← Quay lại trang sách

KẺ THÙ

VỪA KẾT THÚC TUẦN TRĂNG MẬT, TÔI LẬP TỨC TRỞ LẠI VỚI CÔNG VIỆC.

Lần này, tôi tham gia đồng sản xuất cùng giám đốc Choi trong bộ phim “Kẻ cắp”, với đạo diễn mới vào nghề Cho Jin Man chỉ đạo diễn xuất. Cậu ta xuất thân từ khoa điện ảnh, không có chút kinh nghiệm đạo diễn nào, nhưng tác phẩm phim ngắn tốt nghiệp đạt nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim trong và ngoài nước, nên tôi quyết định tin tưởng, giao phó. Thực lòng, tôi hy vọng đạo diễn Jung Seung Ho tham gia hợp tác một lần nữa trong “Kẻ cắp”, nhưng anh ta từ chối vì vướng lịch tác phẩm khác (Thực sự, cũng có thể, anh ta không hài lòng với kịch bản này. Vì khi tôi gửi kịch bản “Đêm trắng”, anh ta cũng đang làm một dự án khác, nhưng vẫn ưu tiên “Đêm trắng”. Thật tiếc, nhưng đành hẹn lần sau).

Kẻ thù (Enemy. 2013). Đạo diễn Denis Villeneuve. Kịch bản Javier Gullón. Diễn viên chính Jake Gyllenhaal, Mélanie Laurent và Sarah Gadon, nguyên tác từ tiểu thuyết “The Double” của José Saramago, nhà văn từng đạt giải Nobel văn học.

Đạo diễn Cho Jin Man không phải kiểu dễ nói chuyện. Anh ta chẳng chịu nghe ai, chỉ nói và làm theo ý mình. Tôi và giám đốc Choi đã tranh cãi rất nhiều về việc đổi đạo diễn, nhưng cuối cùng, vẫn giữ nguyên. Đạo diễn Cho có khí chất của một “đạo diễn thiên tài”. Chết tiệt, đạo diễn thiên tài quái gì. Vừa bảo thủ vừa ích kỷ, lúc nói chuyện thì chẳng dám nhìn thẳng vào mắt, cái này gọi là “khí chất đạo diễn thiên tài” à? Thế thì tất cả cái lũ chống đối xã hội ngoài kia chắc là thiên tài hết nhỉ?

Mang danh xưng đồng sản xuất, nghĩa là tôi phải xử lý nhiều công việc khiến bản thân mệt mỏi hơn bình thường. Nếu với thân phận biên kịch như trước, tôi chỉ việc đứng nhìn trong tâm thế cổ vũ, thì giờ đây, tôi phải tham gia nhiều khâu, từ tuyển chọn diễn viên, quản lý ngân sách đầu tư cho đến làm việc trên máy tính và chương trình Excel. Nếu biết trước sản xuất phim là làm những thứ này thì chắc tôi chẳng tham lam cái vị trí đồng sản xuất. Tóm lại, sau bao vất vả, “Kẻ cắp” đã hoàn tất quá trình kêu gọi đầu tư. Một tháng sau, phim bắt đầu bấm máy.

“Nào, giờ vậy nha, ai đi tăng hai thì đi, ai muốn về thì về.”

Bữa tiệc chiêu đãi mừng thành công của “Đêm trắng” và nhận quyết định đầu tư của “Kẻ cắp” đã kéo dài hơn bốn tiếng tại Salon Room. Năm năm qua, chỉ biết đi chúc mừng và uống rượu của kẻ khác, cuối cùng, tôi cũng trở thành người chủ trì bữa tiệc của chính mình, dù tiền rượu chẳng phải ít, nhưng tâm trạng tôi lại rất vui. Dường như, tâm trạng này chính là đặc quyền chỉ kẻ thành công mới có được.

“Chú rể mới của chúng ta phải đi tăng hai chứ.”

Phó đạo diễn Noh, người đã nghỉ hưu từ ba năm trước khi làm xong một bộ phim kinh dị, vừa đặt tay lên vai cô em bên cạnh vừa nói.

“Không được. Phải về thôi. Bụng vợ tôi to như cái trống rồi.”

“Đùa gì mà nhạt nhẽo thế. Những lúc thế này càng phải chơi tăng hai. Nghe lời tiền bối đã có hai con này đi. Thỉnh thoảng ra ngoài xả hơi một chút thì về nhà mới tốt với vợ được.”

Đạo diễn Choi, người bảy năm trước từng “ngã ngựa” liên tiếp trong hai tác phẩm, nói với gương mặt đỏ bừng bừng, còn tay thì nhiệt tình xoa bóp đùi cô tiếp viên bên cạnh.

“Không, tôi thanh toán xong rồi về.”

Cả phó đạo diễn Noh và đạo diễn Choi đều tỏ vẻ tiếc nuối vì “không thể cùng nhau chơi tới bến”, nhưng ngay khi các nữ tiếp viên đi ra ngoài rồi vào lại trong phòng, họ rời đi với bộ dạng hối hả như có chuyện gì cần giải quyết gấp lắm.

Kỳ lạ là tôi không còn thấy vui khi ngồi uống rượu với các tiếp viên trong salon như trước nữa. Xưa giờ được tiếp đãi quá nhiều, nên tôi cũng mời mọi người một lần như nghĩa vụ phải trả. Nhưng sau này thì, xem nào, tôi chẳng còn muốn được tiếp đãi hay mời mọc ai nữa. Vượt ngưỡng 40 tuổi, người ta chắc không chỉ chán mỗi các salon.

Bồi bàn mang hóa đơn vào. 4 triệu 4 trăm ngàn won. Chết tiệt, hốc lắm thế. Cái lũ đã nghèo lại còn học đòi sang. Tiền rượu này bỏ phong bì cho mỗi thằng 1 triệu won làm sinh hoạt phí có khi còn hay hơn. Trong đầu tôi xẹt ngang một suy nghĩ hơi vô ích.

“Này, cho bia lên thêm coi.”

Jung Nam Hoon nãy giờ ngủ lăn lóc trong góc sô pha, từ từ ngồi dậy và la làng. Cái thằng, ngay từ đầu đã uống nhiều rượu rồi lăn ra ngủ thẳng cẳng suốt hơn hai tiếng. Thậm chí, cả lúc ban nhạc trình diễn ầm ầm, nó vẫn ngủ được.

“Bia bọt gì giờ này nữa? Mày uống quá nhiều rồi đó. Không uống nữa.”

“Mẹ kiếp, tao muốn uống nữa, mày nổi khùng cái gì? Cái thằng này, ngậm mồm lại, đi mua rượu ngay.”

Cái thằng đổ đốn, ngủ thế rồi mà vẫn chưa tỉnh rượu. Tôi đưa tiền boa cho bồi bàn, cậu ta nhanh nhẹn mang vào bốn chai bia. Jung Nam Hoon rót đầy hai cốc bia sủi bọt rồi đổ nốt chỗ rượu tây còn lại vào. Cậu ta đưa một ly cho tôi, ly còn lại cầm trên tay và chao đảo lắc lư trước mặt tôi như muốn cụng ly.

“Nào, cạn.”

Tôi không muốn uống, nhưng nhìn gương mặt nghiêm trọng của Jung Nam Hoon, lại không nỡ từ chối. Chúng tôi chạm cốc và uống một hơi.

“Hai phim liên tiếp tiêu tán hết sạch, nên giờ, rượu miễn phí cũng đáng thật.”

Sau “Crazy”, phim mới của Jung Nam Hoon vừa công chiếu cách đây hai tuần, nhưng một lần nữa lại thất bại thảm hại. Trong tư cách nhà sản xuất, dự án tan tành khiến hắn xuống cân, gương mặt cũng trở nên xám xịt, xỉn màu tối như đất.

“Nghề mình là thế mà. Lúc được, lúc mất.”

“Ôi chao, Seo Dong Yoon thành nhà sản xuất rồi, ung dung ghê nhỉ?”

Jung Nam Hoon mỉa mai, rồi lại nốc cạn ly rượu tây.

“Tao với Seong Mi cũng không ổn. Mẹ kiếp, bê bết quá rồi.”

Đặt ly xuống, hắn lại rót đầy. Đã từng sống với Bae Seong Mi nên tôi hiểu rất rõ. Cô ta tuyệt đối không phải người phụ nữ có thể khích lệ và làm điểm tựa khi công việc không suôn sẻ.

“Uống từ từ thôi.”

Jung Nam Hoon liếc mắt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười méo mó, ánh mắt cậu ta đỏ ngầu, bộ dạng thật kỳ quái.

“Dạo này số đỏ nhỉ? Hai cuốn sách đó mày viết khi nào vậy? Đám cưới chắc phải bận lắm chứ.”

“Gần đây, cảm xúc đến nhanh.”

“Ấy. Mày không phải kiểu viết nhanh. Thường hay đắn đo, mất thời gian lắm mà. Tao làm việc với mày rồi, tao biết. Sau “Đêm trắng”, giọng văn của mày khác quá nhiều, đến mức khó lòng tin rằng là của cùng một người viết.”

Jung Nam Hoon tủm tỉm nhìn tôi, gương mặt gian manh, đầy vẻ chọc tức. Đột nhiên, tôi nảy ra một suy nghĩ. Có lẽ, Jung Nam Hoon thường xuyên đến những buổi tiệc như thế này để nói mấy lời đó. Và có khi, nãy giờ hắn chỉ giả vờ ngủ, chờ đợi khoảng thời gian chỉ còn hai đứa.

“Thì sao? Mày muốn nói gì?”

Jung Nam Hoon lại pha rượu vào hai cốc bia. Chợt thấy khô cổ, tôi uống một hơi cạn cốc rượu Jung Nam Hoon đưa cho. Hắn nói tiếp.

“Có lần, tao đã xem hết tất cả các tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên. Nhà trường thường sẽ lưu lại bản cứng tác phẩm tốt nghiệp của các lứa sinh viên mà. Nói đúng ra, tao muốn xem sách của Kim Yeong Hoe. Vì tò mò, muốn biết nó viết sách thế nào sau khi học mày. Nhưng, tao tìm hoài không thấy. Tất cả các sinh viên khác đều có sách, chỉ riêng của cậu ta thì không.”

“Kim Yeong Hoe chưa tốt nghiệp.”

“Cái đó tao cũng biết. Cậu ta chết trước khi tốt nghiệp, nhưng chắc chắn đã nộp tác phẩm tốt nghiệp.”

Tôi cố gắng giữ vẻ bình thản.

“Cậu sinh viên đại diện khoa từng học tiết cuối của mày, hiện là học sinh của tao. Tình cờ, tao nghe được câu chuyện về mày. Cậu ta kể rằng vẫn nhớ mình đã thu tác phẩm tốt nghiệp của Kim Yeong Hoe. Cả chuyện sau đó, mày hỏi số điện thoại của Kim Yeong Hoe. Lúc đầu, tao cũng chỉ hiếu kỳ thôi, nhưng giờ đang thắc mắc đến phát điên, tao muốn biết về tác phẩm tốt nghiệp bị mất tích của Kim Yeong Hoe.”

Jung Nam Hoon nhìn trực diện bằng ánh mắt như muốn xoáy sâu vào đầu óc tôi. Toàn bộ không gian im lặng đến rợn người, tôi phá lên cười.

“Thật là siêu đẳng. Nhà văn có khác, nghe như tiểu thuyết trinh thám ấy nhỉ. Ừ, rồi sao, mày muốn chốt hạ điều gì? Ý nói tao đạo văn lén lút à? “Đêm trắng”, và cả tác phẩm “Kẻ cắp” mới đây ư?”

Quả nhiên, đã đọc được suy nghĩ của Jung Nam Hoon, nên tôi ra tay trước.

“Tác phẩm tốt nghiệp của Kim Yeong Hoe không tệ. Viết tốt lắm. Nếu mày tò mò, hình như nó còn ở phòng làm việc, tao sẽ thử tìm. Tao chưa vứt đi, chắc ở đâu đó thôi. Tao không rõ mày định làm gì với nó, nhưng mà tìm thấy, tao sẽ gọi.”

Jung Nam Hoon giữ vẻ mặt nghi ngờ hồi lâu.

“Mẹ kiếp, việc không xuôi nên toàn nghĩ vớ vẩn. Tao cũng muốn đạo văn quách cho rồi...”

Jung Nam Hoon uống cạn một cốc rượu và lấy tay quẹt miệng, rồi nói một câu thở than.

“Mày gặp đúng người rồi. Bo Yoon chính là một nàng thơ thứ thiệt. Nên mày viết tốt hơn, số cũng đỏ hơn, ý tao là thế.”

Jung Nam Hoon nhìn tôi, vẻ mặt dịu nhẹ hơn.

“Sao, cần nàng thơ à? Cho mày gặp vợ tao một lần nhé?”, tôi nói.

“Vậy nha! Không đùa, thử đổi vợ một lần đi. Tao có thể thuyết phục Seong Mi! Vợ mày, chắc mày thuyết phục là được, đúng không? Thế nào?”

“Thằng điên. Hốc cái này đi.”

Tôi giơ nắm đấm về phía Jung Nam Hoon, giọng bỡn cợt, hắn cười khúc khích.

Tôi và Jung Nam Hoon vừa uống rượu, vừa tiếp tục những câu chuyện thô tục suốt một tiếng sau đó. Giống như hồi xưa chúng tôi cùng nhau làm việc, uống rượu hàn huyên tâm sự mỗi khi tan làm.

Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của giáo sư Park bên khoa biên kịch. Ông ta nói Jung Nam Hoon vì việc riêng nên không thể tiếp tục giảng dạy, nhờ tôi phụ trách lớp từ học kỳ tới. Không cần nói, tôi cũng rõ việc riêng của Jung Nam Hoon là gì.

Chắc chắn, cậu ta không tự xin nghỉ. Bổn cũ soạn lại, giáo sư Park chắc chắn cũng đã nói với Jung Nam Hoon theo kiểu từng “tâm sự” với tôi để tự biết đường xin nghỉ. Không trách được. Trong lòng tôi thật muốn Jung Nam Hoon tiếp tục giảng dạy, nhưng kể cả nếu tôi từ chối thì chuyện cũng không diễn ra như ý.

Một điều nữa, tôi muốn cắt đứt sợi dây nối giữa Kim Yeong Hoe và Jung Nam Hoon. Nếu Jung Nam Hoon không nói mấy lời vớ vẩn ở Salon Room, thì có lẽ tôi cũng đủ dũng khí nói với giáo sư Park “Sao anh hay thay đổi vậy? Kiếm một người như biên kịch Jung Nam Hoon khó lắm đó, hãy cứ để cậu ta giảng dạy thêm.”