← Quay lại trang sách

ĐÊM TRẮNG

VỪA VỀ ĐẾN PHÒNG LÀM VIỆC, TÔI CHO NGAY ĐĨA NHẠC “BITCHES BREW” CỦA MILES DAVID VÀO ĐẦU ĐĨA. Đã lâu không nghe, nên tôi phải mất kha khá thời gian lục tìm. Vì quên cất nó vào trong hộp, nên tôi phải lau sạch bụi bám trên mặt đĩa. Nhìn lớp bụi tích tụ dày đặc, đủ thấy tôi đã cẩu thả như thế nào. Đây là đĩa nhạc tôi thường nghe nhất khi viết kịch bản. Nó không những giúp tôi tập trung, mà dù hát đi hát lại nhiều lần cũng chẳng thấy chán. Hơn hết, dòng nhạc này có thể khơi nguồn cảm hứng trong tôi, vì nó thổi vào không gian một bầu không khí kỳ diệu như chứa đầy ma thuật. Vậy nên, tôi mê tín kỳ vọng từng nốt nhạc sẽ truyền nguồn cảm hứng lướt qua các đầu ngón tay và bàn phím, rồi hòa lẫn vào mỗi câu chữ.

← Đêm trắng (White Nights. 1985): Đạo diễn Taylor Hackford. Kịch bản James Goldman, Eric Hughes. Diễn viên chính Mikhail Baryshnikov, Gregory Hines và Isabella Rossellini.

Đêm nay, à không, có lẽ đã sáng rồi chứ nhỉ? Cũng phải lâu lắm rồi, tôi mới lại để mặc bản thân mình chìm đắm trong bùa chú của Miles Davis. Bản nhạc đầu tiên, “Pharaoh’s Dance” vang lên bằng một nhịp trống trầm thấp, rồi kéo dài khoảng 20 phút. John McLaughlin dùng những ngón tay tài năng của mình đánh lên một giai điệu mơ màng từ chiếc guitar điện. Những nốt nhạc khó hiểu và phức tạp lặp đi lặp lại liên hồi như một bản nhạc lạc điệu, rồi đến khoảnh khắc nào đó, thanh âm của chúng tựa hồ lời thì thầm cầu nguyện của các tín đồ dị giáo. Khi nghi lễ đến hồi cao trào, tiếng kèn trumpet của Miles Davis cất lên như lời gọi Chúa tha thiết. Trong thời khắc đó, tôi vừa cúi lạy, vừa phát ra những từ địa phương.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi ngồi trước “Andante Cantabile”.

Tôi kẻ hai đường viền trên và dưới cho phần tiêu đề đã được phóng to và tô đậm ở bìa chương một.

Một bộ phim kinh dị mà lại có cái tên “Andante Cantabile” thì chả ra làm sao. Nếu đặt cho phim âm nhạc hay hài lãng mạn thì còn có thể tạm chấp nhận. Tiêu đề là bộ mặt của phim, vì vậy, nó phải gây được ấn tượng đầu tiên sâu sắc. Nếu tôi không đổi tên thì nhà sản xuất hoặc nhà đầu tư cũng sẽ làm. Trong kịch bản này, phần mở đầu có vẻ dài dòng và lê thê. Dù phần này có vai trò thiết yếu là giải thích nhân vật và bối cảnh, nhưng càng ngắn gọn càng tốt. Và hơn hết, phải để lại cho người đọc một khoảng trống. Kịch bản không phải là thứ giúp khán giả hiểu ngay tác phẩm. Tuyệt đối không được quên rằng, kịch bản nhắm đến các đối tượng đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất và nhà đầu tư... Khi có nhiều nhân vật, bộ phim sẽ rất thú vị, thế nhưng, để thu hút các nhà đầu tư thì dù có tiếc nuối mấy cũng phải từ bỏ một vài nhân vật.

Không quá khó để phân vai diễn cho kịch bản này. Cảnh 16: Kết hợp tất cả các phân cảnh lại... không cần phân nhỏ cảnh diễn, bởi nó chỉ làm gián đoạn mạch phim... Cảnh 36: lời thoại mang tính chất giải thích, không cần tiết lộ thông điệp phim qua lời thoại. Lời thoại mang dáng dấp văn viết, cần chuyển thể thành ngôn ngữ sinh hoạt hàng ngày... Cảnh 54: Xóa câu tường thuật. Không có gì nhàm chán như tường thuật cả... Cảnh 72: Không có sự việc nào tiêu biểu. William Goldman hay Robert Town? Tóm lại, một biên kịch nổi tiếng đã nói thế này trong bài phỏng vấn nọ: “Sau khi loại bỏ nội dung nào đó và đọc lại, mà không thấy vấn đề gì thì bạn có thể xóa bỏ nó”. Hay người khác đã nói: “Khi xóa bỏ những phân cảnh, lời thoại mà chỉ có duy nhất nhà biên kịch ngoan cố muốn đưa vào, thì đó là lúc kịch bản được hoàn thành...” Không có phân cảnh 72 cũng không sao... Nếu tiến hành quay cảnh 97 và 98 trùng nhau thì ngược lại sẽ phá vỡ sự tập trung. Đạo diễn sẽ tự biên tập lại nó. Dù gì thì những người được gọi là đạo diễn thường nghĩ rằng họ có thể thay đổi mọi thứ tùy ý mà chẳng mặc cảm tội lỗi chút nào. Sau cảnh quay 109 là đến đoạn cao trào và hồi kết. Lấy thiện trừ ác. Dư vị đọng lại không nhiều. Một bộ phim khá mờ nhạt. Thế nhưng, nó vẫn sẽ thành công.

Tiếng xập xình từ bản nhạc ngẫu hứng, điên cuồng của Miles Davis đã đánh thức tôi. Hóa ra, tôi gục đầu ngủ quên trên bàn làm việc từ lúc nào không hay. Tôi nhìn đồng hồ thì thấy hai tiếng đã trôi qua, ngoài trời, bình minh cũng bắt đầu ló dạng. Cũng vì tấm rèm che quá kín đáo, nên tôi làm việc quên cả thời gian. Tôi không ăn, không ngủ, chỉ đi vệ sinh có vài lần. Cứ như thế, cho đến khi viết xong đôi ba chữ “kết thúc” ở trang cuối của cuốn sách, tôi kiệt sức ngay lập tức.

Cổ, vai, toàn bộ cơ thể tê liệt, bất động, thậm chí, tôi còn chẳng cảm nhận được chúng có gắn kết vào bản thân mình, cứ như thể thuộc về một ai đó khác. Tôi cố vươn vai, nhưng phần đĩa đệm đã vài lần chữa trị này bắt đầu thấy đau nhức. Nhưng trái ngược với cơ thể rã rời này, tâm trạng tôi lâng lâng một niềm vui khó tả.

Tôi liếc nhìn bao thuốc lá trên bàn, nhưng bên trong trống rỗng. Không thể làm gì khác, tôi đành chọn điếu khá khẩm nhất trong gạt tàn, rồi rũ tàn thuốc đi, đưa lên miệng. Tuy điếu này dài nhất trong đám, nhưng chỉ rít một hơi là đã cháy đến đầu lọc.

Tàn ảnh của Kim Yeong Hoe ẩn hiện trong làn khói thuốc vừa phả ra. Nếu cậu ấy thấy phiên bản mới này của sách thì sẽ hành xử ra sao nhỉ? Liệu sẽ tức giận vì tôi dám nhúng tay vào mà chưa được cho phép? Hoặc trái lại, sẽ hài lòng, vì bản chỉnh sửa này tốt hơn? Nghe có vẻ như tôi đang biện minh cho chính mình, nhưng tôi luôn tâm niệm phải thực hiện nghĩa vụ của một tác giả. Đó là theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối. Tôi không thể chấp nhận để mặc tác phẩm “Andante Cantabile” như thế này. Ngày trước, Steven Spielberg cũng tiếp nối dự án dang dở “A.I” của Stanley Kubrick, hay phó đạo diễn Koizumi Takashi đã hoàn tất, công bố tác phẩm “After rain” của đạo diễn Kurosawa Akira, sau khi đạo diễn qua đời.

Tôi tin, tác phẩm “Đêm trắng” do cậu bắt đầu sáng tác và được tôi hoàn thành cũng có thể trở thành tác phẩm kinh điển như thế. À, tôi đã thay đổi tiêu đề thành “Đêm trắng” rồi. Kim Yeong Hoe à, mong cậu sẽ thích nó. Tôi không biết cậu nghĩ sao, nhưng tôi thấy sự hợp tác đầu tiên giữa chúng ta thật tuyệt vời. Thế nhưng, tôi lại không thể lắng nghe ý kiến, câu trả lời của cậu, nên phải tìm kiếm một người thay thế.

Không thể là ai khác, chỉ có vợ của cậu, Jang Bo Yoon. Cô ấy phải là người hiệu đính và ra quyết định cuối cùng trước khi công bố cuốn sách này. Nếu cô ấy không đồng ý thì cuốn sách không thể xuất bản. Thật ra, tôi điên cuồng làm việc thế này cũng vì cô ấy. Giờ đây, tôi chỉ muốn nhanh chóng mang cho cô ấy xem. Và cũng chỉ cần một mình cô ấy thích, là đã đủ để tôi thấy thỏa mãn, dẫu cho bản thân không thể trở thành tác giả của “Đêm trắng” đi chăng nữa.

Tôi nhấn lệnh in. Tiếng máy rè rè, trang đầu tiên từ từ chạy ra, tiêu đề “Đêm trắng” xuất hiện.