← Quay lại trang sách

ÔNG RIPLEY TÀI NĂNG

TÔI MỞ TỦ LẠNH LẤY CHAI NƯỚC ĐÃ VƠI MỘT NỬA, NGỬA CỔ, TRÚT THẲNG VÀO MIỆNG. Ngần ấy lượng nước là quá ít ỏi để chiếc lưỡi khô cong hồi sinh sức sống. Bỗng hoa mắt, chóng mặt, tôi bám vào tay cầm tủ lạnh. Chết tiệt, đã uống bao nhiêu vậy? Làm thế nào mà mình lết về được phòng làm việc vậy?

← Ripley (The Talented Mr. Ripley. 1999). Đạo diễn và biên kịch Anthony Minghella. Diễn viên chính Matt Damon, Gwyneth Paltrow, Jude Law. Nguyên tác cùng tên của Patricia Highsmith. Phim điện ảnh “Trưa tím” (đạo diễn René Clément, diễn viên chính Alain Delon) cũng lấy nguyên tác từ tác phẩm này.

Từ đâu đó, tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại vang lên. Tìm thử trong túi áo mặc hôm qua, tôi rút điện thoại ra và xem. Là của gã giám đốc Choi.

[Biên kịch Seo ~ vẫn chưa dậy sao? Khi nào dậy thì gọi điện cho tôi nhé ~~ Kịch bản hôm qua anh kể có vẻ ngon nghẻ đấy ~ Đừng nói bên khác nhé!!! Anh biết là tôi rất thích anh mà đúng không? ~ ~ Lúc nào dậy thì đi giải rượu với tôi!]

Nào là biểu tượng cảm xúc, ký hiệu sóng nước, đến cả dấu chấm cảm cũng làm tôi cảm thấy ái ngại. Trong lúc mình ngủ, có đến 5 cuộc gọi nhỡ từ giám đốc Choi. Thậm chí còn khủng bố tin nhắn khi gọi bất thành. Như một trò chơi ghép hình, từng mảnh ký ức hôm qua dần ghép lại, tương thích với nhau. Rốt cuộc tôi đã làm trò gì vậy? Đột nhiên, mặt tôi nóng ran, đầu óc choáng váng khi phải nghĩ cách đối phó với những chuyện sau đó. Nhắm nghiền mắt lại. Đúng rồi, trước tiên, phải ngủ chút đã. Khi nào bản thân khống chế được lý trí, thì hẳn nghĩ tiếp. Nhìn ra ngoài, tôi thấy mình thật sáng suốt khi treo rèm che sáng dày dặn dù cái giá hơi chát.

Tôi tìm số điện thoại của Kim Yeong Hoe đã lưu trong máy. Trước khi nhấn gọi, tôi đã hít thở sâu vài lần. Cuối cùng, ngón tay cũng bấm nút.

“A lô?”

Là giọng nữ.

“Cho hỏi, có phải số điện thoại của anh Kim Yeong Hoe không?”

Tiếng ồn xung quanh vọng lại.

“Im lặng coi nào!”

Có lẽ cô ấy đã lấy tay che điện thoại nhưng vẫn nghe rõ mồn một.

“Đúng rồi ạ. Anh là ai vậy?”

Lần này, nghe kỹ hơn, giọng nói đầu dây bên kia khá trầm ấm.

“Tôi có thể nói chuyện với anh Kim Yeong Hoe không?”

“Bây giờ thì hơi khó ạ... Tôi sẽ nhắn lại với anh ấy.”

Cô ta lưỡng lự đôi chút rồi nói.

“Tôi là thầy giáo dạy môn viết kịch bản ở trường của Kim Yeong Hoe.”

“À, biên kịch Seo.”

Cô ta biết mình sao? Giọng nói bỗng nhẹ nhàng hơn.

Có vẻ như cảm tình với “biên kịch Seo” cũng không đến nỗi tệ.

“Có việc gì vậy ạ?”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu ta một chút. Dạo này không thấy Yeong Hoe đến lớp.”

“Em không biết có nên nói hay không nữa. Chắc anh ấy sẽ la em mất.”

Ngập ngừng một lát, cô ấy nói.

“Ở Hongdae, có một Câu lạc bộ đêm mang tên “Ripley” ạ. Sau 9h, biên kịch đến đó có thể gặp được anh ấy. Biên kịch vờ như vô tình gặp thôi. Nhờ anh khuyên bảo anh ấy ạ.”

Trước khi dập máy, tôi lại nghe thấy tiếng ồn vọng qua điện thoại. Hình như đó không chỉ đơn thuần là tiếng ồn, có vẻ giống âm thanh biểu diễn của ban nhạc Rock.

Tôi ghi lại thông tin. Hongdae. Câu lạc bộ đêm. Ripley.

Lời nói cuối cùng trước khi dập máy của cô gái văng vẳng bên tai. Nhờ biên kịch khuyên bảo anh ấy... Rốt cuộc thì “nhờ khuyên bảo” điều gì chứ.

Khi tôi đến Hongdae, đồng hồ đã điểm hơn 11h. Dù đã muộn, nhưng những bạn trẻ với kiểu đầu và quần áo cá tính vẫn hành quân kín đường. Đỗ xe phía trên dốc đối diện rạp chiếu Sanullim, tôi mở ứng dụng tìm đường trên điện thoại và kiếm “Ripley”. Trừ một lần đi nhầm ngõ, tôi đã tìm thấy nó khá dễ dàng.

Mới tiến đến cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc điện tử với nhịp phách lặp đi lặp lại. Vừa mở cánh cửa cách âm, tiếng nhạc với âm lượng lớn đến rát tai ập thẳng vào tôi như một cơn lũ. Câu lạc bộ có thiết kế nội thất hiện đại, tràn đầy chất liệu thép. Đèn chiếu với ánh sáng huỳnh quang treo khắp nơi như đang nhuộm kín những con người nhảy múa cuồng loạn bên dưới.

Tôi nhìn thấy Kim Yeong Hoe xuyên qua đám người đang đung đưa cơ thể theo nhạc. Khó lòng không nhận ra khi chiếc áo trắng trên người cậu phản chiếu ánh đèn huỳnh quang tím, sáng đến chói lòa. Cậu đang lắc bình pha chế Cocktail Shaker. Tóc mái cậu gợn sóng theo mỗi nhịp lắc lư trên nền nhạc, còn đôi môi nhếch nhẹ, cười bí ẩn như nàng Mona Lisa. Hình ảnh nhân viên pha chế này khác hoàn toàn với một kẻ đứng ngoài cửa lớp, nhìn tôi lạnh lùng. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt ung dung, cử chỉ tao nhã trong tiếng nhạc và ánh sáng ảo diệu, nụ cười tươi, trong trẻo trao cho khách hàng cùng ly cocktail, tự động trong đầu tôi hiện lên tính từ “đẹp”. Hi vọng không ai hiểu lầm. Chắc chắn, tôi chỉ hứng thú với phụ nữ thôi.

“Một ly Sex on the beach.”

Vừa ngồi xuống ghế, tôi mở lời với Kim Yeong Hoe. Lúc đó, cậu ta mới nhận ra tôi, gương mặt thoáng nét ngạc nhiên rồi bật cười. Tôi nói với cậu ta bằng giọng lớn hơn. Tiếng nhạc quá to, khiến người ta phải hét lên thì mới có thể nói chuyện cùng nhau.

“Vì tôi chẳng biết loại cocktail nào khác ngoài nó cả.”

“Nếu nói tình huống bây giờ là ngẫu nhiên thì xác suất xảy ra hơi thấp đúng không?”

Kim Yeong Hoe bước qua bàn, đến trước mặt tôi và nói.

“Ba lần ngẫu nhiên vẫn chấp nhận được ạ. Vượt hơn thì khán giả sẽ tức giận.”

Kim Yeong Hoe cười nhạt. Không phải nụ cười lạnh lùng tôi từng thấy trong lớp học.

“Dạo này em đang bị nghiện một loại cocktail, thầy thử một chút Salty dog nhé?”

“Salty dog?”

Nếu cố dịch thô thì nó sẽ là “chó tẩm muối”, nghĩa là “chó mặn” chăng? Cocktail có cái tên thật đặc biệt. Kim Yeong Hoe quay người lại, với tay lấy chai Smirnoff vodka trên giá rượu. Vừa pha cocktail, cậu ta vừa biểu diễn các động tác tung hứng bình pha chế lên không trung rồi bắt lại từ phía sau lưng, như thể đang trình diễn vũ đạo dàn dựng sẵn, khiến những cô gái ngồi trên quầy bar reo hò thích thú. Một lát sau, ly “chó tẩm muối” đã được đẩy tới trước mặt tôi. Nhấc ly uống một ngụm và thưởng thức, hương vị lan tỏa khắp lưỡi lẫn vòm họng, đọng lại dư vị nơi cuống họng.

“Không tệ, phải không ạ?”

Kim Yeong Hoe nhìn chăm chăm gương mặt tôi và hỏi.

“Hừm... Vị độc đáo như cái tên của nó vậy.”

“Salty dog vốn dĩ nói đến những thủy thủ nước Anh. Vì khi đi biển, hơi muối bám đầy cơ thể họ. Thêm một chút bưởi vào rượu vodka. Một lát cam trang trí thanh nhã và chút muối nơi viền ly. Nếu không có muối thì gọi là Tailless dog. Nghĩa là “chó không đuôi”. Ly mà thầy đang dùng chính là “chó không đuôi” ạ.”

Cậu ta giải thích thứ tôi chẳng chút tò mò. Từ khi nào chúng tôi có thể chia sẻ với nhau những điều vặt vãnh này nhỉ? Nhưng tôi vẫn cố hưởng ứng để đáp lại thịnh tình của người kể.

“Cậu có vẻ hiểu biết nhiều về lĩnh vực này nhỉ?” “Kể từ khi xem phim “Cocktail” hồi còn nhỏ ạ.” “À, có phải phim có Tom Cruise đúng không?”

“Dạ. Rất đẹp trai, phong độ. Lúc đó, em còn trẻ con nên mua hẳn cuốn sách cocktail rồi học thuộc lòng. Nguyên liệu thì không có, nhưng thấy thú vị lắm ạ. Bây giờ, nó trở thành cần câu cơm rồi, nên tâm trạng không được như xưa.”

Phải chăng do không khí tại đây, Kim Yeong Hoe nói chuyện như đang tán gẫu với một người bạn. Tôi từng cho rằng Kim Yeong Hoe là một thằng xa lánh thế giới, thích sự lạnh nhạt và cô độc hoàn toàn. Có vẻ, lần này, tôi đã nhầm lẫn. Chẳng ai thích cô độc cả, tự tôi đã kiểm chứng điều này. Chỉ đơn giản là vì đã cô độc, nên người ta mới cố gắng tận hưởng nó mà thôi.

“Gọi vào số của cậu thì có một cô gái bắt máy. Bạn gái à?”

Tôi lắc ly “chó không đuôi”, những viên đá va vào nhau canh cách trong thứ nước sóng sánh óng ả.

“À ha, hóa ra thầy tìm được em như thế.”

“Sao điện thoại lại để bạn gái giữ?”

“Em được tặng, nhưng chẳng có ai gọi mà cứ mang theo bên người thì cũng phiền, nên em... trả lại cho cô ấy dùng cho mới.”

Kim Yeong Hoe nhìn thẳng vào tôi rồi nói tiếp.

“Nhưng sao thầy gọi điện rồi đến tận đây ạ?”

“Tại sao không đến lớp?”

“Thầy bảo em đừng đến mà.”

Kim Yeong Hoe theo dõi phản ứng của tôi rồi nở nụ cười tinh nghịch nói.

“Tuần sau em sẽ đến lớp.”

“Đứa phụ trách ca giờ này có việc bận hết tuần nên em đang làm thay ạ. Bình thường, em chỉ làm cuối tuần thôi.”

Nói xong, Kim Yeong Hoe hỏi lại, ánh mắt như còn ngờ vực điều gì đó.

“Không lẽ thầy vất vả đến tận đây chỉ để hỏi nhiêu đó thôi sao?”

Tất nhiên không phải. Nhưng nói thẳng vào việc chính ngay bây giờ thì có phần đường đột.

“Ừ, thì nhân tiện vài chuyện. Nếu không ngại, đi chỗ khác uống với tôi một ly soju nhé?”

“Liệu có phải...”

Kim Yeong Hoe nhíu mày, vẻ đăm chiêu tiếp lời.

“Thầy không phải gay, đúng không ạ?”

“Cậu nói gì thế?”

“Vì ở đây, thỉnh thoảng, cũng có vài khách gay mời em uống rượu. Thầy đợi em một lát ạ.”

Kim Yeong Hoe bước đến và nói chuyện với một người đồng nghiệp, có lẽ là hỏi xin về trước, cậu bạn vui vẻ gật đầu.