CHỈ ĐẾN THẾ MÀ THÔI
CHỈ BA TIẾNG SAU KHI GỬI KỊCH BẢN “ĐÊM TRẮNG” CHO GIÁM ĐỐC CHOI, TÔI NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI ĐỀ NGHỊ KÝ HỢP ĐỒNG. Anh ta thích thú như một đứa trẻ, còn tôi thì đang thất vọng nghĩ rằng sẽ bị phớt lờ, vì mãi không liên lạc được. Anh ta đề nghị đến ký hợp đồng ngay lập tức vì sợ tôi sẽ đổi ý. Nhưng nếu đến ngay thì có vẻ hơi dễ dãi, nên tôi chê bai rồi yêu cầu sửa điều kiện hợp đồng, kéo dài thời gian đến hai tuần lễ. Cuối cùng, tôi nhận được bản hợp đồng với kinh phí lớn nhất từ trước đến nay. Ngoài số tiền đó, tôi còn đề nghị quyền bảo lãnh lợi nhuận sau khi phim đạt điểm hòa vốn. Và đương nhiên là ở mức cao nhất.
← Chỉ đến thế mà thôi (As Good As It Gets. 1997). Đạo diễn James L. Brooks. Kịch bản Mark Andrus, James L. Brooks. Diễn viên chính Jack Nicholson, Helen Hunt.
Giám đốc Choi lưỡng lự một chút về điều khoản này, nhưng anh ta quả quyết tin vào sự thành công của “Đêm trắng”, và vui vẻ đóng dấu vào hợp đồng. Điều này có nghĩa rằng, nếu phim đạt trên bốn triệu lượt xem thì tôi sẽ có thêm khoản lợi nhuận, lớn hơn nhiều so với phí viết kịch bản.
Đạo diễn sáng giá Jung Seung Ho đã đồng ý tham gia ngay sau hôm nhận được kịch bản. Trong làng điện ảnh Hàn Quốc đầy rủi ro như hiện nay, anh là đạo diễn hiếm hoi có thể thu hút đầu tư chỉ bằng danh tiếng của mình. Những tác phẩm của Seung Ho luôn được đánh giá cao cả ở mặt nghệ thuật lẫn thương mại, đồng thời nhận những lời khen có cánh như “đã chứng minh rằng ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc đang tiến bộ vượt bậc”. Anh ta đã lựa chọn “Đêm trắng” trong số hàng ngàn kịch bản đang tha thiết chờ đợi. Theo như tôi nghe được, anh ta đã lùi một tác phẩm đã thỏa thuận trước đó để đạo diễn cho “Đêm trắng”.
Không hiểu làm thế nào mà thông tin đạo diễn Jung Seung Ho tham gia dự án bị truyền ra ngoài, công ty Korea Film liên tiếp nhận được vô số cơn mưa điện thoại từ những người tự xưng là trưởng phòng quản lý diễn viên. Giám đốc của các công ty giải trí khác thậm chí còn nôn nóng hơn, không thông qua trưởng phòng mà trực tiếp gọi điện làm phiền giám đốc Choi. Nào là “Tôi sẽ mời rượu anh, chúng ta cùng chơi golf” hoặc “Lim Jung Seok gần đây rất nổi tiếng trên sóng truyền hình, không biết anh có kịch bản nào hay không ạ?”... Nhưng, tất cả bọn họ đều kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu giống nhau: “Nếu bộ phim có bàn tay của đạo diễn Jung Seung Ho, thì dù tên chỉ xuất hiện trên sổ ghi số điện thoại, họ cũng muốn tham gia”. Cũng có nhiều người đề nghị lộ liễu hơn, “Nếu lần này các anh giao vai chính cho Yoon II Shin, tác phẩm tiếp theo, chúng tôi sẽ cho ngôi sao xuất thân từ ca sĩ thần tượng Lee Hee Kyeong tham gia các phim tuổi teen đình đám”. Nhưng những đề nghị như vậy chỉ có thể dụ dỗ các nhà sản xuất, đạo diễn hạng hai. À không, có thể, giám đốc Choi cũng đã bị cám dỗ. Nhưng đối với người có tâm hồn nghệ sĩ thanh tao như đạo diễn Jung Seung Ho, họ chỉ có thể dò xét ý định chọn diễn viên. Nếu anh ta đã nói không thích thì dù “trời long đất lở” cũng khó lòng xoay chuyển.
Diễn viên Park Gyo Joon, người em thân thiết với tôi khi tham gia dự án phim cách đây năm năm gọi điện, nhờ tôi sắp xếp dùng bữa cùng giám đốc Choi và đạo diễn Jung. Nhiều người tưởng rằng những cái tên như Lim Jung Seok, Yoon II Shin, Park Gyo Joon thuộc dạng nổi tiếng vừa vừa, nhưng họ hơi lầm rồi. Đó đều là những diễn viên có mức cát xê bắt đầu từ năm trăm triệu +α. Ngoài ra, Shin Bum, Gu Ja Yeol có mức cát xê từ bảy trăm triệu +α và đang bước lên đỉnh cao danh vọng. Những diễn viên danh tiếng này đã từng hợp tác với đạo diễn Jung Seung Ho trong các tác phẩm trước, nên có lẽ đã trực tiếp gọi điện cho đạo diễn để thăm dò mà chẳng cần thông qua quản lý.
Cân nhấc hồi lâu, sau ba tuần, đạo diễn Jung Seung Ho đưa ra quyết định chọn diễn viên chính cho “Đêm trắng”, và thật ngạc nhiên, đó không phải là một trong số những cái tên kể trên. Người được chọn là ca sĩ kiêm diễn viên Cho Kwang Jo, một trong số ít những ngôi sao đang tiếp nối làn sóng Hallyu có phần giảm nhiệt trong thời gian gần đây.
Có đến một phần ba nhân viên công ty Korea Film thể hiện sự nghi ngờ đối với lựa chọn này, hai phần ba còn lại thì rất lo lắng. Giám đốc Choi bước vào phòng đạo diễn Jung, phản đối mạnh mẽ, “Mấy đứa 500, 600 triệu đều tha thiết xin đóng, mà rốt cuộc, anh đang nghĩ gì vậy? Không thể là Cho Kwang Jo được”. Nhưng phản đối cũng chỉ dừng lại ở mức phản đối mà thôi, bởi đạo diễn Jung rất kiên quyết. Giám đốc Choi ra ngoài với gương mặt như vỡ òa, gọi điện cho tôi và nhờ thuyết phục giúp. Câu trả lời của tôi là “Anh không cần phải như vậy, đừng lo lắng quá”. Khi nghe tin Cho Kwang Jo được chọn, tôi đã hét lên “tuyệt vời” trong niềm sung sướng. Đúng là Cho Kwang Jo chưa có dấu ấn nào trong làng điện ảnh, nhưng với tư cách biên kịch, tôi thấy, không có diễn viên nào phù hợp với “Đêm trắng” hơn cậu ta. Như bình mới, rượu mới, trong bộ phim mang phong cách mới, một gương mặt mới sẽ phù hợp hơn cả. Thêm nữa, đạo diễn Jung Seung Ho nổi tiếng là người nhào luyện diễn viên tài ba. Cũng có thể, Cho Kwang Jo đã gặp được tác phẩm để đời của mình. Một điểm đặc biệt nữa khi chọn Cho Kwang Jo, đó là phim đã đạt được khoảng 30% điểm hòa vốn trước khi bán ra thị trường châu Á. Điều đó đồng nghĩa với việc giảm được gánh nặng về mặt thương mại, đồng thời giúp mọi người tập trung hơn vào tính hoàn hảo của tác phẩm. Một lần nữa, tôi phải thán phục trí thông minh sắc sảo của đạo diễn Jung Seung Ho.
Nhân đây, xin kể một câu chuyện bên lề. Năm bộ phim điện ảnh tôi viết rồi cuối cùng thất bại, đã bị Shin Bum, Gu Ja Yeol, Lim Jung Seok, Yoon II Shin, Park Gyo Joon từ chối tổng cộng hơn mười lần. Đây cũng là một trong số những lý do khiến tôi hả hê sung sướng khi Cho Kwang Jo được chọn.
Với sự tham gia của đạo diễn và diễn viên hàng đầu, đoàn làm phim tập hợp nhanh chóng, mọi gương mặt đều rất rực rỡ. Những nhân viên chủ chốt đều là các thành viên từng làm việc cùng đạo diễn Jung Seung Ho trong các tác phẩm trước đây. Nhờ chúng, họ đã được trao giải tại các Liên hoan phim, hoặc có chỗ đứng quan trọng trong làng điện ảnh. Đạo diễn hình ảnh Seo Hyung Gon, cộng sự lâu năm của Jung Seung Ho, có vẻ khá nóng lòng, bởi đã dành hơn sáu tháng để đợi tác phẩm tiếp theo. Anh ta đã ngay lập tức yêu cầu kịch bản và thực hiện scene break*. Còn đạo diễn thiết kế mỹ thuật Lee Ok Ja, sau khi nhận điện thoại từ đạo diễn Jung Seung Ho, liền chuyển sự tập trung từ phim trường đang thực hiện về “Đêm trắng”. Trưởng phòng thiết kế trang phục Jung Hee Yeon trách cứ đạo diễn Jung Seung Ho “Anh gọi gấp thế này thì em phải làm sao” và giao việc chuẩn bị trang phục cho bộ phim khác, bấm máy vào tháng sau cho trưởng nhóm dưới quyền. Khi đoàn làm phim xây dựng được đội ngũ chế tác và đạo diễn giàu kinh nghiệm thì cũng là lúc văn phòng công ty Korea Film trở nên đông đúc hơn sau bao ngày vắng bóng. Đạo diễn Jung phụ trách lên lịch trình cho quá trình Pre Production* và đã ấn định ngày bấm máy. Có lẽ, “Đêm trắng” sẽ giữ kỷ lục phim có tốc độ thực hiện nhanh nhất, từ khâu tuyển diễn viên cho đến khi bấm máy. Dĩ nhiên, trừ tác phẩm của đạo diễn Nam Ki Nam với kỷ lục hoàn tất quay trong vòng sáu ngày.
← scene break. Là việc phân kịch bản thành các cảnh và sắp xếp chuẩn bị trước khi quay.
← pre-production. Là giai đoạn chuẩn bị sản xuất trước khi bắt đầu quay phim. Chuẩn bị kịch bản, tuyển chọn diễn viên, địa điểm, lựa chọn nhân viên đoàn phim.
Thực ra, khi phim bấm máy, vai trò của biên kịch coi như đã hoàn thành. Có nhiều biên kịch ôm giấc mơ làm đạo diễn, nên thường xuyên tới phim trường để học hỏi, nhưng tôi thì hoàn toàn không có suy nghĩ đó. Cũng có đạo diễn gọi biên kịch đến phim trường để yêu cầu sửa lời thoại, nhưng bản thân đạo diễn Jung Seung Ho đã là một biên kịch xuất sắc. Hơn nữa, đạo diễn luôn biết cách thêm màu sắc của riêng mình vào kịch bản, vì vậy, tôi không có mặt trên phim trường, có lẽ sẽ thoải mái hơn cho anh ta.
Thêm vào đó, gần đây, tôi đang chú tâm xây dựng kịch bản mới, nên phải gạt “Đêm trắng” qua một bên. Bộ phim tiếp theo có lẽ sẽ là kịch bản về một nữ rocker và chuyện tình của nàng. Ha ha ha, đùa chút thôi. Nói thật lòng, đó chỉ là cái cớ để tôi thường xuyên gặp gỡ Jang Bo Yoon và tìm kiếm chất liệu. Thực ra, hẹn hò uống rượu là chủ yếu. Cô ấy từng rất rụt rè với tôi, nhưng hiện tại đã thoải mái hơn. Jang Bo Yoon khiến tôi nhận ra mình là “người có cảm xúc”. Nói ra những lời như vậy ở cái tuổi này thật xấu hổ, nhưng nhờ cô ấy, tôi như một đứa trẻ đang dò dẫm tìm hiểu xem vui sướng, bình an, tươi đẹp, cô đơn và trống trải là những cung bậc gì. Không phải cố định nghĩa chúng như một cuốn từ điển, mà là cảm nhận trực tiếp từ cơ thể. Tôi cảm giác, mình có thể viết được những thứ mà trước đây không thể. Sến sẩm, ngọt lịm đến nổi da gà!
Tôi chưa từng ngừng tưởng tượng một hồi kết viên mãn cùng cô ấy. Nghĩa là, đó chỉ là một đoạn kết tầm thường, khiến khán giả ca thán và những nhà phê bình phải chỉ trích. Quá sớm chăng? Cũng không thể trách được. Càng có tuổi, người ta càng thiếu kiên nhẫn và nôn nóng hơn. Tuổi đời còn làm thay đổi cả sở thích. Cái kết hạnh phúc là thứ trước đây, nếu có viết ra thì tôi cũng xấu hổ, không dám đọc lại, nhưng bây giờ chẳng ngượng ngùng gì nữa.
Tôi muốn nhường những miêu tả chân thực của thế giới vô cảm và lạnh lùng này cho những người thuộc trường phái hiện thực. Tại sao đến cả tôi cũng phải như họ?