← Quay lại trang sách

CƠN MƯA MÁU

BÊN NGOÀI QUÁN THỊT, MƯA RƠI RẢ RÍCH.

“Ông chủ, cho một ly Like a virgin!”

Kim Yeong Hoe lớn giọng với ông chủ quán bằng phát âm hơi gượng gạo, lưỡi cứ quắn quéo lại.

“Cho một Like a virgin, một chai soju “như lúc ban đầu”!”

Những người ngồi bàn bên quay lại nhìn Kim Yeong Hoe với vẻ mặt lạnh lùng. Một thằng trẻ ranh sao lại nói đùa cái câu lỗi thời như vậy? Chỉ mình tôi xấu hổ. Kim Yeong Hoe thích thú cười khúc khích. Không hiểu thằng nhóc trước mặt tôi có đúng là biên kịch viết ra tác phẩm văn học trinh thám nặng đô “Andante Candabile” hay không nữa?

Chưa đầy hai tiếng, nhưng trên bàn đã cạn 5 chai. Nói quá một chút thì thời gian nói chuyện ít hơn thời gian rót rượu uống. Kim Yeong Hoe uống rượu như một kẻ đói ăn gặp phải bàn tiệc. Tuyệt đối không uống từng chút một, cậu ta hình như không để chén rượu của mình trống không. Nếu tôi không rót thì chính cậu ta cũng tự tay đổ đầy chén mình. Cứ rượt đuổi theo Kim Yeong Hoe như thế, thì cuối cùng tôi cũng uống quá tửu lượng của mình.

Nhìn Kim Yeong Hoe liên tục tủm tỉm, tôi nghĩ, giờ chính là lúc đi vào chuyện chính.

“Tôi đã đọc sách của cậu rồi. Rất quyết liệt.”

Khuôn mặt tủm tỉm của Kim Yeong Hoe bỗng hóa nghiêm nghị.

“Thật ạ?”

Tôi gật đầu.

“Vinh dự quá. Em được thầy khen.”

“Cậu mỉa mai tôi à?”

“Thầy à, hình như em nói gì, thầy cũng nghe thành lời mỉa mai. Tất cả là lỗi ở em, đã xây dựng hình tượng nhân vật sai ngay từ đầu.”

Kim Yeong Hoe lại cười khúc khích.

“Thầy! Đây là lời thú nhận khi em đã say một trăm phần trăm, em là fan cứng của thầy đấy. Em rất thích “Biệt thự địa ngục” và đã xem đĩa DVD đó cả trăm lần. Em nói thật! Thậm chí, em còn thuộc lòng cả thứ tự các cảnh. Kịch bản mà em muốn viết nhưng lại không thể viết chính là “Biệt thự địa ngục”. Thật vinh dự. Em được ngồi uống rượu cùng thầy.”

Kim Yeong Hoe đang cảm kích thực sự. Thật bối rối. Kẻ mà tôi đang cảm thấy bản thân vô cùng thua kém thì lại đang có những cảm xúc tương đồng với mình.

“Này, cậu về nhóm biên kịch của tôi đi.”

Kim Yeong Hoe thôi không cười nữa.

“Nhóm... ạ?”

“Cùng nhau viết sách nhé?”

Kim Yeong Hoe nhăn mặt suy nghĩ một lát rồi nói.

“Tại sao phải viết chung ạ?”

“Một cây làm chẳng nên non, phải cùng nhau suy nghĩ thì sẽ nhanh có ý tưởng hay hơn. Điện ảnh Hollywood hay Mid cũng đã áp dụng cách này từ lâu. Nếu vào nhóm thì sẽ có lương, dù không nhiều nhặn gì.”

Ba năm trước, tôi cũng đã đề nghị Ji Yang và Young Rak như vậy. Lời thoại chẳng thay đổi nhiều. Tôi đã nghĩ thằng nhóc này cũng không có lý do gì để từ chối.

“Em không thích.”

Cái gì? Không... thích sao?

“Thầy biết mà. Em không hợp làm việc nhóm.”

Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của cậu ta, nên bất giác lớn giọng.

“Cái thằng này! Không phải cứ viết hay là thành biên kịch đâu. Phải có mối quan hệ, thật nhiều là đằng khác! Với các đạo diễn, PD, giám đốc công ty sản xuất. Nhãi ranh! Giao tiếp đó! Cái gì cũng phải học hết!”

Không rõ có phải do lời nói của tôi có sức thuyết phục không, mà Kim Yeong Hoe hơi cúi đầu suy ngẫm.

“Cậu nghĩ rằng mình giỏi, đúng không? Ở cái tuổi của cậu, tôi cũng từng như vậy đấy. Bây giờ, cậu phải cố làm tốt vào! Cứ khoe mẽ hào nhoáng bên ngoài là mình viết kiệt tác thì chỉ hai, ba năm là văng khỏi ngành ngay. Với những đứa như cậu, phải ăn chửi tối mày tối mặt mới viết tốt được. Tôi đảm bảo!”

Những lời nói hồi còn trẻ tôi cực kỳ không thích nghe từ các tiền bối chẳng hiểu từ khi nào lại bật ra từ chính miệng mình. Kim Yeong Hoe mở lời, sau một hồi cúi đầu lắng nghe.

“Em xin lỗi ạ.”

Xin lỗi? Nói đến nước này rồi thì phải hiểu chứ. Thằng này đang chọc tức mình sao?

“Rốt cuộc là tại sao? Cậu nói muốn học tử tế với tôi cơ mà! Chẳng phải muốn viết một kịch bản giống “Biệt thự địa ngục” còn gì?”

Tôi ngày càng cao giọng.

“Không sai ạ... Em cũng không biết nữa. Cũng không hẳn là không biết. Mà hình như, em say quá rồi. Mình về thôi thầy.”

Không. Không thể về như thế được, tuyệt đối không! Tốt thôi. Ngay từ đầu tôi cũng không muốn lật bài ngửa, nhưng, phải thử đề nghị một thứ không thể từ chối, giống như Vito Corleone trong “Bố già”* coi sao?

“Được! Kim Yeong Hoe! Làm đồng biên kịch đi! Cậu biết để có được danh xưng biên kịch khó thế nào đúng không? Cậu sẽ được làm biên kịch ngay tức thì. Tôi sẽ hậu thuẫn cậu.”

Kim Yeong Hoe nhìn tôi bằng vẻ mặt không vương chút hơi men nào.

“Cùng nhau viết kịch bản gì ạ?”

Có thế chứ! Cắn câu rồi. Tôi giơ hai tay vào khoảng không và lớn tiếng để tạo sức ép, dồn cậu ta vào lưới.

“Cùng nhau tìm kiếm, họp bàn ý tưởng chứ! Nhiều cái hay ho mà! Có “Andante Candabile” nữa mà...”

Ngay khi cụm từ “Andante Candabile” vuột khỏi miệng, một luồng khí lạnh chạy thẳng từ đỉnh đầu dọc xuống xương sống đến các ngón tay, ngón chân. Tôi tỉnh cả người. Thôi xong, đây là điều không được nói vào lúc này. Nếu cậu ta vào nhóm thì sẽ từ từ thuyết phục, chết tiệt... Tại cái thứ men rượu, làm tôi quá hưng phấn đến cuống cuồng.

Nghe vậy, bao nhiêu rượu trong người tan biến tức thì, gương mặt Kim Yeong Hoe tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu ta cất lời, giọng cẩn trọng quá mức cần thiết.

“Cảm ơn thầy, đồ ăn hôm nay rất ngon ạ. Chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Thầy cũng say quá rồi thì phải.”

Kim Yeong Hoe lảo đảo đứng dậy, bước về phía cửa và lầm bầm một mình.

“Mẹ kiếp! Tuột hết cả hứng.”

Tôi vội vàng thanh toán và chạy ra ngoài, nhưng không thấy Kim Yeong Hoe đâu cả. Tôi đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng, cũng thấy bóng dáng Kim Yeong Hoe đang khuất dần giữa làn mưa dày trắng xóa đằng xa, phía con ngõ cuối phố.

“Này! Kim Yeong Hoe! Đứng lại! Tôi bảo cậu đứng đó!”

Tôi hét lên và chạy về phía Kim Yeong Hoe. Mưa lớn đến nỗi đọng thành từng vũng trên mặt đường, khiến mỗi bước chạy đều phát ra âm thanh lõm bõm. Quãng đường cũng không quá dài, nhưng nó làm tôi choáng váng, khó thở. Với tay chụp lấy vai Kim Yeong Hoe và kéo lại, tôi thở dốc từng hơi cực nhọc.

“Cái thằng này, tôi bảo đứng lại mà. Không nghe thấy à?”

“Em đã nói hết rồi.”

Từ gương mặt Kim Yeong Hoe, từng hàng nước mưa chảy xuống.

“Cậu nói đi. Bất mãn cái gì? Không hài lòng ở đâu?”

“Em thấy xấu hổ. Cả thế giới sẽ đọc được nó.”

“Vậy nên, tôi mới đề nghị cùng nhau viết để chỉnh sửa cho hay!”

Kim Yeong Hoe đưa tay lên, lau đi dòng nước mưa đang tuôn chảy xối xả trên mặt, rồi bĩu môi và nở nụ cười lạnh lùng quen thuộc.

“Thật tình, em không hiểu. Thầy mua cơm, mua rượu cho học trò và hứa với họ là sẽ hậu thuẫn để họ trở thành biên kịch, thì tất cả đều sung sướng đồng ý sao? Là vì họ đem đến những ý tưởng hay ho? Lần nào cũng thế sao?”

Giọng Kim Yeong Hoe run run. Nơi khóe mắt nhạt nhòa, chẳng thể đoán được đó là nước mưa hay nước mắt. Giọng cậu ta lớn dần rồi như gào thét.

“Tôi nói rồi mà! Tôi bắt đầu viết văn vì muốn trở thành một người như ông! Nhưng tại sao! Tại sao lại phá vỡ hình tượng, lại hành động thế này? Rốt cuộc là tại sao? Nếu viết không được thì cứ nghỉ đi! Đối với ông, văn là cái quái gì chứ? Tại sao lại còn muốn viết? Viết thế rồi để làm gì?”

Không thể nghe thêm một từ nào phát ra từ miệng cậu ta. Tôi vô thức vung nắm đấm. “Bốp!” Một lực rất mạnh đánh thẳng vào gần gò má trái của Kim Yeong Hoe, cậu ta ngã nhào trên nền nước, lăn vài vòng, người dính đầy bùn đất.

“Thằng chó... mày là cái gì mà đòi dạy đời tao?”

Kim Yeong Hoe loạng choạng, khua tay đứng dậy, rồi mất thăng bằng và té ngã một lần nữa. Bùn đất bám dính khắp người, từ mũi và miệng cậu ta, máu chảy ra, hòa lẫn vào nước mưa.

“Ha ha ha.”

Kim Yeong Hoe cười như đang chế nhạo chính mình. Mặt dính đầy máu, điệu bộ cười của cậu ta lúc này thật kỳ quặc. Tiếng cười ngày một to hơn.

“Ha ha ha. Thật đáng tiếc. Ông thụt lùi lắm rồi. Đây đâu phải là ông? Đúng không?”

Kim Yeong Hoe áp gương mặt kỳ quặc đó sát vào tôi và thì thầm hỏi.

“Phải rồi, ông... ông bán linh hồn của mình... rốt cuộc thì nhận lại gì? Có được thứ mình muốn không?”

Trong giây lát, đầu óc xây xẩm, tôi không thể cãi lại một lời nào. Bởi Kim Yeong Hoe đã đánh một cú chí mạng vào tim đen. Sự thụt lùi không có điểm dừng. Để có tiền và danh tiếng, tôi đã viết những câu văn vô hồn, rồi cái giá nhận lại là gì? Tôi đã nghĩ mình bán linh hồn với cái giá rất lớn, nhưng trong tay hiện giờ, chẳng phải tiền hay danh tiếng, mà chỉ toàn hư vô. Để xảy ra tình cảnh như ngày hôm nay, phải “cầu xin” Kim Yeong Hoe, có lẽ cũng vì khao khát âm ỉ muốn thoát khỏi sự hư vô đó.

Kim Yeong Hoe quay lưng bước đi, bỏ lại tôi đứng đó đờ đẫn. Tiếng cười chán chường của cậu ta cứ vang vọng bên tai tôi, cho tới tận khi bóng hình đó khuất dần sau màn mưa.

Trên kính trước của xe, từng dòng nước mưa bị đẩy phăng qua hai bên bởi chiếc cần gạt đang liên hồi quơ quào. Tay cầm vô lăng nhưng xe đi về đâu, quẹo phương nào tôi cũng không rõ. Thực ra, mặc kệ hết đi, còn điều gì quan trọng trong thời khắc này chứ? Thoáng nhìn gương chiếu hậu, một gương mặt vô hồn ẩn hiện, tôi chỉ mong thoát khỏi nơi này thật nhanh.

Các hàng quán hai bên đường đã xuống đèn và đóng cửa. Trước mặt, sau lưng, bên hông không có lấy một chiếc xe nào khác. Tĩnh lặng. Trầm mặc. Khung cảnh siêu thực đến rợn người.

Tôi đưa tay lên trước miệng và thở ra một hơi. Mùi rượu khá nồng. Lẽ ra phải gọi dịch vụ lái xe thuê, nhưng tôi lại chẳng muốn ngồi cùng bất kỳ ai trong cái không gian chật chội này. Trên tất cả, tôi không muốn người khác thấy gương mặt chất đầy sự hổ thẹn, nhục nhã như bây giờ.

Như một cái neo khổng lồ, những lời nói của Kim Yeong Hoe cắm chặt vào tâm trí tôi. Chúng tựa con dao găm cứa sâu vào máu thịt, đánh thức bản thể của tôi, thứ vốn đã biến chất, trở nên xấu xa, bẩn thỉu và bị vùi lấp cùng dấu vết thời gian từ rất lâu rồi. Trong xe, mùi hôi thối bốc lên, như thể vừa đào phải một bể phốt. Tôi vội mở cửa sổ để đón không khí lạnh tràn vào. Viễn cảnh gặp lại Kim Yeong Hoe trên giảng đường thật kinh khủng. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã ước một ai đó biến mất khỏi thế gian này. Suy nghĩ ấy vừa kết thúc.

“Này, cứ đi vậy mãi à?”

Giọng ai đó đột ngột vọng lại từ ghế sau.

“Ai đó?”

Hoảng hốt nhìn vào gương xe, hình ảnh “hắn ta” ngồi đó. Chính là tôi! Một tôi khác, đã từng gặp trong gương nhà vệ sinh, đúng vào hôm nói chuyện với giám đốc Choi về “Andante Candabile” của Kim Yeong Hoe. Hắn ngồi ghế sau, tư thế ngạo nghễ như giám đốc doanh nghiệp lớn đang liếc nhìn tài xế. Nhờ chính hắn ta ngồi sau xe, tôi mới an tâm phần nào, nhưng đồng thời cũng không thật sự hài lòng với sự xuất hiện tự tiện, đường đột của hắn. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra hôm ấy và nổi giận với hắn. Chẳng phải chính tại câu chuyện “thực sự tuyệt đỉnh thú vị” hắn rêu rao ngày hôm đó mới dẫn đến cớ sự như hôm nay hay sao?

“Bị một thằng trẻ ranh dạy đời à? Mày lúc nào cũng vậy, quá rụt rè, e dè trong mọi chuyện.”

Hắn thở dài, gương mặt phảng phất nét thất vọng phản chiếu trong gương, hắn nói.

“Vậy mày bảo tao phải làm sao? Quỳ gối cầu xin nó làm ơn hãy viết cùng tao à?”

Hắn khuyên mà như đang bỡn cợt, toàn thân tôi nóng điên lên. Nhất là trong tâm trạng chó chết hiện giờ thì lại càng không được.

“Mày nghĩ mày có đủ tư cách nói mấy lời đó sao? Chính tại mày oang oang cái kịch bản của thằng chết dẫm kia mà tao phải chịu nhục!”

Tôi luôn miệng chửi bới, trong gương, hắn vẫn lặng thinh ngước nhìn. Đến khi tôi bớt kích động, hắn mở lời.

“Mày biết mà, cái cách để biến cuốn sách mãi mãi thành tác phẩm của mày đấy.”

“Mày nói sao? Cuốn sách...? “Andante Candabile” là tác phẩm của tao? Mãi mãi...?”

“Bốn giờ sáng, không một bóng người qua lại, trời vẫn mưa xối xả, trắng xóa bốn bề. Phía xa, trong cái ngõ dẫn vào câu lạc bộ đêm có một công trường xây dựng bỏ hoang đã vài năm. Mày đã thấy mà đúng không? Lúc nãy, Kim Yeong Hoe đi về phía đó. Mọi thứ đều hoàn hảo. Quá lý tưởng để giết tên đó!”

Giết? Kim Yeong Hoe...? Không thể nào!

“Thằng điên. Thế nên, mày chẳng bao giờ viết thể loại giật gân cho ra hồn cả. Mày tưởng giết người dễ như bắt con chó để thịt sao? Người biết tao gặp nó không ít đâu! Bạn gái nó, nhân viên câu lạc bộ đêm, ông chủ quán thịt! Những người đó, mày tính sao?”

“Mày nói đúng. Lúc nào chẳng có lý do này, lý trấu nọ. Nhưng hãy nhớ cho kỹ, nếu cứ như thế này thì mày sẽ chẳng khác gì trước đây, suốt đời ganh ghét, đố kỵ, phỉ báng người khác.”

Thoáng chốc, hắn đã đặt đầu mình kế ghế lái xe, thì thầm một giọng điệu giễu cợt vào tai tôi. Không thể nghe thêm được nữa. Chợt, tôi đạp mạnh chân ga. Ù ù ù! Chiếc xe tăng tốc, xé ngang màn mưa.

“Câm miệng! Tao có thể viết! Kim Yeong Hoe! Không có thằng đó cũng không sao! Không có thằng đó tao vẫn viết tốt...”

Đột nhiên, linh cảm chẳng lành, tôi liếc nhìn gương chiếu hậu và hét lên, hình như có cái gì đó rất lớn nhảy ra trước đầu xe. Mưa to khiến tầm mắt ngắn lại rất nhiều. Theo phản xạ, tôi nhấn chân phanh, nhưng có lẽ đã quá muộn. Rầm! Vật thể to lớn đó bị hất văng lên ca pô xe, đập vào kính trước rồi rớt xuống, trượt dài mấy mét trên mặt đất. Chấn động khá mạnh khiến đầu tôi chúi về phía vô lăng, một lát sau mới từ từ ngẩng lên.

“Chết tiệt...”

Tôi mở cửa xe, đi về phía trước. Trên con đường nhựa trải dài ánh đèn pha, một con chó Shepherd màu đen sẫm nằm đó. Nó to đến mức nếu đứng bình thường thì phải cao đến tận bắp đùi. Máu tuôn từ cơ thể con Shepherd chảy ra đường đều bị nước mưa rửa trôi. Tôi thử nâng đầu nó dậy nhưng lại rũ xuống ngay. Có lẽ, vào thời điểm va chạm, nó đã lìa đời do gãy xương cổ hay xương cột sống.

Tôi nhìn quanh, các tòa nhà bên đường đều tối um, không có bóng dáng xe cộ hay người nào qua lại. Thứ duy nhất chuyển động xung quanh tôi là những giọt mưa từ trên trời rơi xuống. Tôi đặt con Shepherd trên tay xuống mặt đường. Lên xe, tôi đưa chân đạp ga. Chiếc xe dần chạy xa hơn, bóng hình con chó Shepherd đen to mờ dần, rồi hòa lẫn vào bóng đêm đặc quánh.

Không khí trong xe ngột ngạt làm sao, bao tội lỗi bủa vây khiến tôi không thở nổi, nhưng dù gì đi chăng nữa, con chó Shepherd đã chết cũng không thể sống lại. Tự tôi còn thấy mình thật vô liêm sỉ khi nói những lời này, nhưng hôm nay đã là một ngày quá tồi tệ. Tôi muốn trở về nhà, tự dưng nhớ cái chăn mềm ẩm ướt đã lâu không giặt của mình.

Cứ như ai đó dán chặt mi mắt tôi lại, khó khăn lắm mới hé được đôi chút khi nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi biết, nếu bị đánh thức bởi tiếng ồn lớn như vậy thì cả ngày hôm đó sẽ rất đen đủi. Tôi lờ mờ nhìn đồng hồ, mới 10 giờ. Vậy ra, vừa ngủ được có năm tiếng. Tôi nhăn mặt, bực bội nhấc máy nghe của chuông cửa.

“Ai đấy?”

“Chúng tôi là cảnh sát.”

Nhìn qua màn hình hệ thống gọi nội bộ, tôi thấy hai người đàn ông đứng trước cửa. Người đàn ông khoảng 30 tuổi giơ thẻ ngành cảnh sát ra trước ống kính.

Chết tiệt! Có vẻ, ai đó đã báo cảnh sát. Hoặc họ đã phát hiện khi kiểm tra camera quan sát. Tôi mở cửa mời hai viên cảnh sát vào phòng làm việc. Họ tự giới thiệu, một người là cảnh sát Oh, còn lại là cảnh sát Cha. Vì từ sáng giờ, tôi không nghe điện thoại, nên họ đã tìm đến tận đây.

“Anh là biên kịch, đúng không? Ước mơ thuở bé của tôi là làm diễn viên đấy.”

Cảnh sát Oh khoảng ngoài 30 tuổi cất lời. Còn cảnh sát Cha trông già dặn hơn, chắc khoảng giữa 40 đưa ánh mắt sác lẹm, lườm cảnh sát Oh.

“Có vẻ như đêm qua anh ngủ muộn nhỉ?”

Tôi vừa đi vào bếp vừa trả lời.

“Hôm qua, tôi uống rượu đến tối muộn. Các anh có muốn uống cà phê không? Tôi thì phải uống ngay một cốc khi ngủ dậy, nếu không, đầu óc cứ mơ màng.”

“Tôi thích cà phê.”

Cảnh sát Cha nói.

Tôi cho cà phê túi lọc vào máy pha espresso và ấn nút. Trong lúc chờ cà phê chảy xuống cốc, cảnh sát Oh ngắm nghía những tấm poster phim treo trên tường phòng khách.

“Quào! Anh là người viết kịch bản cho bộ phim này ư?”

Cảnh sát Oh nhìn tấm poster phim “Campus Baby” và nói. Đó là bộ phim hài tình dục nặng đô được công chiếu bốn năm trước.

“Cảnh sát Cha, anh chưa xem bộ phim này sao? Hay ho phết đấy”.

Cảnh sát Cha cau mày, lườm cảnh sát Oh, ý muốn anh chàng dừng nói, nhưng cảnh sát Oh chẳng thèm quan tâm và cứ thao thao bất tuyệt về cảm nhận của bản thân dành cho bộ phim.

“Thân hình của nữ diễn viên chính trong bộ phim này... thật sự là quá tuyệt vời.”

Cảnh sát Oh cười dâm đãng, như thể đang chìm đắm trong cảnh tượng đó của bộ phim, rồi lại tiến thêm vài bước, đến tấm poster bên cạnh.

“A! Bộ phim này cũng hay.”

Thật xấu hổ. Không lẽ, anh ta định bình phẩm từng bộ phim sao?

“Đã chết rồi, đúng không?”

Tôi cất tiếng, chuyền chủ đề. Khi nghe câu hỏi, hai viên cảnh sát trao đổi ánh mắt, nhìn nhau với biểu cảm nghi hoặc.

“Sao anh biết?”

Cảnh sát Cha hỏi. Tôi để cái túi lọc cà phê xuống và trả lời.

“Tôi nghĩ nó đã chết ngay tại chỗ. Đáng nhẽ, tôi không nên rời đi như thế. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn cảm thấy rất tội lỗi. Tôi sẽ thảo luận, trả số tiền thỏa đáng để phía bị hại bớt đau lòng.”

Cảnh sát Cha và cảnh sát Oh nhìn nhau với vẻ mặt nan giải.

“Có lẽ không đến mức bị bắt giam đâu, đúng không?”

“Còn tùy vào mức độ gây án. Có thể bị phạt 10 năm tù hay chung thân. Thỉnh thoảng, nếu hành hung nghiêm trọng thì sẽ bị xử tử hình”.

Thái độ thản nhiên của Cảnh sát Oh làm tôi khó chịu.

“Khi người nghe không hiểu câu nói đùa nào đó, theo phép lịch sự, người nói nên tự mình làm rõ là đang đùa chứ.”

Cảnh sát Oh đáp lại lời tôi với khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Anh coi việc giết người rồi thỏa thuận hòa giải là trò đùa sao?”

Cơn ngái ngủ còn sót lại trong người tôi bỗng dưng tan biến tức thì.

“Cái gì? Giết... giết người?”

“Đêm qua, Kim Yeong Hoe, người đã uống rượu cùng anh Seo Dong Yoon, đã bị giết trên đường về nhà.”

Viên cảnh sát Cha nói, giọng điệu lãnh đạm đến lạnh người.