← Quay lại trang sách

CÁI CHẾT VÀ CÔ GÁI

TẠI NHÀ TANG LỂ, VANG VỌNG ÊM ÁI TIẾNG CẦU SIÊU CỦA MỤC SƯ. Trong bức di ảnh, Kim Yeong Hoe đang nở một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ, hoàn toàn không phù hợp với bi kịch vừa xảy ra. Nhìn vào, càng khiến gia đình không khỏi đau xót muôn phần. Cậu ra đi khi còn quá xuân xanh, bầu không khí tang lễ thực sự bi thương và lạnh lẽo. Hơn 30 người tham dự đưa tiễn, phần dùng khăn tay lau đi buồn bã nơi khóe mi, số khác cố nén đau thương để khỏi bật thành tiếng nức nở, nghẹn ngào. Thế nhưng, Jang Bo Yoon, người đứng ở phía trước kia, vẫn giữ gương mặt bình tĩnh như hồi ở đồn cảnh sát. Cô trầm lặng đến nỗi, tôi nghĩ, các thành viên trong gia đình sẽ rất dễ hiểu lầm. Trong khi bài cầu siêu của mục sư vẫn ngân vang đều đặn, tôi mở mắt ra và nhìn Jang Bo Yoon.

← Cái chết và cô gái (Death And The Maiden. 1994: đạo diễn Roman Polanski, biên kịch Rafael Yglesias, Ariel Dorfman). Nguyên tác của Ariel Dorfman. Diên viên chính Sigourney Weaver và Ben Kingsley.

Khuôn mặt cô tái nhợt, còn ánh nhìn thì chăm chăm hướng về di ảnh Kim Yeong Hoe, như thể đang tiễn đưa cậu ta bằng nghi lễ của riêng mình. Có thể người khác không biết, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng rằng cô ấy thật lòng yêu Kim Yeong Hoe. Thật ngưỡng mộ cậu ta. Thoáng chốc, tôi nghĩ, liệu có ai sẽ nhìn mình bằng ánh mắt đó, khi mình chỉ còn là hư vô? Dù biết không nên nhìn cô ấy mãi, nhưng tôi chẳng thể ngừng dõi theo. Vì sao chứ? Xinh đẹp chăng? Tất nhiên, không phủ nhận được điều đó. Thế nhưng, không chỉ có ngoại hình, mà hơn hết, cô ấy còn toát ra sức hút, khí chất kỳ lạ. Nỗi đau mất người mình yêu, quyết tâm vượt lên số mệnh, ý chí sống tốt hơn của người ở lại, cô độc trên thế gian... tất cả mọi thứ cùng hòa quyện làm một, tạo nên sức hút đặc biệt của riêng cô.

Tôi hướng ánh nhìn xuống dưới. Từ cạnh hàm của cô, cần cổ trắng ngần lộ ra, sau những sợi tóc bay nhẹ trong gió. Hôm nay, cô vận chiếc váy liền màu đen dài đến gối, ôm trọn cơ thể, cùng tất quần đen phủ bắp chân và mang đôi giày cao gót màu đen. Tôi cảm thấy đôi chân ẩn sau váy của cô ấy dài hơn người khác một cách dị thường. Có thể vì nhìn không rõ, nên cảm thấy như vậy chăng? Tôi nghĩ, chiếc váy liền với thiết kế thanh lịch đó hơi ngắn để mặc trong tình cảnh này.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi rát mặt, như thể ánh mắt nào đó đang soi xét mình từng chút một. Ra là cảnh sát Oh. Anh ta cũng trộm nhìn tôi như cách tôi ngắm nghía Jang Bo Yoon. Nụ cười khó hiểu đặc thù đó vẫn luôn thường trực trên mặt hắn. Thật làm người ta khó chịu.

Như một đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng, tôi cảm thấy máu đang dồn cả lên mặt mình, đỏ bừng bừng. Thế thôi, đành nhắm mắt lại và cùng mọi người cầu nguyện, dù đôi phần muộn màng.

“Nói điều này bây giờ nghe có phần kỳ cục, nhưng một cô gái trẻ như vậy mà phải sống đơn chiếc thì thật đáng tiếc, đúng không?”

Kết thúc lễ truy điệu, tôi đứng hút thuốc dưới tán cây thì cảnh sát Oh tiến đến và lên tiếng. Câu nói suồng sã thật không đúng chỗ. Dù muốn mấy, tôi cũng không sao tống đẩy những hình ảnh của cô ấy khỏi đầu mình. Hơn nữa, tôi không muốn người khác nghĩ mình đang tránh né. Tôi nhìn quanh và nhận ra mình chỉ quen biết mỗi cảnh sát Oh.

Cách tôi không xa, có vài người ăn diện hơi quá đà đến an ủi Jang Bo Yoon. Trong đấy, có một anh chàng tóc dài, gã khác nhuộm đỏ cả đầu, người thì xỏ khuyên mũi, nhìn kỹ, họ có vẻ cùng trang lứa với Jang Bo Yoon. Cả ba đều mặc đồ đen, nhưng không phải vest. Anh chàng tóc dài mặc quần da đen, sáng loáng như vừa đánh bóng, còn cậu thanh niên xỏ khuyên mũi diện áo khoác da, treo lủng lẳng những chiếc móc khóa sắt va vào nhau lẻng kẻng, chói tai mỗi khi chuyển động. Vài người đến viếng khác nhìn thấy vậy, chỉ biết tặc lưỡi, lắc đầu rồi lướt qua. Hình như, họ là người trong gia đình của Kim Yeong Hoe. Rõ ràng, gia đình hai bên không mấy tương đồng trong trang phục. Cũng đúng thôi, nếu cô ấy không như vậy thì sao có thể kết hôn và sống với một biên kịch vô danh nhưng đầy tham vọng cơ chứ?

Viên cảnh sát Oh dán mắt vào Jang Bo Yoon và nói.

“Nghe người ta nói quả phụ này là nhạc sĩ, hình như trong một ban nhạc khá tiếng tăm ở Hong Dae. Tên gì ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi. Người như chúng ta cùng lắm chỉ biết đến nhạc của SNSD thôi.”

Bao tò mò về những thảm họa thời trang trong tang lễ này cuối cùng đã được giải đáp. Nhạc sĩ. Ban nhạc.

Âm thanh ồn ào của nhạc rock trong cuộc điện thoại đầu tiên giữa tôi và cô ấy chợt ùa về.

“Diễn biến điều tra đến đâu rồi, cảnh sát Oh?”, tôi hỏi.

“May là có một nhân chứng đã đến trình báo. Theo lời khai, hung thủ có mái tóc xoăn, chiều cao khoảng 175 đến 180 cm, vẻ ngoài tương tự với biên kịch Seo đấy.”

Tôi lặng người. Ra vậy, tên cảnh sát Oh tiếp cận tôi nãy giờ là để nói điều này chứ gì?

“Mọi đối tượng có liên quan đều sẽ nhanh chóng được mời đến một lần nữa, nên anh đừng đi đâu xa nhé.”

Khuôn mặt hắn ta cợt nhả làm tôi khó chịu vô cùng.

Tôi không trả lời, mắt vẫn nhìn tên cảnh sát chằm chằm, rồi chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh Jang Bo Yoon.

“Cảm ơn các anh đã đến.”

“Mong cô bớt đau buồn. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ.”

Cảnh sát Oh an ủi, động viên Jang Bo Yoon vài lời.

“Vâng, nhờ anh ạ. Nhất định phải bắt được hung thủ.”

Giọng nói Jang Bo Yoon vừa điềm tĩnh vừa cứng rắn. Cô rời ánh nhìn từ cảnh sát Oh sang tôi. Nhất thời, tôi lưỡng lự, không biết nên nhìn vào đâu và phải nói cái gì. Giờ đây, cả hai sẽ nói chuyện với nhau trong vị thế nào? Thầy giáo của người chồng quá cố và quả phụ? Nghi phạm chính và vợ của nạn nhân? Dù là mối quan hệ nào, cũng khó lòng tránh khỏi gượng gạo, lúng túng. Rất may, cô ấy đã cất lời trước.

“Cảm ơn biên kịch đã đến.”

“Cầu cho linh hồn của người quá cố được siêu thoát.”

Đắn đo mãi cũng không nghĩ ra được lời nào khác hay hơn.

Tang lễ kết thúc, cũng đã quá giờ tan tầm, tôi quay trở về Seoul qua đại lộ Olympic vắng vẻ. Đột nhiên tôi bẻ lái, quyết định đến nơi khác. Tôi chạy qua nhà trọ của Ji Yang. Đến nơi, tôi cứ thế bấm chuông. Một lúc sau, giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong nhà.

“Ai đấy?”

“Anh đây.”

“Sao tự nhiên anh tới đây vậy?”

Thay cho câu trả lời, tôi kéo Ji Yang vào lòng, rồi đưa lưỡi luồn vào giữa đôi môi nàng. Dù có đôi chút bỡ ngỡ, nhưng phút giây ngạc nhiên nhanh chóng trôi qua, cô ấy nhắm hờ mắt, nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của tôi. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau và những đôi môi quyện chặt không rời. Trong không gian lặng yên, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp và những âm thanh chẳng rõ lời nhưng sao thật gợi tình, tôi vội vàng đưa tay vào trong, cởi áo Ji Yang ra. Chiếc áo phông rộng chẳng mấy chốc đã nằm ở góc phòng. Chưa dừng lại ở đó, từng ngón tay bắt đầu rê xuống, lả lướt nơi phần hông và thắt lưng, rồi táo bạo cởi thật nhanh chiếc quần đùi mỏng manh. Tôi bế thốc Ji Yang, đặt cô ngả lưng lên giường, một cơ thể trần trụi, đẹp đẽ hiện ra trước mắt.

“Anh à, chờ một chút...”

Gương mặt ửng đỏ, vẻ xấu hổ, Ji Yang đưa một tay che khuất nét cong nhẹ giữa hai chân. Nhưng sao bì nổi với sức lực của một gã hứng tình. Kéo phăng tay cô ấy ra và đè chặt trên đầu, tôi thấy ngay những sợi lông lún phún, bóng mượt trên “gò đất” cong cong, thân dưới tôi lập tức căng cứng như muốn nổ tung. Chẳng còn suy nghĩ được gì, tôi gấp gáp kéo quần xuống đến đùi, rồi dùng tư thế thô lỗ ấy đưa đẩy thứ nhục dục đó vào trong Ji Yang. Đôi môi xinh xắn kia khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ đến rạo rực cả người. Dịch nhờn nơi xác thịt ẩm ướt ấy chưa kịp tiết ra, tôi cảm thấy rát khi thốc từng cơn vào. Hai mày cô chau lại, vẻ mặt nhăn nhó, có lẽ chẳng phải vì hưng phấn, Ji Yang đang cảm thấy đau đớn. Nhưng không mảy may quan tâm, thắt lưng tôi ngày một chuyển động nhanh hơn, máy móc như loài động vật đến thời kỳ phát dục. Không hiểu sao, hôm nay, “cậu bé” của tôi cương to hơn bình thường, nên khi ấn sâu hết cỡ vào, cảm giác như đã chạm đến tận tử cung. Bỗng nhiên, cả vùng không gian chật chội ấy ẩm ướt ngay trong nháy mắt, Ji Yang luồn tay vào trong áo, bấu chặt lấy lưng tôi, để lại vài vết xước rỉ máu nhẹ. Không những không đau, mà khoái cảm càng sục sôi, khiến tôi hưng phấn cao độ hơn nữa. Tôi nhắm nghiền mắt, tận hưởng dòng khoái cảm, còn “cậu bé” thì vẫn thô bạo và dữ dội. Nếu như bình thường thì có lẽ, lúc này, núi lửa đã trào dâng rồi, nhưng hôm nay thật khác lạ.

Tiếng rên của Ji Yang chẳng còn khe khẽ nơi bờ môi nữa, mà giờ đã phát ra thành từng tiếng, gần như khóc nức nở. Tôi định đưa tay lên che miệng cô ấy lại, nhưng bỗng dưng, khuôn mặt của Ji Yang hóa thành Jang Bo Yoon! Ngay tức thì, thân dưới tôi như nổ tung. Tôi liền đưa đầu ngón trỏ vào miệng “Jang Bo Yoon”. Đôi môi ấy. Khoang miệng ấy. Thật ẩm ướt và ấm nóng. Ngón tay không ngừng mân mê lưỡi của cô ấy. “Jang Bo Yoon” tinh nghịch, mút lấy ngón tay tôi đầy đê mê, và rồi trong thời khác cao trào, cắn thật mạnh. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi như mất sức toàn thân, cúi gập lưng xuống, dòng tinh trùng bị kiềm nén bấy lâu tuôn trào mạnh mẽ khắp nơi. Dường như vẫn còn ứ đọng bên trong, tôi phải đẩy hông mình thêm vài ba lần đề dồn hết chúng ra ngoài. Tôi thở hổn hển, sống lưng tê rần.

Ha... Đúng rồi, là nó! Chính cảm giác này. Khoái cảm và tê dại mà bao năm rồi tôi mới được tận hưởng lại.

Ji Yang thiếp đi trên cánh tay tôi. Nhờ lần làm tình đầy phấn khích này mà mọi mệt mỏi bị đánh tan. Thế nhưng, cơ bắp vẫn căng cứng, máu vẫn tụ nơi thân dưới và dòng khoái cảm vẫn còn đó. Cảm giác như chỉ cần một chút đụng chạm nhẹ nhàng cũng sẽ làm tôi hứng tình trở lại.

Không chỉ cơ thể, cả đầu óc tôi đã lâu lắm rồi mới cảm thấy sảng khoái giống như ngửi mùi hương bạc hà như vậy. Bỗng dưng, hàng tá câu hỏi và câu trả lời xuất hiện cùng lúc trong đầu tôi, giống như từng kiện hàng được chất gọn ghẽ, ngăn nắp vào kho.

Tôi cẩn thận đỡ đầu Ji Yang khỏi tay mình rồi vội vàng mặc quần áo vào. Trong lúc soạn đồ, tôi tự nhủ lòng phải lưu giữ cảm giác này và không được suy nghĩ lung tung nữa. Bằng mọi giá, phải níu giữ xúc cảm này, trước khi nó tan biến như làn khói thuốc.

Tôi muốn nhanh chóng quay về phòng làm việc. Trong lồng ngực, tim tôi nảy lên từng hồi thình thịch. Miệng cứ cười mà chẳng hề hay biết. Cũng đã lâu lắm rồi, tôi mới lại rung động sảng khoái như thế này.

“Anh định đi sao?”

Ji Yang tỉnh giấc, vừa dụi mắt vừa hỏi.

“Em dậy rồi à? Anh đi trước nhé.”

“Ba giờ sáng rồi, anh ngủ lại đây nhé?”

“Anh phải về làm việc.”

“Vào giờ này ư?”

“Em ngủ tiếp đi. Không cần dậy đâu.”

“Hình như hôm nay anh hơi lạ đó.”

Tôi khẽ cười, hôn vào trán Ji Yang rồi đứng dậy.