng theo đống rượu xổ ra ngoài...

Phí quá! Nôn hết rượu đắt tiền... Đúng lúc những suy nghĩ ngớ ngẩn này xuất hiện trong đầu thì cơn đau như thể máy khoan đóng vào xương sọ ập đến. Sợ rằng nếu cứ như thế này thì xương sọ sẽ nứt toác ra mất. Tôi bất giác ấn mạnh vào hai bên thái dương và ôm đầu. Loạng choạng nhưng vẫn cố gắng giữ tư thế đó. Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong chốc lát, đầu tôi trống rỗng, thẫn thờ, âm thanh xung quanh bỏ trốn đi đâu cả, thế giới tĩnh mịch đến rợn người. Cảm giác đau đầu biến mất, hai tay bám vào bồn rửa mặt, tôi cố hết sức giữ thăng bằng và đứng dậy. Chợt, một cảm giác hoảng hốt ùa đến.

Tôi đang nhìn vào chính mình trong chiếc gương trước bồn rửa mặt. Tôi ở trong gương không hề loạng choạng, cũng không say. Tôi cứ nhìn mình đáng thương như vậy.

“Sao?”

Gương mặt tôi ở trong gương chẳng biểu lộ chút sắc thái nào.

“Sao mày lại nhìn tao như thế?”

Tôi bắt đầu nói chuyện với chính mình trong gương giống Robert Denny của bộ phim “Người lái taxi”.

“Mẹ kiếp, tao là Seo Dong Yoon... là biên kịch đầu tiên tại Hàn Quốc nhận được tiền đặt cọc khi ký hợp đồng! Những thằng coi thường tao, cứ đợi đấy... tao không chịu thất bại thế này mãi đâu.”

Đến lúc đó, tôi ở trong gương bật cười.

“Nghe này.” - Hắn nói.

Hai tay vẫn bám chặt bồn rửa mặt, đôi mắt tôi mở lớn nhìn hắn.

“Tao kể mày nghe một kịch bản siêu hay nhé? Nó thực sự tuyệt đỉnh thú vị đấy.”

Lần này, đến lượt chính tôi bật cười. Chẳng có cái thứ ấy đâu. Giờ thì truyện nào cũng như nhau cả thôi. Toàn mấy thứ đã nghe, đã thấy đâu đó.

“Sao? Không tin à? Cứ nghe trước đã, có khi mày sẽ không chịu nổi vì tò mò đấy.”

Tôi nhún vai nhẹ một cái rồi lại hạ xuống. Nếu tự tin đến thế thì thử kể xem nào.

Giọng kể của hắn nhẹ nhàng như thể đang dùng thuật thôi miên, câu chuyện từ từ mở ra.

“Mọi thứ bắt đầu trên một ngọn núi đang nổi trận bão tuyết. Xa xa, hai người đàn ông trông như hai chấm đen trên vùng núi bị tuyết phủ trắng xóa. Đến gần hơn, người ta hoảng hốt thấy một người đang chĩa súng vào người còn lại. Gương mặt cả hai bê bết máu. Nhưng gương mặt của người đàn ông cầm súng như sắp khóc, còn ngược lại, người đàn ông bị chĩa súng lại nhoẻn miệng cười nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì giữa họ đã xảy ra chuyện gì?”

Ừm... mở đầu cũng không tệ. Trước mắt, đã kích thích sự tò mò. Nhưng cũng mới chỉ ở mức “không tệ” thôi. Nhưng rồi sao, dường như tao cũng đã nghe thấy ở đâu đó... Cái nào cũng như cái nào mà thôi, tao đã nói rồi. Sao nữa, diễn biến tiếp theo như thế nào?

Cái giọng mê hoặc đó lại vang lên, cuốn tôi vào câu chuyện, băng qua băng lại giữa ranh giới kịch và đời thực. Có những lúc phấn khích như mình trở thành nhân vật chính của vở kịch, cũng có những hồi cười ngặt nghẽo, rũ rượi.

“Thế nào? Thú vị chứ? Không phải hay ho quá còn gì?”

“Rồi sao nữa? Nói nhanh lên, bức bối quá.”

Bỗng định thần lại, sao người nghe giờ đã thành giám đốc Choi từ khi nào. Cái quái gì vậy...? Chuyện gì đang xảy ra thế này...? Sao mình lại kể chuyện thế này? Rốt cuộc, mình từ nhà vệ sinh trở lại đây khi nào vậy?

Hơi ngỡ ngàng một chút nhưng khoảnh khắc nhìn sâu vào đôi mắt chất chứa tò mò của giám đốc Choi, bản năng của kẻ viết truyện lại trỗi dậy. Câu chuyện “thực sự tuyệt đỉnh thú vị” vén màn hé lộ những hồi kết.

Hơi men ngấm sâu vào từng tế bào, đầu óc mông muội nên không thể nhớ nổi nhiều chi tiết. Nhưng rồi chúng đều được cải biên đầy ngẫu hứng nên càng về sau càng lẫn lộn, không thể biết đâu là nguyên gốc và đâu là chuyện bịa. Nửa mơ nửa tỉnh, tôi chẳng thể nhớ mình đã kết thúc câu chuyện như thế nào. Chỉ loáng thoáng nhớ rằng sau khi kể xong, tôi ừng ực từng ngụm lớn, rồi lại trào cả ra bàn rượu, đặt dấu chấm hết cho bữa tiệc tại đó.

Nhưng, có một điều tôi nhớ rất rõ. Trong lúc say xỉn, luyên thuyên những chuyện thực hư, tôi tuyệt đối không lộ ra nguyên gốc chính là “Andante Candabile” của Kim Yeong Hoe.