← Quay lại trang sách

CÓ GIỎI THÌ BẮT TÔI ĐI

PABLO PICASSO, NGHỆ SĨ TUYỆT VỜI NHẤT THẾ KỶ XX, CÓ MỘT NÀNG THƠ CỦA RIÊNG MÌNH TRONG MỌI KHOẢNH KHẮC. Chẳng hạn như Fernande Olivier, người tình đầu tiên của ông ở thời điểm chuyển giao từ “thời kỳ xanh” sang “thời kỳ hồng”. Sau đó, đến khi gặp gỡ người phụ nữ ngây thơ, đáng thương Eva Gouel thì trường phái hội họa lập thể của ông mới chính thức ra đời. Khi yêu Dora Maar thông minh, ông vẽ các nhân vật vừa khóc, vừa biểu cảm như đang kháng cự lại thứ gì đó. Thời gian sau, dòng tranh sơn dầu của ông đặc tả tính độc lập và mạnh mẽ của Frangoise Gilot. Vào năm 79 tuổi, ông gặp Jacqueline Roque, và kết quả là chỉ trong một năm, đã vẽ hơn 70 bức tranh chân dung của người phụ nữ này.

← Có giỏi thì bắt tôi đi (Catch Me If You Can. 2002): đạo diễn bởi Steven Spielberg. Kịch bản của Jeff Nathanson. Diễn viên chính Leonardo DiCaprio, Tom Hanks.

Tại sao bỗng dưng tôi lại nói đến các tác phẩm nghệ thuật của Picasso? Thành thật mà nói, sau khi tỏ tình, tôi đã bắt đầu hẹn hò với Jang Bo Yoon. Sâu trong thâm tâm, tôi luôn mong đợi và hy vọng sáng tác ra một tác phẩm mới, cái gọi là “cảm hứng” đấy. Trên thực tế, sau khi gặp gỡ Jang Bo Yoon, tôi lại cảm thấy hưng phấn và rung động, như thể quay trở về tuổi hai mươi. Và cũng chính điều đó cũng đã khơi dậy lòng nhiệt huyết viết kịch bản của tôi lúc ấy. Nhưng đáng tiếc thay, một lần nữa, tôi thấy rõ rằng thứ gọi là “sáng tác” không thể thành nếu chỉ có nhiệt huyết.

Sau “Đêm trắng”, tôi ôm dã tâm lớn và bắt đầu viết kịch bản mới. Tôi thực hiện đồng thời cả bốn tác phẩm, gồm phần đề cương dài mười trang. Nhưng chẳng có cái nào hoàn thiện cả. Lần nào cũng vậy, viết kịch bản đến một thời điểm, tôi sẽ cảm thấy nó dở tệ, rồi không thể chắp bút thêm được nữa. Tôi nhớ cái thời cứ viết đến đâu hay đến đó, chẳng cần quan tâm những lời bình phẩm, như hồi viết “Biệt thự địa ngục”. Đối với tôi, bi kịch lớn lao là dù đã lớn tuổi, nhưng năng lực “viết” không phát triển theo, chỉ có khả năng “nhìn nhận” tăng mạnh.

Khoảnh khắc nhận điện thoại của Jung Nam Hoon, cũng là lúc tôi đang cân nhắc “hủy bỏ” đề cương sau khi đã đọc và xem xét kỹ lưỡng.

“Giám đốc Jung, đã lâu không gặp.”

“Ây! Giữa bọn mình thì giám đốc gì mà giám đốc.”

Tôi giảm âm lượng xuống ba nấc, bởi quá đau tai, nhức óc với giọng nói ồn ã của Jung Nam Hoon.

“Đêm trắng” năm nay được dư luận kỳ vọng rất lớn. Khi nào công chiếu vậy?”

“Làm cả hậu kỳ nữa, chắc mất nửa năm. Phim của mày thì sao?”

“Biên tập lộn xộn quá, tao đang vứt đi để làm lại. À mà..., thế thì hai phim công chiếu cùng thời điểm đấy nhỉ?”

Cũng không quá tệ, bởi đó là cơ hội để đè bẹp phim của Jung Nam Hoon. Nó vẫn tiếp tục huyên thuyên.

“Nhờ có mày mà tao đang giảng dạy rất ổn. Nhưng mà đừng hiểu nhầm nhé. Không phải tao cướp chỗ của mày đâu. Tao không biết. Thật ra, vào dạy rồi tao mới biết.”

Lật bài ngửa luôn sao? Không biết gì mà không biết.

“Vốn dĩ, mày là đứa chuyên thừa hưởng cái mà tao chán ngấy, vứt đi mà.”

“Thằng này... thoại hay đấy. Tâm trạng đang như chó cắn, nhưng mày nói nghe thú vị thật. Ha ha.”

Jung Nam Hoon cười khanh khách rồi bị sặc, ho khan liên tục. Tiếng ho như “đường kẻ ngang cắt đứt cuộc hội thoại”, nó lảng sang chuyện khác.

“Chuyện đó đến đây thôi. Trong số học sinh mày dạy, có nhớ đứa nào tên Kim Yeong Hoe không?”

Kim Yeong Hoe? Tại sao từ miệng nó lại bật ra cái tên Kim Yeong Hoe này. Tôi bần thần, choáng váng, như thể bị đánh úp vào đúng thời điểm không ngờ tới.

“Biết chứ. Có gì không?”

“Tao là giám khảo cuộc thi viết truyện của Viện văn học, cậu ta gửi sách tham dự.”

Cái gì? Là Kim Yeong Hoe đã chết? Gửi sách dự thi? Làm sao có thể? Chờ chút, nếu trước khi chết, Kim Yeong Hoe gửi sách..? Nếu xét thời gian tham dự và chấm thi thì cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

Kim Yeong Hoe, cái thằng chết tiệt, sao bảo xấu hổ, không dám công bố sách cơ mà?

“Xem sơ yếu lý lịch mới biết là sinh viên trường này. Có vẻ là học sinh của mày. Nó vốn viết tốt à?”

“Cũng không tệ.”

“Không chỉ dừng ở mức không tệ đâu! Quay thành phim cũng ổn phết đấy! Dạo này cậu ta làm gì? Hình như không đến trường nữa. Cậu ta ký hợp đồng với bên nào rồi à?”

“Chết rồi.”

Rõ ràng đã nghe chính xác, nhưng Jung Nam Hoon vẫn hỏi lại, giọng bàng hoàng thật sự.

“Cái gì...?”

“Chết rồi. Mấy tháng trước.”

Một khoảng lặng bao trùm. Khuôn mặt hoang mang của Jung Nam Hoon hiện ra trước mắt tôi như đang gọi video.

“Tao... chuyện này... thật... là kỳ lạ. Đúng là đa tài đoản mệnh...”

“Nội dung gì vậy?”

“Hả?”

“Nội dung cuốn sách đó là gì?”

Bất giác, tôi cao giọng, lớn tiếng.

Nếu chẳng may “Andante Candabile” được gửi đi dự thi...?

Tôi sợ phải nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra. Liệu phải khăng khăng khẳng định tôi viết “Đêm trắng” trước? Hay thừa nhận đạo văn, sau khi cậu ta chết rồi, đưa tên làm “đồng tác giả” và bù đắp tiền bạc? Nhưng điều quan trọng nhất là phải giải thích sự thật này như thế nào với Jang Bo Yoon. Sau khi biết cớ sự này, liệu cô ấy có tiếp tục mối quan hệ với mình nữa không?

Mọi tưởng tượng bất an nhất cứ nối đuôi nhau hiện ra. Nhưng sự hồi hộp và sợ hãi đó không kéo dài lâu.

“Tất cả mọi người đều có ý kiến giống nhau. Tao từng đi chấm thi nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tất cả mọi giám khảo đều đồng tình với nhau. Nhà sản xuất, giám đốc đầu tư, đạo diễn,... mọi thành phần chấm thi đều tranh giành loạn cả lên để có được kịch bản đó. Tao còn không có cơ hội đưa danh thiếp nữa mà.”

Lễ trao giải và biểu diễn chúc mừng cuộc thi viết truyện sắp diễn ra tại hội trường trung tâm triển lãm Coex. Jung Nam Hoon kể về tác phẩm đạt giải của Kim Yeong Hoe, “Mezzo Forte” nhiều đến mức rát tai. Thật may, “Mezzo Forte” là một cuốn sách khác với “Đêm trắng”. Khác hoàn toàn.

Tôi run rẩy đến cóng toàn thân, cảm giác sợ hãi đến vô cùng khi nghe Jung Nam Hoon kể về cuốn sách của Kim Yeong Hoe. Nhưng chỉ cần nghe một phút, tôi nhận ra, nó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể toàn bộ lượng mỡ thừa tích trữ mười năm qua chợt biến mất trong chốc lát. Nhưng cũng chẳng biết từ lúc nào, tôi bị cuốn vào câu chuyện của “Mezzo Forte”. Như cái ngày tôi gặp “Andante Candabile”! Lúc này, tôi thật sự căm ghét bản thân mình vì đã để cuốn sách này quyến rũ.

Nhưng dù bực, tôi vẫn không thể chịu đựng nổi nếu không nghe hết câu chuyện.

Nếu “Andante Candabile” là câu chuyện giật gân, trung thành với quy tắc thì “Mezzo Forte” lại lồng ghép các yếu tố phim hài lãng mạn vào. Nó mang tính giải trí, đầy lôi cuốn đối với các fan trung thành của phim điện ảnh, và cả những khán giả thông thường.

Sức sáng tác nghệ thuật của Kim Yeong Hoe thật xuất chúng. Rốt cuộc, bằng cách nào, cậu ta có thể khiến tôi ghen tỵ và đố kỵ đến nhường này, kể cả khi đã chết.

Tôi như biến thành Trọng Đạt* của “Tam Quốc Chí”, Salieri * của “Sự đố kỵ của thiên tài”. Ái chà chà..., thật tâm xin được xá tội. Nói linh tinh. Sao tôi dám ví mình sánh ngang với những cao nhân như Trọng Đạt và Salieri chứ. Hai nhân vật này đều bị lu mờ trước tầm vóc vĩ đại của Gia Cát Lượng và Mozart, nhưng thực tế, ở thời điểm đó, họ cũng là những nhân vật kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, dù đáng tiếc, chỉ đứng ở vị trí thứ hai. So với họ thì tôi... chả buồn nói thêm nữa. Nói thêm chỉ thấy bản thân mình bi thảm hơn mà thôi.

← Tên thật là Tư Mã Ý. Chính trị gia, nhà chiến lược quân sự đời nhà Ngụy. Trọng Đạt trong điển tích xưa “Gia Cát Lượng đã chết vẫn đánh đuổi được Trọng Đạt còn sống”

← Antonio Salieri. Nhà soạn nhạc người Ý. Salieri trong “Hội chứng Salieri”

“Ơ? Này, nhìn kìa. Sang trọng, quý phái nhỉ?”

Cuối cùng, Jung Nam Hoon cũng đổi chủ đề nói chuyện và chỉ tay về phía cửa vào của hội trường. Một người phụ nữ mặc chiếc váy đen, ngắn và bó sát đang bước vào. Là Jang Bo Yoon. Hình ảnh cô gái mặc chiếc váy đen trong đám tang Kim Yeong Hoe hiện lên. Tất cả nam giới trong sảnh, gồm cả Jung Nam Hoon đều lén nhìn, tự dưng, tôi cảm thấy một chút vênh vang hãnh diện. Tôi vẫy tay với Jang Bo Yoon. Đúng vậy. Tôi đến đây với tư cách bạn trai, người chúc mừng Jang Bo Yoon đến nhận thay giải thưởng kia. Jang Bo Yoon nhận ra tôi, cười tươi và vẫy tay. Hình ảnh không khác so với ngày thường, nhưng tôi biết, cô ấy đang khá căng thẳng. Cũng phải thôi. Liệu có bao nhiêu người hiểu được cảm giác đến nhận thưởng cho người chồng đã khuất của mình.

“Gì vậy? Quen nhau à?”

Jung Nam Hoon tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy tôi ra vẻ quen biết Jang Bo Yoon.

“Bạn gái.”

“Quen biết nhau thế nào vậy? Gặp nhau ở đâu? Lẽ nào, thằng này, mày...”

Jung Nam Hoon nheo mắt, nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

“Mày ngậm mồm được không?”

Nó thì thấy được cái gì, chẳng cần nghe hết mấy cái dự đoán thấp hèn của nó.

“Anh đến lúc nào vậy?”

“Một tiếng trước thôi. Anh đến sớm, ngồi uống cà phê với biên kịch Jung.”

“Chào cô. Tôi là Jung Nam Hoon.”

Jung Nam Hoon cười tủm tỉm và giới thiệu bản thân.

“À, biên kịch trước đây từng làm việc cùng biên kịch Seo...”

“Vâng, vâng, đúng vậy ạ.”

“Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Tôi là Jang Bo Yoon ạ.”

“À, vâng.”

Đúng ba giây sau, gương mặt tủm tỉm của Jung Nam Hoon cứng đờ lại. Hắn nhìn lên chương trình dự kiến đặt ở cửa hội trường. Và rồi...

“Liệu... có phải... hôm nay... cô đến nhận thưởng thay cho...”

Jung Nam Hoon ấp úng, có vẻ khá ngỡ ngàng.

“Vâng, Kim Yeong Hoe là chồng tôi.”

Jung Nam Hoon không giấu nổi sự ngạc nhiên, ngơ ngác trước câu trả lời của Jang Bo Yoon, hết nhìn Jang Bo Yoon lại quay sang nhìn tôi. Trước đôi mắt cứ trô trố của hắn, tôi không thể ngăn nổi nụ cười bật khỏi môi mình.

“Sau đây là màn trao giải mọi người mong đợi nhất. Tôi xin phép mời Bộ trưởng Bộ thể thao, văn hóa và du lịch lên sân khấu trao giải nhất cuộc thi viết truyện toàn quốc.”

Ngay khi câu nói của người dẫn chương trình kết thúc, toàn hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay không ngớt của khán giả và những người trong giới. Các nhà báo đưa tin văn hóa nghệ thuật đã chuẩn bị sẵn sàng đèn flash phía dưới sân khấu. Ngay khi Bộ trưởng đứng đúng vị trí đã định, người dẫn chương trình công bố.

“Tôi xin công bố. Tác phẩm đạt giải nhất là...’’Mezzo Forte” của biên kịch Kim Yeong Hoe! Nhưng đáng tiếc, biên kịch Kim Yeong Hoe đã không may qua đời trong một tai nạn. Phu nhân của anh, cô Jang Bo Yoon sẽ thay mặt anh nhận giải thưởng này.”

Jang Bo Yoon ngồi ngay hàng ghế trên cùng, liền đứng dậy, bước lên sân khấu trong ánh đèn flash. Cô bước từng bước một cẩn trọng, đến khi nhận cúp giải thưởng, đôi mắt cô đã ngấn lệ.

“Dong Yoon à. Có nghĩ nát óc tao cũng không hiểu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Jung Nam Hoon hỏi khi đang ngồi ở bàn phía sau dành cho quan khách.

“Nhìn mà không biết à? Thì đang nhận thưởng thôi mà.”

“Cô ta là quả phụ cơ mà. Là vợ của học sinh của mày đấy... Nhưng hẹn hò? Với vợ của học trò?”

“Sao? Có vấn đề à?”

“Cái thằng này, thế nó bình thường chắc?”

“Thế cái thằng lấy vợ của bạn thân thì bình thường sao?”

“Thằng chết tiệt, chuyện đó khác chứ.”

“Im lặng, để nghe cô ấy phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.”

Jang Bo Yoon ôm bó hoa và cúp giải thưởng đứng trước micro. Cảm xúc dâng trào, môi cô cứ mấp máy, nhưng sao chẳng thể thốt nên lời. Cô ngẩng đầu, bàn tay duyên dáng đưa nhẹ lên mặt, gạt nước mắt rồi mở lời.

“Xin chân thành cảm ơn. Tôi nghĩ rằng, chồng mình đang theo dõi khoảnh khắc này từ trên cao kia. Anh ấy luôn tự trách bản thân năng lực còn yếu kém, tác phẩm viết dở thảm hại... Tôi thực sự vui mừng, khi kịch bản của anh ấy nhận được vinh dự này. Có lẽ rằng, chồng tôi, biên kịch Kim Yeong Hoe, ở trên trời cao kia, giờ đây đã có thể tự hào mình là một biên kịch tài năng và thỏa thích viết những tác phẩm bản thân hằng ao ước.”

Jang Bo Yoon vừa phát biểu cảm nghĩ, vừa ngừng lại đôi chút như đang nuốt nước mắt ngược vào trong. Khán giả vỗ về cô ấy bằng những tràng pháo tay đầy cảm thông.

“Và cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới biên kịch Seo Dong Yoon, người đã hướng dẫn và khích lệ, hỗ trợ chồng tôi.”

Jang Bo Yoon hướng về phía tôi và nở nụ cười. Tôi tự thấy ngượng với tiếng vỗ tay xung quanh. Jung Nam Hoon vẫn tiếp tục lắc đầu, ra vẻ không thể hiểu nổi tình cảnh này.