← Quay lại trang sách

KẺ TÌNH NGHI THÔNG THƯỜNG

PHIÊN TÒA XÉT XỬ VỤ ÁN KIM YEONG HOE ĐÃ MỞ RA. Tôi ngồi ở hàng ghế bên dưới theo dõi quá trình xét xử. Thẩm phán bắt đầu đặt câu hỏi cho nhân chứng. “Hung thủ đó có mặt trong phiên xét xử này không?” “Có”.

← Kẻ tình nghi thông thường (The Usual Suspects. 1995). Đạo diễn Bryan Singer. Kịch bản Christopher McQuarrie. Diễn viên chính Stephen Baldwin, Gabriel Byrne và Kevin Spacey.

Người đàn ông ngồi ở ghế nhân chứng trả lời. Thẩm phán lại tiếp tục đặt câu hỏi. “Nếu vậy, nhân chứng có thể chỉ ra ai là hung thủ được không?” Người đàn ông từ từ đưa cánh tay lên và chỉ vào đâu đó. Có vẻ, ngón tay đang hướng về hàng ghế những người ngồi tham dự. Và chính xác hơn, hình như, nó đang chĩa về phía tôi. Lúc này, khuôn mặt của nhân chứng mới dần lộ diện. Không ai khác, chính là Kim Yeong Hoe. Khuôn mặt đó hệt như cậu ta vào cái ngày xảy ra vụ án. Đẫm máu. Ướt sũng nước mưa từ đầu đến chân. Ngón tay run rẩy đang chỉ vào tôi, đôi mắt chất đầy sự phẫn nộ và sát khí long lên sòng sọc.

Không! Không phải tôi... Tôi không giết người... Không phải tôi!

Ác mộng! Hóa ra, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Chết tiệt.

Có một bộ phim của Đức tựa là “Sự bất an xâm chiếm linh hồn”. Tuy tôi chưa xem, nhưng chỉ nghe tiêu đề, cũng đủ thấy nó thật hay ho, một thứ “nghệ thuật”. Thế nhưng, giờ đây, nó chỉ là một câu miêu tả chính xác nhất tình cảnh của tôi.

“Đêm trắng” đang thuận buồm xuôi gió, mối quan hệ giữa tôi và Jang Bo Yoon tiến triển với tốc độ vừa phải, không nhanh, không chậm. Đời không thể tốt hơn thế này được nữa. Nhưng tôi lại cứ canh cánh, khó lòng tận hưởng niềm vui. Vì hình ảnh Kim Yeong Hoe đã chết, đang thu mình lại và ngồi ở đâu đó sâu trong đầu tôi. Mỗi ngày, cậu ta đảo lộn đầu óc tôi vài lần, quấy rầy như thể muốn cường điệu hóa sự tồn tại của bản thân. Đến mức làm tôi rợn người. Tuy không sát hại Kim Yeong Hoe, nhưng rõ ràng, tôi đang ở thế trung tâm hứng chịu sự nghi ngờ. Sau vụ án, đời tôi có nhiều biến chuyển, mang đến cho chính mình những khoái cảm hưng phấn lẫn bất an cực độ.

Kim Yeong Hoe, cậu chính là nguồn cơn sự khó chịu trong tôi. Tại sao cứ phải bám lấy tôi thế hả?

“Thật sự là do mày làm sao?”

“Tao không giết cậu ta.”

“Mày có thể nói sự thật với tao mà.”

“Đã nói không phải tao, cái thằng này.”

Tôi đã tìm gặp một người bạn cấp ba, luật sư Park. Sở cảnh sát vừa gọi tôi đến trình diện, nên tôi muốn nghe một số lời khuyên trước. Không dễ gì để gặp được anh chàng này, vì gã rất nổi tiếng trong ngành. “Park” chỉ dành thời gian ăn trưa cho tôi sau khi nghe nói rằng cậu ta sẽ được đi uống rượu cùng với một nữ diễn viên.

Chúng tôi gặp nhau ở một nhà hàng hamburger thủ công gần công ty luật của cậu ta.

“Kể cả mày có tội cũng không sao. Bây giờ, trong xã hội này, kẻ giết người hàng loạt cũng được phán trắng án do bị bệnh thần kinh mà.”

“Park” vừa nhai hamburger nhồm nhoàm vừa nói.

“Tao bận lắm, nên hãy nói ý chính thôi.”

“Này, thằng này. Tao mới là người không có thời gian.”

“Park” uống cạn cốc Coca và nói.

“Trước tiên, nếu không tham gia buổi lineup* xếp hàng chụp ảnh chân dung này, nghĩa là nghi phạm đã thừa nhận tội ác. Thế nên, mày nhất định phải đi. Ngay cả khi nhân chứng nhầm lẫn và chỉ vào mày thì cũng đừng lo lắng. Vì có thể bảo lãnh ra ngoài được. Từ giờ trở đi, dù cảnh sát hỏi gì, hãy nói là “sẽ không trả lời khi không có luật sư”. Nghe nói, vụ án xảy ra vào nửa đêm, đúng không? Hơn nữa, trời còn mưa rất to. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ chứng cứ để phản bác lời khai của nhân chứng rồi, nhưng mày nói không giết mà sao phải lo lắng thế chứ?”

Sau khi nghe lời khuyên của “Park”, lòng tôi nhẹ hẳn đi.

← lineup: xếp hàng chụp ảnh để nhận diện khuôn mặt nghi phạm

Khi chào tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, cậu ta cất tiếng hỏi tôi, bao giờ thì gọi cậu ta đi uống rượu cùng các nữ diễn viên. Tôi vừa bước đi vừa bảo đang lên kế hoạch mời cô Kim Su Mi đi ăn, nữ diễn viên duy nhất còn giữ liên lạc. Từ phía sau lưng, tiếng “Park” chửi bới “Thật là, cái đồ chết tiệt” vọng đến tận tai tôi.

“Hình như, dạo gần đây anh rất bận. Tôi đọc trên một bài báo nói bộ phim đã bắt đầu quay, và có vẻ như, anh cũng đang hẹn hò ai đó nữa.”

Cảnh sát Oh đi trước, dẫn đường tôi đến phòng thẩm vấn để chụp ảnh nghi phạm và cũng không quên buông vài lời mỉa mai. Vẫn cái nụ cười khiến người ta khó chịu ấy. Anh ta luôn hỏi tôi bằng cái giọng điệu châm biếm với hàm ý rằng không phải tôi là người được lợi nhất sau vụ án của Kim Yeong Hoe còn gì. Vừa kiếm được tiền, vừa có người yêu. Một công đôi việc. Thật ra, đến cả bản thân tôi cũng thấy là thời gian quá trùng hợp đấy chứ.

“Dạo này, cảnh sát cũng điều tra sau lưng người khác ư?”

“Không phải thế, hôm trước, tôi có đến gặp quả phụ Jang Bo Yoon và đã rất ngạc nhiên. Hai người trông rất tình cảm lúc ở câu lạc bộ đêm đấy.”

Cảnh sát Oh dò xét tôi. Hệt như thợ săn ném miếng mồi rồi chờ tóm con mồi rơi vào bẫy vậy. Không thấy tôi phản ứng, anh ta lại tiếp lời.

“Hẹn hò với nghi phạm giết chồng, trong khi thi thể chồng mình còn chưa lạnh. Ha! Dù sao đi nữa, cũng không thể hiểu nổi những người làm nghệ thuật mà.”

Câu chửi thề gần như vụt khỏi đầu môi, nhưng tôi đã cố kìm lại. Bạn tôi đã khuyên không được nói một lời nào khi không có luật sư rồi.

“Bây giờ, anh hãy xếp hàng theo thứ tự. Đứng trước số viết trên tường là được.”

Có tất cả năm người xếp hàng giống tôi. Chúng tôi bước vào phòng điều tra dưới sự hướng dẫn của cảnh sát Oh. Trên tường dán sáu tờ giấy A4 ghi các con số 1, 2, 3, 4, 5, 6 to rõ, cách nhau khoảng 30 cm. Tôi là người thứ tư bước vào, nên tôi đứng trước tờ giấy ghi số “4”. Đối diện với bức tường ghi số là một cửa sổ bằng gương rất lớn. Đương nhiên, nhìn từ phía tôi, nó chỉ là một tấm gương, nhưng chắc chắn, cả nhân chứng, cảnh sát Oh, cảnh sát Cha và những người khác đều đang ở trong căn phòng nằm đằng sau đó. Tôi không nghĩ mình cũng sẽ trải qua loại tình huống này. Thì ra, cảnh sát Hàn Quốc cũng có cách làm tương tự như trên phim ảnh. Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man, tiếng nói của một cảnh sát nữ phát ra từ cái loa: “Bắt đầu. Số 1, hãy bước ra phía trước một bước.” Người đàn ông này trông giống những người làm công ăn lương, anh ta đang khoác một bộ vest. Tôi nhìn lướt qua những người đứng xếp hàng quanh mình. Có vẻ, họ thuộc đủ các tầng lớp, từ nhân viên làm công ăn lương cho đến kẻ chơi bời lêu lổng.

Tôi đã đọc đâu đó rằng, ở nước ngoài, họ trả lương cho những diễn viên phụ để đứng xếp hàng chụp ảnh cùng nghi phạm. Tôi không biết liệu Hàn Quốc có làm như vậy hay không, nhưng với tình huống hiện tại, tôi hoàn toàn không thể phân biệt được ai là diễn viên, ai là nghi phạm. Diễn xuất thật tuyệt vời. Không biết, trong mắt người khác, tôi trông thế nào. Có lẽ, trừ tôi ra, họ sắp xếp số 1, 2, 3, 5, 6 ở đây chỉ để đánh lừa cũng nên.

Tiếng của nữ cảnh sát lại vang lên qua loa.

“Quay sang bên phải.”

Mười giây trôi qua.

“Quay lại phía chính diện, lùi về sau một bước và đứng về vị trí cũ.”

Người số 2 và số 3 cũng làm y hệt như số 1 đã làm, rồi quay trở về vị trí ban đầu.

“Số 4, bước lên trước một bước.”

Cuối cùng cũng đến lượt, tôi bước về phía trước, rồi nhìn chằm chằm tấm gương phía đối diện với khuôn mặt không biểu cảm. Phòng thẩm vấn yên lặng đến mức không nghe thấy cả một tiếng thở. Có phải chỉ mình tôi cảm thấy vậy không nhỉ? Hình như, họ cố ý kéo dài thời gian với một mình tôi thì phải. Có lẽ, nhân chứng đang nhìn tôi cẩn thận, kỹ lưỡng từ phía bên kia tấm gương chăng? Đến khi lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, giọng nói của nữ cảnh sát lại vang lên.

“Quay về bên phải.”

Tôi di chuyển theo đúng chỉ thị.

“Quay lại chính diện, lùi về sau một bước và đứng vào vị trí cũ.” Tôi quay trở về vị trí ban đầu, cuối cùng, lượt diễn của mình cũng kết thúc. Hầu như nãy giờ, tôi chỉ di chuyển vài bước chân, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi. Tuy hết lượt mình, nhưng lòng vẫn không thôi lo lắng. Tôi nín tiếng thở và nhìn theo từng chuyển động của người kế tiếp.

Đột nhiên, nhịp độ nhất quán của mạch diễn bị cắt đứt sau lượt của người thứ 5. Một hồi lâu, vẫn chưa nghe giọng nói chỉ thị người số 6 bước ra vang lên. Người số 6 cảm thấy kỳ lạ, nên đưa mắt nhìn về phía gương đối diện, ý như muốn hỏi tại sao đã đến lượt mình mà không thấy gọi. Hóa ra, số 6 là diễn viên quần chúng. Diễn xuất thật gượng gạo.

“Số 3, tiến về phía trước một bước lần nữa.”

Số 3 chậm chạp di chuyển lên phía trước với biểu cảm khó chịu. Lần này, không phải 10 giây, mà họ yêu cầu quay trái, phải để nhìn rõ khuôn mặt hẳn một phút. À ha! Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Đại khái, bên kia tấm gương, có vẻ nhân chứng đã nói không cần quan sát người số 6 và chọn người số 3 là đối tượng trông giống kẻ gây án nhất. Phì. Tiếng cười bất giác bật ra mà tôi chẳng kịp hay biết. Qua tấm gương, mọi thứ phản chiếu, có lẽ, ai đó đã trông thấy nó.

Sáu tuần sau, nỗi oan khuất của tôi được tháo gỡ.

Thủ phạm chính là nhân viên phát báo, người đầu tiên phát hiện ra thi thể Kim Yeong Hoe. Quá trình điều tra ra anh ta cũng khá là kịch tính. Người phát báo đã bỏ học giữa chừng từ thời cấp ba. Anh ta sống trong một căn phòng thuê tháng ở tầng 2 khu Ah Hyun Dong. Đây cũng là căn cứ điểm tụ tập của lũ bạn cùng khóa vô gia cư của anh ta. Bọn chúng gặp nhau để chè chén hoặc đánh bạc, thỉnh thoảng thì đến câu lạc bộ đêm ở Hong Dae. Nếu thấy cô gái nào vừa mắt, chúng sẽ đưa về phòng trọ, sau khi chuốc say thì làm tình tập thể. Trong số đó, có một gã vì phải chuẩn bị tiền cho bạn gái phá thai, nên nhân lúc người phát báo không có nhà, hắn đã ăn trộm những đồ vật có giá trị (như laptop, Ipad) trong phòng trọ rồi bỏ trốn. Tên đó tiếp tục ăn trộm ở những nơi khác, sau đó bị cảnh sát bắt và tịch thu tang vật, gồm cả chiếc ví của Kim Yeong Hoe. Cảnh sát khi hỏi cung đã quát nạt “Có phải mày giết không?”. Hắn mếu máo thú nhận đã trộm được chiếc ví ở nhà người bạn. Nhân viên phát báo dù biết nhà bị khoắng sạch, nhưng lại không dám trình báo cảnh sát. Sau khi bị bắt giữ, tên hung thủ liên tục mếu máo biện minh mình chỉ lấy cắp chiếc ví trong người nạn nhân, thế nhưng, không một ai tin lời hắn cả. Hắn chính là người số 3 trong buổi xếp hàng chụp ảnh nghi phạm, kẻ đã đứng ngay bên cạnh tôi.