← Quay lại trang sách

NHẮM CHẶT ĐÔI MẮT

LỄ TRAO GIẢI KẾT THÚC, CHÚNG TÔI VỀ PHÒNG LÀM VIỆC VÀ MỞ TIỆC ĂN MỪNG. Một chai vang Two hands có giá hơn 300 ngàn won đang nằm sẵn trên bàn, chờ chúng tôi thưởng thức. Tôi đặc biệt chuẩn bị nó riêng cho ngày hôm nay.

Nhắm chặt đôi mắt (Eyes Wide Shut. 1999) Đạo diễn Stanley Kubrick. Kịch bản Stanley Kubrick, Frederic Raphael. Nguyên tác Arthur Schnitzler. Diễn viên chính Tom Cruise, Nicole Mary Kidman.

Tại sao tôi lại hành xử bấn loạn thế này vì Kim Yeong Hoe đạt giải? Không chút ghen tỵ nào sao? Kim Yeong Hoe nhận thưởng thì có gì tốt cho tôi nhỉ? Cậu ta càng nổi tiếng, tôi càng phát điên. Các bạn nghĩ xem, tâm trạng tôi như thế nào khi chứng kiến người mình yêu rơi nước mắt, tưởng nhớ cậu ta? Làm gì có ai hiểu được cảm giác đau thấu tận xương tủy, tự thấy bản thân vô dụng, còn tâm trạng thì như tảng đá nặng nơi đáy vực sâu.

Nhưng sao tôi lại bấn loạn thế này? Lý do rất đơn giản. Bởi tôi chưa từng thấy người phụ nữ của mình vui như thế này. Ghen tỵ ư? Mấy cái thứ vớ vẩn đó không thể sánh với nụ cười của cô ấy. Chính xác, đó là thứ tôi muốn bảo vệ cả đời này, và mãi mãi giữ ở bên cạnh mình.

Dù trên tay cầm loại rượu yêu thích, cô ấy chẳng hề nhấp một ngụm nào, mà cứ chăm chăm ngắm nhìn chiếc cúp thắng giải của Kim Yeong Hoe. Đây mang danh là bữa tiệc tưởng niệm và chúc mừng Kim Yeong Hoe, nhưng thật lòng, tôi chỉ muốn thoát khỏi hình bóng của cậu ta.

Tôi bước tới và nhẹ nhàng vòng tay ra trước, ôm lấy Jang Bo Yoon từ phía sau. Với cử chỉ tự nhiên, từ tốn, tôi nâng chiếc cúp có khắc tên Kim Yeong Hoe ra khỏi tay Bo Yoon và hôn thật sâu vào gáy cô ấy. Nàng khẽ nâng cằm, thở nhè nhẹ. Tôi tiếp tục đưa một tay lên, từ từ kéo khóa váy của cô xuống, như đang mở ra một thế giới kỳ diệu. Trước mắt tôi, một tấm lưng trần trắng nõn nà hiện ra, mịn màng đến hư ảo.

“Đợi chút..., dừng lại mà...”

Jang Bo Yoon kháng cự, vẻ xấu hổ thể hiện cả trong nét mặt lẫn dáng hình. Nhưng điều đó chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Khả năng kiểm soát của tôi dường như chết lặng ở đâu đó ngoài kia rồi. Lần cuối cùng da thịt đụng chạm như thế này đã là nửa tháng trước. Từ đằng sau, tay tôi lướt qua eo Bo Yoon, luồn vào trong váy, rồi ôm trọn đôi gò bồng đảo của cô ấy. Khuôn ngực cô căng cứng, dường như đang chực trào hưng phấn. Nhưng, đúng lúc đó.

“Em bảo dừng lại mà!”

Jang Bo Yoon hét lớn và đẩy tôi ra.

“Xin lỗi em, sao vậy...? Hôm nay trong người không khỏe sao?”

“Không phải vậy...”

Jang Bo Yoon lí nhí, cúi gằm mặt, như thấy có lỗi vì phản ứng hơi quá của mình. Cô bắt đầu ngập ngừng nói, với biểu cảm đầy khó xử.

“Em định lát nữa mới nói nhưng... hứa với em, không được giật mình nhé.”

Tôi gật đầu.

“Em có thai rồi.”

Có thai...? Có thai sao...? Lúc nào chứ...? Tôi thầm nhớ lại những lần quan hệ trước giữa cả hai. Jang Bo Yoon tiếp lời.

“Là con của Yeong Hoe, đêm trước ngày Yeong Hoe chết.”

Cái gì...? Là con của kẻ “đã chết”...? Chờ chút... ơ, làm sao mà... chuyện này... chuyện này có thể xảy ra chứ? Tôi choáng váng, hai chân rã rời. Cô ấy giải thích thêm.

“Vốn dĩ, kinh nguyệt của em không đều, hai tới ba tháng mới có một lần. Tuần trước, thấy trong người hơi bất thường, em đã đến bệnh viện và phát hiện mình đang có thai. Em thực sự không biết chuyện lại thành ra thế này. Em còn tính đến chuyện phá thai, vì dù sao, Yeong Hoe cũng không còn. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, em không thể làm được. Em muốn sinh ra một đứa trẻ giống Yeong Hoe, dù phải nuôi một mình. Xin lỗi anh. Thực lòng xin lỗi.”

Bữa tiệc kết thúc trong sự vỡ lẽ gượng gạo, tôi đưa cô ấy về nhà bằng xe của mình. Suốt cả chặng đường, cả hai không nói với nhau lời nào. Rối bời. Đan xen. Trong đầu tôi, những suy nghĩ vừa trống rỗng, vừa mờ mịt đến phức tạp. Càng nghĩ, càng thấy nực cười, đúng là nghịch cảnh.

Tôi chẳng có vấn đề gì khi người con gái mình yêu mang thai đứa con của chồng trước. Vì ít nhất, đứa bé cũng đến nửa phần giống cô ấy. Nhưng nửa kia thì thuộc về hắn, kẻ mà tận trong thâm tâm, tôi luôn mong không để lại bất kỳ dấu vết nào trên đời, dù chỉ là một sợi lông. Thế mà giờ đây, gốc rễ của hắn đang chiếm giữ cơ thể người phụ nữ của tôi. Đáng nể thật mà! Đấng tạo hóa tạo ra thứ quan hệ huyết thống vĩnh cửu khiến người ta choáng váng, ngỡ ngàng. Thà cô ấy cứ nói dối đó là con của tôi. Chẳng hề gì mà...

Chiếc xe đến trước cửa nhà từ lúc nào. Trong xe, không khí lạnh thật, nhưng chẳng biết liệu có bằng lòng người.

“Em vào đây.”

Cô ấy xuống xe, để lại cho tôi lời chào khô khan. Cứ thế, cô bước vào nhà, không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Tôi thẫn thờ nhìn bóng hình yêu thương đang xa dần. Ngay trước khi dáng người ấy hòa mình vào bóng đêm, tôi mở cửa xe và hét lớn:

“Jang Bo Yoon!”

Cô quay người lại.

“Chúng ta cùng nhau nuôi đứa bé, được không? Nếu em đồng ý.”

Dường như, Bo Yoon không ngờ tôi sẽ nói câu này, hoặc có lẽ đã chờ đợi rất lâu rồi. Cô ấy cứ nhìn tôi, biểu cảm khó hiểu.

Chẳng nhớ lần cuối cùng chúng tôi mây mưa tại nhà cô ấy là khi nào. Nhưng lần này, cuộc hoan hỉ diễn ra thật nhẹ nhàng, khác hẳn với sự mãnh liệt trước đây. Jang Bo Yoon ngủ ngay sau khi mặn nồng cùng nhau. Còn tôi thẫn thờ nằm trên giường, chợt nghĩ tới Ji Yang, cô gái đã mang thai đứa con của tôi. Khi ấy, không một chút băn khoăn, tôi bảo cô bỏ đứa bé đi. Sau đó thì sao, Ji Yang đã bỏ đứa bé chưa? Tò mò quá. Nhưng, kể từ hôm đó, tôi và Ji Yang cũng không liên lạc với nhau nữa.

Tôi đã bắt người con gái mang giọt máu của mình phá thai, nhưng lại cầu hôn với người con gái mang con của kẻ khác. Không chỉ vậy, đứa trẻ còn mang dòng máu của Kim Yeong Hoe. Tại sao tôi lại đề nghị cùng Jang Bo Yoon nuôi đứa bé đó? Chẳng lẽ, mình đã yêu cô ấy đến thế rồi sao? Tôi chiếm được Jang Bo Yoon, nhưng trong suốt quãng đời còn lại, phải nuôi đứa trẻ giống hệt tên đó và chịu đựng cảm giác tội lỗi, hổ thẹn, mỗi khi nhìn vào ánh mắt nó.

Cuộc đời thật oái oăm, còn con người hành động quá ngẫu hứng. Mà cũng vì thế, chúng ta mới có thể chịu đựng được cuộc sống thường nhật tẻ nhạt này.

Chẳng hạn, bước vào phòng Kim Yeong Hoe sau khi hút thuốc ở ban công cũng là một hành động ngẫu hứng. Trước khi bước vào, tôi không hề biết đó là phòng của Kim Yeong Hoe

Ba mặt của căn phòng được vây kín bởi các giá sách làm từ những tấm gỗ và gạch tường đan xen, chồng chéo trên bề mặt. Tiểu thuyết, truyện tranh, DVD, CD nhạc chất đầy trên tường, cùng với những thứ linh tinh khác như máy hút bụi chân không, chăn mền, đàn guitar, bộ khuếch đại âm thanh... Trong góc, có một bàn gấp cỡ nhỏ và cái máy tính đời cũ bám đầy bụi. Tôi nhấn nút mở máy. Âm thanh khởi động ù ù phát ra. Không rõ có phải vì không khí đêm tĩnh mịch hay không, mà tôi lo lắng Jang Bo Yoon có thể tỉnh giấc và bước vào phòng, nhưng chắc không có chuyện đó. Cô ấy rất khó ngủ, vì vậy, một khi đã ngủ, thì chắc chắn, phải đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Màn hình Windows hiện lên. Tôi hoảng hốt tự hỏi, phiên bản từ đời nào vậy? Màn hình nền tăm tối với thiết kế phảng phất nét cổ kính, những tưởng chỉ tồn tại trong trí nhớ của tôi. Và trên đó là biểu tượng “Hangul 2002”. Không phải 2012, mà là 2002. Tôi nháy đúp chuột vào biểu tượng “Hangul 2002”. Nhấn nút “Open”, trang lựa chọn hiện lên, trong đó có chứa tệp mang tên “tài liệu của tôi”. Tất thảy, có năm file tiếng Hàn, gồm cả “Andante Candabile” và “Mezzo Forte”, “Largo”, “Vivace”, “Staccato”, “Moderato” và “Cadenza”. Khi nghe Jung Nam Hoon nhắc “Mezzo Forte”, tôi đã nghĩ, cái thằng này không biết cách “thống nhất” tiêu đề tác phẩm. Nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra, cậu ta dùng tên các khái niệm khác nhau trong âm nhạc, không liên quan đến nội dung câu chuyện để đặt “tên tạm thời”* cho kịch bản, như một họa sĩ hay nhạc sĩ “đánh số thứ tự” để đặt tên cho tác phẩm của mình vậy.

← Tên tạm thời dùng trong quá trình viết tác phẩm

Tôi nháy chuột vào “Largo”, tưởng file sẽ mở được, nhưng cần phải nhập mật khẩu. Tôi tiếp tục nhấn chuột vào “Vivace”, không khác gì. Mọi chuyện xảy ra tương tự cả với “Staccato”, “Moderato” và “Cadenza”. Tôi chợt nhớ ra, nhờ hôm tôi đến tìm Kim Yeong Hoe ở câu lạc bộ đêm, và qua lời kể của Jang Bo Yoon, tôi biết được rằng cậu ta đặt mật khẩu cho các văn bản. Tôi mở trình duyệt web lên. Sau đó, tôi vào mail, đính kèm năm file, gồm cả “Largo”, rồi gửi về địa chỉ của mình.

Trở về phòng ngủ và nằm cạnh Jang Bo Yoon, sợ cô ấy tỉnh giấc, tôi vòng tay từ sau lưng, khẽ ôm lấy cô. Chợt, Jang Bo Yoon nói mơ bằng giọng điệu vui vẻ.

“Yeong Hoe à...”

Tôi không tin vào tai mình.

“Cảm ơn anh, Yeong Hoe...”

Toàn thân tôi tê cứng, như đóng băng trong tư thế ôm Jang Bo Yoon, chẳng thể cử động dù chỉ là đầu ngón tay. Tôi thật sự thắc mắc, cô ấy cảm ơn Kim Yeong Hoe vì điều gì? Vì đã để lại một đứa bé giống hệt cậu ta? Dường như, trong Jang Bo Yoon chỉ có Kim Yeong Hoe, dù thân xác đã trao gởi cho tôi.

Có phải cô ấy hẹn hò với tôi nhưng luôn luôn như vậy không? Sau này, khi đứa trẻ ra đời, chẳng phải mọi chuyện còn tệ hơn sao?

Hàng loạt câu hỏi không lời đáp bay tứ tung trong đầu tôi. Khi tôi đang rối rắm, suy nghĩ vô định để tìm câu trả lời, trời đã hừng đông. Ngước mắt nhìn bầu trời với sắc xanh đen, tôi chợt nhớ chiếc rèm cửa nơi phòng làm việc của mình.

“Có vài câu chuyện tao viết, lưu trong máy tính cũ, lâu lâu định mở lại xem, mới phát hiện mình có đặt mật khẩu. Ngu xuẩn thật đấy, nhưng giờ, tao không nhớ nổi mật khẩu. Chết tiệt, không lẽ mắc phải chứng đãng trí ở cái tuổi này?”

Trở về phòng làm việc, tôi mở tài khoản mail và tải về toàn bộ năm file đính kèm. Rồi tôi gọi điện cho “Go”, một người bạn học cấp ba đang giữ chức phó giám đốc viện nghiên cứu công ty điện tử S.

“Cái thằng, sao suốt ngày gọi điện kiểu này? Lần trước thì đòi phá máy tính!”

Nhiều bạn thì được việc. Trong cuộc sống, ta không biết lúc nào phải nhờ vả kiểu này cả.

“Nếu mày giúp tao mở mật khẩu này, lần sau, có dịp uống rượu với diễn viên nữ, nhất định tao sẽ gọi.”

“Thật không? Thật đúng không? Thế tao chọn Han Hyo Joo! Han Hyo Joo! Mày mà không giữ lời thì chết với tao! Phiên bản Hangul gì vậy?”

Đúng là mấy thằng đầu óc đơn giản. “Go” hay luật sư “Park” đều phát rồ mỗi khi nghe đến diễn viên nữ, chẳng khác là bao so với hồi cấp ba.

Chỉ ba tiếng sau, tôi nhận được điện thoại từ “Go”. May mắn là phía phòng bảo mật của cậu ta có chương trình đọc mật khẩu phiên bản Hangul những năm 2000, và “Go” đã chuyển nó sang cho tôi. Ngay khi nhận được, tôi cài đặt và cho chạy chương trình. Hàng ngàn hàng vạn mật khẩu chạy chớp nhoáng trên màn hình chương trình. Và phải năm tiếng sau, chúng mới cho ra kết quả.

Scheherazade.

Scheherazade trong Arabian Nights, người kể chuyện của Nghìn lẻ một đêm. Scheherazade, người phải chết nếu kể một câu chuyện nhàm chán. Nhưng cô ta đã chiến thắng khoảng thời gian một ngàn ngày đó để trở thành người kể chuyện vĩ đại nhất lịch sử nhân loại. Đến mật khẩu cũng thật ra dáng biên kịch.

“Largo” và “Vivace” mới chỉ dừng lại ở mức bản thảo.

“Moderate” và “Cadenza” dừng ở mức hoàn thiện phần đề cương kịch bản với 20 trang giấy A4. Năm kịch bản đều không có độ hoàn hảo như “Andante Cantabile” nhưng tiềm năng phát triển thì đầy ra đó.

Chuyện sau đó tương tự như “Đêm trắng”, nên tôi xin phép kể ngắn gọn. Tôi mất hai tháng để sửa “Largo” và “Vivace”, và cho chúng những áo choàng mới, “Largo” thành “Kẻ cắp”, còn “Vivace” thành “Lý giải tham vọng”.

Trong thời gian thương thảo với vài công ty điện ảnh quan tâm tới các tác phẩm tiếp theo của mình, tôi nhận được tin vui rằng “Đêm trắng” dù chưa chỉnh sửa hậu kỳ nhưng đã nhận được lời mời tham gia tranh giải tại liên hoan phim quốc tế Cannes, ở Nhật Bản, nó cũng đã được bán cho nhà sản xuất lớn nhất. Các công ty điện ảnh cũng thêm vào một vài điều khoản hấp dẫn, bên cạnh những điều đã quy định trong hợp đồng cũ. Nhưng giám đốc Choi của công ty Korea Film đã đề nghị ký hợp đồng với tư cách đồng sản xuất cả hai bộ phim, nên tôi chẳng có lý do để băn khoăn thêm.

Giờ đây, tôi đã trở thành “biên kịch kiêm nhà sản xuất”. Tôi chưa bao giờ có hoài bão lớn trở thành nhà sản xuất như Jung Nam Hoon. Nhưng cuộc sống vốn trôi đi không theo những gì ta muốn. Cố gắng không có nghĩa là sẽ thành, không hành động cũng không có nghĩa là giậm chân tại chỗ. Tôi thấy vui vì được dùng chữ “kiêm” khi có thêm một nghề mới. Không còn đơn độc một danh xưng “biên kịch”, mà là “biên kịch kiêm nhà sản xuất”, nghe sang hơn hẳn phải không? Hay chỉ có mình tôi thấy vậy? Nếu thành công với cương vị “biên kịch kiêm nhà sản xuất” thì nhiều khả năng, tôi sẽ trở thành “đạo diễn kiêm biên kịch”. Tôi không hẳn muốn trở thành đạo diễn, nhưng cuộc sống mà, chẳng ngờ trước được điều gì.

Tóm lại, giờ đây, tôi không chỉ đơn thuần là một biên kịch. Càng không phải là biên kịch Seo Dong Yoon hết thời của ngày xưa nữa.