← Quay lại trang sách

KẾT THÚC KIỂU HOLLYWOOD

AI ĐÓ ĐÃ NÓI, ĐỐI VỚI NGƯỜI LÀM PHIM, THỜI ĐIỂM THÍCH HỢP NHẤT ĐỂ KẾT HÔN LÀ VÀO LÚC KẾT THÚC MỘT BỘ PHIM VÀ ĐANG CHUẨN BỊ TÁC PHẨM MỚI. Có như vậy mới nhận được nhiều tiền mừng từ khách của cả tác phẩm trước lẫn tác phẩm tiếp theo. Nếu tác phẩm vừa kết thúc càng thành công vang dội thì phong bì càng dày.

Kết thúc kiểu Hollywood (Hollywood Ending). Đạo diễn Woody Allen, kịch bản Woody Allen, diễn viên chính Woody Allen, Tea Leoni. Bộ phim thứ 33 của Woody Allen.

Tôi không cố tình định ngày cưới vào khoảng giữa của hai tác phẩm “Đêm trắng” và “Kẻ cắp”. Cả Jang Bo Yoon cũng vậy, chẳng có lý do gì chúng tôi phải đắn đo số khách trong đám cưới lần hai cả. Chỉ mong có sự tham gia của những người chân thành chúc phúc cho cả hai.

Nhưng khách đến nhiều hơn dự kiến. Đoàn phim “Đêm trắng” đến đầu tiên, khiến hội trường cưới trở nên ồn ào.

Vài phụ nữ trung niên tôi ngỡ là khách của Jang Bo Yoon hóa ra lại là các fan hâm mộ người Nhật của Cho Kwang Jo. Ngay khi Cho Kwang Jo xuất hiện, họ đồng thanh hét “Kwangsama”, thể hiện đúng bản chất fan cuồng của mình. Họ đáp máy bay đến lễ cưới chỉ để nhìn thấy Cho Kwang Jo. (Sau này tôi mới biết, các fan Nhật đã bỏ ra số tiền không hề nhỏ mừng đám cưới tôi, kèm theo đó là dòng thư tiếng Hàn viết bằng tay nguệch ngoạc: “Cảm ơn anh vì đã tạo ra một nhân vật phong độ cho Cho Kwang Jo”). Cho Kwang Jo xin lỗi vì đã làm bầu không khí lễ cưới trở nên lộn xộn. Tôi nói rằng “Không sao, bận bịu mà đến được thế này là tôi biết ơn lắm rồi”, và mời cậu ta ngồi vào chỗ. Cháu gái, em họ, thậm chí cả những người đã luống tuổi như cô, dì tôi cũng muốn nhìn thấy Cho Kwang Jo một lần, nên đã giành riêng một vị trí có thể ngắm nhìn cậu ta từ cả bốn phía. Dàn diễn viên nổi tiếng và đầy triển vọng được tuyển chọn cho bộ phim “Kẻ cắp”, đồng hành cùng quản lý đến dự. Những vị khách không mời như giám đốc Park của “Festival”, giám đốc Shin quỵt tiền cũng đến rất nhiều, khiến nhân viên của trung tâm tiệc cưới phải hối hả kê thêm bàn. Thật may, chúng tôi tổ chức đám cưới ngoài trời, với bãi cỏ xanh rộng lớn, đủ diện tích kê thêm rất nhiều bàn.

Jang Bo Yoon luôn mơ ước về một đám cưới ngoài trời. Tôi hỏi “nếu trời mưa thì sao”, cô ấy nói “ý trời cả”. Tôi chỉ còn biết cứng họng.

Cũng may, vào ngày cưới, trời khá trong xanh. Bãi cỏ nơi chúng tôi cử hành hôn lễ khiến người ta chói mắt bởi sắc xanh rì, còn bầu trời thì xanh ngắt đến rùng mình, tựa như những giọt mực xanh sắp rơi xuống. Dưới ánh nắng xuân ấm áp đang bao phủ thế gian, cỏ đã nhú, đỗ quyên hé chồi vàng. Trên những cành cây quanh đây, đám lá xanh non đang đu đưa, phất phơ thân mình trong gió. Xuân đã sang từ lâu và bụng Jang Bo Yoon cũng đã lùm lùm lộ rõ.

“Lần này thì sống cho tử tế vào.”

Jung Nam Hoon bắt tay tôi và nói. Bộ vest của cậu ta bóng loáng, ngậm màu ánh nắng trông khá sang trọng. Từ vẻ mặt, tôi đoán, có lẽ cậu ta đã thoát khỏi cú sốc thất bại của phim. Cũng đúng, ba tháng trôi qua rồi.

“Ghen tỵ quá. Ai đó được cưới đến hai lần.”

Jung Nam Hoon liếc nhìn Bae Seong Mi đứng bên cạnh và nói thêm.

“À, em cũng hai lần mà nhỉ? Chắc bây giờ, cưới hai lần là xu thế rồi, phải không? Nhưng mà, vẫn phải gửi tiền mừng cưới chứ?”

Jung Nam Hoon buông lời nói nửa đùa nửa thật, rồi bỏ Bae Seong Mi lại một mình và bước tới bàn ghi tiền mừng cưới.

“Sắc mặt anh tốt hơn nhiều đó.”

“Chúc mừng. Mong anh hạnh phúc.”

“Cảm ơn em.”

Cô ấy nở nụ cười mơ hồ. Không hiểu sao, tôi cảm giác trong nụ cười ấy ẩn chứa xót xa, “chúc mừng” và “hạnh phúc” là lời chúc phúc thật tâm của cô ấy gửi đến tôi, hay chỉ là lời xã giao qua lại? Mái tóc được tạo kiểu ở tiệm, nét trang điểm nhẹ nhàng, cô vẫn thật đẹp, không khác mấy so với tám năm trước. Ngày cưới của tôi và Bae Seong Mi tám năm trước cũng trong xanh và ấm áp như hôm nay. Hôm đó, tôi cũng nhận được nhiều lời “chúc mừng”, cả hai đã nắm tay, mơ về cùng một “hạnh phúc”. Phải chăng, khoảnh khắc này, cô ấy cũng như tôi, đang hồi tưởng về quá khứ đã xa.

Tôi không nghĩ cô ấy sẽ đến đám cưới. Vì thật ra, tôi không đến lễ cưới của cô ấy và Jung Nam Hoon. Bởi tôi nghĩ, đó là sự quan tâm, giữ lễ đối với bố mẹ và những người xung quanh cô ấy. Tôi khá tò mò về tâm tư trong lòng cô khi đến đây. Nét mặt cô giống như đang muốn nói điều gì đó, nhưng nơi đây lại không phải chỗ thích hợp. Xung quanh, những người biết về mối quan hệ giữa chúng tôi đã bắt đầu nhìn lén và xì xào.

“Chắc anh bận lắm. Thôi, gặp sau nhé.”

Bae Seong Mi nhận ra sự chú ý từ xung quanh, liền chào tôi và tiến về phía Jung Nam Hoon.

Ban nhạc “Playtime” phụ trách đệm nhạc cho lễ cưới hôm nay đã xuất hiện. Khuyên Tai, Tóc Dài và cả Tóc Đỏ đều mặc tuxedo, nhưng chẳng gì che giấu được sự nổi loạn của họ.

“Mời vào. Mặc tuxedo cũng hợp quá.”

Khuyên Tai chưa để tôi nói hết câu đã kéo tay, ôm lấy tôi. Cậu ta nói thầm vào tai tôi “Này chú em, nói thật là đến tận bây giờ, tôi cũng không ưng chú lắm đâu. Chú cẩn thận đấy. Nếu làm Bo Yoon khóc thì hội này không để yên đâu.”

Khuyên Tai nở một nụ cười bí hiểm khiến người ta khó chịu, rồi bước về phía dàn nhạc và bắt đầu điều chỉnh nhạc cụ.

“Chúc mừng anh!”

Gì vậy, cảnh sát Oh sao lại ở đây...? Làm sao anh ta biết mà đến đây?

“Hôm nay, tôi đến với tư cách là một fan hâm mộ thuần túy. Tôi đã xem “Đêm trắng”. Quá tuyệt vời! Hay nhất năm nay!”

Sao tất cả những lời hắn nói đều nghe như đang chế giễu vậy?

“Biên kịch, xin lỗi vì nói lời này trong ngày vui của anh, nhưng chúng tôi vẫn chưa kết thúc điều tra. Tên giao báo không phải thủ phạm, chỉ là hắn quá đen đủi. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được thủ phạm cho phu nhân của anh.”

Hắn đến để nói những lời này sao? Cạn lời!

“Cảm ơn anh vì đã đến, tôi còn chưa kịp gửi thiệp mời.”

Tôi thực sự đã cầu chỉ có những người thật lòng chúc phúc cho mình đến đám cướỉ.

“Cô dâu tiến vào lễ đường!”

Tôi đứng đó, ngắm nhìn Jang Bo Yoon cầm hoa cưới, từng bước đến gần mình hơn. Khuyên Tai giơ cao tay cầm cây đàn guitar điện và trình diễn khúc nhạc cử hành lễ cưới. Jang Bo Yoon mỉm cười, tiến về phía tôi. Ánh nắng phản chiếu lên chiếc váy cưới trắng làm tôi lóa mắt. Bụng cô ấy lớn đến mức ai cũng đều nhận ra, nhưng với tôi, cô ấy thật đẹp. Jang Bo Yoon luôn mặc đồ đen, nên tôi đã không thể ngờ váy trắng lại hợp với cô ấy đến nhường này. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy.

Cô dâu của tôi, váy cưới, thời tiết, lễ đường và cả đồ ăn, mọi thứ đều quá hoàn hảo. Xúc động dâng trào. Mọi chuyện, kể từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô ấy đến tận giây phút này đều diễn ra suôn sẻ, như chính kịch bản của tôi vậy. Dĩ nhiên, không thiếu khó khăn và thử thách, nhưng chúng tôi đã vượt qua. Một kịch bản có cốt truyện hoàn hảo.

À, trừ một thứ. Đó là mấy thằng trong nhóm “Playtime”. Ngay khi bản nhạc cử hành đám cưới đến hồi cao trào, Khuyên Tai bóp méo âm thanh và độc diễn tiết tấu nhanh. Jang Bo Yoon đã nói trước rằng cô muốn nghe giai điệu nhạc guitar điện của Khuyên Tai khi tiến vào lễ đường, được biểu diễn như Jimi Hendrix đã làm với bài “Star spangled banner” ở liên hoan âm nhạc Woodstock của Mỹ năm 1969. Khuyên Tai biểu diễn như bị ma nhập trong đêm nhạc sống, còn tôi thì bồn chồn lo sợ anh ta sẽ làm vỡ cây đàn ngay tại đám cưới của mình. Mọi người đều nhăn mặt bởi tiếng nhạc chói tai, nhức màng nhĩ. Đây có lẽ là thứ âm thanh họ chưa từng được nghe trong đời, nhưng Jang Bo Yoon lại lắc lư đầy hạnh phúc theo điệu nhạc.

Jang Bo Yoon đang mang thai, nên chúng tôi quyết định chọn địa điểm không xa cho tuần trăng mật - đảo Ko Samui của Thái Lan. Sóng biển vỗ bờ, bọt tung trắng xóa, tràn cả vào phía trước khu biệt thự. Một nơi đẹp ảo mộng, đủ để tiếp sinh khí cho người ta.

Jang Bo Yoon vui đùa như một đứa trẻ, đón những con sóng óng ánh, còn tôi nằm dài trên chiếc ghế tắm nắng ngắm nhìn hình dáng quen thuộc nhảy múa trong vũ khúc của ánh sáng. Jang Bo Yoon vẫy tay, ra hiệu gọi tôi xuống biển. Uống nốt ly mojito nhạt nhòa vì đá tan, tôi nhấc người khỏi chiếc ghế tắm nắng, vừa lúc đó, điện thoại trong túi rung lên.

“Alo?”

Điện thoại chuyển vùng quốc tế, nên tôi không xác định được người gọi.

“Alo...? Alo...?” Không có tiếng trả lời, tôi định ngắt máy.

“Biên kịch, là em đây.”

Đầu máy bên kia, một giọng nói yếu ớt, thều thào vang lên.

“Ji Yang à?”

“Anh vẫn khỏe chứ ạ?”

“Ừ. Em thì sao?”

Không cần hỏi cũng biết, Ji Yang đương nhiên không khỏe. Tôi muốn hỏi đứa bé sao rồi, nhưng chẳng thốt thành lời.

“Anh à, xin lỗi anh chuyện lần trước.”

Giọng Ji Yang run run. Tôi không đáp lại. Đằng xa, Jang Bo Yoon vẫn tiếp tục vẫy tay giục tôi.

“Anh đang ở đâu vậy?”

Thật khó xử. Không thể nói tôi đang tận hưởng tuần trăng mật. Hình như, cô ấy chưa biết tôi kết hôn.

“Chuyện gì vậy?”

“Anh..., em nhớ anh...”

Ji Yang bật khóc. Có lẽ, ngay từ trước khi gọi điện, cô đã cố kìm nén.

“Anh đang ở đâu? Đến đây với em chút được không?”

Giọng run run, bất an, cô như đang chạy trốn điều gì đó.

“Anh...”

Tôi vẫn không nói gì, cô ấy tiếp tục gọi vài câu “anh...” nữa.

“Ji Yang à, sau này, em đừng gọi cho anh nữa. Anh không còn chuyện gì để nói với em cả.”

“Dạ..?”

“Cần gì thì bảo Young Rak báo anh. Bây giờ, anh bận, không nói chuyện lâu được.”

“Chờ một chút, anh à. Em sai rồi. Tha thứ cho...”

Bíp bíp. Tôi tắt máy khi lời cô ấy nói còn dở dang. Tiếng thổn thức của Ji Yang như vẫn còn quẩn quanh bên tai tôi.

Khi có tuổi, người ta vô tình hơn, hay đúng hơn là trở nên ích kỷ. Đúng vậy. Với tôi, bây giờ, hạnh phúc của bản thân quan trọng hơn. Jang Bo Yoon và đứa con sắp chào đời đáng trân trọng hơn. Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc này. Để bảo vệ nó, tôi sẽ vô tình và ích kỷ hơn nếu cần.

Tôi lao xuống biển. Cả hai té nước vào nhau, vui đùa như những đứa trẻ. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt biển, sóng vỡ vụn trắng xóa cả bờ, bóng đôi nam nữ in hằn trên nền trời hoàng hôn. Nếu đặt máy quay từ phía cuối bãi cát kia và bắt toàn cảnh, có lẽ, chẳng khác gì cảnh cuối của bộ phim Hollywood Ending.