TRƯỞNG THÀNH
KHOẢNG 10 GIỜ 30 PHÚT SÁNG, TÔI NHẬN ĐIỆN THOẠI CỦA BAE SEONG MI. Tôi hơi bất ngờ. Sau khi cô tái hôn với Jung Nam Hoon, có vài lần ba chúng tôi gặp nhau, nhưng gọi điện thoại riêng thì đây mới là lần đầu. Cô ấy nói nhân tiện có việc ở gần công ty tôi, hỏi tôi rảnh rỗi không. Vì phép lịch sự, tôi đã đề nghị ăn trưa cùng nhau. Ngắt điện thoại, tôi băn khoăn, liệu mình có đang làm đúng. Quan hệ giữa họ không tốt, liệu gặp riêng như vậy có ổn không? Chắc ăn cơm thì không sao đâu.
Trưởng thành (Growing Up, Eskimo Limon, Going All The Way. 1978). Đạo diễn Boaz Davidson, Kịch bản Boaz Davidson, Eli Tavor. Diễn viên chính Yftach Katzur, Anat Atzmon. Phim của Israel. Phim đánh dấu mở đầu dòng phim tuổi teen gợi cảm.
Không phải uống rượu mà. Nhưng sao đột nhiên cô ấy lại hẹn gặp vậy? Nhất là cái người chẳng liên lạc một lần sau khi ly hôn như cô ấy. Chẳng lẽ, Jung Nam Hoon đề nghị đổi vợ thật?! Tôi bật cười với mấy ý nghĩ không thực vớ vẩn của mình.
Ba tiếng sau, tôi đặt bút ký hợp đồng bảo hiểm tai nạn mà Seong Mi giới thiệu. Tôi và Bae Seong Mi ăn cơm lúa mạch tại một nhà hàng Hàn, rồi đến quán cà phê. Nước vừa bưng ra, Bae Seong Mi ngập ngừng nói: “Anh kết hôn, có em bé nữa thì nên mua bảo hiểm”. Nghe xong câu nói ấy, tôi thấy lòng mình ảm đạm. Phải hiểu tâm trạng của người phụ nữ tìm đến chồng cũ để bán bảo hiểm thế nào đây? Cô ấy cố giấu diếm vẻ hổ thẹn, giải thích về gói bảo hiểm. Nghe xong, tôi ôn tồn bảo: “Khá ổn đó. May quá. Đúng lúc, anh đang định tìm hiểu mua một cái.” Tôi chọn gói bảo hiểm trị giá khá lớn. Sau khi ký hợp đồng, Bae Seong Mi nói.
“Xin lỗi anh. Nhưng cũng cảm ơn anh nhiều.”
“Khách sáo quá. Vừa đúng lúc thôi. Với lại, bảo hiểm thì nên mua của người quen mới yên tâm.”
Bae Seong Mi nhìn xuống, nhoẻn miệng cười nhẹ.
“Em bắt đầu bán bảo hiểm từ khi nào?”
Tôi hỏi.
“Từ lúc anh Nam Hoon bắt đầu sản xuất phim. Cứ ở nhà mãi cũng chán.”
“Nghĩ vậy là hợp lý rồi.”
Không cần Bae Seong Mi nói, tôi cũng hiểu. Từ khi hai bộ phim do Jung Nam Hoon sản xuất thất bại, cuộc sống của cô ấy cũng khó khăn, vất vả hơn.
“Anh sao rồi? Cuộc sống hôn nhân tốt chứ?”
Bae Seong Mi hỏi.
“Ừ. Chắc vì đã một lần trải nghiêm nghiệt ngã rồi nên ổn.”
Bae Seong Mi bật cười lớn. Lâu rồi, tôi mới thấy lại nụ cười và giọng điệu từng khiến mình mê mẩn. Tâm trạng hôm nay thật vui.
“Nay xong việc, anh làm gì?”
Dứt cười, Bae Seong Mi hỏi, nhìn tôi bằng ánh mắt thánh thiện. Nhưng tôi biết, cô ấy đang làm dáng. Mười năm trước, tôi đã đổ, năm năm trước, Jung Nam Hoon cũng gục.
“Sao?”
“Định mời anh một ly ở quán Namuyoil.”
“Namuyoil” là quán bar tôi và cô ấy thường lui tới hồi còn yêu nhau.
“Nam Hoon thì sao?”
“Xuống phim trường dưới tỉnh rồi, mấy ngày nữa mới về.”
Bae Seong Mi nói, dường như đã quá quen với chuyện này rồi.
“Đang quyến rũ anh à?”
Bae Seong Mi nhìn tôi bằng ánh mắt bí hiểm thay cho câu trả lời. Phần thân dưới lâu nay chẳng có dịp dùng tới từ khi Jang Bo Yoon mang bầu, trong nháy mắt trở nên nặng nề hơn. Sau khi chia tay Bae Seong Mi, tôi chưa gặp được cô gái nào có kỹ thuật làm tình xuất sắc hơn. Mây mưa với Bae Seong Mi cho người ta cảm giác vừa thỏa mãn vừa có chút tiếc nuối ở “chỗ đó”. Ánh mắt cô ấy nói lên tất cả. “Hôm nay, em sẽ gợi lại cho anh những ký ức mãnh liệt đó.”
“Nếu đây là món quà tri ân khi mua bảo hiểm, thì thật ái ngại.”
Cô ta che miệng cười vì câu nói của tôi.
“Tan làm em sẽ gọi.”
Tôi chia tay cô ấy trước quán cà phê, rồi đứng yên nhìn dáng hình Bae Seong Mi đi khuất. Bae Seong Mi quay lại, cười tươi và vẫy tay chào. Tôi cũng cười và vẫy lại. Thật có lỗi với phần thân dưới đã lâu mới được “náo động”, nhưng tan làm xong, tôi sẽ không gặp Bae Seong Mi. Nếu gặp thì không phải đạo đối với Jung Nam Hoon (phải đạo gì chứ, kẻ phá vỡ mọi thứ trước là nó mà), nhưng nếu không gặp thì cũng không phải do Bae Seong Mi không đủ quyến rũ (tôi nói rồi mà, “thằng em” vẫn còn chưa chịu nằm yên đâu).
Kể từ sau khi gặp Jang Bo Yoon, tôi chẳng mơ tưởng đến người phụ nữ nào khác. Một kẻ từng nghĩ rằng sẽ không đúng đạo nếu từ chối lời mời qua đêm từ phụ nữ, giờ đây đã thay đổi. Nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ lúc nào, tôi lại sống một cuộc đời lành mạnh, “đạo đức” cả trong đời sống “tình dục”. Lạ thật. Gần đây, tôi cũng không nhổ nước bọt, hay vứt đầu lọc thuốc lá bừa bãi nữa. Chẳng lẽ, đến tận bây giờ, tôi mới trưởng thành? Có thể vậy, nên tôi đã kiểm soát được các quyết định mà chẳng còn dựa vào phần thân dưới của mình.