CĂN PHÒNG BÍ ẨN
CÁI GÌ? JUNG NAM HOON… CHẾT… CHẾT RỒI SAO…?
Tôi cảm thấy mông lung, như đang lạc lối trong giấc mơ của chính mình.
“Tôi không biết tại sao ai uống rượu với anh Seo Dong Yoon xong thì đều gặp nạn cả. Chắc tôi sợ không dám uống rượu cùng anh nữa đâu. Khi nào anh thức dậy, đến ngay chỗ chúng tôi nhé.”
Căn phòng bí ẩn (Panic Room. 2002): Đạo diễn David Fincher. Kịch bản David Koepp. Diễn viên chính Jodie Foster, Kristen Stewart, Forest Whitaker.
Cúp điện thoại, người tôi chết lặng hồi lâu, Jang Bo Yoon cất lời.
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt cô ấy run rẩy, rõ là đang bất an. Cuối cùng, môi tôi mím chặt, chẳng nói được Jung Nam Hoon đã chết.
“Trước khi chuyển máy cho anh, em đã nói những gì với tay cảnh sát đó thế?”
“Anh ta hỏi hôm qua mấy giờ anh về đến nhà. Vậy nên...”
“Vậy nên?”
Giọng tôi bỗng nặng nề, trì xuống như tiếng gầm gừ lúc nào không hay.
“Em nói là hình như anh về lúc sáng sớm, nhưng lúc đó em đang ngủ nên không biết chính xác là mấy giờ.”
Jang Bo Yoon lúng túng trả lời, mặt bối rối như đứa trẻ vừa gây ra lỗi lớn vậy.
Cảnh sát Oh tính toán thời gian nạn nhân tử vong, kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của tôi. Thật không may, giống như vụ án của Kim Yeong Hoe, tôi lại là người cuối cùng gặp nạn nhân trước khi chết. Phần còn lại của vụ án thì có vẻ gần như tương tự nhau. Lần trước, tôi đã từng gặp Kim Yeong Hoe ở quán thịt nướng khu Hong Dae, lần này, tôi lại nói chuyện với Jung Nam Hoon ở quán bar. Nếu cô gái trong quán bar hoặc bất kỳ ai nhìn thấy chúng tôi ngồi chung bàn dù chỉ trong chốc lát, thì chắc chắn cũng sẽ đứng ra làm chứng như thế này “hình như họ đã nói gì đó thật sự nghiêm trọng, vẻ mặt của người ở cùng nạn nhân không hiểu sao cứ khó chịu, như thể đang bị dồn ép đến đường cùng vậy”. Thậm chí, nhân chứng nói vậy thì còn may mắn chán. Nếu như cô gái từng bị Jung Nam Hoon vỗ mông đầy tình ý đó nói như kiểu cậu ta nhận tiền từ tôi thì...
Ngay tức thì, chợt, cái gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu, tôi cảm thấy toàn thân cháy sém như vừa bị sét đánh. Tờ tóm tắt kịch bản! Cái thứ Jung Nam Hoon đã cất trong túi áo!
Mẹ kiếp... chết tiệt...! Tất cả kết thúc thật rồi... Bây giờ, chỉ còn là vấn đề thời gian. Với mối liên hệ giữa tôi, Jung Nam Hoon và Kim Yeong Hoe, tất cả mọi người sẽ biết tôi đã đánh cắp kịch bản “Andante Cantabile”, rồi đoán rằng Jung Nam Hoon đã bị sát hại vì uy hiếp tôi. Đồng nghĩa với việc, vụ án đã lắng chìm của Kim Yeong Hoe cũng có thể sẽ được điều tra lại. Sau đó, ai ai cũng sẽ quy kết tôi đã giết Kim Yeong Hoe để cướp sách. Mọi mảnh ghép bỗng đâu vào đấy! Một bức tranh xếp hình không thể hoàn hảo hơn được nữa.
Tôi vùi mặt vào hai bàn tay. Làm sao cớ sự này xảy ra cơ chứ... Tôi không làm điều đó... Tôi không giết người! Chết tiệt, không được, tôi đã cố gắng biết bao nhiêu để thành công như hôm nay!
“Có phải anh... đã giết người đó không?”
Từ sau khi cúp điện thoại, Jang Bo Yoon luôn để ý vẻ bồn chồn, lo lắng của tôi, rồi cô ấy cất tiếng hỏi. Ánh mắt thật lạnh lẽo. Tôi không trả lời bất kỳ điều gì, cô ấy hỏi lại lần nữa.
“Em hỏi, có phải anh đã giết người đó không? Biên kịch Jung Nam Hoon ấy?”
Nhìn đi, bây giờ, đến vợ tôi cũng đang nghi ngờ tôi! Cắn chặt răng, khó khăn lắm, tôi mới kìm nén được sự bực bội và giận dữ dâng lên trong lòng rồi nói.
“Anh cũng đang phát điên lên đây, nên đừng nói những lời vớ vẩn đó nữa!”
Tuy tôi chỉ hạ thấp giọng, nhưng dường như Jang Bo Yoon có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự lạnh lùng trong giọng điệu của tôi. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cô thấy tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn thế này.
“Cách mà anh Kim Yeong Hoe chết ấy, cũng giống đạo diễn Jung Nam Hoon.”
Dường như cô ấy không có ý định rút lui khỏi vụ này.
“Anh nói thật đi. Em có quyền được biết.”
Từng lời từng chữ nói ra cứng rắn như đá tảng. Cô ấy mím chặt môi, nhìn tôi chằm chằm. Lâu lắm rồi, tôi mới lại thấy vẻ mặt này. Nó chính là dấu hiệu báo trước cơn bão Bo Yoon ập đến. Thế nhưng em à, rất xin lỗi, nhưng bây giờ không phải lúc anh có thể chiều theo ý em.
“Em muốn biết điều gì?”
“Anh nghĩ em là một con ngốc sao? Mau nói em biết sự thật đi!”
“Sự thật? Em muốn nghe sự thật gì đây? Em muốn nghe rằng anh đã giết người sao? Cả Jung Nam Hoon! Và Kim Yeong Hoe nữa! Phải thế không?”
Tôi đã không thể chiến thắng được dòng cảm xúc đang tuôn trào và túm mạnh lấy cổ Jang Bo Yoon. Mặt cô ấy đỏ bừng trong tích tắc, ánh mắt đầy sợ hãi. Chính nét long lanh ngưng đọng nơi đôi mắt thân thương ấy khiến tôi chợt bừng tỉnh, vội vàng buông bàn tay đang túm cổ cô ấy ra. Thôi rồi... Tôi đang làm gì thế này? Rốt cuộc, tôi đang làm trò gì thế này? Sao... sao có thể làm như vậy với Bo Yoon của tôi cơ chứ...?
Đúng lúc đó, cậu con trai nhỏ đang nằm trong nôi bắt đầu gào khóc.
“Anh xin lỗi... anh lỡ tay... anh không hiểu sao lại trở nên thế này nữa... tha thứ cho anh...”
Thế nhưng, đã muộn màng. Ánh mắt Jang Bo Yoon vỡ nát, như thể đã tin chắc rằng mọi thứ là do kẻ này gây ra. Rằng chồng của cô là một kẻ sát nhân. Rằng chính tôi đã giết cả Kim Yeong Hoe yêu dấu của Bo Yoon. Rằng biết đâu, bây giờ, tôi còn có thể giết cả cô ấy nữa.
Jang Bo Yoon đẩy tôi ra, rồi đến cạnh bên chiếc nôi, ôm thằng bé vào lòng. Không hề liếc nhìn tôi, cô bế con vào phòng chứa quần áo và khóa cửa lại. Tôi gõ cửa, tha thiết bảo cô ấy mở ra, thế nhưng căn phòng lặng im, không một lời hồi đáp nào vọng ra. Tôi mệt mỏi, tựa trán vào cánh cửa, buông thõng cả cơ thể và lẩm bẩm.
“Bo Yoon à, không phải anh... Xin hãy tin anh. Thật sự... anh không giết người.”
Vẫn lặng im. Chỉ còn tiếng đứa nhỏ gào khóc đến khản cả cổ.
Hình như cô đã gọi taxi lúc ở trong phòng. Khi sắp xếp xong hành lý, cô bế con ra khỏi nhà. Tôi hỏi “em đi đâu”, nhưng im lặng luôn là câu trả lời. Chẳng lẽ, Bo Yoon à, tôi chỉ còn là người vô hình trong mắt em thôi sao?
Cả căn nhà bỗng nhiên lặng thinh, như một đêm đông tĩnh mịch. Đã lâu rồi tôi mới lại cảm thấy cô độc. Đúng rồi, tôi đã từng quá quen với cảm giác này, thế nhưng, không biết từ lúc nào, cuộc sống lại hỗn loạn và lộn xộn như vậy. Khi Jang Bo Yoon rời đi, sự trống trải này bỗng khiến tôi trấn tĩnh lại. Tôi buông người nằm dài xuống ghế sô pha và nghĩ “được rồi, cuộc đời chết tiệt là thế đây”... Dù sao thì độc cố đa dị, đời vốn dĩ là cô độc mà... Vừa lảm nhảm những câu thoại rẻ tiền vừa lấy hai tay ôm mặt, bỗng nhiên, tôi lại nghe một giọng nói thản nhiên thì thầm.
“Đáng nhẽ mày phải giết chứ?”
Ai, ai đấy...? Tôi kinh ngạc rồi bật dậy trên ghế sô pha. Chính hắn, kẻ xuất hiện trong gương và có mặt mỗi khi tôi khổ sở, hỗn loạn. Hắn đang nửa nằm, nửa ngồi với hai cánh tay đặt trên thành đệm sô pha, ngay trước mặt tôi. Vẫn tư thế đặc trưng. Ngạo nghễ. Tự cao. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, dù chẳng có cái gương nào xen giữa, nhưng dường như cả hai đang phản chiếu lẫn nhau.
“Ai đó?”
Tôi hỏi.
“Ai vào đây nữa? Không lẽ, có nhiều người biết rõ các bí mật của mày lắm sao? Đáng lẽ nên giết hắn. Không phải đó là nguyên tắc sao?”
“Vớ vẩn, nguyên tắc khỉ gió gì chứ? Rốt cuộc, ai cho phép mày tự ý quyết định thứ nguyên tắc này?”
“Seo Dong Yoon đã thay đổi, thay đổi thật rồi. Nếu trước kia, vào cái lúc mày siết chặt cổ người khác như ban nãy thì đã...”
“Câm mồm!”
“Tại sao? Mày tưởng cô ta sẽ quay trở lại bên mày sao? Chẳng lẽ..., mày thật sự nghĩ như vậy à? Ha ha!”
Tôi không thể nói gì. Nỗi sợ hãi bao trùm. Không thở được. Cứ như ai đó đang siết cổ mình rất chặt và đầy thù hận. Không thể như vậy, ký ức cuối cùng giữa tôi và Bo Yoon không thể nào là cái hành động chó chết ban nãy. Sợ hãi, tôi thật sự sợ!
“Là mày sao...? Kẻ đã giết Jung Nam Hoon?”
Tôi hằn học nhìn hắn ta hồi lâu. Còn tên khốn kiếp đó thì cứ tủm tỉm cười. Có gì thú vị lắm sao?
“Cứ cho là tao giết. Nếu điều đó làm mày dễ chịu hơn.”
Từng câu, từng lời nói mỉa mai của hắn như cào xé cõi lòng tôi. Không thể chịu đựng được nữa, tôi hét lên như con thú hoang cuồng dại.
“Tao không giết người!!!”
Chỉ chờ có vậy từ nãy giờ, hắn cao giọng.
“Đúng rồi! Chính nó! Sự tự tin này. Đến sở cảnh sát và nói như thế đi. Giữ đúng biểu cảm như bây giờ! Sao mày phải sợ sệt nhiều thứ thế? Ngay cả bị hổ bắt vào hang của nó, thì cũng chỉ cần giữ vững tinh thần tỉnh táo là được rồi. Chẳng phải mày đã trải nghiệm điều đó một lần rồi còn gì? Từ một nghi phạm, huy hoàng trở lại thành kẻ vô tội đấy!”
Tên này luôn phô bày đủ thứ làm người khác khó chịu, rồi lại nói những lời phù phép tâm trí.
Đột nhiên, cuộc nói chuyện điện thoại với cảnh sát Oh hiện lên trong đầu tôi. Rõ ràng, anh ta đã nói “khi nào thức dậy, mời anh đến đây ngay nhé”. “Khi nào thức dậy”, “mời anh đến đây nhé”. Càng nghĩ kỹ, tôi càng thấy đó là cách đối xử tương đối “tử tế”. Có thể, cảnh sát chưa có bằng chứng chính xác nào cả. Cũng đúng thôi, nếu thật sự có thứ đó thì anh ta sẽ tìm đến tận đây chứ không phải chỉ thông báo qua điện thoại như thế. “Đến để bắt tôi”. Đúng vậy, biết đâu lại có một “người phát báo” nào khác từ trên trời rơi xuống, giống như deus ex machina* vậy. Từ những chủ nợ đến nhân viên không được trả lương, người muốn giết Jung Nam Hoon trên đời này rất nhiều! Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, như thể đã đọc được suy nghĩ đó của tôi.
deus ex machina: Một trong những kỹ thuật sân khấu được sử dụng trong các vở kịch Hy Lạp cổ đại. Nó có nghĩa là đột nhiên, một vị thần xuất hiện ở cuối vở kịch rồi giải quyết tất cả các sự việc khẩn cấp và phức tạp cùng một lúc.
Tôi ngồi vào xe ô tô đang đậu trên con đường trong ngõ trước nhà để đi đến đồn cảnh sát. Dựa đầu vào ghế lái, tôi hít vài hơi thật sâu. Có lẽ, do cuộc trò chuyện với hắn ta, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần. Kể cả bị hổ bắt vào hang, cũng phải giữ vững tinh thần... Mấy thứ đó không hề khó khăn. Tôi nên nói câu gì đầu tiên với cảnh sát Oh đây? Vừa cân nhắc thật kỹ trong đầu, tôi vừa khởi động xe.
Đột nhiên, bất giác, tôi thấy một bóng hình màu đen bật dậy ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Bản năng mách bảo tôi mở cửa xe và bỏ trốn. Nhưng trước khi kịp làm gì, tôi đã bị một chiếc kim tiêm cắm ngay vào gáy. Cơ thể nhanh chóng mềm nhũn ra, ánh sáng trắng nhòa lan tỏa toàn bộ tầm nhìn, tôi vội đưa tay lên bấm còi.
Trong mơ hồ, tôi khẩn thiết mong rằng có ai đó đi qua con ngõ và quay lại nhìn. Tiếng còi chỉ vang lên trong tích tắc, rồi hắn ta siết chặt cổ tôi, kéo mạnh về hàng ghế sau. Ngạt thở quá. Một người đi đường đã dừng lại và bước đến cạnh xe, nhưng do miếng dán kính xe sẫm màu nên không thể nhìn thấy tội ác bên trong. Tuy biết rằng, giờ đây, có nói gì cũng vô ích, nhưng tôi thật oán giận bản thân mình khi lúc đầu lại chọn kính dán màu sẫm thế này. Tôi nhìn bóng hình người đi đường xa dần, rồi lại cố hết mình chống cự, tay chân quơ quào bằng toàn bộ sức lực, thế nhưng, hắn ta quá khỏe và do tác dụng của thuốc, cơ thể tôi ngày càng rã rời. Khi mi mắt sập xuống, cảm giác mờ ảo như trong một cơn mơ ập đến. Trong đầu, tôi tha thiết nghĩ, bằng cách nào đó phải thoát khỏi đây, nhưng cơ thể đã khuất phục trước cảm giác bình yên lâu rồi chưa cảm nhận được. Tôi chìm dần vào vô thức. Một giấc ngủ ngọt ngào.
Con chó màu đen.
Không biết tại sao, trước khi chìm vào cõi hư ảo, hình ảnh tôi nhìn thấy trong đầu chính là “con chó màu đen”. Chính xác hơn là con Shepherd màu đen tôi đã nhìn thấy vào đêm Kim Yeong Hoe chết.
Tôi đã đâm phải nó. Máu tuôn trào. Toàn thân ướt đẫm nước mưa. Đáng lẽ lúc đó, tôi không nên bỏ mặc nó như thế. Lẽ ra, tôi nên mang nó lên xe rồi chở đến bệnh viện thú y. Có lẽ, nếu lúc đó làm như vậy, thì giờ, tôi đã không rơi vào tình cảnh oái ăm thế này.
Nhưng, sao bỗng dưng, cái thứ xuất hiện lại là con chó màu đen đó, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi tôi lặng đi thế này?
Sau đó, mọi ký ức khá rời rạc, như từng đoạn phim chợt lóe, rồi vụt tắt.
Tôi nằm trong cốp xe. Còn hắn thì lái xe khá vụng về, do vậy nên mỗi lần thắng gấp, đầu tôi lại va đập vào thành xe cứng đờ, rồi lờ mờ tỉnh dậy trong giây lát. Mọi thứ trước mắt tối đen. Hình như mắt tôi đã bị che lại bằng vài lớp vải. Cái miệng cũng chẳng khá hơn, đã bị nhét khăn đến cứng cả hàm. Tay và chân tôi đều bị trói chặt bằng dây cáp nhựa, cứa sâu vào da thịt. Hông, đầu gối và tất nhiên là khớp xương toàn thân tê nhức, ê ẩm. Chỉ duy nhất có mũi là được tự do để phập phồng hít thở những hơi thật sâu. Tôi ngửi thấy hương thơm quen thuộc thoang thoảng của chất khử mùi. Trong xe, loa đang phát đĩa nhạc CD “Bitches brew” của Miles Davis mà tôi thường nghe khi làm việc.
Bàng quang căng trướng vì buồn tiểu, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, bèn thử phát ra âm thanh thật lớn bằng cái miệng đang bị nhét giẻ. Hắn ta không trả lời mà còn vặn loa lớn hơn. Tiếng rên rỉ của tôi bị chôn vùi trong tiếng kèn trumpet như ma nhập do Miles diễn tấu. Tôi thật ngu ngốc khi mong đợi sự tốt bụng của hắn ta. Không thể chịu đựng nổi nữa, tôi thả lỏng cơ thắt. Dòng nước tiểu nóng ấm tuôn ra từ đường niệu đạo như thể lâu lắm rồi mới được xuất tinh, làm tôi thấy dễ chịu hẳn. Quần ướt sũng, sàn cốp xe lõng bõng đầy nước tiểu. Thật bẩn thỉu, nhưng đành chịu, tôi không thể làm gì được. Bây giờ, tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải thoát khỏi cốp xe này.
Không biết nãy giờ xe đã đi bao lâu và chạy xa đến đâu rồi? Rốt cuộc, hắn đang đưa tôi đi đâu? Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, tôi lờ mờ cảm nhận được xe đã dừng hẳn, có tiếng cửa xe mở ra rồi đóng rầm lại, khiến đầu óc tôi tỉnh táo lại đôi phần. Vào khoảnh khắc cốp xe mở ra, không khí trong lành trộn lẫn hương cỏ cùng mùi hôi thối đồng loạt chực trào ra. Tôi hít lấy hít để sự trong lành ấy, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng, niềm vui chỉ kéo dài vỏn vẹn trong giây lát. Đau nhói, hắn lại ghim kim tiêm vào gáy. Tôi thử dùng hết sức bình sinh điên cuồng hét lên, thế nhưng, vì đã bị nhiều lớp khăn chặn họng lại nên không có tác dụng gì. Tuy không nhìn thấy gì cả, nhưng theo bản năng, tôi biết rằng không có ai ở đây, trừ tôi và hắn. Cơ thể lại lịm dần đi. Thế nhưng, lần này, tôi không còn cảm thấy thoải mái và êm ái như trước đấy nữa. Thay vào đó, một lần nữa, tôi cảm thấy mình như rơi xuống hố sâu mờ ảo trong sự bất an và nỗi sợ hãi kinh hoàng.
“Biên kịch... Biên kịch... Biên kịch...”
Tiếng vang vọng đâu đây. Như thể ai đó đang đứng ở cửa hang động gọi với vào tìm kiếm người bị lạc đường sâu bên trong.
Tôi khó khăn, vật vã tách đôi mi đang dính liền vào nhau. Có lẽ, tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn sót lại, nên tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ai đó đang ngồi ngay phía trước mặt tôi. Tuy chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đó chìm trong bóng tối, nhưng tôi đã biết người đó là ai. Hắn đưa ngón tay giữa lên đẩy chiếc kính bị tuột xuống dưới sóng mũi. Tôi rất rõ động tác ấy, bởi nó chính là thói quen của người đó. Chính cái tư thế ngồi co ro như muốn thu nhỏ mình lại, hình dáng ấy quá đỗi quen thuộc. Nhưng hôm nay, thay vì toát lên vẻ tự ti, tôi cảm thấy hắn đang kìm nén cảm xúc, giống như “sự ngưng tụ trước cơn bùng nổ”.
“Anh khá mẫn cảm với thuốc gây mê nhỉ? Tôi đã rất lo lắng khi mãi vẫn không thấy anh tỉnh lại đấy.” Khoảnh khắc khi nghe giọng nói ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là Young Rak.