← Quay lại trang sách

QUYỂN SỔ CHẾT CHÓC

VẬN MAY SONG HỶ VỪA RỚT TRÚNG NGAY TÔI. Sinh đứa nhỏ chưa được bao lâu, tôi nhận được liên lạc từ liên hoan phim nhắn rằng “Đêm trắng” đã nhận được giải thưởng kịch bản hay nhất. Đây là một trong ba liên hoan phim truyền thống lớn được tổ chức trong nước, tiền thưởng cũng nhiều hơn tôi nghĩ. Không rõ làm thế nào mà mọi người đều biết, cứ liên tục gọi điện chúc mừng đến mức tôi cảm thấy phiền. Người vui mừng hơn bất kỳ ai chính là Jang Bo Yoon. Khi tôi nói cho cô ấy nghe ở Trung tâm chăm sóc bà bầu sau sinh, cô đã reo lên vui mừng và kéo tôi vào lòng. Trong vòng tay vợ, tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Không hiểu sao, sau khi đọc kịch bản “Kẻ cắp”, cô ấy bỗng dưng xa cách. Tuy nhiên, nhờ lần nhận giải thưởng này, tôi đã có thể thu hẹp khoảng cách đó.

Quyển sổ chết chóc (Death Note. 2006): Đạo diễn bởi Shusuke Kaneko. Kịch bản của Tetsuya Oishi. Diễn viên Fujiwara, Matsuyama Kenichi. Được chuyển thể từ bộ truyện tranh đình đám cùng tên của Obata Takeshi và Tsugumi Ohba.

Đúng vậy! Vợ chồng cãi nhau như dao chém nước, rồi đâu lại vào đấy.

Theo dự đoán của giới truyền thông, bộ phim “Đêm trắng” sẽ được đề cử với nhiều hạng mục giải thưởng nhất. Cả ê kíp làm phim cũng đang chia nhóm cá cược, xem trong tổng số chín hạng mục được đề cử thì “Đêm trắng” sẽ đạt được bao nhiêu giải. Trong khi liên hoan phim mới tiến hành được phần đầu, “Đêm trắng” đã đạt được cúp giải thưởng ở bốn hạng mục: quay phim xuất sắc nhất, biên tập xuất sắc nhất, nhạc phim hay nhất và hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất.

Sau thời gian nghỉ giải lao, hạng mục đầu tiên của phần thứ 2 là kịch bản xuất sắc nhất. Diễn viên khách mời ăn vận chỉn chu, bắt đầu giới thiệu các ứng cử viên sáng giá.

Trong lúc màn hình lớn đang trình chiếu các cảnh trong “Đêm trắng” thì tên tôi được xướng lên, chiếc máy quay phim ENG trượt đến tận trước chỗ tôi ngồi. Khoảnh khắc người trao giải hô lớn tên tôi, không quá khó để gương mặt tôi diễn ngay một cảm xúc ngạc nhiên, như thể không hề dự đoán trước được điều này. Sau khi bắt tay với đạo diễn Jung, giám đốc Choi và diễn viên Cho Kwang Jo ngồi gần xung quanh, tôi bước lên sân khấu.

“Xin chúc mừng anh. Biên kịch Seo Dong Yoon chủ yếu viết các tác phẩm hài kịch, thế nhưng lần này, anh đã thử thách với thể loại kinh dị để cho ra tác phẩm mang tên “Đêm trắng”. Với bất kỳ thể loại nào, bằng tài năng viết lách tuyệt vời của mình, anh ấy đã thu hút được rất nhiều người mộ điệu điện ảnh.”

“Sau đây, chúng ta cùng lắng nghe cảm nhận của biên kịch Seo Dong Yoon, chủ nhân giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất lần này.”

Trong khi nam, nữ MC tiếp tục ngợi khen, tôi đã nhận cúp và hoa, rồi đứng trước micro. Ánh đèn rọi vào giữa khán đài quá sáng, đến nỗi làm mắt tôi mờ đi và cần chút thời gian để thích ứng, cũng như nhìn thấy hàng ghế khán giả. Mọi người trong đoàn làm phim “Đêm trắng” đều đang nhìn vào tôi, vẻ vui mừng trong ánh mắt họ rực sáng như những ngọn đèn flash ảo diệu...

Thật lòng thì, tôi đã tự đứng trước gương và luyện tập bài phát biểu cảm nghĩ mấy lần rồi. Tôi thật sự muốn để lại một màn phát biểu nhận thưởng ấn tượng, như bài phát biểu “mâm cơm” do Hwang Jung Min thực hiện và được mọi người tán dương trong thời gian dài. Đây là cơ hội hiếm hoi, có một không hai.

Nhưng khi đứng trên sân khấu, mọi thứ khác với những gì đã nghĩ. Tôi hoàn toàn không biết nên mở miệng nói gì. Sống trong giới phim ảnh đến ngày nay, đây là khoảnh khắc tôi đã từng mơ ước. Không biết đã bao lần, trong các cơn mơ, tôi thấy mình đứng ở đúng vị trí này, thế mà sao bây giờ, đầu óc lại trống rỗng thế này cơ chứ?

Thì ra, “khát vọng” chính là thứ tồn tại khi bạn không có mục tiêu. Hóa ra, một khi đã đạt được thứ gì, thì giá trị của nó cũng bốc hơi mất, chỉ còn thấy vô cảm và trống rỗng.

Tôi cúi đầu và nhận lấy chiếc cúp. Khi nhìn chằm chằm nó, những ký ức về “Đêm trắng” trải ra trước mắt như một bức tranh toàn cảnh. Cảm giác khi lần đầu đọc kịch bản của Kim Yeong Hoe. Buổi họp cuối cùng khiến Ji Yang và Yong Rak coi thường tôi. Khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn huỳnh quang của Kim Yeong Hoe ở quầy bar. Con chó shepherd đẫm máu vào đêm Kim Yeong Hoe bị sát hại. Dáng vẻ Jang Bo Yoon trong bộ váy liền đen ở nhà tang lễ. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Hôn lễ ngày trong xanh. Hạ sinh em bé. Đứa con giống tôi...

Con của mình, nhưng không thật sự là của mình. Liệu rằng chiếc cúp tôi đang cầm trên tay bây giờ có thật sự thuộc về tôi? Và cả bản thân tôi đang đứng đây, có phải Seo Dong Yoon nguyên bản hay không? Nếu không phải là Seo Dong Yoon, thì là ai? Kim Yeong Hoe chăng? Hay phiên bản pha trộn giữa Seo Dong Yoon và Kim Yeong Hoe?

Không biết từ bao giờ, tôi đã không thể sống là chính mình. Sự tồn tại của riêng tôi đang dần bị xóa bỏ và nhường đường cho cuộc đời của Kim Yeong Hoe. Dường như, trong vô thức, tôi tin những gì cậu ta viết là do mình viết, lầm tưởng những trải nghiệm của cậu ta là của tôi, sống tương lai của cậu ta như chính cuộc đời của mình.

Tức ngực. Toát mồ hôi lạnh. Tôi vô định như kẻ mất hồn.

Rồi trong phút chốc, tôi nhìn thấy nhân viên đài truyền hình đang núp phía dưới bục sân khấu, vội vàng quay ngón tay vòng vòng, ý bảo tôi nói nhanh lên. Đến lúc này, tôi mới đột nhiên tỉnh táo lại. Tình huống bây giờ không khác mấy so với một sự cố trên sóng truyền hình.

“Xin cảm ơn...”

Không còn từ nào thoát ra từ miệng tôi nữa, đến cả điều hiển nhiên nhất là phải cảm ơn người nào cũng chẳng có. Tôi đi về phía sau sân khấu, nhưng lại nghe tiếng xôn xao từ khu vực ghế khách mời. Các MC vội vã đỡ lời để xua tan đi bầu không khí khó xử này.

“Đúng là một bài phát biểu cảm nghĩ ngắn gọn và súc tích.”

“Có vẻ như anh ấy đã rất hồi hộp. Để tiếp tục chương trình, chúng tôi xin phép trao giải thưởng cho hạng mục tiếp theo.”

Đằng sau tiếng cười là nỗi sợ hãi, đằng sau khoảnh khắc tuyệt vời nhất là hiểm nguy kinh hãi nhất.

Đó là những lời tôi thường nói trong các buổi thuyết giảng. Bởi vì những lúc như vậy sẽ làm cho độ gay cấn của bộ phim tăng lên gấp bội.

Lời thú nhận của tôi cũng như vậy. Những người không thể chịu đựng được bộ dạng của các nhân vật phản diện, có lẽ sẽ thấy câu chuyện thú vị hơn từ bây giờ.

Thế nhưng, tôi lại có một câu hỏi dành cho những độc giả đó.

Tại sao bạn còn kiên nhẫn đọc đến tận bây giờ, khi “không thể chịu đựng được” lời thú nhận của kẻ bỉ ổi, xấu xa này? Chẳng lẽ, bạn không hề cảm thấy điều gì đó thú vị, hay khoái cảm kỳ lạ nào sao? Cho dù chỉ một chút?

Vậy thì, biết đâu, giữa bạn và tôi lại có chút gì đó tương đồng đến ngỡ ngàng đấy. Thậm chí, còn tương đồng trong nhiều khía cạnh.

Xin lỗi. Vì đã nói thêm những lời thừa thãi này.

Vậy, tôi sẽ tiếp tục kể về sự cố dai dẳng xảy ra vào ngày hôm đó.

Khi lễ trao giải kết thúc, tất cả những người đoạt giải đã tập hợp lại để chụp ảnh chung, sau đó, cùng di chuyển đến bữa tiệc chiêu đãi. Bộ phim “Đêm trắng” thắng 7 hạng mục, bao gồm giải đạo diễn xuất sắc nhất, giám đốc sản xuất xuất sắc nhất, kịch bản xuất sắc nhất, nam diễn viên mới xuất sắc nhất, cũng như trở thành bộ phim giành được nhiều cúp nhất. Và tự nhiên, tôi trở thành nhân vật chính của buổi tiệc.

Đông đảo diễn viên và nhân viên cùng tụ tập lại nói chuyện rôm rả. Thế nhưng, không hiểu sao, tôi lại không thể tập trung vào các cuộc nói chuyện. Trạng thái tinh thần thẫn thờ và hỗn loạn khi đứng trên sân khấu ban nãy vẫn tiếp diễn. Để không lộ ra sự vô định của mình, tôi vẫn đứng đây, giả vờ nghe và tham gia vào các cuộc trò chuyện. Chính lúc này, một nhân viên phục vụ đeo nơ bướm gọi tôi từ phía sau lưng.

“Thưa anh.”

Tôi quay lại, thì thấy anh ta đang bê chiếc khay, trên đó có một tờ giấy nhắn.

“Có một vị nào đó nhờ tôi chuyển tờ giấy này cho anh.”

Người phục vụ nói, rồi lịch sự cúi nhẹ đầu chào tôi. Gì thế nhỉ...? Tôi hoang mang cầm tờ giấy lên. Sau đó, người phục vụ một lần nữa cúi chào tôi và rời đi. Tôi mở tờ giấy ra đọc. Các con chữ hiện lên. Loạn xạ.

ANH CẢM THẤY THẾ NÀO KHI NHẬN THƯỞNG THAY NGƯỜI ĐÃ KHUẤT?

Bạn đoán xem tâm trạng của tôi bây giờ ra sao? Tôi hoàn toàn không thể để lộ ra sự bàng hoàng và nỗi sợ hãi lúc này. Người gửi mong chờ điều gì ở tôi chứ? Rằng tôi sẽ la toáng lên hay bủn rủn tay chân?

Sự kinh hãi cứ lớn dần trong người, đến nỗi gai ốc nổi toàn thân. Tuy tim tôi đau nhói như ai đó bóp thật mạnh vào, đôi chân nhũn ra, mất toàn bộ sức lực, nhưng thật may, chút lý trí còn sót lại trong tôi khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể.

Giám đốc Choi thấy tôi khác thường, nên cất lời hỏi thăm.

“Biên kịch Seo, anh sao thế? Giấy gì đây? Biên kịch Seo, không sao chứ?”

Đến lúc này, tôi mới tỉnh táo lại và nhận ra mình cần phải làm gì. Tôi dáo dác nhìn xung quanh và đẩy mạnh giám đốc Choi đang tính nhìn trộm tờ giấy ra, rồi đuổi theo người bồi bàn ban nãy, nắm lấy vai cậu ta, kéo mạnh lại.

“Là ai đưa thứ này cho cậu?”

Người bồi bàn trả lời tôi với vẻ mặt bất ngờ, hoảng hốt.

“Tôi chỉ là... làm sai vặt thôi.”

“Ai? Người đó hình dáng như thế nào?”

Tôi nắm cổ áo cậu ta và quát lên.

“Chỉ là... nhìn rất bình thường ạ...”

Cậu ta sợ điếng người, mặt trắng bệch khi thấy tôi hành xử như kẻ mất trí. Giám đốc Choi cùng nhân viên đoàn làm phim “Đêm trắng” và người của ban tổ chức chạy đến hỏi chuyện. Tuy rất muốn hỏi người bồi bàn thêm nữa, nhưng tôi lại không thể làm vậy, bởi đồng nghiệp can ngăn và mọi người xung quanh đang chú ý, tập trung lại. Tôi thở hắt từng hơi mạnh và đảo mắt, dáo dác nhìn quanh, dù rằng chẳng biết phải tìm kiếm kẻ nào.