← Quay lại trang sách

ĐIỂM KẾT CỦA MỘT MỐI QUAN HỆ

JANG BO YOON NÓI VỚI TÔI RẰNG CÔ ẤY TÒ MÒ QUÁ TRÌNH QUAY PHIM, NÊN MUỐN ĐẾN PHIM TRƯỜNG ĐỂ XEM. Tôi gọi điện ngay cho giám đốc Choi, hỏi lịch trình quay phim. Tình cờ, đoàn làm phim đang quay tại truờng quay Paju, gần phòng làm việc của tôi. Khoảng ba, bốn giờ chiều, tôi và Jang Bo Yoon đến làng nghệ thuật Heyri. Sau khi dạo một vòng, chúng tôi ăn tối rồi tìm đến trường quay số 1, nơi đang tiến hành quay bộ phim “Đêm trắng”. Quả nhiên, đạo diễn Jung Seung Ho đang dẫn dắt cả trường quay với dáng vẻ thoải mái. Không hổ danh một đạo diễn kỳ cựu. Bắt đầu quay phim chưa lâu, thế nhưng, các nhân viên nòng cốt* phối hợp rất ăn ý, như thể đã hợp tác quay vài bộ phim với đạo diễn Jung rồi vậy. Chất giọng trầm thấp của đạo diễn khiến tôi cảm nhận được sự đáng tin và khả năng lãnh đạo của anh ta. Nhân viên nhanh chóng nắm bắt được ý muốn của anh ấy và thực hiện các công việc tiếp theo.

← Điểm kết của một mối quan hệ (Pat Garrett & Billy The Kid. 1973): Đạo diễn Sam Peckinpah. Biên kịch Rudy Wurlitzer. Diễn viên James Coburn, Chris Kristofferson và Bob Dylan.

← key staff: nhân viên nòng cốt, quay phim, kỹ thuật viên ánh sáng, giám đốc nghệ thuật, kỹ thuật viên thu âm..v v..

Nhìn vẻ mặt cương quyết “đặt cược cả tính mạng vào bộ phim này” của diễn viên mới Cho Kwang Jo, tôi nhận ra mình thực sự đã chọn đúng người. “Vận may lớn” của tôi chính là gặp giám đốc Choi ở trường quay. “Linh cảm” này luôn tìm đến trong mỗi lần quay phim, chỉ là tôi thấy hơi bất an, vì nó rất hay sai lệch.

“Chuẩn bị vào cảnh!”

Sau 2 giờ sáng, phó đạo diễn hét oang oang tại trường quay, đánh thức các nhân viên đang ngủ gật.

Tất cả họ đứng dậy chuẩn bị rồi nhìn anh ta. Phó đạo diễn hô lên “Chuẩn bị, diễn!”. Camera Alexa đặt trên chiếc xe di chuyển* từ từ tiến lại gần, quay cận cảnh gương mặt diễn viên Cho Kwang Jo với đôi mắt rưng rưng, đang thoại với bạn diễn nữ.

← tracking: Phương thức quay phim bằng cách đặt camera trên xe di chuyển được.

“Ngay cả khi ở bên em, anh cũng sẽ chết. Nhưng anh lại càng không thể sống nếu rời xa em. Đằng nào cũng phải chết, thế thì anh muốn được một lần sống bên em. Cho dù chỉ một ngày thôi rồi phải ra đi...”

Phân đoạn diễn dài 2 phút vừa kết thúc, đạo diễn Jung hô “cắt”. Cả nhân viên lẫn dàn diễn viên đều nhìn chăm chú vào miệng của đạo diễn Jung.

“Tốt!”

Cuối cùng. Sau 18 lần quay hỏng, cũng được một lần thành công. Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng hoan hô vang dội. Đây cũng là cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay. Tôi vừa vỗ tay vừa nhìn Jang Bo Yoon, cô ấy đứng thẫn thờ như người mất hồn. Vì lý do nào đó, mắt cô ướt đẫm.

Jang Bo Yoon nghiêng đầu sang một bên, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ khi xe đang chạy, rồi mở miệng nói, ánh mắt vẫn vô định nhìn ra thế giới bên ngoài.

“Lời thoại ban nãy... là Yeong Hoe viết đúng không?”

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, trái tim tôi tưởng như ngừng đập, bàng hoàng đến mức đầu óc trống rỗng, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại và điều chỉnh biểu cảm của mình.

“Đó là những lời anh ấy nói khi cầu hôn. Lời thoại ban nãy ấy. Đến sau này, em mới biết, đó là lời bài hát “With or without you” của ban nhạc U2. Bono đã hét lên đoạn điệp khúc đó thật thống thiết, buồn thảm. I can’t live with or without you. Không thể sống cả khi cạnh bên lẫn khi rời xa em... Anh Yeong Hoe rất thích bài hát này.”

Jang Bo Yoon thu lại ánh mắt đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, rồi nhìn sang tôi.

“Có lẽ là như thế. Em nghĩ, Yeong Hoe đã cho anh ý tưởng về cảnh quay và lời thoại đó.”

Tay tôi nắm chặt vô-lăng, trong khi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đuôi chiếc xe đằng trước. Jang Bo Yoon nhìn chăm chú gương mặt tôi. Trong đầu cô ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ? Lẽ nào...

“Anh làm tốt lắm.”

Một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt Bo Yoon.

“Mỗi khi xem phim, em lại có thể nhớ đến Yeong Hoe nhỉ?”

Phù... Tôi mới là người phải nói câu đó, Jang Bo Yoon.

Tới lúc về đến phòng làm việc thì trời bắt đầu đổ mưa. Tôi xuống xe trước, rồi lấy chiếc ô để trong cốp. Sau đó, tôi mở cửa xe bên phía ghế phụ lái, đưa ô lên che cho Jang Bo Yoon.

“Biên kịch.”

Chợt, từ trong bóng tối vọng ra một giọng nói đặc biệt nũng nịu, pha lẫn với tiếng mưa rơi. Dù không nhìn, tôi cũng biết đó là Ji Yang, rồi nhớ mình đã không nghe mấy cuộc điện thoại của cô ấy, không hiểu sao, bỗng dưng cảm thấy thật có lỗi. Nhưng có một thứ còn lớn hơn cả mặc cảm tội lỗi, chính là làm sao để tránh tình huống tôi đang đứng cùng Jang Bo Yoon như thế này.

Trong bóng tối hắt từ một bên của ngõ hẻm, Ji Yang bước đến. Người cô ướt đẫm nước mưa. Khuôn mặt cô tái nhợt, toàn thân khẽ run rẩy. Có vẻ, cô ấy đã đợi ở bên ngoài này khá lâu rồi.

“Em vào trước đi.”

Tôi vừa đưa thẻ khóa từ cho Jang Bo Yoon vừa nói.

Ji Yang vừa nhìn Jang Bo Yoon, vừa cắn chặt răng, cằm hếch lên. Ngược lại, gương mặt Bo Yoon không cảm xúc, nhưng thoáng chút tội nghiệp nhìn Ji Yang. Đứng giữa ánh mắt giao nhau của hai cô gái, tôi cảm thấy thật khó xử, bỗng dưng, Jang Bo Yoon lên tiếng.

“Anh giải quyết rồi vào sau nhé.”

Sau đó, cô ấy cầm lấy thẻ khóa và bước vào sảnh. Sau khi một người rời đi, mức độ khó xử đã vơi nửa phần nặng nề. Ji Yang vẫn đứng trong cơn mưa, run lẩy bẩy. Tôi bước lại gần và che ô cho cô. Tuy rằng, hành động đó lúc này không có tác dụng gì nhiều, bởi cô đã ướt sũng.

“Anh xin lỗi vì đã không liên lạc với em.”

“Cô gái đó... là ai thế?”

“Là người anh cần gặp vì công việc.”

“Thế tại sao hai người lại cùng nhau vào phòng làm việc? Làm sao mà anh biết cô ta? Gặp gỡ từ bao giờ? Có phải từ lúc anh không nghe điện thoại của em?”

Ji Yang hỏi dồn dập, nhưng ánh mắt thẫn thờ như thể không nhìn vào tôi, mà vào điểm nào đó phía sau khuôn mặt tôi vậy.

“Muộn rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện vào buổi họp lần sau.”

“Buổi họp? Ý anh nói đến buổi họp mà ba tháng rồi vẫn chưa diễn ra đó sao? Buổi họp bị hủy cũng là do Young Rak nói em mới biết đấy.”

Giọng Ji Yang càng lúc càng lớn dần và run rẩy nhiều hơn.

“Tôi nghe nói, anh đã ký hợp đồng xuất bản một cuốn sách. Đang tiến hành quay cả phim luôn rồi. Tôi thật ngốc khi cứ nghĩ rằng đó là sách của chúng ta đấy. Anh viết cuốn sách mới khi nào vậy? Anh bắt chúng tôi sửa đi sửa lại, rồi sử dụng nó cho riêng mình sao? Rốt cuộc, tôi và Young Rak là gì đối với anh hả? Tôi đơn giản chỉ là người viết thoại, người phụ nữ mà lúc nào anh cần thì ôm ấp, đúng không? Thế còn Young Rak? Là thư ký, làm mọi thứ anh sai bảo mà không một lời kêu ca à? Làm sao mà... Sao mà anh có thể đối xử với chúng tôi như thế cơ chứ?”

Choi Ji Yang, thì ra, cô có thể kích động đến như thế này đây. Lúc này, tôi nghĩ, những câu Ji Yang tuôn ra giống như lời thoại thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình buổi sáng. Cũng đúng thôi, năng lực sáng tác lời thoại của Ji Yang vốn dĩ đã thấp rồi mà.

“Về đi. Anh sẽ gọi taxi giúp em.”

Tôi cầm lấy tay Ji Yang rồi kéo cô ấy đi. Thế nhưng, cô vẫn đứng nguyên chỗ đó, giống như một tảng đá, không hề di chuyền dù chỉ một chút.

“Em có thai rồi.”

Ào ào...

Tĩnh lặng. Chỉ duy nhất tiếng mưa rơi rào rào bên tai. Tôi và Ji Yang cứ đứng nghe tiếng mưa rơi như vậy một lúc lâu. Chúng tôi nhìn nhau, chẳng nói gì. Tôi rút ví ra từ trong túi.

“Em cầm cái này trước đi. Anh sẽ tìm cho em bệnh viện tốt. Ngày mai, anh sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản cho em.”

Ji Yang vẫn cúi gằm mặt khi nhận tờ chi phiếu. Vai cô ấy run lên bần bật. Vì không nhìn thấy mặt, nên tôi không biết cô đang cười hay khóc. Cô ấy càng kích động, thẳng tay xé chi phiếu thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng, Ji Yang cũng ngẩng mặt lên, nhưng biểu cảm méo mó đến mức tôi không biết là đang khóc hay cười. Rồi cô ném tất cả mảnh chi phiếu bị xé nát vào mặt tôi.

“Loại người giống như anh... không ngờ, tôi đã từng tôn trọng anh, yêu anh nhiều đến như vậy... Được thôi, tôi sẽ biến mất cho anh xem. Đó chính là điều anh muốn mà, phải không? Anh..., đúng là đồ rác rưởi bẩn thỉu.”

Ji Yang ném vào tôi một ánh mắt ngập tràn khinh bỉ, rồi quay lưng bước đi. Có thể, do toàn thân đã cứng đờ, nên bóng lưng đang bước đi ấy lảo đảo, hệt như một con ma vậy.

Nhìn vào những mảnh chi phiếu rơi tứ tung trên mặt đất, tôi nghĩ, “nếu thế giới giống như một đống rác, thì sẽ phải có những tác phẩm rác rưởi ra đời. Vậy cũng sẽ phải có các tác giả giống như vậy chứ nhỉ”.

Tôi mở cửa, bước vào phòng làm việc, Jang Bo Yoon đang ngồi trên ghế sô pha xem chương trình hài kịch phát sóng lại trên kênh truyền hình cáp.

“Xin lỗi.”

Tôi ngồi xuống cạnh Jang Bo Yoon và nói.

“Không sao đâu. Đây cũng không phải vấn đề liên quan đến em.”

Cô ấy lẩm bẩm như đang độc thoại.

“Tình cảm... chẳng phải là thứ lớn lao gì cả.”

Tiếng cười của khán giả phát ra từ tivi. Hôm nay, thứ âm thanh thu sẵn đó nghe thật chói tai.

Ngày hôm sau, khoảng 11 giờ sáng, Young Rak tìm đến phòng làm việc. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, kể từ sau cuộc họp cuối cùng ấy. Ngồi uống cà phê ở phòng khách, tôi hỏi “Dạo này cậu thế nào?”, “Có ổn không?” v..v Chúng tôi hỏi thăm nhau và kể tình hình dạo gần đây của bản thân, mà không thực sự muốn biết chúng. Thật ra, tôi muốn biết một thứ khác.

“Ji Yang... không sao chứ?”

Young Rak dò xét ánh mắt tôi, rồi trả lời.

“Vâng...”

Có lẽ, cậu ta cũng đã nghe được câu chuyện ngày hôm qua. Nhưng tôi không rõ cậu ta đã biết đến đâu.

“Tôi xin lỗi, vì không giúp được hai người.”

“Là do chúng em chưa làm tốt nên mới như vậy.”

Đây chính là điều khiến tôi rất quý tên Young Rak này. Nhưng cũng là lý do tại sao Ji Yang luôn nổi giận với cậu ta.

“Biên kịch.”

“Sao?”

“Ji Yang nói sẽ rời khỏi nhóm... Cô ấy bảo em chuyển lời đến biên kịch.”

“Thế à?”

Không có gì bất ngờ, tôi đã đoán trước tình cảnh này. Thế nhưng, trước mặt Young Rak, tôi nên thể hiện biểu cảm “thật đáng tiếc”.

“Với lại, Ji Yang bảo em đến lấy đồ cho cô ấy. Có quần áo, quyển sách cô ấy cho anh mượn và đĩa DVD.”

“Ji Yang như vậy rồi, còn cậu, định làm thế nào?”

Young Rak hơi chần chừ, rồi mới nói.

“Em... Em nghĩ rằng mình cùng rời đi với cô ấy thì có vẻ tốt hơn ạ.”

“Được rồi...”

Vì cậu ta thích Ji Yang, nên tôi cũng đã nghĩ sẽ như vậy, thế nhưng, khi nghe xong, vẫn cảm thấy hơi buồn. Tôi đã rất thoải mái khi có cậu ta, bèn nghĩ, hay là thử níu giữ một lần xem sao, nhưng khi lời nói buột ra khỏi miệng, lại trở thành một thứ khác.

“Tuy tôi rất tiếc, nhưng cũng không thể làm gì được. Bất cứ lúc nào cần giúp đỡ thì cứ tìm đến đây nhé.”

“Vâng...”

Young Rak cứ cúi gằm đầu và trả lời tôi. Bỗng, có tiếng bước chân khe khẽ từ phía cầu thang lên gác xép nối liền với phòng ngủ. Ánh mắt của tôi và Young Rak đều tự nhiên hướng về phía ấy. Jang Bo Yoon dường như vừa mới tỉnh dậy, đang khoác chiếc áo choàng tắm bước xuống.

“Em ngủ ngon không?”

Thay vì trả lời, Jang Bo Yoon phát hiện ra Young Rak. Vẻ mặt thoáng nét ửng đỏ, hơi xấu hổ, cô nhẹ nhàng chào hỏi cậu ta.

“Tôi xin lỗi. Lần đầu gặp mà lại chào hỏi trong bộ dạng thế này.”

“À, không sao đâu ạ.”

Young Rak nửa đứng nửa ngồi, cúi đầu chào lại. Cậu ta bối rối, cứ khựng người lại, không biết nên nhìn vào đâu nữa.

“Lần đầu hai người gặp mặt mà nhỉ? Đây là Jang Bo Yoon. Đây là Cho Young Rak, cậu bạn đã từng viết kịch bản cùng anh.”

Tôi hơi khó nghĩ, khi không biết nên dùng câu ở thì hiện tại hay quá khứ. Jang Bo Yoon muốn che đi dáng vẻ của mình lúc này, nên trốn đằng sau lưng và đặt tay lên eo tôi. Vẻ bối rối thường thấy ở Young Rak giờ còn ngượng ngùng hơn nhiều phần, bởi những gì đang xảy ra.

“Vậy, em đi... dọn đồ ạ.”

“Được rồi. Tôi sẽ lấy quần áo. Đĩa DVD thì tìm trong tủ đựng đồ ở đây, còn sách thì trong phòng đọc.”

“Vâng...”

Young Rak đi về phía phòng đọc sách. Tôi kéo Jang Bo Yoon đang núp sau lưng ra trước mặt, rồi trao cho cô ấy một nụ hôn chào buổi sáng. Khi Young Rak đang nhìn trộm thì chạm phải ánh mắt của tôi, nên vội vàng biến mất vào phòng đọc.