← Quay lại trang sách

ĐOÁN THỬ XEM, AI ĐẾN ĂN TỐI

TUYẾT RƠI NHIỀU SUỐT MỘT TUẦN LỄ. Các phương tiện truyền thông đưa tin, đây là đợt tuyết lớn nhất trong vài chục năm trở lại đây. Tôi than thở với nhân viên truyền thông và phòng kế hoạch của công ty Korea Film, chẳng hiểu vì cớ gì, họ lại chọn đúng lúc này để tổ chức buổi giới thiệu quan trọng nhất dành cho các VIP. Thử hỏi, liệu tôi có thể “thiết lập” kỷ lục nào trong tình cảnh này chứ? Thậm chí, tôi còn khó lòng đảm bảo các ngôi sao lớn sẽ bất chấp đường băng tuyết trơn trượt và tắc nghẽn để đến rạp xem “Đêm trắng”. Nếu không có nhiều ngôi sao đến xem, thì khả năng cao là bộ phim không thể thành tin sốt dẻo trên chương trình “Tin tức giải trí”. Đó là chưa kể, đến số lượng truy cập vào các bài báo liên quan cũng sẽ suy giảm. Nhưng tất cả đều là lo sợ vô căn cứ của riêng tôi.

Đoán thử xem, ai đến ăn tối (Guess Who’s Coming To Dinner. 1967). Đạo diễn Stanley Kramer. Kịch bản William Rose. Với sự tham gia của các diễn viên Spencer Bonaventure Tracy, Katharine Hepburn, Sir Sidney Poitier, Katharine Houghton.

Đến cả nhà báo cũng không dễ mua vé xem “Đêm trắng” trong buổi ra mắt. Những nhà báo đến từ các trang báo điện tử nhỏ không thể kiếm ra vé đã đe dọa rằng chúng tôi sẽ phải hối hận vì đối xử lạnh nhạt với họ. Thế là, công ty sản xuất vội vàng sắp xếp một buổi công chiếu riêng cho những đối tượng này. Trong buổi công chiếu ra mắt phim, các fan hâm mộ Nhật Bản và Đông Nam Á của Cho Kwang Jo ngồi kín ghế, thỉnh thoảng vỗ tay, hò hét như đang ngồi ở sân khấu ca nhạc. Cho Kwang Jo dù rất bận, nhưng vẫn tham gia đầy đủ tất cả các buổi giới thiệu phim và phỏng vấn.

Trong thời gian hậu kỳ phim, Cho Kwang Jo đã thực hiện một album nhạc và phát hành trước khi công chiếu “Đêm trắng” ba tuần. Ngay khi ra mắt, album mới đó đã chiếm thứ hạng cao trên các chương trình âm nhạc lớn và đứng vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng sáu album bán chạy nhất. Ngoài ra, cậu ta tham gia chương trình “Thử thách vô hạn” và phô bày khiếu hài hước bị giấu kín bấy lâu, khiến kỳ vọng về “Đêm trắng” ngày càng lớn, phải nói là gấm lụa thêm hoa. Trong buổi ra mắt đầu tiên ở thị trường thế giới tại liên hoan phim quốc tế Cannes, “Đêm trắng” nhận được tràng pháo tay dài sáu phút của khán giả. Các kênh truyền hình quốc gia đưa tin với giọng điệu tự hào như thể vừa đạt huy chương vàng tại Olympic. Sự nghiệp điện ảnh của đạo diễn Jung Seung Ho cũng được soi sáng cùng các bản nhạc phim nhẹ nhàng, tình cảm.

Quả thực, trước khi phim chính thức công chiếu rộng rãi, sự quan tâm của khán giả đối với “Đêm trắng” là lớn vô cùng.

Hôm nay, tôi diện một bộ vest đã nằm im ỉm trong góc tủ từ rất lâu rồi, để tham dự buổi ra mắt, giới thiệu phim dành cho VIP, diễn ra tại khu tổ hợp đa phương tiện ở Kang Nam, hai tuần trước khi chính thức công chiếu. Cảm giác lần này hoàn toàn khác với những buổi giới thiệu trước đây. “Chiếu toàn rạp” với hơn 10 màn hình cùng phát đồng thời. Từ quầy bán vé đến các lối đi, thậm chí, cả trong nhà vệ sinh đều được bao phủ bởi những tấm poster cỡ lớn và ảnh tĩnh của “Đêm trắng”, như thể muốn gào thét rằng “bạn sẽ hối tiếc cả quãng đời còn lại nếu bỏ qua bộ phim này đó nha”.

Khán giả thường thích tham gia các buổi giới thiệu phim dành cho VIP để tận mắt nhìn ngắm những diễn viên mà họ chỉ có thể thấy trên truyền hình hoặc màn ảnh, nhưng tôi thì ngược lại. Tôi không thích xem phim ở nơi quá đông người, càng không thích việc lỡ chẳng may gặp phải người quen với mối quan hệ mơ hồ trong giới điện ảnh. Nào là những nhà sản xuất đồng ý đề án nhưng bị tôi từ chối, hay ngược lại, nhà sản xuất từ chối kịch bản của tôi, đạo diễn ăn cắp ý tưởng của tôi rồi làm thành một bộ phim tương tự và công chiếu sớm hơn, các diễn viên từ chối tham gia diễn xuất, cả nhân viên truyền thông của các công ty sản xuất từng ngủ với tôi sau tiệc liên hoan kết thúc buổi công chiếu... Tôi ghét phải băn khoăn xem chào hay không chào, nhưng đáng ghét hơn là tôi đã chào nhưng bị họ vờ như không thấy và ngó lơ. Và trăm lần như một, sau buổi giới thiệu, những người mời tôi sẽ gọi điện thoại và hỏi liệu phim có thành công không. Mỗi lần như vậy, tôi cũng không thuận miệng dành lời khen cho họ.

Nhưng tình cảnh hôm nay lại khác, tôi là người chủ trì và mời những người khác tham dự. Những mối quan hệ mơ hồ lại trở thành kẻ đến chúc mừng tôi đầu tiên. Tôi cảm giác như mình biến thành chủ hôn trong lễ cưới vậy. Trong lúc chia sẻ quá trình xây dựng tác phẩm với những người đến chúc mừng, nếu có khách khác đến, tôi sẽ hẹn kể nốt câu chuyện vào dịp sau, rồi dúi vào tay họ chiếc vé xem phim thay vì phiếu ăn.

Trên đời này, có một nơi mà trước đó, dù người ta có thấy nhau cũng ngó lơ, thì đột nhiên trở nên thân thiết khi một tác phẩm nổi tiếng ra đời. Hay dù không biết tác phẩm lần này có thành công hay không, nhưng miễn là có khả năng, thì đó chính là thời cơ để người ta duy trì và xác nhận lại các mối quan hệ. Không đâu khác, buổi giới thiệu phim VIP chính là nơi ngành công nghiệp giải trí hội tụ.

Diễn viên Park Gyo Joon bước đến chỗ tôi, một vị khách không mời mà đến.

“Chúc mừng biên kịch Seo. Có dịp, mời anh đi ăn cùng tôi và đạo diễn Jung nhé. Hơn nữa, chúng ta còn phải mau quay phim “Campus baby” chứ.”

“Cảm ơn anh đến chung vui. Khi nào có đề cương kịch bản, tôi sẽ liên lạc.”

Xin lỗi, nhưng tên anh ta giờ đây không đủ để kêu gọi đầu tư nữa rồi. Và tôi cũng chẳng có suy nghĩ làm tiếp phần sau của bộ phim đó.

Giám đốc Park, nhà sản xuất phim đầu tay của tôi, “Festival”, cũng đến góp vài câu.

“Biên kịch Seo, đừng quên chúng ta đã cùng nhau làm phim đầu tay đấy nhé. Nhớ lại thì lúc đó rất vui, đúng không?”

“Đúng vậy. Sắp tới, hy vọng được làm với anh một tác phẩm.”

Vui cái con khỉ. Cứ ngồi mà nghĩ xem, tại sao những người từng làm việc với anh không bao giờ muốn gặp lại anh lần thứ hai.

Giám đốc Jeon của công ty điện ảnh P gần đây đang ăn nên làm ra cũng đến.

“Anh đã định làm tác phẩm tiếp theo với công ty nào chưa? Tôi đang có một ý tưởng khá phù hợp với biên kịch Seo đây.”

“Cái đó thì... tôi cũng đang bàn bạc với vài bên...”

Tao chẳng muốn làm việc với loại như mày. Mày dùng biên kịch làm gì, tự đi mà viết.

Shin, giám đốc kiêm tổng thư ký Hiệp hội các nhà sản xuất phim xuất hiện.

“Tôi sẽ gọi cậu làm một dự án remake. Cày* lại một lần kịch bản cho tôi đi. Đơn giản thôi ấy mà.”

Một thuật ngữ trong giới làm phim, có nghĩa là chỉnh sửa kịch bản. Nghĩa tương tự như “trau chuốt”.

“Ôi, cày lại kịch bản là nghề của em mà!”

Trả nốt tiền còn thiếu cho tao đi rồi nói chuyện. Cái thằng trơ trẽn này!

Giám đốc Choi chen vào, trong lúc các giám đốc sản xuất đang tập trung vây quanh “săn” tôi.

“Đừng lôi kéo nữa! Biên kịch Seo đã đồng ý tiếp tục hợp tác với tôi trong tác phẩm sau và sau nữa, nên các anh dập tắt hy vọng đi. Nào, phim bắt đầu rồi, vào rạp thôi!”

Ừ thì, dù hơi rẻ tiền, nhưng cỡ giám đốc Choi đã đủ khiến tôi mãn nguyện rồi, nhất là trong thế giới tràn ngập những kẻ khốn nạn này.

Phụp. Trong rạp phim, đèn đã tắt, tối om.

Đó cũng là lúc tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng lạo xạo của bỏng ngô, tiếng nói chuyện xung quanh đồng loạt biến mất. Cảm giác hồi hộp đến ngộp thở do sự tĩnh mịch trong bóng tối mang lại. Đã bao lâu rồi tôi mới có một buổi giới thiệu phim. Bốn năm? Năm năm? Tôi run rẩy như lần đầu tiên làm phim.

Sau màn chào hỏi trên sân khấu, đạo diễn Jung Seung Ho và diễn viên Cho Kwang Jo xuống ngồi trên hàng ghế trước mặt tôi theo sự hướng dẫn của nhân viên rạp phim. Tôi vươn tay và bắt tay họ. Khác với mọi khi, tôi nắm chặt hơn. Rõ ràng, mọi người đều đôi chút lo lắng, dù trong lòng khá vững vàng. Trailer của hai phim nước ngoài vừa trôi qua, phần đầu của “Đêm trắng” mở ra. Ngay khi logo của nhà sản xuất hiện lên, giám đốc Choi ngồi cạnh, nắm lấy tay tôi. Giật thót cả mình. Trong rạp chiếu phim tối tăm, nắm tay một người đàn ông khác là điều khó tưởng tượng với tôi, nhưng ngay khoảnh khắc này thì không hẳn. Tôi cảm nhận được sự chân thành giám đốc Choi dành cho tác phẩm của mình. Trên nền cảnh quay đường hầm cao tốc bị tuyết bao phủ, tên từng người tham gia hiện lên, “biên tập”, “hình ảnh”, “quay phim”. Và lát sau, “kịch bản Seo Dong Yoon”, năm chữ đó hiển hiện trên màn hình.

Hai tiếng đã trôi qua, trong khi danh đề đang chạy, hàng ghế khán giả vẫn yên lặng, dường như, mọi người đều đang nín thở. Hồi sau, một vài khán giả bắt đầu vỗ tay, rồi chỉ trong 3 giây, tiếng vỗ tay và hoan hô đổ xuống như con đập vỡ nước. Phải đến lúc đó, tôi mới có thể mỉm cười thật sự. Bắt tay cảm ơn giám đốc Choi, đạo diễn Jung, Cho Kwang Jo, tôi thấy gương mặt họ tràn ngập vẻ vui mừng và tự tin, khác hẳn trước khi công chiếu phim. Từ lúc nào, các phóng viên đã vây quanh với ánh đèn flash sáng lòa chớp nháy.

“Đêm trắng” chiếm ngôi đầu tại các rạp trong suốt năm tuần sau khi công chiếu. Tổng số khán giả đến rạp là 6 triệu 400 ngàn người. Phim nhận được phản hồi tích cực từ giới phê bình và thành công mỹ mãn về doanh thu, mang lại kết quả hài lòng cho tất cả mọi người.

Ngược lại, mối lo ngại của Jung Nam Hoon đã thành hiện thực.

Bộ phim “Crazy” do Jung Nam Hoon sản xuất công chiếu trước “Đêm trắng” hai tuần. Vấn đề là cả hai bộ phim cùng công chiếu ở một hệ thống rạp. Kết quả, tuần đầu tiên công chiếu của “Crazy” không như mong đợi, nên hệ thống rạp liền giảm đáng kể số rạp chiếu phim này, thay vào đó, tăng số rạp chiếu “Đêm trắng”. Thêm nữa, không ít rạp áp dụng chiếu luân phiên, nói đơn giản là “lõm bõm”, khiến “Crazy” mất hút ở tuần công chiếu thứ hai. Như lời nguyền “cái tên sẽ quyết định vận mệnh của phim”, thì “Crazy” là bộ phim chắc chắn không thể không “bị điên”. Dù tôi chẳng can dự, nhưng mọi chuyện ngẫu nhiên xảy ra như vậy. Tôi chợt thấy có lỗi với Jung Nam Hoon, khi kết quả doanh thu đảo ngược 180 độ. Tôi định bụng gọi điện an ủi cậu ta, nhưng cuối cùng đã không gọi.