NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾT QUÁ NHIỀU
CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH BÉ NHỎ MỚI CỦA TÔI BẮT ĐẦU TRONG MỘT CĂN NHÀ RIÊNG CÁCH PHÒNG LÀM VIỆC 5 PHÚT ĐI XE. Ngôi nhà tôi mới mua này có cấu trúc và thiết kế theo phong cách phương Tây, gợi người ta nhớ đến những cảnh quay trong bộ phim truyền hình Mỹ “Những bà nội trợ kiểu Mỹ”*. Trong khu này, hầu hết các ngôi nhà đều trông từa tựa nhau và được dùng làm bối cảnh cho rất nhiều bộ ảnh. Thậm chí, tôi còn nghe nói, một số nghệ sĩ cũng sống ở đây, nhưng do mới chuyển về đây không lâu, nên tôi chưa có cơ hội chạm mặt họ trên đường đi.
Người đàn ông biết quá nhiều (The Man Who Knew Too Much. 1956): đạo diễn Alfred Hitchcock. Kịch bản John Michael Hayes. Nguyên tác của Charles Bennett, D. B. Wyndham Lewis. Diễn viên chính James Stewart, Doris Day.
Desperate Housewives là bộ phim về những bà nội trợ sống trong ngôi làng thuộc tầng lớp trung lưu ở vùng ngoại ô.
Tối cuối tuần, tôi ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm ngọn đèn nhấp nháy treo trên cây thông Nô-en đang đứng im ỉm trong một góc phòng khách.
Đúng là một ngày mệt mỏi. Hôm qua, bạn bè đã kéo đến chúc mừng con trai tôi ra đời. Sau đó, mọi người tiệc tùng ăn mừng giải thưởng danh giá vừa đạt được, cũng như vì căn nhà mới này. Vì Bo Yoon vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, nên đây chưa phải lúc thích hợp để chiêu đãi mọi người, nhưng cô ấy vẫn muốn làm. Khách khứa đều chơi bời đến tận sáng sớm rồi mới ra về, còn tôi và cô ấy chợp mắt được một lúc rồi phải lồm cồm dậy, dọn dẹp, rửa bát hết cả buổi sáng. Xong xuôi mọi việc, quá mệt mỏi, Bo Yoon gối đầu lên đùi tôi và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngắm nhìn gương mặt bình yên, vuốt ve sợi tóc mai buông xõa, trong lòng tôi đầy ắp lòng biết ơn dành cho vợ mình. Tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vì đã không nhắc đến tên cô ấy trong bài phát biểu nhận thưởng, còn Bo Yoon thì không hề tiếc nuối vì điều đó. Mặc dù cơ thể đang khó chịu, cô ấy vẫn đón tiếp bạn bè của tôi rất chu đáo, nên cảm giác tội lỗi trong tôi giờ đây còn lớn hơn cả lòng biết ơn.
Nhà đẹp. Vợ đẹp. Một đứa con dễ thương nằm trong nôi. Cây thông Nô-en. Và tôi được vuốt ve những sợi tóc của người vợ thân thương đang say nồng giấc ngủ.
Có lẽ, bây giờ, nếu ai đó nhìn thấy hình ảnh này của chúng tôi, đều sẽ tự động thốt lên rằng “đúng là một gia đình hạnh phúc”. Tuy nhiên, đôi khi, cái ta nhìn bề ngoài và những gì diễn ra bên trong có thể trái ngược nhau. Với hoàn cảnh của tôi, cả hai hoàn toàn đối nghịch.
Kể từ lễ trao giải, trong bữa tiệc hôm qua, khi dọn dẹp, làm việc nhà, và ngay lúc này, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, vuốt ve mái tóc của Bo Yoon... thật ra, trong lòng tôi đều như có lửa đốt. Thấp thỏm. Bất an đến phát điên lên.
Trong đầu tôi chỉ quẩn quanh một suy nghĩ. Rốt cuộc, người đó là ai, cái kẻ đã gửi tờ giấy nhắn đó...
Tên đó (hoặc cũng có thể là cô gái đó) vẫn chưa có bất kỳ “hành động” gì kể từ buổi lễ trao giải. Nếu đơn giản là tống tiền, thì rõ ràng, giờ hắn đã phải gọi điện để vòi tiền. Có vẻ, hắn đang không gấp gáp phải có tiền.
Hay hắn ta có lòng tốt “chờ bữa tiệc kết thúc” chăng? Hoặc cũng có thể, hắn ta đang cầm máy quay đứng ở con hẻm nào đó bên kia hàng rào để theo dõi gia đình tôi. Chắc hẳn, hắn đang cười hả hê khi nhìn thấy bộ dạng bất an của tôi lúc này. Rõ ràng, hắn đang rất khoái chí.
Hắn ta phải là một người hiểu tôi rất rõ. Khả năng cao là hắn đang ở gần xung quanh tôi. Chẳng phải đây chính là mô tuýp cơ bản của thể loại “whodunit”* sao? Tôi nhếch mép, cười nhạt. Bây giờ, thằng bé (còn chưa kịp đặt tên, phải nhanh chóng mới được) nằm trong nôi đang nhìn tôi và cười chúm chím. Chẳng rõ điều gì đã làm cậu nhỏ vui thú đến vậy, chẳng cần biết tâm trạng của bố nó ra sao. Dĩ nhiên, không thể nào thằng bé nhỏ tí thế kia gửi tờ giấy đó được... Nếu vậy thì... Người ở sát gần mình hơn nữa, là Jang Bo Yoon đang gối đầu lên đùi tôi, chìm trong giấc ngủ. Không thể nào? Người đang ngủ ngáy nhàn nhã này ư? Hơn nữa, cô ấy cũng không phải là kẻ ấu trĩ đến mức gửi tờ giấy nhắn đó.
Nếu muốn làm gì đó, cô ấy đã tát vào mặt tôi rồi. Vả lại, lúc ấy, cô vẫn đang ở cùng con trong trung tâm chăm sóc bà bầu sau sinh nên không thể nào làm được điều đó (Thật buồn cười là tôi đã tìm được chứng cứ ngoại phạm của Jang Bo Yoon thông qua trợ lý y tá của trung tâm chăm sóc sau sinh, rằng vợ tôi đã xem lễ trao giải qua truyền hình trực tiếp).
Là từ viết tắt của tiểu thuyết trinh thám, phim kinh dị, rút gọn của “who done it?”, tức “ai là tội phạm?"
Nào, nếu vậy thì sẽ là ai đây? Kẻ nào đã gửi tờ giấy nhắn đó cho tôi...?
Là kẻ đang ở quanh tôi. Là kẻ hiểu rõ bản chất của tôi hơn cả gia đình tôi. Là kẻ hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại của tôi.
Đúng rồi, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là hắn. Kẻ đã từng lì lợm dò la tin tức của “Kim Yeong Hoe”. Từ sau khi công việc của tôi phất lên, hắn luôn đố kỵ và ghen tỵ hơn bất kỳ ai. Đúng là kẻ nhàn rỗi và ấu trĩ, khi gửi cho tôi tờ giấy nhắn đó với vẻ thích thú. Và hơn hết, hắn là chuyên gia xây dựng, bố trí tình huống “Đằng sau khoảnh khắc tuyệt vời nhất là hiểm nguy lớn nhất” một cách tuyệt diệu.
Đúng, không ai khác ngoài hắn.
Tôi viện cớ phải đi gặp một PD thân thiết đang quay phim ở trường quay Paju và nói Jang Bo Yoon hãy ngủ trước.
Ngay khi vừa ngồi vào ghế lái, tôi mở điện thoại và gọi ngay cho tên đó. Sau vài tiếng đổ chuông, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Trời ơi, chúc mừng mày thắng giải thưởng nhe! Vừa đúng lúc, tao đang tính gọi điện cho mày đây. He he he!”
Giọng Jung Nam Hoon nhừa nhựa, nghe như đã say lắm rồi.
“Đang đâu đấy?”
“Tao đang chơi pocker, nếu thấy chán thì đến đây chơi cùng đi. Mày nhiều đạn mà!”
Không biết từ bao giờ, Jung Nam Hoon bắt đầu ra vào sòng bạc tư nhân bất hợp pháp như nhà của mình. Tôi nghe nói, trong số những người hay uống rượu cùng, đã có đến ba bốn người cho Jung Nam Hoon vay tiền. Có vẻ, hắn đã bắt đầu bước đi trên con đường sa lầy quen thuộc của những kẻ tìm đường đến địa ngục.
“Không cần, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
“Chuyện gì gấp gáp thế? Vậy mày biết quán bar trước văn phòng làm việc của chúng ta hồi đó chứ? Tên “Irish” đấy. Gặp nhau ở đó đi.”
Tôi mặc kệ cảnh báo chạy quá tốc độ của thiết bị định vị và cứ đạp chân ga. Khi đến “Irish”, tôi thấy Jung Nam Hoon đã uống hết một chai rượu tây, trong khi đang cười nói vui vẻ với cô gái ngồi trước mặt.
“Ở đây này, đến nhanh thật đấy.”
Jung Nam Hoon mút ngón tay dính miếng đồ nhắm rồi đưa tay lên vẫy vẫy tôi.
“Bọn anh phải bàn bạc chuyện công việc, lát nữa em hãy quay lại nhé.”
“Em biết rồi, anh ơi.”
Jung Nam Hoon vỗ mông cô gái khi cô ta vừa đứng dậy, vừa ưỡn ẹo rời khỏi chỗ ngồi, rồi lại lướt qua tôi và liếc nhìn bằng đôi mắt cười pha lẫn nét khêu gợi. Tôi cảm thấy khó chịu khi cảm nhận độ ấm nóng của mông cô gái đó để lại lúc ngồi xuống ghế. Tôi ngồi nhìn Jung Nam Hoon dùng tay bốc miếng thịt lợn chiên sốt rồi nhồm nhoàm nhai đầy thô thiển.
“Kẻ cắp” tiến triển tốt không? Dạo này, mày không gặp ai nên tao cũng không rõ tin tức gì. Một khi đã được quay phim thì chẳng cần phải lo gì hết mà. Sau đó, mọi chuyện sẽ đi theo quán tính cả thôi. Giáo sư Park vẫn ổn chứ? Tên chó đó vào mỗi dịp lễ đã hốc của tao không biết bao nhiêu chai rượu tây mà lại đuổi thẳng cổ tao cơ chứ? Chắc bận bịu lắm nhỉ? Vừa quay phim, vừa giảng dạy mà. Tao nghe nói mày sẽ được nhận toàn bộ số tiền đầu tư từ NEW cho tác phẩm tiếp theo? Oa, ai đó phải vay thế chấp để quay phim nhưng thất bại, còn ai kia chẳng cần diễn mà chỉ bằng vài trang giấy viết linh tinh lại nhận được tiền đầu tư. Mẹ kiếp! Này, cho tao xem quyển sách đi. Tò mò không biết nó hay đến mức nào mà lại được ưu ái như thế. Nói gì xem nào, thằng này. Nếu không thì uống rượu đi. Đừng có nhìn chằm chằm người khác khiếm nhã như thế chứ.”
Tên này có vẻ hơi say rồi. Chỉ một hơi, tôi uống cạn cốc nước để trước mặt.
“Thằng này, uống cái kiểu khỉ gió gì vậy? Dù gì cũng uống rồi, lát thanh toán đi nhé. Khì khì.”
Jung Nam Hoon lại một lần nữa mút bột chiên dính trên ngón tay với biểu cảm no nê.
“Mày ngủ với Seong Mi rồi à?”
Tôi cạn lời.
“Tao hỏi là ngủ chưa, thằng chết tiệt này.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy?”
“Nghe nói còn mua cả bảo hiểm của cô ta nữa.”
Tôi thấy không cần thiết phải trả lời. Jung Nam Hoon nhìn chằm chằm và nói tiếp.
“Nếu không phải thì thôi. A, chết tiệt! Nếu thế thì là thằng nào? Dạo này, có một tên đang dây dưa với Seong Mi.”
Jung Nam Hoon cười cay đắng.
“Thực ra, mày nói là ngủ rồi thì tao cũng không thể nói gì cả. Bởi vì từ trước khi hai người ly hôn, tao và Seong Mi cũng đã từng như thế. Tuy đã muộn, nhưng tao xin lỗi. Thế nên bây giờ, tao đang lãnh quả báo thì phải. Từ sau khi Seong Mi bắt đầu bán bảo hiểm, cô ta sẵn sàng dạng chân ra cho bất cứ thằng đàn ông nào. Con khốn đó muốn chơi tao y hệt như tao đã chơi nó đây mà. Con điếm.”
Jung Nam Hoon cầm áo khoác để bên cạnh lên và thò tay vào túi trong.
“Dù sao cũng xong rồi, mày muốn thử đọc cái này không? Tao đã nhận được nó trước đây, vì vậy tao muốn nghe thử cao kiến của mày.”
Cậu ta lấy mấy tờ giấy A4 được gấp lại như phong bì từ túi áo khoác ra. Jung Nam Hoon đưa cho tôi bằng bàn tay dính đầy dầu mỡ. Tôi mở tờ giấy ra xem.
Đó là nội dung tóm tắt cốt truyện của “Đêm trắng”. Nói chính xác hơn, đó là nội dung cốt truyện của “Andante Cantabile”.
Jung Nam Hoon vừa rót rượu vào ly vừa nói.
“Dạo này không có việc gì làm; nên tao đã đọc lại một lượt tất cả những quyển sách tham dự cuộc thi viết truyện vào hai năm trước, lúc mới thành lập công ty sản xuất phim. Được khoảng 400 quyển đấy. Thế nhưng, trong số đó, có một cái tên tao thấy quen thuộc. Thí sinh đó đặc biệt viết là fan cuồng nhiệt của “Biệt thự địa ngục”. Lúc ấy, tao không tham gia đánh giá các bài dự thi. Sau này, cũng chỉ đọc những tác phẩm xuất sắc nhất. Mày cũng biết, lúc đó, tao khá nổi tiếng còn gì, thời gian đâu mà đọc một quyển sách. Các nhân viên phòng kế hoạch đọc xong rồi chọn ra vài tác phẩm. Cái này cũng là một trong năm tác phẩm đoạt giải. Lúc nào tao cũng mắng nhân viên phòng kế hoạch là lũ mù tịt phim ảnh, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy bọn họ cũng không ngu ngốc lắm nhỉ?”
Jung Nam Hoon dường như rất thích thú nhìn khuôn mặt bỗng nhiên đờ đẫn của tôi.
“Thế nên là..., nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, đúng rồi. Tác phẩm được bình chọn đoạt giải! Lúc đó, tiền thưởng cũng không bao nhiêu. Hình như ba hay bốn triệu gì đấy. Còn các điều khoản hợp đồng đại khái như thế này “Có quyền được ưu tiên thỏa thuận ngay sau khi hoàn thành kịch bản.” Đã đọc xong tóm tắt cốt truyện chưa? Mày thấy sao? Làm thành phim thì sẽ rất tuyệt, đúng không? Thậm chí, nếu làm tốt thì còn có thể đoạt giải thưởng nữa đấy. Nói gì đi chứ, thằng chết tiệt này.”
Cơ miệng hoàn toàn đông cứng, tôi không thể nói được bất cứ một lời nào. Jung Nam Hoon có vẻ không thể nhịn được cười, nên khuôn mặt trở nên méo mó và bĩu môi.
“Thấy chưa! Lần trước, tao đã nói rồi mà! Thật là kỳ lạ khi không thấy bài viết của Kim Yeong Hoe. Tuy sao chép tác phẩm là chuyện thường tình của những kẻ viết văn, nhưng nếu mày đã làm thế thì chí ít phải thay đổi một chút để không ai nhận ra chứ. “Làm cho không một ai biết đến” *. Chỉ thay đổi tiêu đề và tên nhân vật như thế là không được rồi. Kẻ chuyên nghiệp sao lại như thế chứ? Sau khi xem bộ phim, tao thấy nó chả khác gì với nguyên tác cả. Cũng đúng thôi, nội dung đó không cần phải động tay tý nào vào, đúng chứ? Trời ơi, ăn nhiều quá rồi.”
← Bekyeo Suta: Tiếng lóng trong lĩnh vực này nghĩa là “sao chép”. Một từ không có trong từ điển, có nguồn tư liệu cho rằng nó bắt nguồn từ “Urakaiesu (đảo ngược)” trong tiếng Nhật.
Jung Nam Hoon ợ to.
“Rồi sao..., mày định làm gì?”
“Coi cái mặt căng chưa kìa, thoải mái chút đi. Mày làm như thế thì khác gì tao là tên tội phạm đe dọa. Chúng ta đã từng một thời ăn chung nồi cơm, sống dưới một mái nhà còn gì, cho nên, hãy nói chuyện có tình người đi. Mày cũng biết là tao liên tiếp thất bại hai bộ phim còn gì. Không có tiền đầu tư. Chết tiệt! Đến chi phí cố định cũng không có. Giúp tao một chút đi mà. Tao hứa sẽ trả lại cho mày. Dạo này, hoàn cảnh rất khá còn gì.”
Cái khuôn mặt cười toe toét đó của Jung Nam Hoon không giống người đang nhờ, cần giúp đỡ, và chắc chắn càng không giống người sẽ trả lại tiền.
“Bao nhiêu thì được?”
“Bravo! Quả đúng là biên kịch Seo, chúng ta rất thoải mái với nhau. Tao nghĩ là... chí ít cũng phải từng này...”
Jung Nam Hoon từ từ xòe ngón cái, ngón trỏ, và ngón giữa.
“Ba mươi triệu?”
“Ấy, mày đang đùa tao đấy à? Ba mươi triệu thì đến thanh toán chi phí cố định cũng không đủ. Bây giờ, tao phải sản xuất phim nữa, mày biết rõ mà còn thế à?”
“Ba trăm triệu...?”
Jung Nam Hoon gật đầu một cái thật mạnh.
Bộ phim mà Jung Nam Hoon yêu thích nhất là “Bố già”. Cậu ta hành xử y như Vito Corleone, đưa ra một “lời đề nghị không thể chối từ”. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài chấp nhận lời đề nghị này. Cuộc sống dễ chịu thường ngày của tôi không thể bị ướt đẫm bởi “máu của chiếc đầu bị cắt” được.
“Ngày mai gửi tao số tài khoản. Và đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”
“Thằng này, tao là tên ăn mày hạng ba chắc? Đừng lo, không có chuyện đó đâu.”
Jung Nam Hoon hướng về quầy rượu, gọi lớn, vẻ mặt thỏa mãn.
“Su Jin ơi! Mang bia lại đây nhé. Ướp lạnh nhé.”
Câu chuyện kết thúc, tôi không còn lý do nào để ở lại đây cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên đứng dậy.
“À, đúng rồi. Dong Yoon, làm thế nào mày biết để gọi điện cho tao thế?”
Tôi dừng chân, từ từ quay đầu lại nhìn Jung Nam Hoon.
“Mày nói gì?”
“Thì việc tao biết sự thật này. Làm sao mày biết được để tìm đến thế?”
Mày lại đang nói cái gì vậy Nam Hoon? Tôi không biết chính miệng mình đang lắp ba lắp bắp.
“Không..., không phải là mày sao? Người gửi tờ giấy, giấy nhắn ấy..?”
“Giấy nhắn gì cơ? Giờ mày đang nói cái gì thế?”
Vẻ mặt Jung Nam Hoon ngẩn ngơ, vô tội. Chết tiệt! Khốn nạn! Không hay rồi! Chuyện càng lúc càng thú vị. Vậy rốt cuộc, kẻ đó là ai?
Tôi bước về phía cửa ra vào, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Tên phản bội Jung Nam Hoon hét lên với tôi.
“Thấy sao nào? Vừa trộm được sách vừa trộm được người yêu. Cảm giác đó phê lắm chứ hả? Khì khì khì!”
Tôi vội vã rời khỏi đó, hệt như một kẻ bị lột đồ đáng thương. Cho đến khi bước ra đến cầu thang, tôi vẫn nghe tiếng cười xấu xa, khó chịu đó vang lên.
Về đến nhà, đồng hồ cũng đã điểm 5 giờ sáng.
Jang Bo Yoon và con đang ngủ rất yên bình. Tôi nhìn khuôn mặt con trai đang nằm trong nôi một lúc lâu. Sau đó, tôi không cởi quần áo mà trèo lên giường, co quắp dựa vào Jang Bo Yoon, giống như tư thế con trai đang nằm trong nôi. Cô ấy ôm ghì chặt đầu tôi và kéo sát vào ngực mình. Mang thai và sinh con xong, ngực cô ấy to ra, mềm mại hơn. Vùi đầu vào đó giúp tôi bình tĩnh lại. Cô ấy nói “Anh mệt lắm rồi, đúng không?”, vỗ về lưng tôi giống như an ủi con trai. Nước mắt bất chợt tuôn rơi, tôi lặng lẽ nuốt vào trong.
“Họ nói có việc gấp.”
Jang Bo Yoon đánh thức tôi rồi đưa điện thoại. Tôi nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, vẫn chưa đến 9 giờ sáng.
“Tôi nghe.”
Tôi nhận điện thoại với giọng ngái ngủ, trong khi mắt vẫn đang nhắm nghiền.
“Tôi xin lỗi vì gọi vào sáng sớm thế này. Cảnh sát Oh Kyung Taek đây. Anh còn nhớ giọng tôi không?”
Làm sao tôi có thể quên được cái giọng nói phiền phức ấy? Tôi nhấc người dậy và nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đêm qua, anh ở cùng Jung Nam Hoon, đúng không?”
Jang Bo Yoon đứng cạnh tôi, lắng nghe câu chuyện với vẻ mặt tò mò, dường như muốn biết nội dung cuộc điện thoại. Ánh mắt của cô ấy khiến tôi khó chịu.
“Nhưng, có chuyện gì?”
Tôi hỏi lại, anh ta trả lời.
“Anh Jung Nam Hoon đã bị giết.”