← Quay lại trang sách

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRỐNG RỖNG

ĐÃ ĐẾN GẦN CUỐI THAI KỲ CỦA VỢ MÌNH, NHƯNG TÔI CHẲNG CÓ CHÚT SUY NGHĨ CHUẨN BỊ SINH NHƯ NHỮNG ÔNG BỐ TRẺ KHÁC. Đương nhiên, tôi vẫn xoa bóp tay chân, nấu ăn và rửa bát, rồi cùng nhau học yoga để tốt cho thai nhi. Suốt đời, tôi đã sống cuộc đời của người hành nghề tự do như dân Hippie, nên bây giờ mới lần đầu trải nghiệm “cuộc sống bình thường của người đã có vợ”. Và tôi đã cảm nhận được cuộc sống bình thường ấy đến tận xương tủy, nó khổ sở không kém, hoặc thậm chí còn hơn rất nhiều so với đời sống của kẻ sáng tác nghệ thuật. Nếu ai đó bảo tôi chọn giữa “cuộc sống đau khổ của người sáng tác” và “cuộc sống bình thường của một ông bố”, tôi sẽ chẳng do dự chọn ngay vế trước.

Người đàn ông trống rỗng (Hollow Man. 2000). Đạo diễn Paul Verhoeven. Kịch bản Andrew W. Marlowe. Diễn viên chính Kevin Bacon, Elisabeth Shue.

Càng gần ngày sinh, chứng rối loạn cảm xúc của Jang Bo Yoon càng trầm trọng. Cô ấy là người mỉm cười hạnh phúc hơn ai hết khi nghĩ đến đứa con sắp chào đời, nhưng lại u uất mỗi lần nhìn thấy thân thể mình bị tàn phá, vết rạn dọc ngang trên bụng, hoặc bực dọc vì không được uống rượu, cà phê và hút thuốc lá. Khoảnh khắc Bo Yoon bùng nổ cảm xúc là vào ngày tôi vừa mua đống đồ ăn cô ấy đang thèm, khi còn nửa tháng nữa là đến ngày dự sinh.

“Bo Yoon, anh mua bưởi về này. Đi loanh quanh mãi, tại không có ai bán cả.”

Tôi cố tình nói lớn tiếng, bước vào phòng khách, nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng nào. Nếu như bình thường, chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy đã liêu xiêu bước đến lục lọi túi ni lông, tìm kiếm những thứ muốn ăn. Nhưng hôm nay thì không.

“Bo Yoon à...., Bo Yoon.”

Đi đâu rồi sao? Đặt túi đồ đi chợ xuống, ngó nghiêng khắp nhà, tôi thấy cô ấy ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp, tay cầm ly rượu ngoại, còn trên bàn ăn là chai Johnnie Walker Blue.

“Em đang làm trò gì vậy? Điên rồi sao? Nay mai sinh rồi đó!”

Tôi vội vàng bước đến, giật lấy ly rượu trên tay cô ấy.

“Sao lại biến tôi thành thế này?”

Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi và nói. Hình như, cơn nổi loạn này có gì đó khác thường, so với những gì tôi thường thấy.

“Em nói gì vậy?”

“Bộ phim anh đang quay... tôi đọc kịch bản rồi. Vì đang rảnh rỗi trong lúc đợi anh.”

Giờ tôi mới để ý, bên cạnh chai Johnnie Walker Blue trên bàn là kịch bản “Kẻ cắp”. Tôi chợt nhớ đến hình ảnh của cô vào đêm gọi điện, khi đọc xong “Andante Cantabile”.

“À..., “Kẻ cắp”. Sao? Em thấy hay không?”

“Lần này, sao anh biết?”

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu câu hỏi ấy, bỗng, cô ấy gào thét.

“Rốt cuộc là tại sao anh biết? Những kỷ niệm của riêng tôi và Yeong Hoe!”

Chết tiệt. Trong “Kẻ cắp” (tên nguyên bản là “Largo”) cũng có câu chuyện giữa Kim Yeong Hoe và Jang Bo Yoon. Giống như màn tỏ tình “with or without you” trong “Andante Cantabile”. Thằng ngu! Sao không lường trước điều này cơ chứ?

“Nữ chính nổi giận, lấy chân đá vỡ gương chiếu hậu xe. Ngay khi ra khỏi sở cảnh sát, hai người cùng ăn đậu phụ và trao nhau nụ hôn làm hòa. Ném chiếc bánh kem dâu mà nam chính lỡ tay làm hỏng lên tường! Những thứ này, sao anh lại biết? Hơn nữa, “Kẻ cắp” là kịch bản anh viết một mình, sau khi anh Yeong Hoe chết cơ mà!”

Tôi nhanh chóng tìm lý do biện minh với cô ấy để kéo dài thời gian.

“Bo Yoon à, mình à..., bình tĩnh. Tức giận thế này hại cho em bé.”

Tôi đưa hai tay định xoa chiếc bụng căng tròn của cô ấy, nhưng bị gạt ra ngay.

“Bỏ tay ra. Không phải con anh.”

Sao lại không phải con anh...? Em đang nói gì vậy? Em thấy tôi đối xử với em từ trước đến nay thế nào mà lại nói ra câu đó? Đứa bé là con của anh! Anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc nó cả đời!

Nhưng những lời nói đó chỉ quẩn quanh trong miệng, chẳng thể thốt thành lời. Ánh mắt Jang Bo Yoon tràn ngập sự nghi ngờ, xen lẫn cả khinh thường.

“Em cũng biết mà, anh và Yeong Hoe chia sẻ rất nhiều chuyện riêng. Trong lúc bàn bạc kịch bản, rất dễ mở lòng tâm sự, vậy nên... tự nhiên, anh cũng dần có cảm tình với em, từ cả trước khi gặp em... Anh xin lỗi, anh chỉ muốn biến những ký ức giữa em và Yeong Hoe thành của mình. Không đúng, dường như, trong vô thức, anh muốn tin nó chính là của anh. Anh xin lỗi.”

Tôi cố gắng nói chân thật nhất, dùng vẻ mặt chân thành nhất khi đối diện với Bo Yoon. Đúng vậy, đã nói dối thì không được tránh ánh mắt người khác. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt ngấn lệ nhưng căm phẫn của cô ấy. Và Bo Yoon cũng vậy. Dường như, cô ấy đang phân định xem đây là sự thật hay lời gian dối. Ánh mắt cô ấy rưng rưng, khóe mi ướt nhòe.

“Em không biết. Em không thể hiểu được quan hệ của anh và Yeong Hoe... không thể nào hiểu được. Không lẽ hai người hẹn hò à? Yeong Hoe mà em biết... không phải người dễ dàng tâm sự những chuyện đó. Không biết, thực sự không hiểu...”

Cô ấy hất cánh tay đang vỗ về của tôi ra và vội bước vào phòng.

Khó khăn lắm mới vượt qua được tình cảnh hiểm nghèo này, nhưng tôi vẫn không thể yên lòng, bởi thái độ của cô ấy dành cho tôi đã khác đi không ít. Nếu hỏi khác ở đâu, tôi cũng không thể miêu tả chi tiết thành lời. Mường tượng mơ hồ thì giống như “bầu không khí giữa tôi và cô ấy đã nóng lạnh, lệch nhau chút ít”.

Có phải mày đang quá nhạy cảm rồi không? Lần trước, chẳng phải mày đã vượt qua tình huống nguy hiểm tương tự “Andante cantabile” rồi sao? Nam nữ yêu đương thỉnh thoảng cãi nhau, lạnh nhạt cũng là lẽ thường tình mà. Tôi cũng cầu như vậy. Ước gì bất an lúc này chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của kẻ có tật giật mình.

Cứ làm như tôi chưa đủ lo lắng, ông Trời còn phái thêm một người nữa khơi dậy nỗi bất an và thấp thỏm trong tôi. Đó chính là đạo diễn phim “Kẻ cắp”, Cho Jin Man. Thậm chí, tôi còn không muốn gọi kèm danh xưng đạo diễn khi nhắc đến tên hắn. Tại sao mọi dự cảm không tốt lại luôn chính xác chứ?

Hắn tưởng mình là Stanley Kubrick* thì phải, nhẹ thì nghỉ quay vì thời tiết không vừa ý, hay quay một cảnh, hắn dùng đến 10 lượt. Thế mà, đến lúc quay lại, hắn cũng không chỉ đạo để đoàn phim làm khác đi, chỉ độc thoại mỗi một câu hiệu lệnh đã ngấm vào người, “một lần nữa”. Mỗi cảnh cắt để đổi góc quay và độ rộng, hắn quay một suột dài từ đầu đến cuối mà không chia thành các cảnh nhỏ. Không phải tôi tiếc dung lượng phim*, mà diễn viên cũng rất mệt mỏi, thời gian quay kéo dài khiến hiệu suất công việc suy giảm. Những nhân viên đoàn phim vốn tin hắn là đạo diễn thiên tài cũng đang dần quay lưng lại sau mỗi tập phim, họ nói “làm đạo diễn kiểu kia thì tao cũng làm được”. Hiện tại, đoàn phim đang quay phân cảnh 1, phút thứ 6, tập 8 trong số 48 tập phim, mà kinh phí sản xuất đã dùng hết một nửa. Khi nhận được điện thoại từ phó giám đốc sản xuất báo rằng Cho Jin Man ngừng quay 3 tiếng đồng hồ chỉ vì máy pha espresso hỏng, cả tôi và giám đốc Choi đều như bùng nổ. Cuối cùng, cả hai cùng lên xe xuống thẳng phim trường ở Yangsuri.

Stanley Kubrick. Tác phẩm “Cô máy tội phạm”, “Barry Lyndon”, “The Shining” nổi tiếng với khuynh hướng chủ nghĩa hoàn hảo. “The Shining" nổi tiếng bởi có một cảnh quay đến 148 lần.

Gần đây, ở trường quay, người ta không dùng khái niệm “phim” (film) nữa, vì dùng phương thức lưu trữ điện tử, “dung lượng film” hiện nay mang nghĩa “kinh phí sử dụng cho quay phim”.

“A! Cái thằng điên này! Biên kịch Seo nói đúng. Cái gì mà đạo diễn thiên tài. Đúng là đồ thần kinh! Ngay tập 2, khi nó cho nghỉ quay chỉ vì thời tiết không đẹp, lẽ ra phải đuổi luôn rồi!”

Giám đốc Choi chửi bới Cho Jin Man không ngớt suốt dọc đường đến phim trường. Trước đây, tôi chưa từng thấy giám đốc Choi nổi nóng như vậy. Tôi cũng đang giận điên người, nhưng thấy giám đốc Choi quá bức xúc như vậy, nên tôi nghĩ, ít nhất, mình phải lý trí kiềm chế.

Đến phim trường, tất cả nhân viên quay phim đều đang hút thuốc và hóng gió bên ngoài.

“Đạo diễn Cho đâu?”

Tôi hỏi, ngay sau đó, quay phim chính trả lời.

“Ở trong ạ. Anh đến có việc gì ạ? Hình như máy pha cà phê chạy được rồi.”

Tôi cùng giám đốc Choi mở cửa sắt bước vào phim trường. Trong góc phòng, đạo diễn Cho ngồi trên ghế chỉ đạo, ngửi chiếc cốc espresso đang nghi ngút khói. Nhìn hình ảnh Cho Jin Man đang tạo dáng như Gong Yoo hay Won Bin trong quảng cáo cà phê lại khiến tôi sôi máu. Không có lý trí gì nữa hết, hôm nay, xem thằng nào thắng. Giám đốc Choi hét lớn, đuổi mọi người ra khỏi phim trường.

“Này, đạo diễn Cho! Lại đây!”

Tất cả nhân viên đổ dồn mọi ánh nhìn về phía chúng tôi. Một nửa nhân viên đoàn phim mang vẻ mặt căng thẳng như sợ chuyện gì sắp xảy ra, còn nửa kia như đang kỳ vọng cuộc bùng nổ.

Phó đạo diễn chạy lại.

“Anh gọi em ạ?”

Lần nào gặp, tôi cũng thấy cậu ta thật hiền lành, đáng tin. Nhưng mà, tại sao cậu ta chạy lại chỗ tôi? Thực sự là cậu ta nghĩ mình bị gọi thật à? Hay cậu ta đang mong chờ có người gọi mình? Nhìn gương mặt sầu não kia, có lẽ là ý sau rồi. Ừ, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Lịch trình chồng chéo đến phát điên, nên cậu ta sợ chẳng may hôm nay lại có rắc rối làm hỏng việc. Xin lỗi phó đạo diễn, nhưng hôm nay, tôi không bỏ qua được.

“Không phải phó đạo diễn, mà tôi gọi đạo diễn Cho Jin Man. Phó đạo diễn đi làm việc đi.”

Chẳng phải tình huống đáng cười gì, nhưng từ khắp nơi, đã có tiếng cười khúc khích.

“Mọi người đến đây uống một cốc cà phê đi. Mới pha, ngon lắm. Thế nên, tôi mới yêu cầu sửa máy thật nhanh đấy.”

Cho Jin Man cất lời bằng chất giọng lạnh tanh đặc trưng. Giọng hắn không quá lớn, nhưng đủ để toàn bộ nhân viên trong phim trường nghe được. Ái chà, xem cái thằng này đi? Mắt nó mở to, hết nhìn tôi lại quay sang giám đốc Choi, có vẻ như, hôm nay, nó cố tình gây chuyện đây.

“Vậy à? Cà phê ngon vậy, thì để hôm nay tao cho mày uống nguyên bình luôn nhé? Bộ phận sản xuất! Đứng đó làm gì! Mang cái bình lại đây! Vạch miệng nó ra! Đổ tất cả vào!”

Giám đốc Choi ầm ầm bước đến chỗ Cho Jin Man, hét lớn không ngừng.

“Ha ha ha. Trước mặt nhân viên, biết giữ thể diện cho đạo diễn quá cơ. À, đúng là công ty rẻ tiền.”

Cho Jin Man nhâm nhi cà phê và buông câu nói như đang vu vơ một mình. Nhưng âm lượng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

“Cái gì? Rẻ tiền? Mày vừa nói cái gì? Hả? Cái thằng này! Tao đập chết giờ!”

Ngay lúc giám đốc Choi đến gần Cho Jin Man, toàn bộ nhân viên bộ phận sản xuất đồng loạt chạy tới giữ chặt anh ta. “Giám đốc, anh sao vậy... dừng lại đi...”. Họ trấn tĩnh, kéo anh ta ra khỏi phim trường. Đến cả khi giám đốc Choi bị kéo ra ngoài, tiếng chửi “thằng chó”, “thằng ngu” vẫn vọng lại đâu đây.

Dường như vừa có cơn bão lướt qua phim trường. Sự xuất hiện và biến mất của giám đốc Choi là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, chuyển cảnh quá mượt, đến nỗi, tôi ngỡ như họ đã tập dượt trước với nhau. Hay kẻ gian xảo ấy cố tình dành lại vị trí này cho tôi? Cuối cùng, trên sân khấu chỉ còn lại hai người, tôi và Cho Jin Man, giữa bao ánh nhìn của khán giả.

“Jin Man à, đây phải quán Starbucks không? Đến phim trường để quay chứ, sao chỉ vì máy pha cà phê hỏng mà dừng việc?”

Cho Jin Man ngửa cổ uống cạn ly espresso rồi nói.

“Giám đốc Seo. Ở trường quay, mong anh gọi tôi là đạo diễn.”

Đây chính là cái thằng từng khoác vai bá cổ, nhận là hảo huynh đệ ở Salon Room, cái thằng một tiếng gọi anh, hai tiếng cũng gọi anh, hứa hẹn sẽ coi đây là tác phẩm để đời, sẽ làm việc chăm chỉ.

“À, mà hôm nay, anh trai tốt của tôi đã đến, phải làm một chén rượu chứ nhỉ? Phó đạo diễn! Hôm nay dừng quay! Barasi*!”

nghĩa là “giải tán” trong tiếng Nhật. Trên trường quay, có nghĩa là “kết thúc quay”

Cho Jin Man hét vang phim trường, vẻ đắc chí như có ý chọc tức tôi.

Quá trình quay phim đã tạm dừng, nhưng thật may, chưa đến mức “Barasi”. Giám đốc Choi và giám đốc sản xuất hối hả đi khắp nơi, lắng nghe bức xúc của các nhân viên đang bực tức và xoa dịu tâm trạng họ. Còn tôi và Cho Jin Man ra khỏi phim trường, chuẩn bị đấu tiếp trận thứ hai. Tôi đang giữ trọng trách quan trọng là đưa Cho Jin Man quay trở lại trường quay.

Bên ngoài phim trường, từng bông tuyết lớn đang bay lơ thơ trên nền trời trắng xóa, gợi lên bầu không khí lãng mạn như trong phim của Iwai Shunji*, rất thích. Nhưng cảnh và lòng người bây giờ chẳng phù hợp chút nào với nhau.

Iwai Shunji: đại diên và biên kịch người Nhật.

“Giám đốc! Espresso chỉ là cái cớ, một cái cớ mà thôi! Em là một thằng mất trí đó! Sẽ không quay gì cả nếu thiếu cà phê. Còn nữa, phải thay toàn bộ cái lũ trong bộ phận sản xuất. Trước mặt thì dạ dạ, vâng vâng, nhưng sau lưng thì toàn bộ mặt giả tạo. Chưa kể, đến phim trường thì trợ lý đạo diễn làm loạn lên, kêu là đã thống nhất với công ty như thế này, thế kia rồi.”

“Đạo diễn Cho, cậu cũng đâu giữ lời hứa. Vượt quá số tập, sử dụng lố kinh phí, nên phó đạo diễn mới vậy. Đâu phải tự dưng họ làm thế? Bong Joon Ho hoặc Kim Ji Woon thì còn có thể. Mà chính họ, giờ đây cũng không làm ăn kiểu này nữa! Phim đầu tay như vậy là không ổn! Tin truyền khắp trong giới rồi, có biết họ gọi cậu là gì không? Đồ đạo diễn thần kinh!”

Cho Jin Man cười khanh khách, ngạo nghễ nói:

“Tôi biết. Sao lại không biết chứ? Quay xong phim này ắt sẽ bị đào thải. Nhưng mà, giám đốc, à không, biên kịch, anh phải hiểu cho tôi chứ. Tôi cũng không tự dưng thành ra thế này.”

Những bông tuyết lớn rơi trên mặt Cho Jin Man. Cậu dùng một tay lau nó đi, rồi bĩu môi và cao giọng, vẫn nét mặt lạnh lùng đặc trưng.

“Cuốn sách biên kịch đưa cho tôi, nó rất hay, nên tôi không muốn nghe những câu kiểu như “đồ bỏ!” Biên kịch à, trước khi thành nhà sản xuất, anh còn là một biên kịch tác phẩm mà! Còn tôi ấy hả, cũng rất xấu hổ nếu làm ra một bộ phim không ra gì!”

“Cái gì...?”

Đột nhiên, tôi thấy hoa mắt, chóng mặt, gáy nóng ran. Cảm giác sao lại quen thuộc quá vậy? Tình cảnh này, rõ ràng là đã gặp đâu đó rồi...

Giọng Cho Jin Man run run, đôi mắt ươn ướt. Thật khó để phân biệt đó là nước mắt hay tuyết tan. Cậu ta cứ lớn tiếng dần, rồi chỉ còn những tiếng gào thét.

“Những thứ vớ vẩn thì cần gì quay phim! Rốt cuộc là tại sao? Đối với anh, phim ảnh là cái gì? Làm phim như thế để làm gì?”

Giây phút đó, trong đầu tôi, một trận mưa lớn dai dẳng với sấm sét đang rơi như trút.

Phải rồi...! Đầu con hẻm không bóng người khu Hongdae...! Hình ảnh cuối cùng của Kim Yeong Hoe! Bỗng chốc, Cho Jin Man đâu? Tại sao trước mặt tôi lại hóa thành Kim Yeong Hoe. Như một thằng mất trí, không còn làm chủ được cơ thể mình, tôi túm lấy cổ áo Kim Yeong Hoe. Thằng nhóc dường như chẳng quan tâm, miệng cười kỳ quái, nhìn tôi và nói.

“Anh đã bán linh hồn của mình. Rốt cuộc nhận lại được gì? Đã đạt được thứ mình muốn rồi chứ?”

Giọng cười của Kim Yeong Hoe lớn dần, nghe vừa ma mị vừa trêu ngươi, tôi không chịu đựng được nữa.

Tôi kéo cổ áo hắn gần về phía mình, rồi hét vào mặt tên chết tiệt đó:

“Thằng chó! Mày là cái gì mà đòi dạy đời tao! Mày giỏi thế cơ à? Không có tao, mày được như hôm nay sao! Không có tao, mày cũng chẳng là cái thá gì hết!”

Mắt long lên sòng sọc, đỏ ngầu, nộ khí tuôn trào, nhìn tôi như sắp giết hắn. Nếu trong tay lúc đó có hung khí thì chắc chắn tôi đã đập vỡ đầu, chọc thủng bụng hắn.

“Giám, giám đốc... anh buông tay ra đi... tôi không thở được...”

Cho Jin Man cực nhọc thốt ra từng chữ một trong lúc cổ áo đang bị siết chặt lại. Gương mặt hắn tràn ngập nỗi sợ hãi, trắng bệch, đôi mắt hoang mang tột độ. Tôi thở dốc đầy khó khăn. Chuyện gì thế này? Tôi đang làm gì vậy? Định thần lại, tôi thấy tất cả nhân viên đã chứng kiến toàn bộ, rồi chạy lại tách tôi khỏi Cho Jin Man. Họ đều là những người từng chửi bới Cho Jin Man, nhưng trong giây phút này, tất cả đều liếc nhìn tôi như chứng kiến một tên giám đốc ác ma. Cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tôi liêu xiêu bám vào tường mới có thể đứng dậy được.

“Làm tốt lắm, giám đốc Seo. Quả là biên kịch có khác! Như một nhân vật bước ra từ phim ảnh! Ôi, vừa rồi kịch tính quá. Cho Jin Man từ giờ chắc tỉnh rồi. Tuyệt đối không dám lười nhác nữa đâu!”

Trên xe trở về Seoul, giám đốc Choi cười tủm tỉm, miệng chẳng bao giờ khép lại. Bởi anh ta không hiểu vì lý do gì, sau màn trình diễn của tôi và Cho Jin Man, phim trường đã trở lại làm việc bình thường. Nhưng lúc trên xe tôi liên tục bị đau đầu và buồn nôn, không còn tí hơi sức đáp lại lời nói của anh ta. Ngược lại, tôi còn muốn anh ta câm mồm vì quá ồn ào.

Khi xe vừa đi qua khách sạn Walkerhill, điện thoại rung. Là Jang Bo Yoon. Điện thoại báo cô ấy vào viện gấp cùng với người giúp việc, hiện đang bị đau trước ngày dự sinh. Chúng tôi chạy xe tối mặt tối mũi trên đại lộ Tự Do về Ilsan. Thật may, giám đốc Choi đưa tôi đến tận bệnh viện bằng xe của mình.

Khi tôi đặt chân đến khoa sản, Jang Bo Yoon đã vào phòng sinh. Tôi nhanh chóng mặc áo chống nhiễm khuẩn theo hướng dẫn của y tá, chợt cô ấy nhìn thấy sắc mặt tôi và hỏi “có sao không?”. “Sao? Cái gì ạ?” tôi hỏi lại. Y tá nói mặt tôi nhợt nhạt không còn giọt máu và thấm đẫm mồ hôi, cần phải khám ngay. Bỏ đi, vào nhanh thôi. Làm gì còn thời giờ lo lắng đến bản thân. Bây giờ, vợ tôi đang sinh em bé, hậu duệ của tôi!

Jang Bo Yoon nằm trên giường, gương mặt túa mồ hôi như có ai tạt nước vào. Cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.

“Đừng lo. Sẽ ổn thôi.”

Tôi cọ má mình lên má Jang Bo Yoon.

Những cơn đau bắt đầu dồn dập hơn. Vùng đáy chậu thấp thoáng đầu em bé. Bác sĩ thúc giục cô ấy thở đều và rặn mạnh. Jang Bo Yoon rú lên như động vật. Em bé cũng đang mạnh mẽ vươn mình qua khỏi cửa âm đạo, như muốn sớm nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Bác sĩ cầm kéo rạch từ vùng đáy chậu xuống phía hậu môn. Vừa lúc đó, từ chỗ đẫm máu ấy, một cục máu lớn trôi ra. Em bé khóc thét như đang sợ hãi thế giới lạ lẫm. Thật kinh ngạc. Thì ra, cuộc đời vốn khởi đầu từ sự vật lộn kinh hoàng như vậy. Tôi cắt dây rốn của em bé theo lời bác sĩ. Y tá bế em vào lòng Jang Bo Yoon. Cô ấy dùng chút sức lực cuối cùng đặt lên trán con một nụ hôn. Nhìn thấy cảnh này, chợt, nước mắt tôi tuôn trào. Chẳng thể cầm được nước mắt, bất giác, tôi buột miệng nói.

“Mình à... anh xin lỗi... sau này... anh sẽ đối xử tốt với em...”

Em bé hoàn toàn khỏe mạnh. Đều đủ năm ngón tay, ngón chân ở mỗi bàn chân và tay, hai mắt, một mũi, một miệng và một cái chim. Cũng không bị hội chứng Down. Thật may. Trong lúc mang thai nhưng chưa kịp biết, Jang Bo Yoon vẫn hút thuốc và uống rượu, nên tôi đã rất lo lắng. Nhưng chúng tôi vẫn chưa chọn được tên. Cả hai đều muốn đặt cái tên phù hợp với một thằng cu. Không phải một cái tên tầm thường như “Dong Yoon”. Hồi còn nhỏ, những cái tên như “Hoon”, “Cheol”, “Hyeok” của các nhân vật chính trong những bộ truyện tranh thật hay, nhưng mà, bây giờ đặt như vậy thì có phần hơi quê mùa. Nghe nói, dạo này, những cái tên trung tính đang là xu thế. Tôi chợt nhớ đến vài cái tên khá mới lạ như “Joon Seo”, “Joo Won”,”Min Joon”... nhưng nghe như tên nhân vật chính trong các bộ phim truyền hình vậy. Nếu bị gọi nhầm tên cũng sẽ thật ngượng ngùng, nên tôi không thích lắm. Phải cân nhắc thêm. Tôi ngắm thằng bé ngủ qua lớp kính phòng trẻ sơ sinh. Càng nhìn, tôi càng thấy nó không giống Kim Yeong Hoe lắm, mà cũng không giống Jang Bo Yoon. Xét giữa Kim Yeong Hoe, Jang Bo Yoon và tôi, thì thật kỳ lạ, thằng bé giống tôi nhất. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi. Y tá đến và nói tôi nên về. Đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ tối. Mãi ngắm thằng nhỏ, thời gian một tiếng trôi qua lúc nào không hay. Thật tiếc khi phải ra về. Ngày mai, tôi nhất định phải quay lại ngay lúc trời sáng.