← Quay lại trang sách

ĐỨA TRẺ THAY THẾ

"KHOẢNG 5 GIỜ 30 SÁNG, NGƯỜI GIAO BÁO ĐÃ PHÁT HIỆN THI THỂ. Nạn nhân chết do bị đánh vào phần gáy và mặt bằng vật có hình dáng giống ống sắt. Khuôn mặt gần như không thể nhận dạng được. Có nghĩa rằng, hung thủ vẫn tiếp tục hành hung khi nạn nhân đã chết. Không hiểu sao trên đời lại có nhiều kẻ điên khốn nạn như vậy chứ?”

← Đứa trẻ thay thế (Changeling. 2008): một bộ phim chính kịch Mỹ, sản xuất năm 2008. Đạo diễn Clint Eastwood, biên kịch J. Michael Straczynski. Diễn viên chính Angelina Jolie. Trong từ điển định nghĩa từ “changeling” như sau: 1. Đứa trẻ thay thế (cho đứa trẻ mà bà tiên bắt đem đi); 2. Người bị thay đổi nhiều so với diện mạo vốn có.

Cuối cùng, cà phê còn chưa kịp uống, tôi đã phải vội mặc quần áo, đi theo cảnh sát làm nhân chứng phục vụ điều tra. Cảnh sát Oh vừa lái xe, vừa kể tình hình vụ án, nhưng cũng không quên liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu, kiểm tra biểu cảm của tôi.

Từ sau khi nghe tin Kim Yeong Hoe chết, đầu tôi thẫn thờ, choáng váng, như thể cũng bị đánh bởi một vật nào đó. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra? Sau khi chia tay tôi, cậu ta đã gặp phải thảm cảnh này sao? Thước phim quá khứ chạy qua trước mắt tôi. Trong cái ngõ u tối. Mưa rơi lã chã. Khuôn mặt dính đầy máu, đang cười như thể chế giễu tôi. Bóng lưng loạng choạng xa dần.

“Hình như gần đến nơi rồi, anh nói tôi biết vị trí chính xác đi.”

Cảnh sát Oh nhìn tôi qua gương chiếu hậu và nói. Trước khi đến sở cảnh sát, tôi đã nói họ chạy đến địa điểm con chó shepherd bị đâm. Tôi nghĩ nó sẽ là bằng chứng ngoại phạm của mình. Nơi xảy ra tai nạn cũng không ngược hướng với sở cảnh sát. Tôi chỉ rõ con đường đã lái xe đi từ quán thịt ngày hôm qua. Dừng lại tại điểm gây ra tai nạn, tôi bắt đầu xem xét xung quanh. Đúng nơi này rồi, nhưng không thể tìm thấy một giọt máu nào của con chó shepherd còn sót lại cả. Cũng đúng thôi, sau cơn mưa cuồng nộ đêm qua, thì chẳng gì đủ sức bám trụ.

“Anh nói, đã đâm vào con chó shepherd màu đen ngay tại con đường này, đúng không?”

Tuy nét mặt cảnh sát Cha khá bình thản, nhưng tôi cảm nhận được sự nghi ngờ qua ánh mắt ẩn sau đôi kính đó. Cảnh sát Oh bắt đầu dò la những người xung quanh và hỏi họ có thấy con chó nào chết gần đây vào sáng sớm hôm nay không, thế nhưng, không một ai phát hiện gì cả. Ngay lúc này, cảnh sát Cha gọi điện, liên tục xác nhận từ hôm qua đến nay, xem có ai trình báo mất chó shepherd, hoặc gây ra tai nạn liên quan đến chó rồi bỏ trốn. Ít phút trôi qua, ai đó gọi lại, xác nhận rằng không có trình báo hay sự cố tương tự nào xảy ra. Rõ ràng, vụ tai nạn xảy ra tại địa điểm này... đúng là ở đây mà... Ánh mặt trời gay gắt như nung nóng mặt đường nhựa, tỏa ra luồng nhiệt độ cao làm tan chảy cả không khí xung quanh, tôi bắt đầu cảm thấy đầu mình nhức nhối không yên.

Dù chưa đến sở, cảnh sát Cha đã giở giọng hách dịch và cứng nhắc, như thể họ đang có lợi thế sân nhà. Cảnh sát Cha vừa gõ laptop, ghi chép hồ sơ điều tra, vừa hỏi tôi.

“Hôm qua, anh đã nói chuyện điện thoại với cô Jang Bo Yoon, vợ của anh Kim Yeong Hoe, đúng không?”

Vợ? Không phải người yêu ư? Mới tuổi đó mà đã kết hôn sao?

“Ừ, tôi gọi hỏi cô ấy rằng mình có thể tìm gặp Kim Yeong Hoe ở đâu.”

“Sau đó, anh đã đến câu lạc bộ đêm ở Hong Dae, nơi Yeong Hoe đang làm thêm, đúng không?”

“Đúng vậy”.

Tôi cầm trên tay cốc cà phê cảnh sát Oh mua cho ở máy bán nước tự động, nhưng không uống. Cảnh sát Oh ngồi bắt chéo chân ngay bên cạnh cảnh sát Cha, vừa uống từng ngụm cà phê, vừa quan sát tôi trong quá trình thẩm vấn.

“Tại sao anh lại đi gặp Kim Yeong Hoe?”

“Sinh viên liên tục vắng mặt trong các buổi học, thế nên...”

Cảnh sát Oh và cảnh sát Cha vừa nghe câu “thế nên”, liền nhìn tôi chằm chằm, vẻ chú tâm lạ, dường như, họ tưởng rằng tôi sẽ nói thêm điều gì. Không gian tĩnh lặng hồi lâu, cảnh sát Cha lại mở lời.

“Ý anh là muốn nhắc nhở cậu ta đi học lại, nên đã đến gặp nạn nhân?”

“Đúng vậy.”

“Anh thường tìm gặp trực tiếp những sinh viên vắng mặt thế này à?”

“Chỉ với những sinh viên tôi quý mến. Vả lại, Kim Yeong Hoe không có điện thoại di động.”

“Nghĩa là vì Kim Yeong Hoe không có điện thoại di động, nên anh đã trực tiếp tìm gặp cậu ta...”

Gõ câu trả lời vào laptop, cảnh sát Cha lại tiếp tục đặt câu hỏi.

“Chủ cửa hàng thịt nói rằng, vào khoảng 4 giờ sáng, anh Seo Dong Yoon đã lớn tiếng, rồi Kim Yeong Hoe lấy đồ và ra về trước với tâm trạng rất tệ. Hai người đã nói những gì?”

Có lẽ, đã quen được gọi là “biên kịch”, nên khi nghe người khác gọi “Anh Seo Dong Yoon”, tôi cảm thấy chướng tai vô cùng.

“Lúc ấy, Yeong Hoe đã rất say. Còn tôi cũng uống không ít. Những người say thường sẽ lớn tiếng với nhau hơn, dù chỉ đang nói chuyện thông thường. Ngay cả trong làm phim, người trong đoàn cũng hay tranh luận qua lại. Nếu ai đó nhìn vào cũng có thể hiểu nhầm rằng chúng tôi đang cãi nhau.”

Tôi không nhắc đến việc Kim Yeong Hoe từ chối lời đề nghị hợp tác của tôi. Phải chăng, đó là một phần bản năng sinh tồn của mỗi con người? Trực giác mách bảo tôi phải làm như vậy, và thậm chí, còn phải che giấu cả tình tiết mình đấm cậu ta ở bên ngoài cửa hàng thịt.

Viên cảnh sát Oh vốn đang ngồi nghe, bỗng tiếp lời tôi.

“Theo lời anh nói, sau khi uống rất nhiều rượu, anh đã lái xe trong tình trạng say xỉn, rồi đâm vào con chó shepherd và bỏ chạy. Thế nhưng, lại không một ai nhìn thấy xác con chó đó. Từ cửa hàng thịt đến địa điểm tai nạn chỉ mất ba phút. Nếu vậy, trong lúc cậu Kim Yeong Hoe đang bị hành hung bằng ống sắt thì anh Seo Dong Yoon cũng ở gần đó, đúng không?”

Câu hỏi dò xét, ánh mắt sắc bén, cả hai đang nhìn tôi như những kẻ săn mồi muốn xé toạc gương mặt này để moi móc sự thật ra ngoài.

“Giờ các anh đang nghi ngờ tôi sao?”

Không chịu thua, tôi trừng mắt nhìn lại họ.

“Mong anh sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Cảnh sát Cha dịu giọng lại giãi bày.

“Chúng tôi đang thử đề ra tất cả các khả năng. Là biên kịch nên anh phải hiểu rõ điều này chứ.”

Vẻ mặt hòa nhã đó càng làm tôi khó chịu hơn. Cái cách họ vừa đấm vừa xoa đối phương khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm. Có lẽ từ câu “Giờ các anh đang nghi ngờ tôi sao”, họ đã bắt đầu quan sát những phản ứng của tôi?

“Nếu các anh coi tôi là nghi phạm để hỏi thì tôi sẽ không trả lời nữa. Phiền hai người hãy nói chuyện với luật sư của tôi.”

“Hôm nay đến đây thôi. Anh không cần phản ứng nhạy cảm như thế đâu. Điểm mấu chốt trong một vụ án giết người là động cơ, nhưng anh Seo Dong Yoon thì đâu có động cơ gây án, đúng không?”

Nếu là động cơ để giết Kim Yeong Hoe thì thành thật mà nói, dĩ nhiên là tôi có đấy. Nhưng không vì thế mà ra tay sát hại người khác được.

“A, cô đã đến rồi à? Mời qua bên này.”

Cảnh sát Oh vẫy tay gọi ai đó đằng sau lưng tôi. Bất giác quay lại nhìn, tôi thấy người phụ nữ khoảng độ 20 - 30 tuổi, đeo kính râm, đang từ từ hướng đến đây. Cô có mái tóc cắt ngắn ngang gáy, mặc áo phông và quần bò đen bó sát, ôm rõ từng đường cong mềm mại trên cơ thể. Nhưng với một thân hình mảnh mai như vậy, phong cách cô ấy có phần hơi nam tính. Lạ lùng thay, vẻ mảnh khảnh đó lại không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, mà ngược lại, còn lan tỏa sự uy nghiêm và sức hút khác thường.

“Mời ngồi, cô Jang Bo Yoon. À, đây là anh Seo Dong Yoon. Tôi nghe nói là cả hai đã từng nói chuyện điện thoại với nhau?”

Jang Bo Yoon bỏ kính râm xuống và quay ra nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy khẽ run lên trong giây lát vì biết rằng, trừ hung thủ ra, tôi là người cuối cùng gặp Kim Yeong Hoe. Có lẽ, cô cũng ngờ tôi là nghi phạm chính chăng?

Cô ấy hơi cúi đầu chào, tôi cũng cúi đầu đáp lễ. Với một người phụ nữ vừa mất chồng thì biểu cảm của cô ấy có phần bình tĩnh hơn. Nhưng tôi thầm đoán được ngày hôm nay thật sự tồi tệ với cô gái trẻ, đôi mắt đỏ ngầu đến thế kia mà.

Vài ngày sau, tôi gặp lại cô ấy ở nhà tang lễ.