TAY CHƠI
"XIN CHÀO. CHÚNG TÔI LÀ NHÓM PLAYTIME.”
Sau lời chào ngắn ngủi của Jang Bo Yoon, cậu chàng tóc đỏ tôi từng nhìn thấy ở nhà tang lễ vung cây gậy đánh trống. Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, khán giả bắt đầu cuồng nhiệt. Jang Bo Yoon mắt nhắm nghiền, hai tay ôm lấy micro như thể đang cầu nguyện. Cô đánh mắt màu khói đậm, mặc chiếc váy theo phong cách hippie bay phất phơ, tất lưới khoét lỗ này lỗ kia, và đôi bốt da màu nâu. Cách phối đồ có vẻ không phù hợp nhưng lại hài hòa đến lạ. Jang Bo Yoon đứng sánh vai với tay chơi guitar đeo “khuyên mũi”, đầu hơi cúi, phiêu cùng khúc nhạc dạo đầu rồi đưa miệng sát vào micro. Mắt nhắm hờ, cô cất vang tiếng hát.
← Tay chơi (The Player. 1992): Đạo diễn Robert Altman, nguyên tác và biên kịch Michael Tolkin. Với sự tham gia diễn xuất của Tim Robbins và Greta Scacchi.
Hôm nay, tôi thấy rất buồn,
cả hôm qua và ngày mai nữa.
Tôi sống chỉ vì không thể chết đi,
chỉ là lời ngụy biện mà thôi.
Là do tôi sợ hãi cái chết.
Thế nên, tôi đã cắn một con chó.
Tôi muốn lôi kéo sự chú ý,
để rồi đôi môi nhuốm máu,
nhưng mọi người giả vờ không nhìn thấy,
và cứ thế đi tiếp con đường của mình.
Tôi đã chán ngán anh rồi,
ngày hôm qua và cả ngày mai nữa.
Thế nhưng, đêm qua thì quả thật không tồi.
Tôi chỉ cần một ai đó
để đụng chạm da thịt mà thôi.
Vì vậy, tôi đã cắn anh.
Tôi muốn làm tổn thương anh.
Để rồi đôi môi nhuốm máu.
Anh nắm lấy tóc tôi
và hẹn ước ngày mai gặp lại
Đó là bài “Gaerul mulda”. Người hâm mộ cuồng nhiệt hay gọi tắt là “Gaemul”. Tôi không biết lý do vì sao lại rút gọn từ bốn chữ xuống còn hai, có lẽ do sự tương đồng trong cách phát âm, nghe như thể “Kuemul - quái vật”.
Dù sao, rõ ràng thì tựa đề của bài hát đã thể hiện được đặc trưng của một ban nhạc Indie. Lần đầu tiên nghe đến tựa đề bài hát nổi tiếng này của nhóm “Playtime”, tôi đã cười mỉa, thế nhưng, ngay sau khi nghe thử, bên tai văng vẳng một cảm giác khá sang trọng. Giống như Kim Gordon của ban nhạc “Sonic Youth” vậy. Chính vì thế, nó làm tôi cùng lúc cảm nhận được sự buồn thảm của ban nhạc “Radiohead” và cái nhạy cảm của “Sonic Youth”. À, nó không hẳn là một bài hát kinh điển như tác phẩm của cả hai nhóm nhạc kia. Cả cách trình diễn lẫn lời bài hát đều chưa hoàn hảo, thế nhưng, chính vẻ ngoài vừa mong manh vừa nổi loạn của Jang Bo Yoon kết hợp lại với nhau đã khỏa lấp những yếu tố thiếu sót khác, đồng thời tỏa ra thứ năng lượng mạnh mẽ. Tất cả khán giả đều hưởng ứng nhiệt tình theo từng biểu cảm và động tác của Jang Bo Yoon. Nhóm “Playtime” biểu diễn thêm năm bài hát cuối cùng của chương trình, khép lại buổi nhạc hội “Club day”.
Đến lúc khán giả ra về gần hết, tôi bước vào cánh gà, nơi Jang Bo Yoon và các thành viên khác đang dọn dẹp nhạc cụ.
“Jjang à, giọng cậu hôm nay quá đỉnh!”
Cậu chàng đeo khuyên vừa cất cây guitar vừa lên tiếng với Jang Bo Yoon. “Jjang” có lẽ là biệt danh của Jang Bo Yoon.
“Đúng rồi. Không biết sao, nhưng hình như hôm nay có hơi khác lạ. Xúc động nghẹn ngào lắm, tớ suýt nữa thì khóc rồi đấy.”
Tay chơi bass với mái tóc dài góp lời.
“Tớ vốn dĩ hát hay mà.”
Jang Bo Yoon vừa mỉm cười vừa trả lời.
“Này, đừng có tâng bốc quá lên thế. Chúng mình thành lũ ngốc mất thôi.”
Tay trống nhuộm tóc đỏ khúc khích nói. Các thành viên cười đùa vui vẻ với nhau, nên mãi một lúc sau mới nhận ra tôi đứng cách đó không xa. Mấy cậu chàng bỗng ngừng cười và nhìn tôi đầy cảnh giác. Jang Bo Yoon cũng quay lại nhìn tôi khi thấy biểu cảm khác lạ của các thành viên.
“Biểu diễn rất hay.”
Kể cả khi tôi đã cất lời chào hỏi thì biểu cảm dè chừng đó vẫn vẹn nguyên trên gương mặt họ. Jang Bo Yoon đáp lại lời tôi, thoáng nét nghi hoặc.
“Cảm ơn biên kịch. Nhưng, có việc gì...?”
“Tôi có thứ muốn đưa cho cô Jang Bo Yoon.”
Các thành viên khác tay vừa thu dọn nhạc cụ, tai vừa vểnh lên nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và Jang Bo Yoon.
“Gì vậy ạ?”
“Nếu tiện thì chúng ta nói chuyện một lát, được chứ?”
Đến bây giờ, Jang Bo Yoon mới nhận ra rằng tôi đang để ý thái độ các thành viên khác. Cô ấy vội nhìn qua họ, rồi nói với tôi.
“Nếu thế thì biên kịch ra ngoài đợi tôi một lúc nhé.”
Các thành viên nhóm “Playtime” cầm túi nhạc cụ và đi ra cửa câu lạc bộ Live. Ngay lúc đó, mười mấy fan hâm mộ ùa ập tới, bao vây lấy họ. Chẳng bao lâu sau, các thành viên chuyện trò riêng với fan như những người thân quen, ký tên rồi chụp ảnh cùng nhau. Trong đó, Jang Bo Yoon có nhiều fan nhất, đa phần là phụ nữ. Các fan nhanh chóng được thỏa mãn mục đích của mình, họ rời đi ngay sau đó.
Trong khi các thành viên khác đang vẫy tay tạm biệt nhau, cậu chàng đeo khuyên vội liếc nhìn tôi rồi nói khá to với Jang Bo Yoon, hàm ý cũng muốn tôi nghe thấy.
“Nếu có chuyện gì thì gọi điện ngay cho mình nhé.”
Cả ba thành viên nam đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao, ngụ ý nói ràng “chúng tôi không thích anh”, rồi cất bước ra đi. Còn Jang Bo Yoon thì bước về phía tôi.
“Để biên kịch chờ khá lâu rồi.”
“Không sao. Giờ chúng ta đi đâu nhỉ?”
“À, nhưng mà...”
Jang Bo Yoon nhìn tôi chằm chằm, rồi lí nhí hỏi như thể tự nói với bản thân.
“Nghe nói biên kịch là một trong những nghi phạm, chúng ta gặp riêng như thế này có ổn không?”
“Nếu sợ thì cô có thể về.”
Jang Bo Yoon suy nghĩ một lúc. Sau cùng, cô ấy vừa rời bước chân vừa nói.
“Chúng ta đến chỗ nào đó gần đây nhé.”
“Tôi là người tỏ tình trước với Yeong Hoe. Anh ấy từng là người pha chế rượu ở câu lạc bộ đêm tôi hay đến hát. Đến tận lúc đã biết nhau được hai tháng, chúng tôi vẫn chào hỏi kiểu hời hợt. Nhưng kỳ lạ là, tôi lại thích cái tính cách nhút nhát, rụt rè của Yeong Hoe. Không hiểu sao, tôi thấy khó chịu với những người hướng ngoại, hòa đồng, với ai cũng tỏ ra thân thiết. Lúc gượng gạo cũng cười, tâm trạng không tốt cũng cười. Vì những người đó lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười, nên tôi cảm thấy bản thân cũng phải gượng ép theo.”
Cô ấy nói, sau khi uống một ngụm bia Indiga.
“Mối quan hệ của tôi và Yeong Hoe đã từng không quá tình cảm, gần gũi. Trước khi công khai hẹn hò, cũng không một ai nhận ra chúng tôi đang tìm hiểu nhau. Cả hai không nói chuyện gì nhiều. Thế nhưng lại rất hiểu nhau, tính cách tương đồng đến mức phát cáu lên. Anh nghĩ mà xem. Tự nhiên có thêm một người giống hệt mình ở ngay bên cạnh.”
Tôi đưa giấy cho Jang Bo Yoon. Cô cười yếu ớt, khóe mi ướt nhòe.
“Tôi đã rất hạnh phúc. Dù tôi bộc lộ mọi điểm yếu của mình thì luôn có người hiểu và chấp nhận. Nếu thấy tôi đau khổ, Yeong Hoe còn khổ đau gấp bội. Anh ấy là kiểu người vậy đấy. Chúng tôi đã yêu nhau như thế, gặm nhấm tình cảm của nhau, làm cho nhau tan hoang, nhưng rồi lại cháy bỏng yêu tự lúc nào, để đem đến cho nhau niềm an ủi. Có lẽ, tôi sẽ không thể yêu thêm một lần nào như vậy nữa. Mà chắc cũng không muốn yêu ai.”
Jang Bo Yoon uống nốt chút bia Indiga còn lại.
“Thêm một chai nữa chứ?”
Cô ấy khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Tôi lắc cái chai rỗng cho chủ quán bar đang đứng ở quầy nhìn thấy.
“Hình như chúng ta chỉ toàn nói về chuyện của tôi thôi nhỉ? Đưa ra câu hỏi rồi chỉ ngồi nghe có phải là bệnh nghề nghiệp của các nhà biên kịch không? Thầy cũng nói về bản thân mình đi chứ. Chuyện gì cũng được mà.”
“Gọi tôi bằng thầy có phải hơi gượng không? Jang Bo Yoon cũng không phải là học sinh của tôi.”
“Nếu vậy thì gọi là biên kịch, được không?”
“Ưm... Nếu gọi là chú thì liệu có kỳ không nhỉ?”
“Đỡ hơn là gọi bằng anh.”
Chủ quán bar đặt chai bia Indiga lạnh lên bàn và mang chai rỗng đi.
“Biên kịch đã kết hôn chưa ạ?”
Jang Bo Yoon vừa mở nắp chai bia, vừa hỏi tôi.
“Đã từng, trong một khoảng thời gian.”
“Anh ly hôn rồi ư? Tại sao?”
Vừa hỏi xong, biểu cảm của Jang Bo Yoon như kiểu “chết rồi!”, và hỏi lại tôi.
“Tôi hỏi như vậy có được không?”
Tôi nhún vai, rồi bình thản trả lời như kiểu “dăm ba cái chuyện nhỏ nhặt”.
“Vợ tôi đã ngoại tình.”
“Thật là. Chắc anh tổn thương lắm.”
“Cô ấy còn tổn thương nhiều hơn. Bởi tôi là người ngoại tình trước, nhiều lần là đằng khác. Vợ tôi phát hiện ra nên cô ấy ngoại tình ngược lại như để trả thù tôi thôi. Đàn ông rất đơn giản. Khi họ ngoại tình thì không sao, thế nhưng, khi bị người khác lừa dối thì lại rất đau khổ và không thể chịu đựng được. Tôi là người đòi ly hôn trước, nhưng chỉ ba tháng sau là đã muốn quay lại, nhưng đúng lúc đó, cô ấy đang hẹn hò với người bạn thân nhất của tôi.”
Chính xác, đây là câu chuyện giữa Jung Nam Hoon và vợ cũ của tôi, Bae Seong Mi, mà các bạn đã biết.
“Một câu chuyện thường gặp trong “Tình yêu và chiến tranh”.
“Câu chuyện thật buồn.”
Jang Bo Yoon cầm chai bia lên cụng ly với tôi. Keng. Hai chai chạm vào nhau trên không trung, tạo ra thứ âm thanh thanh thoát. Uống ngụm bia, chợt, tôi suy nghĩ. Tại sao Jang Bo Yoon không chút e dè kể hết chuyện riêng cho tôi nghe? Tại sao tôi không chút ngại ngần kể hết quá khứ đen tối của mình, mà vốn trước đây chẳng bao giờ kể, ngay cả với những người thân thiết? Không rõ vì lý do gì, nhưng rõ ràng, tôi cảm nhận được một điều: bầu không khí đã đủ chín muồi để vào chuyện chính.
“Cô từng đọc văn Yeong Hoe viết chưa?”
“Ý anh là kịch bản phim à?”
Jang Bo Yoon nở nụ cười nhạt.
“Chưa bao giờ. Một lần cũng không. Anh Yeong Hoe tuyệt đối không cho tôi xem. Anh ấy hứa sẽ đưa tôi đọc khi hoàn thành. Thế nhưng, khi viết xong, anh ấy lại xấu hổ rồi không cho xem. Yeong Hoe mắc bệnh cẩn thận quá mức, nên thậm chí còn đặt mật khẩu cho từng tài liệu. Tôi hiểu. Vì mỗi khi sáng tác nhạc hoặc viết lời, tôi cũng tuyệt đối không cho anh xem trước. Có một điều như thế này: con người ta càng thân thiết, thì càng thận trọng và càng muốn đẹp hơn. Thế nên, Yeong Hoe chỉ được nghe những bài hát mới của nhóm tôi vào buổi hòa nhạc thôi.”
Kim Yeong Hoe, cậu thật là! Một thằng bế tắc, sống ngột ngạt hơn tôi tưởng. Nhưng dù sao, ngay trong lúc này, tôi cảm thấy biết ơn cậu. Tôi rút phong bì tài liệu trong cặp ra và đưa cho Jang Bo Yoon.
“Đây, là vật này, thứ tôi định đưa cho cô.”
Jang Bo Yoon mở phong bì, rút tập giấy A4 ra và đọc. Trên trang bìa, có dòng chữ nhỏ “kịch bản” với hai chữ “Đêm trắng” được in to, nằm ngay giữa. Jang Bo Yoon nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tại sao anh lại đưa cho tôi thứ này?”
“Khi viết cuốn sách này, tôi và Yeong Hoe đã chia sẻ rất nhiều chuyện, có thể nói là lấy nhiều cảm hứng từ Yeong Hoe. Tôi muốn khoe với Yeong Hoe đầu tiên khi hoàn thành, nhưng không thể, nên tôi nghĩ, phải gửi cho cô Bo Yoon. Mong cô nhận cuốn sách này như một lời cảm ơn và tấm lòng tưởng nhớ của tôi đối với cậu ấy.
Jang Bo Yoon nhìn sâu vào mắt tôi và nói.
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ đọc nó.”
Khóe mắt cô ngấn nước. Tôi muốn đưa tay xua đi những nhạt nhòa trên đôi mắt ấy, nhưng phải cố kìm nén.
Trở về phòng làm việc, tôi nhấn nút nguồn máy tính. Mở file “đêm trắng” trong My Documents, tôi ghi thêm vào phía dưới tiêu đề ở trang đầu tiên năm chữ “Kịch bản Seo Dong Yoon”.
Điện thoại rung. Tôi choàng tỉnh giấc và nheo mắt nhìn đồng hồ. 4 giờ sáng. Kể từ khi mẹ mất 5 năm trước, đây là lần đầu tiên tôi nhận điện thoại vào thời gian này. Màn hình điện thoại hiện tên người gọi “Jang Bo Yoon”. Chỉ mới năm tiếng kể từ khi tạm biệt nhau. Tôi hắng giọng rồi nhấn nút nghe.
“Vâng, Seo Dong Yoon nghe.”
Vẫn lặng thinh. Tôi hỏi lại đầu dây bên kia.
“Alo... Alo...”
Không ai trả lời. Lắng tai nghe, tôi thoáng cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ.
“Cô Bo Yoon?”
Phải đến khi gọi tên, tôi mới có thể nghe thấy giọng run rẩy của Jang Bo Yoon
“Tôi đọc hết rồi ạ. Cái kịch bản ấy.”
“À..., cô đọc nhanh thật.”
Thế rồi cả hai cùng im lặng một hồi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Tại sao anh lại tìm tôi?”
Jang Bo Yoon hỏi lại, từng câu, từng chữ đều lạnh lùng.
“Sao?”
Thấy tôi ngập ngừng, Jang Bo Yoon hét lớn, giọng cao thé.
“Tại sao lại đến tìm tôi? Tại sao lại đưa kịch bản cho tôi xem?”
Tôi rụng rời. Âm vang giọng nói ấy vẫn vọng trong đầu tôi, dù câu nói đã dứt một hồi. Tôi trấn tĩnh và trả lời.
“Cô Bo Yoon à, hãy bình tĩnh.”
“Rốt cuộc, tại sao anh biết chuyện của chúng tôi? Nói đi, ngay lập tức!”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua được. Vậy mà tại sao anh cố tình khơi lại?”
“Gặp nhau rồi hẵng nói. Bây giờ cô đang ở đâu?”
Jang Bo Yoon không nghe lời tôi nói, liên tục gào thét. Hơi men thấm trong từng lời lẽ. Chắc cô ấy đã về nhà, vừa đọc kịch bản vừa uống thêm chút rượu. Cô ấy không ngừng nói đi nói lại, thậm chí là trút hết tất cả những câu từ nặng nề, khó nghe nhất vào tôi. Tôi không thể nằm xuống nghỉ ngơi thêm được. Hơn nữa, nếu để cô ấy một mình lúc này, e sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Tôi cứ phải hỏi đi hỏi lại một câu để biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra được rằng nhà cô ấy ở khu Yeon Nam Dong.
Trong không khí trong lành buổi sớm, còn vương chút mệt mỏi của đêm dài.
Cô ấy sống ở khu nhà riêng đằng sau khu Yeon Nam Dong. Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ngay đằng sau khu phố ăn uống mình hay lui tới lại là một khu nhà ở xây san sát nhau từ những thập niên 80 - 90.
Đến nơi, cánh cổng sát hoen rỉ đang mở hờ. Tôi đi qua khoảng trống phía trước nhà, thật khó để gọi nó là một cái sân. Bên trong, mờ tỏ ánh sáng của chiếc đèn dây tóc xuyên qua khe cửa sổ.
“Cô Bo Yoon.”
Không ai trả lời. Tôi xoay tay cầm trên cửa, cánh cửa chợt hé mở. Thoáng nhìn vào khe cửa, bên trong hoàn toàn tối tăm.
“Cô Bo Yoon.”
Tôi gọi thêm lần nữa, nhưng không ai trả lời. Thấy vậy, tôi bèn mở cửa để bước vào, nhưng ngay tức thì, cả một bầu khói thuốc dày đặc, nồng nặc đổ tràn ra, khiến phổi tôi ngập đầy, khó thở. Vào nhà, cũng chẳng dễ thở hơn. Tôi từ từ tiến gần đến căn phòng phát ra ánh sáng đèn dây tóc, rồi đưa tay lên nắm cửa, xoay nhẹ.
Cánh cửa kêu cọt kẹt, hé mở hình ảnh Jang Bo Yoon đang ngồi dựa lưng vào giường ở góc phòng. Mái tóc cô rối bời, gương mặt trắng bệch không chút sức sống. Điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết phần đầu lọc, chỉ một chút nữa thôi là có thể gây bỏng ngón tay. Trên nền đất, những lon bia méo mó rải rác khắp nơi.
“Xin lỗi anh. Thỉnh thoảng, tôi lại như vậy.”
Tôi vội mở tất cả cửa sổ, rồi ngồi cạnh Jang Bo Yoon, đưa tay lên giật điếu thuốc trên tay cô ấy và dúi vào gạt tàn. Tay run run như một kẻ nghiện ma túy, cô ấy rút điếu thuốc mới, đưa lên miệng. Cô định bụng châm lửa thì bị tôi nắm lấy cổ tay kéo ra. Ánh mắt hoang mang, cô mở lời.
“Kịch bản... rất hay. Em đã nghĩ, nếu anh Yeong Hoe viết kịch bản thì chắc chắn sẽ cho ra đời những tác phẩm thế này. Vừa ghen tỵ, vừa tiếc nuối. Những lời từng nói với nhau trước đây, anh đều đưa vào kịch bản, nên em đã không kiềm chế được...”
Đôi vai Jang Bo Yoon run lên từng cơn, theo mỗi lời kể. Trang sách mở ra, cảm xúc bấy lâu vỡ òa, vụn nát. Tôi vươn tay, ôm lấy đôi vai Bo Yoon. Cô ấy không hề từ chối lòng thành của tôi.
“Nếu không vì Yeong Hoe, tôi đã không thể hoàn thành kịch bản này. Xin lỗi vì đã làm cô khổ sở. Nhưng, tôi không thể không gửi nó cho cô.”
Jang Bo Yoon ngẩng đầu lên nhìn tôi. Từ khoảng cách rất gần, tựa như chỉ một hơi thở, gương mặt mộc, không trang điểm của cô đem lại cảm giác mong manh, thức tỉnh bản năng bảo vệ trong tôi. Tôi nhấn mạnh từng câu, từng chữ.
“Những câu chuyện Bo Yoon và Yeong Hoe nói với nhau..., cho phép tôi dựng thành phim, được không? Nếu nó khiến cô đau khổ thì tuyệt nhiên không cần làm.”
Đôi mắt Jang Bo Yoon đỏ hoe, đã nhòe đi vì lệ sầu.
“Yeong Hoe... liệu có thích không nhỉ?”
Khi ấy, tôi cũng không rõ mặt mình đã biểu lộ thế nào. Hình như là nét mặt lưỡng lự, vì có vẻ, Jang Bo Yoon hiểu biểu cảm ấy là một dấu hiệu “tích cực”. Bỗng nhiên, cô nép mình sát vào lòng tôi hơn. Thật không đúng lúc, “cậu nhỏ” của tôi bắt đầu bạo loạn. Tim tôi đập thình thịch, cơ thể nóng ran. Có lẽ, cô ấy cũng đã nghe được nhịp đập trái tim tôi. Tôi cúi đầu, sát gần hơn với gương mặt mong manh tựa sương khói của cô ấy. Đã ngủ rồi sao? Hơi rượu ngọt ngào phảng phất. Khi đôi môi tôi gần chạm vào đôi môi cô, Jang Bo Yoon mở mắt. Trong không gian chật hẹp giữa hai khuôn mặt, tôi đối diện ánh nhìn của cô, nhưng hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau đó.
“Anh nên về thì tốt hơn.”
Jang Bo Yoon đẩy tôi ra và nói.
Khoảng thời gian gượng gạo trôi qua, tôi bước về phía cửa chính và xỏ giày. Khi mở cửa, tôi quay nhẹ lại rồi nói.
“Ta vẫn có thể gặp lại mà, phải không?”
Từ xa, gương mặt ấy vẫn vẹn nguyên nét khó hiểu. Cánh cửa dần khép lại.